Chương 593: Một nam một nữ cấu kết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~ Editor: Vincy98 ~ Vote ⭐️ tăng động lực nha!

Liên Tâm phu nhân thấp giọng làm nũng, "Đại Trưởng Lão, theo Liên Tâm, những chuyện này chính là do đám người Vương gia kia ngụy tạo ra thành lời nói dối! Bọn họ hợp tác với Dược Quỷ Đường, ác ý cắt đứt hiệp nghị cùng Vân Không thương hội. Bây giờ lại vu hãm Vân Không thương hội. Hừ! Nhất định là bọn họ được Dược Quỷ Đường cho chỗ tốt!"

Liên Tâm phu nhân là thời thời khắc khắc lo nghĩ cho Mộc gia! Muốn Mộc gia xoay mình, biện pháp trực tiếp nhất chính là lật đổ đội ngũ Hội Trưởng Lão hiện nay của Dược Thành. Bởi vì, mấy trưởng lão kia đã trở thành công cụ thống trị Dược Thành của Vương gia.

Đã từng, nàng cũng thổi gió bên gối Lăng Đại Trưởng Lão. Chỉ tiếc, nữ nhân hữu danh vô phận, cho dù thổi gió bên gối có khá hơn nữa, cuối cùng cũng không thể thổi cả đời!

Đại Trưởng Lão vô thanh vô tức buông tay nàng ra, tất cả sự chú ý đều đặt ở phía Sở Thanh Ca bên kia. Nói một cách xác thực phải là tất cả đều ở bên trên nam hài tử do Sở Thanh Ca sinh.

Sở dĩ hắn đáp ứng Liên Tâm phu nhân đến giúp Sở Thanh Ca trợ sản, giúp Sở Thanh Ca chiếu cố đứa bé này đến ngày đầy tháng, tất nhiên còn có mục đích khác.

Về mặt đối ngoại, Sở Thanh Ca tuyên bố chính bị mình té một cước, suýt nữa mất đứa con vì sinh non. Thật may lại được thần y Vô Danh cứu giúp, mới bảo vệ được đứa bé này. Cho nên, Lăng Đại Trưởng Lão cùng Liên Tâm phu nhân ở lại chỗ này, cũng coi là danh chính ngôn thuận.

Chẳng qua, hắn cũng không hy vọng công khai thân phận, dẫn tới sự quan tâm của nhiều thế lực, cho nên hắn mới giấu giếm thân phận.

Mỗi ngày hắn đều chiếu cố hài tử, sau đó liền đi về viết báo cáo. Ngày đó, Phi Ưng truyền thư đi cho viện trưởng đại nhân, viện trưởng đại nhân làm một mục nghiên cứu, yêu cầu hắn cung cấp tình hình ca bệnh.

Bị Lăng Đại Trưởng Lão hất tay ra, Liên Tâm phu nhân rất không cam tâm.

Lần này nàng đáp ứng Sở gia, mời Lăng Đại Trưởng Lão, thứ nhất là muốn mượn tay của Sở gia, trả thù Hàn Vân Tịch bọn họ. Thứ hai cũng là muốn có một cơ hội, đơn độc sống chung cùng Lăng Đại Trưởng Lão, mài mài với Lăng Đại Trưởng Lão sự tình về Mộc gia. Dù sao, nàng đã từng là lão tướng được sủng ái, Lăng Đại Trưởng Lão chắc hẳn cũng sẽ cho nàng một chút điểm nể mặt.

Ai biết, Lăng Đại Trưởng Lão lại phớt lờ, không để ý tới nàng!

Liên Tâm phu nhân còn muốn kéo tay Lăng Đại Trưởng Lão, Lăng Đại Trưởng Lão lại xoay người đi ra ngoài. Liên Tâm phu nhân vội vàng đuổi theo, một đường theo tới tận phòng ngủ của Lăng Đại Trưởng Lão.

Từ sáng, khi Lăng Đại Trưởng Lão chiếu cố thái tử  đến nay, hắn đang một mực suy nghĩ về một vấn đề, phiền não trong lòng.

Hôm nay hắn dùng một vị thuốc ở trên người thái tử, vốn là cơ thể nên có phản ứng, nhưng đến nay cũng không xuất hiện trạng huống gì. Hắn suy nghĩ không ra, chỉ có thể trở về viết thư, nói cho viện trưởng đại nhân biết.

Đang muốn đóng cửa, Liên Tâm phu nhân lại đưa tay ngăn lại. Lúc này Lăng Đại Trưởng Lão mới chú ý tới Liên Tâm phu nhân đi theo tới.

Hắn không nhịn được, hỏi, "Ngươi định làm gì?"

"Đại Trưởng Lão, sắc trời còn sớm, không mời ta đi vào uống ly trà sao?" Liên Tâm phu nhân ỏn ẻn, ỏn ẻn hỏi.

Lăng Đại Trưởng Lão dĩ nhiên minh bạch Liên Tâm phu nhân có ý gì. Chẳng qua, so với nữ nhân, hắn càng có hứng thú đối với y học nghiên cứu. Huống chi, nữ nhân này hắn đã sớm chơi qua.
(Nguyên tác nha mấy má  rồi bảo ta dịch thô thiển ta block luôn)

"Còn không đi trông coi thái tử? Vạn nhất xảy ra vấn đề gì, ta nhất định sẽ hỏi ngươi đầu tiên!" Hắn bén nhọn giáo huấn.

Liên Tâm phu nhân không phục, chẳng qua không biểu hiện ra, tay giữ trên cửa chuyển qua đặt trên tay Lăng Đại Trưởng Lão, nhẹ nhàng vuốt, "Đại Trưởng Lão, Liên Tâm có chuyện quan trọng tìm ngươi thương lượng."

Lăng Đại Trưởng Lão ngược lại, một chút tính nhẫn nại cũng không có, hung hăng đẩy tay nàng ra, khiển trách, "Tuổi đã cao còn phạm tiện cái gì với bổn trưởng lão đây? Còn không rời đi?"

Liên Tâm phu nhân ngạc nhiên, sững sờ đứng ở cửa. Lăng Đại Trưởng Lão "Oành" một tiếng liền đóng cửa phòng lại.

Nghĩ lúc đó, ở trên giường, Lăng Đại Trưởng Lão cũng năn nỉ nàng không ít!

Nhưng hôm nay...

Ủy khuất dâng trào, hốc mắt Liên Tâm phu nhân thoáng cái liền đỏ, nàng hung hãn thầm mắng, "Lão cẩu! Ngươi đừng có mơ tưởng tới một ngày nhờ cậy lão nương!"

Lần này Liên Tâm phu nhân tới phụ tá Lăng Đại Trưởng Lão, tất nhiên biết được sự tình Lăng Đại Trưởng Lão dùng hài tử sinh non làm thí nghiệm. Nàng quyết định qua mấy ngày sẽ nói với hắn một chút về sự tình Dược Thành bên kia. Nếu như hắn không thể đồng ý, nàng cũng không ngại lợi dụng sự tình hài tử sinh non, làm điểm yếu uy hiếp hắn!

Ngược lại, nàng đã bất chấp tất cả, cho dù phải trả bất cứ giá nào.

Nàng đã thất sủng với những 'Lão cẩu' này của Y Học Viện, một khi nàng không đỡ nổi Mộc gia, nàng cũng không sống được ở Y Học Viện nữa. Phải biết, bất quá nàng chỉ là thần y, ban đầu chen vào Hội Trưởng Lão đã đắc tội với vô số người!

Người muốn nhìn nàng trở thành trò cười, người muốn bỏ đá xuống giếng, người muốn sỉ vả, giẫm đạp nàng phải rất nhiều.

Sau khi Liên Tâm phu nhân âm thầm quyết định, mới xoay người rời đi.

Nàng cũng không biết, cách đó không xa trên nóc nhà, Cố Thất Thiếu đang lạnh lùng nhìn nàng. Mà tất cả vừa mới xong giữa nàng và Lăng Đại Trưởng Lão, cũng đều bị Cố Thất Thiếu thu hết vào tầm mắt.

"Lão cẩu? Ha ha!"

Cố Thất Thiếu không kiềm chế được, trong ánh mắt thoáng qua lệ khí không có cách nào che giấu. Hắn đã ẩn núp mấy ngày, giờ cũng chỉ bất động thanh sắc cười lạnh, bất động từ đầu đến cuối.

Hắn giống như một người thợ săn, đang đợi con mồi...

Đêm dần khuya, hoàng cung lớn như vậy lại hoàn toàn yên tĩnh.

Lúc này, một vệt bóng đen xẹt qua thành cung, biến mất ở phía sau tẩm cung của Sở Thanh Ca.

Liên Tâm phu nhân tới chiếu cố Tiểu Thái Tử, Sở Thanh Ca lôi kéo thân thể mệt mỏi đi tới tẩm cung, sau đó tắm trong ao nước nóng. Lúc này, nàng đang ngâm mình ở trong ao nước nóng, tựa vào bên bờ nghỉ ngơi một chút.

Thân thể bị hành hạ không bằng mệt mỏi bằng tinh thần bị hành hạ, theo thời gian báo thù càng ngày càng gần, tâm tình nàng càng ngày càng xao động. Mấy ngày nay, hàng đêm nàng đều phải ngâm mình một hồi ở trong ao nước nóng, mới có thể làm cho tâm mình bình tĩnh lại.

Bỗng nhiên, một bóng đen hạ xuống, là vóc dáng của một nam nhân cao lớn. Trang phục Hắc Y làm nổi bật lên những nét gợi cảm, to lớn và mê người của hắn. Hắn đứng trong mờ tối, giống như Chúa tể màn đêm, thần bí khó lường.

Sở Thanh Ca là người tập võ, tất nhiên nhận ra được động tĩnh của hắn. Nàng chậm rãi nhìn tới, giữa sự hoảng hốt nhìn thấy thân ảnh này, khí tràng này, thoáng cái nàng liền hưng phấn, chợt đứng lên từ trong nước, bật thốt lên, "Phi Dạ!"

Chỉ một hành động này mà thôi, nam tử áo đen đá một cước, đá ra một mảnh Thủy Lãng, không biết là muốn che giấu lõa thể của nàng, vẫn là che giấu tầm mắt của chính mình.

Hắn lạnh lùng nói, "Thu cất xuân tâm của ngươi, đừng khiến con mắt của Bản Tộc bị dơ bẩn!"

Thanh âm đến miệng cũng lạnh lùng đến như vậy.. Chẳng qua, Sở Thanh Ca đã thanh tỉnh, tiếp tục ngâm mình bên trong ao nước nóng.

Nàng ngẩng đầu nhìn lại, thấy nam tử cao cao tại thượng đang đứng ở bên cạnh ao. Hắn dùng mặt nạ làm từ Thanh Đồng, che giấu miệng mũi, một đôi mắt to, cặp lông mày rậm, ở trong mờ tối lộ ra anh khí bức người. Hắn ngạo mạn nhìn bằng nửa con mắt tới, coi trời bằng vung, tựa hồ như không có bất kỳ nữ nhân nào có thể lọt vào tầm mắt của hắn.

Nàng cũng không muốn lọt vào hắn mắt, hơn nữa, hắn cũng không để nàng vào mắt.

Sở Thanh Ca chỉ nhẹ nhàng thở dài, "Ta lại nhận sai, cuối cùng, ngươi cũng không phải là hắn."

Hắn và Long Phi Dạ thật sự rất giống, cao quý như thế, lạnh lẽo cô quạnh. Chẳng qua, hắn là người khinh cuồng, mà Long Phi Dạ là người lạnh liễm.

Người nam tử này tựa hồ rất không thích bị đem ra so sánh cùng Long Phi Dạ. Một lần nữa, hắn lại đá ra một đạo nước, nước này lại hóa thành mũi tên, xẹt qua bên người Sở Thanh Ca.

Cái này, là cảnh cáo!

Lần này, Sở Thanh Ca hoàn toàn thanh tỉnh từ trong xuân mộng.

Nàng tùy tiện đứng dậy, hắn lập tức xoay người, chẳng thèm ngó tới.

Sau khi nàng mặc y phục chỉnh tề, cười lạnh, "Bao nhiêu người muốn thấy thân thể của Bản cung, ngược lại, ngươi còn thể hiện quân tử."

Nhớ năm đó, lúc nàng chưa thành thân, có biết bao nhiêu nam tử trong thiên hạ ái mộ dung nhan của nàng. Người muốn cầu hôn nàng, có thể xếp hàng dài từ ngoài cửa Sở gia nàng tới ngoài cổng thành của Bạch Thành. Cho dù nàng gả cho Thiên Huy Hoàng Đế, trong hoàng tộc bẩn thỉu, phần nhiều là nam nhân muốn 'cấu kết' với nàng.
(Wtf?? 🥴 ta là gã say sao?)

Nam tử không lên tiếng nữa, xoay người rời đi.

Sở Thanh Ca vội vàng ngăn lại, "Được, ta không đùa với ngươi!"

Nhưng nam tử vẫn rời đi, khiến cho Sở Thanh Ca phải dùng Khinh Công đuổi theo, "Hôm nay Vu Dì nói cho ta biết một tin tức mới!"

Lời vừa nói, nam tử mới hạ chân xuống trên tàng cây.

Sở Thanh Ca đuổi theo tới, thấp giọng, "Cố Bắc Nguyệt ở trong tay bọn họ."

"Cái gì?" Nam tử xoay người lại, sợ.

"Người đã từng thủ lãnh chức vị ngự y của Thiên Ninh, viện thủ Thái Y Viện, bây giờ là Cố Đại Phu trong Dược Quỷ Đường. Cố Bắc Nguyệt đang ở trong tay bá phụ ta." Sở Thanh Ca nghiêm túc nói.

"Chuyện gì xảy ra?" Nam tử lạnh lùng hỏi.

"Ta hỏi cặn kẽ, nhưng Vu Dì cũng không biết. Có thể là do bá phụ ta tận lực phái người đi bắt hắn. Quan hệ giữa Cố Bắc Nguyệt cùng Hàn Vân Tịch cũng không cạn." Sở Thanh Ca nghiêm túc nói.

"Không cạn? Chỉ bằng vào hai chữ này có thể kiềm chế Long Phi Dạ?" Nam tử khinh thường hỏi.

Mặc dù Sở Thanh Ca không muốn thừa nhận, nhưng vào giờ phút này, nàng vẫn phải đưa ra phán đoán khách quan, "Có thể! Bởi vì có thể kiềm chế Hàn Vân Tịch, thì nhất định có thể kiềm chế Long Phi Dạ!"

Đáy mắt nam tử xẹt qua một vệt phức tạp, "Chính là một tên Đại Phu thì có thể có quan hệ gì với Hàn Vân Tịch?"

"Ngươi phải tin tưởng bá phụ ta, nếu không liên quan thì nhất định hắn sẽ không bắt người!" Sở Thanh Ca cười lạnh nói.

Lời này, ngược lại đã thuyết phục được nam tử.

"Biết!"

Hắn bỏ lại lời này liền muốn rời đi, Sở Thanh Ca lại cản, "Cái gì ta có thể biết thì đều nói cho ngươi, ngươi đừng quên đã đáp ứng chuyện của ta!"

Nam tử không quay đầu lại, chẳng qua phất tay một cái, tỏ ý nàng trở về.

"Ngươi đừng quên!" Sở Thanh Ca lại nhắc nhở. Cho đến khi nhìn thấy bóng lưng của nam tử bị bóng tối bao phủ, nàng mới rời khỏi.

Người nam nhân này không phải ai khác, chính là tộc trưởng của Địch Tộc, Ninh Thừa!

Mặc dù Sở Thanh Ca đã ép buộc phụ thân phải thề, ưng thuận cam kết, muốn Sở gia giao tính mạng của Hàn Vân Tịch cho nàng xử trí. Nhưng bá phụ đã lựa chọn buông bỏ, không cứu ca ca của nàng, để cho nàng ý thức được, phụ thân nàng đều không thể làm chủ những chuyện này.

Ngay tại thời điểm nàng vô kế khả thi, tộc trưởng của Địch Tộc, Ninh Thừa tìm tới cửa, nói cho nàng biết tất cả.

Nàng đã lớn như vậy, đã bỏ ra nhiều thứ vì Sở gia như vậy, lúc này mới biết được bí mất của Sở gia. Mới biết Sở gia chính là U Tộc, mới biết năm đó, U Tộc không phải là phản đồ với Tây Tần hoàng tộc. Năm đó, bắn chết hoàng tử chỉ là chuyện bất đắc dĩ, chẳng qua chỉ là diễn một vai diễn.

Năm đó, U tộc trưởng đem chân tướng sự tình báo cho biết Địch Tộc. Hơn nữa, còn báo cho Địch Tộc biết, có khả năng trẻ mồ côi là hậu nhân của Tây Tần hoàng tộc vẫn sống sót. Còn nói ra một bí mật mag thế nhân cũng không biết, phía sau lưng Công Chúa của Tây Tần hoàng tộc có một cái Phượng Vũ thai ký.

Vì vậy, Địch Tộc toàn tâm toàn ý, thành tâm ra sức vì Tây Tần hoàng tộc đã hợp tác cùng U Tộc, muốn cộng mưu thiên hạ, khôi phục Tây Tần!

Nhưng Ninh Thừa đã sớm nhìn ra, trong lòng U tộc trưởng Sở Vân Ế sớm đã không còn vị trí của hoàng tộc, chẳng qua chỉ là muốn mượn danh nghĩa của hoàng tộc, lôi kéo thế lực.

Cho nên, Ninh Thừa chẳng qua chỉ là tương kế tựu kế mà thôi. Một khi đem có được Thiên Ninh cùng ba Quận phía Đông của Tây Chu, chuyện đầu tiên Ninh Thừa làm, nhất định là sẽ diệt trừ Sở gia!

Sở Thanh Ca thật bất ngờ vì Ninh Thừa tìm được nàng, nhưng nàng phải thừa nhận, Ninh Thừa tìm đúng người.

Trừ Hàn Vân Tịch ra, nàng hận nhất không ai bằng chính là Sở gia!

Ninh Thừa vừa cam kết sẽ giúp nàng bắt Hàn Vân Tịch, lại có thể giúp nàng diệt trừ Sở gia, để cho nàng được giải thoát thì cớ sao nàng lại không làm đây?

Sở Thanh Ca trở lại ao nước nóng, cởi bỏ áo khoác, chậm rãi ngâm người.

Nàng ngẩng đầu nhìn Hạo Nguyệt trong không trung, tự lẩm bẩm, "Hàn Vân Tịch, rất nhanh thôi, chúng ta sẽ gặp mặt..."

Tối nay là ngày mười lăm, chỉ mấy ngày nữa là tam quân tề động, bắt đầu cuộc chiến tranh!

Sở Thanh Ca mong đợi Ninh Thừa khải hoàn trở về!

~ Editor: Vincy98 ~ Vote ⭐️ tăng động lực nha!
—————————————————————————

Hqa ta đi lễ tận Thanh Hoá nên không kịp edit để post. 😹 Hn póst đây 😹

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro