Chương 587: Kim Mang, Thánh Quân lâm thế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~ Editor: Vincy98 ~ Vote ⭐️ tăng động lực nha!

Vết thương của Cố Bắc Nguyệt mãi vẫn không tốt hơn, Sở Vân Ế có lòng đề phòng, cũng không thúc giục. Hắn cũng chỉ có thể quản chế cho Cố Bắc Nguyệt, chịu đựng hao tổn, tiếp tục một đường hướng về phía Đông.

Đám người Long Phi Dạ bọn họ cũng đang chạy tới phía Đông.

Cố Thất Thiếu vốn không có hứng thú đối với mấy chuyện tranh đấu trong triều đình. Hắn dự định giúp Hàn Vân Tịch lấy được Vạn Độc Chi Mộc sẽ rời đi, dù sao, hắn phải tiếp tục đi tìm tung tích của Vạn Độc Lửa cùng Vạn Độc Chi Kim.

Lúc trước, vì muốn lợi dụng Độc Tông đi đối phó với Y Học Viện, hắn cũng suy nghĩ không ít tới Độc Tông, phàm là có liên quan tới Độc Tông hắn đều tìm hiểu qua. Đáng tiếc, hắn cũng không biết gì đối với hai vật này.

Khi biết Lăng Đại Trưởng Lão ở thành Tây Kinh, Cố Thất Thiếu bỗng nhiên liền không muốn đi. Tạm thời không nghĩ đến việc tiêu diệt Y Học Viện, hắn cũng không ngại thu thập Lăng Đại Trưởng Lão trước. Đã nhiều ngày, hắn đã nghĩ xong phải ngược Lăng Đại Trưởng Lão thế nào, cũng không kịp để chờ đợi đi thành Tây Kinh với Long Phi Dạ để phá rối!

Về phần Long Phi Dạ, hắn vẫn chú ý tới tên râu ria xồm xoàm bị Sở Vân Ế bắt đi tại Thiên Phật Quật. Đáng tiếc, Sở Tây Phong cũng không dò thăm được tin tức.

"Điện hạ, tất cả mọi người ở trong Thiên Phật Quật ngày đó, ngoại trừ chúng ta cùng đám người Sở Vân Ế ra... Tất cả đều bị diệt khẩu, không chừa lại một mống." Sở Tây Phong thấp giọng bẩm báo, lại bổ sung một câu, "Ngay cả những nhà sư đó cũng không phải là ngoại lệ."

Long Phi Dạ ngược lại cũng không cảm thấy là chuyện ngoài ý muốn. Trong thời kỳ chiến loạn, sợ nhất là lòng dân, quân tâm không yên, Khang Thành Hoàng Đế nhất định sẽ không để cho sự tình cây ngân hạnh ngàn năm bị lưu truyền ra ngoài. Như thế cũng tốt, bọn họ cũng bớt được chút phiền toái. Mà đám người Sở Vân Ế kia cũng không có cách nào chắc chắn bọn họ có lấy được Vạn Độc Chi Mộc hay không.

Thiên địa lớn, luôn có người thưởng thức Mê Điệp Mộng, nếu chuyện này truyền đi, đối với bọn họ cũng không phải chuyện gì tốt đẹp.

Long Phi Dạ ngược lại rất tò mò về phản ứng của Khang Thành Hoàng Đế sau khi biết được thân phận U Tộc của Sở gia.

Hàn Vân Tịch cũng như thế, rất có hứng thú, "Bây giờ binh hoang mã loạn, Khang Thành còn không nắm chắc được thời điểm khống chế đại cuộc, nhất định sẽ không dễ dàng bại lộ bí mật của Sở gia!"

Cũng không biết từ khi nào đã bắt đầu, ở thời điểm Hàn Vân Tịch bình luận chính cục, nếu như Long Phi Dạ không trả lời, sẽ không có người nào khác đáp lại nàng.

Sau khi Hàn Vân Tịch nói xong, toàn bộ mọi người đều hoàn toàn yên tĩnh, nàng cũng hoài nghi mình sẽ biến thành lãnh Vương Phi.

Trên thực tế, mọi người sợ phải theo nàng đánh cược. Mọi người lo lắng, nếu trò chuyện một chút, chỉ cần không cẩn thận sẽ bị nàng kéo vào đánh cược, lúc đó chính là bi kịch vô cùng thê thảm.

Hồi lâu, Sở Tây Phong mới yếu ớt hỏi một câu, "Vương phi nương nương, Khang Thành Hoàng Đế không nên đem chọc cái bí mật này của Sở gia ra cho mọi người đều biết sao? Năm đó, U Tộc phản bội Tây Tần hoàng tộc, cũng không có danh tiếng gì tốt! Nhất định sẽ có người bỏ đá xuống giếng."

Rõ ràng ý kiến của Sở Tây Phong là bất đồng với ý kiến của Hàn Vân Tịch, mà hắn lại làm ra biểu hiện khiêm tốn như thế. Đường Ly ở một bên cười hi hi, ha ha, không lên tiếng.

"Có người bỏ đá xuống giếng thì sẽ có người xuất thủ cứu giúp! Ha ha, tin tức vừa lộ ra, đám cẩu nô tài ủng hộ Đông Tần Hoàng Tộc năm đó còn không phải là người người cũng nhảy ra sao!" Cố Thất Thiếu giễu cợt nói.

Sở Tây Phong len lén liếc mắt nhìn Tần Vương, chỉ thấy mặt Tần Vương không có biểu tình, không hề bị lay động. Dù vậy, Sở Tây Phong vẫn có cảm giác rợn cả tóc gáy.

"Cẩu nô tài?" Long Phi Dạ có chút hăng hái hỏi.

"Ha ha, bất kể là chủ tử hay là nô tài, một khi đã tranh quyền đoạt lợi thì người nào mới là đồ tốt?" Cố Thất Thiếu khinh thường mà cười.

Hàn Vân Tịch lần đầu tiên phát hiện ra, Cố Thất Thiếu là gia hoả không có tim, không có phổi mà còn một mặt có hận đời! Thật ra, những chuyện liên quan tới Đông Tần, Hàn Vân Tịch cũng chẳng quan tâm. Nếu không phải vị công tử Ảnh tộc, nếu không phải Sở gia tuôn ra bí mật, sợ là nàng còn không rảnh để đi sâu vào.

Thấy Long Phi Dạ không đáp lại, Cố Thất Thiếu cố ý ngồi vào bên cạnh hắn, nghiêng đầu nhìn, "Này, năm đó phe phái trên tay Đông Tần Hoàng Tộc có mấy quý tộc? Thật giống như là không có nhiều lắm đâu?"

Lời vừa nói, sắc mặt Sở Tây Phong cùng Đường Ly liền khẩn trương.

Trên thực tế, bọn họ có dư thừa kinh sợ, bởi vì Cố Thất Thiếu hoàn toàn không biết thân phận chân chính của Long Phi Dạ, chỉ từ trên người Đường Ly hoài nghi đến việc Long Phi Dạ rất có khả năng có quan hệ rất tốt với Đường Môn.

Cố Thất Thiếu cũng không có bao nhiêu hứng thú đối với thân phận của Long Phi Dạ, hắn có hứng thú đối với bản lĩnh của Long Phi Dạ.

Lúc này, rốt cuộc Long Phi Dạ nghĩ như thế nào thì không ai biết được, mặt hắn không có biểu tình như cũ. Nhưng hắn thành thật trả lời Cố Thất Thiếu, "Chỉ có hai quý tộc, Hắc tộc cùng Bạch tộc."

Bạch Tộc, cũng chính là quan hệ với Giao Tộc Bách Lý. Chẳng qua, cách gọi Giao Tộc là cách gọi nội bộ, ngoại trừ Đông Tần Hoàng Tộc cùng chính Giao Tộc, ai cũng không biết Bạch Tộc chính là một chi nhánh đặc thù của Giao Tộc thượng cổ, có thể ở dưới nước một thời gian dài, hoạt động ở lục địa.

Không thể nghi ngờ, Bí Kỹ của Bạch Tộc chính là Thuật Lặn. Ở trong nước, bọn họ là vô địch!

Thời điểm người của Đường Môn tìm tới Bạch Tộc, khi đó, Bạch Tộc liền bắt đầu lẻn vào Thiên Ninh, xây dựng thủy quân, mượn lực của Thiên Ninh đào tạo được binh lực.

Về phần Hắc Tộc, bất kể là Đường Môn hay là tự Long Phi Dạ điều tra, đến nay cũng không có tin tức gì. Nhưng bọn họ chỉ bí mật truy xét mà thôi, cũng không công khai tìm kiếm.

Năm đó, Hắc Tộc cũng không phải là chi Tộc trung nghĩa, phụ thuộc vào Đông Tần Hoàng Tộc chẳng qua là hành động bất đắc dĩ. Vì vậy, đối với chuyện này, Long Phi Dạ phá lệ cẩn thận.

"Chỉ có Hắc tộc cùng Bạch tộc, nói như vậy, Tây Tần hoàng tộc rất được lòng người!" Cố Thất Thiếu cười nói.

"Ảnh tộc, Địch Tộc, U Tộc, Phong Tộc đều là vây cánh của Tây Tần hoàng tộc bên kia chứ? Tới cuối cùng thì U Tộc mới làm phản." Hàn Vân Tịch vừa nói, lại bổ sung một câu, "Cũng chỉ có Ly Tộc là phái trung lập!"

"Độc nha đầu, ngươi cũng biết không ít nha!" Cố Thất Thiếu cười nói.

"Cho nên, một khi bí mật của Sở gia được công bố, hậu nhân của Ảnh tộc, Địch Tộc và Phong Tộc nhất định sẽ báo thù!" Hàn Vân Tịch nói lời này chính là muốn giải thích cho quan điểm vừa xong của mình.

Ai ngờ, Long Phi Dạ cười.

"Nàng làm như hai chữ 'Trung thành' này thì người người đều có hay sao?" Long Phi Dạ hỏi.

"Tây Tần hoàng tộc đã tuyệt diệt, hậu thế của Ảnh tộc lấy mạng thủ hộ Tây Tần hoàng tộc cũng còn cẩu thả, tại sao Thất quý tộc phải một lòng trung thành?" Cố Thất Thiếu cũng cười.

Long Phi Dạ không nói nữa.

Hàn Vân Tịch biết rõ mình đang hiểu lầm, nàng đánh giá cao Thất quý tộc, cũng đánh giá cao nhân tính.

"Ô kìa, kéo tới nhiều chuyện như vậy làm gì? Chúng ta tới đánh cuộc một lần, đánh cuộc một kèo xem lúc nào lão tặc Khang Thành này sẽ truyền rao bí mật của Sở gia!"

Cố Thất Thiếu vừa nói, Đường Ly cùng Sở Tây Phong vừa muốn chen vào nói lại không hẹn mà cùng cúi đầu xuống, lâm vào yên lặng. Long Phi Dạ cũng không nói chuyện.

Hàn Vân Tịch đáp, "Không cá cược!"

Lời vừa nói, Đường Ly cùng Sở Tây Phong lại đồng loạt ngẩng đầu lên, nhìn hướng Hàn Vân Tịch. Biểu tình của cả hai người đều là nhất trí, cũng thật bất ngờ.

"Muốn gì?" Hàn Vân Tịch nổi lên nghi ngờ.

"Không..." Sở Tây Phong vội vàng lại cúi đầu.

"Ta nhìn ngươi sao?" Đường Ly hừ lạnh, quay tầm mắt sang nhìn hướng khác.

Hàn Vân Tịch chỉ cảm thấy nhà này có hai gia hoả khó hiểu, không giải thích được, có bệnh khùng!

Về phần đánh cuộc, nếu không nắm chắc sự tình, nàng mới là người không cá cược. Cho nên, nàng vĩnh viễn sẽ không thua!

Mặc dù không đánh cược, nhưng bọn hắn một đường hướng về phía Đông, một đường đều chú ý đến động tác của Khang Thành Hoàng Đế, chú ý tình huống Binh Biến của Sở gia, cũng chú ý tới tung tích của Tiết Hoàng Hậu.

Thời gian một tháng, quân của Sở gia cũng một đường rút lui về phía Đông. Cũng không biết Khang Thành Hoàng Đế đang cân nhắc cái gì, đến nay cũng không chọc ra bí mật của Sở gia, hắn cơ hồ dốc hết toàn bộ binh lực của Tây Chu đối phó với Sở gia, ép quân của Sở gia tiết tiết lui bại.

Thời điểm thực lực của phe cánh một chi tộc còn chưa đầy đặn, làm thế nào chống cự được thực lực của cả một đất nước?

Ngay tại thời điểm tất cả mọi người đều nhận định Sở gia sẽ bại dưới Tây Chu, trong thành Tây Kinh truyền ra một chuyện cực kì lớn, rung động toàn bộ Vân Không đại lục!

Sở Hoàng Hậu té một cái ở trước giường bệnh của Thiên Huy Hoàng Đế, cho nên phải sinh sản trước thời hạn, sinh ra một bé trai sơ sinh mới hơn bảy tháng, lại vẫn sống sót.

Ban đêm hài tử sinh ra, tin tức cũng không truyền ra khỏi hoàng cung. Nhưng hôm sau, toàn bộ thành Tây Kinh cũng đang lưu truyền một chuyện, buổi tối hôm qua, nhìn bầu trời phía trên hoàng cung xuất hiện sắc trời vàng óng ánh.

Rất nhanh, cách nói liền truyền khắp khắp thành 'Trời hiện ra Kim Mang, Thánh Quân lâm thế'. Không tới mấy ngày sau liền truyền khắp toàn bộ Thiên Ninh Quốc.

Thiên Huy Hoàng Đế tận mắt nhìn thấy Sở Hoàng Hậu ngã xuống, lại tận mắt thấy nàng chảy ra máu đỏ. Đối với hoàng tử sinh non, hắn cũng rất tin tưởng, không hề nghi ngờ. Hắn còn hết lời thán phục hài tử này có thể còn sống sốt, nghe được thuyết pháp 'Trời hiện ra Kim Mang, Thánh Quân lâm thế' một cái, hắn tất nhiên mừng rỡ, ban tên cho hài tử chỉ một chữ 'Tôn' độc nhất.

Cho dù mấy hoàng tử đều không ngừng khuyên can, thậm chí có người mạo hiểm tính mạng, chi hiểm khuyên Thiên Huy Hoàng Đế, con sinh non không thể sống lâu. Nhưng Thiên Huy Hoàng Đế lại cố ý lập đứa nhỏ do Sở Thanh Ca sinh ra thành thái tử.

Thời điểm nghe được tin tức này, Khang Thành Hoàng Đế vẫn còn đang tảo triều, hắn chợt đứng phắt lên từ Long Ỷ, cả triều đình Văn, Võ bá quân đều cả kinh, quỳ rạp xuống.

" Trời hiện ra Kim Mang, Thánh Quân lâm thế! Chẳng lẽ..." Khang Thành Hoàng Đế tự lẩm bẩm nói. Hắn nhớ tới lời vị chủ trì Thiên Phật Quật đã nói, "Số mệnh".

Chẳng lẽ, cây ngân hạnh biến mất là số mệnh? Con gái của Sở gia sinh ra Thánh Quân, cũng là số mệnh?

Chẳng lẽ, Tây Chu muốn bắt đầu... Từ trong tay hắn? Không!

Khang Thành Hoàng Đế đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, liên tục lắc đầu.

"Hoàng thượng, đây là tà thuyết mê hoặc lòng người! Theo lão thần, đứa con sinh non đó vốn đã đủ tháng, thành Tây Kinh đã bị Sở gia khống chế nên mới có thể diễn xuất trò hay tới mức này! Hoàng thượng, ngàn vạn lần chớ trường khí của người khác, diệt uy phong của chính mình!"

"Hoàng thượng, bỏ Hoàng Hậu, tru diệt Sở gia!"

...

Rốt cuộc cũng có người chính thức nói lên tam tự 'Bỏ Hoàng Hậu' ở trên triều đình. Nếu không phải kiêng kỵ Hoàng Hậu ở trong tay Sở gia, Khang Thành Hoàng Đế sẽ dùng thủ đoạn trấn áp ác liệt hơn.

"Hoàng thượng, nếu không động thủ, một khi chi Binh của Thiên Ninh vượt qua biên giới tới tiếp viện, ba Quận ở phía Đông cũng không thể đảm bảo!"

"Hoàng thượng, trong tay Thiên Huy Hoàng Đế cũng không ít binh, bây giờ, toàn bộ binh lực có thể sẽ rơi vào trong tay Sở gia!"

...

Các đại thần rối rít khuyên can, mặt Khang Thành Hoàng Đế đầy ngưng trọng. Hắn cần một khoảng thời gian cân nhắc.

Mà thời điểm Long Phi Dạ bọn họ nghe được tin tức này, cũng cảm thấy không có bao nhiêu là ngoài ý muốn.

"Trời hiện ra Kim Mang, Thánh Quân lâm thế! Thua thiệt cho bọn họ dày công nghĩ ra được!" Hàn Vân Tịch cười lạnh không dứt. Nàng đã thấy nhiều trò lừa bịp thế này ở trong Chính Sử, dã sử. Nhưng nàng không khỏi không thừa nhận, trò lừa bịp tới bậc này thì không chỉ có thể che đậy lão bách tính, còn có thể che đậy cả quân vương.

Long Phi Dạ tất nhiên không tin. Cho dù không phải là lúc trước đã biết được chân tướng sự tình Sở Thanh Ca sẽ sinh non thì từ trước đến giờ hắn cũng không tin loại sự tình này.

Về phần Cố Thất Thiếu, so với Long Phi Dạ thì lại càng quan tâm Lăng Đại Trưởng Lão sẽ ở trong thành Tây Kinh đợi bao lâu. Hắn muốn là ít nhất ở thời điểm bọn họ đi tới đó, Lăng Đại Trưởng Lão vẫn còn ở lại!

"Không bao lâu, toàn bộ quân của Sở gia đều rút lui đến vùng Đông Bộ của Tây Chu, chiếm lĩnh ba Quận U Vân, Phong Lâm, Nghiêu Thủy của Tây Chu tiếp giáp với Thiên Ninh. Binh lực của Tây Chu đánh tới dưới thành, Sở gia dùng Tiết Hoàng Hậu uy hiếp, lưỡng quân lâm vào thế giằng co! Tiết Hoàng Hậu lâm nguy!" Đường Ly vừa nói còn vừa làm một bộ dáng vẻ nho nhã, ngọc bội đeo nổi bên trên Bạch Y, còn có chút thần thái của thư sinh.

"Khang Thành Hoàng Đế đau đầu hơn!" Sở Tây Phong cười nói.

Hàn Vân Tịch do dự một chút, nhưng vẫn thoải mái hỏi ra, "Thái tử bị cấm chân, chẳng lẽ, Công Chúa cũng không ra mặt cứu mẫu thân?"

Mặc dù bây giờ Đoan Mộc Dao không phải là công chúa của Tây  Chu, nhưng dầu gì cũng là người của Thiên Sơn. Mà lại nói về cái núi dựa là Thiên Sơn này thì không thể chỉ dùng chữ 'to lớn' để hình dung.

Dầu gì là mẫu thân ruột thịt, Đoan Mộc Dao sẽ không nhẫn tâm như vậy chứ?

Ngay tại thời điểm Long Phi Dạ định trả lời, lại có một tin tức nằm ngoài dự đoán của mọi người được truyền tới...

~ Editor: Vincy98 ~ Vote ⭐️ tăng động lực nha!

————————————————————————
Ta vừa thêm dòng cổ động để thả sao 😹 Viewer thì cao vút 1k1, 1k2,1k3 1 chương. Bét cũng 800 mà rate thì 30⭐️ hơi pùn 🤣
Thực ra vì có khán giả nhắc
Với cả nếu nổi, Qq nó mò ra thì pỏ mịe 🙄😭🤣

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro