Chương 617: Thất ca ca ghen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Gân còn thể nối kẽ hở nữa sao?"

Thẩm Tam Trưởng Lão còn buồn bực, Cố Bắc Nguyệt liền mở miệng trước.

Hắn nghiêm túc nhìn Hàn Vân Tịch, "Chuyện này... Điều này sao có thể? Khai đao vốn là chuyện khó khăn, huống chi là loại công việc tỉ mỉ này? Vương phi nương nương, ngươi từ đâu nghe tới biện pháp này? Có người biết sao?"

Nhìn cặp mắt nghiêm túc mà trong vắt của Cố Bắc Nguyệt, Hàn Vân Tịch càng thương tiếc. Nàng nên trả lời hắn thế nào? Nàng biết về cách chữa trị khi bị đứt gân, nhưng phẫu thuật thế nào, nối lại thế nào, toàn bộ.. nàng không biết.

Đứt gân không phải là giống những vết thương khác, không thể lơ là, huống chi là đối mặt Cố Bắc Nguyệt, nàng càng không dám khinh thường.

Hàn Vân Tịch gặp quá nhiều người mắc bệnh lạc quan, nàng cũng biết, mặc dù là một người mắc bệnh lạc quan, đáy lòng cũng ẩn tàng đau đớn cùng khao khát. Ở trong nụ cười nhàn nhạt của Cố Bắc Nguyệt, nàng không nhìn thấy hắn đau đớn, nhưng nàng nhìn thấy hắn khao khát.

Nếu không phải lòng mang khao khát, hắn luôn nhất quán giữ bình tĩnh, làm sao biết hỏi đến, làm cho Thẩm Tam Trưởng Lão gấp hơn đây?

Bắc Nguyệt ngốc, nếu như Vân Tịch biết ai có thể nối gân thì nàng còn chờ tới bây giờ? Còn phải tìm Thẩm Tam Trưởng Lão tới sao?

Lơ đãng cho hắn hy vọng, cũng thấy hy vọng của hắn, bây giờ bảo nàng làm thế nào nhẫn tâm để cho hắn thất vọng đây? Hàn Vân Tịch theo dõi hắn nhìn đầu gối chính mình, cũng không suy nghĩ gì, không biết rõ phải làm sao?

Bi ai nhất chính là biết rất rõ ràng có thể cứu chữa, lại không thể cứu!

Nhưng Cố Bắc Nguyệt rất nhanh thì minh bạch, ngược lại còn an ủi Hàn Vân Tịch, "Vương phi nương nương, không muốn người lại vì tại hạ mà hao tâm tốn sức. Cái mạng này của tại hạ có thể bảo vệ, đã là vạn hạnh. Đừng nói ngồi, cho dù là nằm, chỉ cần mệnh của tại hạ còn, như thế vẫn có thể ra sức vì Dược Quỷ Đường."

Hắn dừng chốc lát, mới bổ sung nói, "Chỉ cầu Vương phi nương nương, chớ có chê tại hạ."

Hàn Vân Tịch không lên tiếng, chính là theo dõi chân hắn, tâm hắn lại hung ác, kéo chăn nệm tới che hai chân lại, không để cho nàng nhìn nữa.

Hắn cố ý khích đưa nàng, "Vương phi nương nương chẳng lẽ là... Chê tại hạ?"

Ai biết Hàn Vân Tịch lại lớn tiếng trả lời, "Phải!"

Trong lúc nhất thời, một phòng yên tĩnh càng trở nên an tĩnh, nhịp tim Cố Bắc Nguyệt chậm hơn nửa nhịp, hắn há hốc mồm, muốn nói chuyện, nhưng cũng không nói ra được gì.

Cho tới bây giờ cũng chưa có thời điểm không đạm định như vậy. Đây là lần đầu tiên trong đời, hắn có cảm giác, tâm... Bị tổn thương.

"Bản vương Phi chính là chê ngươi. Cho nên, trước khi Bản vương Phi còn chưa buông tay, không cho phép ngươi buông thả!" Hàn Vân Tịch nghiêm nghị nói.

Mặc dù nàng không hiểu thuật nối gân, nhưng theo y thuật nối gân xem ra, chỉ cần có thể tìm được Dược, có thể súc chặt kẽ hở gân khép lại, chân của Cố Bắc Nguyệt có thể cứu!

Cố Thất Thiếu còn không có tin tức! Dược Vương lão nhân bên kia nàng còn chưa đi hỏi! Làm sao có thể bởi vì một câu "Bỏ" của Thẩm Tam Trưởng Lão liền buông tha cố gắng?

"Vương phi nương nương... Ta... Thật ra thì ta..."

Cố Bắc Nguyệt không biết giải thích như thế nào, hắn không phải là người dễ dàng buông tha. Chẳng qua, đối với chân hắn, hắn quả thật đã sớm buông tha. Hắn không cần chờ Thẩm Tam Trưởng Lão tới, hắn đã sớm chẩn đoán cho mình, không thể sai.

Nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Vân Tịch tràn đầy quật cường cùng quyết tuyệt, Cố Bắc Nguyệt bỗng nhiên liền sinh ra hy vọng, không tự chủ gật đầu, "Vương phi nương nương, tại hạ, không buông tha!"

Lời này không còn là an ủi nàng, mà là nghiêm túc, cẩn thận nói cho nàng nghe.

Hàn Vân Tịch muốn nhất không ai bằng chính là phần hy vọng này, đã có hy vọng, rốt cuộc sẽ kiên trì tới cùng.

"Thẩm Tam Trưởng Lão, mấy ngày nay còn phải làm phiền ngươi, giúp ta chiếu cố vết thương của Cố Đại Phu cho tốt." Hàn Vân Tịch nghiêm túc nói.

"Vương phi nương nương yên tâm, lão phu nhất định hết sức."

Coi như Vương phi nương nương đuổi hắn đi, Thẩm Tam Trưởng Lão cũng sẽ không đi. Hắn đã được gặp qua nữ nhân này sáng tác ra kỳ tích, lần này, hắn cũng chờ đợi nhìn xem nàng hóa thứ tầm thường thành thần kỳ như thế nào.
( ý là lão nghĩ hvt bít nối gân, chữa đc chân cho cbn.)

Hàn Vân Tịch dứt lời, xoay người ra ngoài, lạnh lùng hạ lệnh, "Từ Đông Lâm, truyền lời tới Dược Quỷ Cốc, trong vòng ba ngày, nếu Cố Thất Thiếu không chịu xuất hiện ở trước mặt Bản vương Phi, Bản vương Phi liền đem Mộc Linh Nhi đưa đến Dược Quỷ Cốc!"

Nàng cũng không tin, người của Dược Quỷ Cốc không tìm được Cố Thất Thiếu!

Kết quả, không tới ba ngày, buổi tối ngày thứ hai, Cố Thất Thiếu liền mang theo dáng vẻ phong trần phó phó, đứng ở trước mặt Hàn Vân Tịch.

"Độc nha đầu, ngươi với Mộc Linh Nhi đã nói cái gì?" Cố Thất Thiếu vỗ đầu liền hỏi, mười phần khẩn trương.

"Ngươi chưa lấy được tin của ta hay sao?" Hàn Vân Tịch đè lửa giận, kiên nhẫn hỏi.

"Chưa? Ngươi tìm ta làm gì?"

Mấy ngày nay, Cố Thất Thiếu đều nhìn chằm chằm Liên Tâm phu nhân, lập mưu đại sự, quả thật chưa lấy được tin tức. Biết hắn không phải là cố ý không hồi tín, hỏa khí của Hàn Vân Tịch mới không bùng nổ.

Nàng đem sự tình trầm trọng của Cố Bắc Nguyệt nói ra, ai biết, còn chưa nói xong, Cố Thất Thiếu cười lạnh, "Ha ha, làm ta tưởng cái chuyện gì tày trời, không phải là bỏ một chân sao, lại không chết người, ngươi quản hắn khỉ gió nhiều như vậy làm gì? Lúc trước ta cũng đã bị bắn thành nhím, cũng không thấy ngươi gấp gáp như vậy."

Nghe lời này một cái, nhiệt độ trên mặt Hàn Vân Tịch liền xuống âm, không cần nàng nói nhiều, Cố Thất Thiếu đầu hàng trước, "Thật tốt, ta đây không có Dược sinh gân, ngươi tìm Dược Vương lão nhân kia hỏi một chút, phỏng chừng sẽ có."

"Là sự thật!" Hàn Vân Tịch mừng rỡ.

Nàng đoán không lầm, nếu gân có thể bị rách, bị đứt, như vậy nhất định sẽ có Kỳ Dược tương tự, trị được bệnh về gân cốt hiệu quả!

Cố Thất Thiếu nghiêng đầu nhìn, ha ha đạo, "Phỏng chừng sẽ có, không có, cũng có thể."

Tin tức này làm cho tâm tình của Hàn Vân Tịch giống như đang đi tàu lượn trên không, chợt cao chợt thấp, nàng liếc mắt nhìn Cố Thất Thiếu, lười nói nhảm nhiều, xoay người rời đi.

Cố Thất Thiếu lập tức đuổi tới, bát quái hỏi, "Long Phi Dạ đâu?"

Hàn Vân Tịch không trả lời, nàng nghĩ, hay là nàng trực tiếp đi Dược Vương lão nhân xin dược. Nếu không đi, sớm muộn gì nàng sẽ bị Cố Thất Thiếu làm cho tức chết.

Cố Thất Thiếu đuổi theo nàng phía sau, hỏi, "Độc nha đầu, ngươi muốn đi đâu?"

"Độc nha đầu, lâu như vậy không gặp, muốn Thất ca ca ta chưa?"

"Độc nha đầu, ngươi không nói cái gì cùng Mộc Linh Nhi chứ?"

Hắn một vừa đuổi theo bước chân của Hàn Vân Tịch, vừa hỏi, chân, miệng không nhàn rỗi, tay cũng không nhàn rỗi. Từ trong tay áo, hắn móc ra một cây nhân sâm phi thường tí hon, "Độc nha đầu, cho ngươi bổ thân thể."

Nhân sâm tí hon này không có gì đặc biệt, chính là chí bảo của Thiên Ninh. Năm đó, Thiên Huy Hoàng Đế trốn về thành Tây Kinh, Trân Bảo duy nhất mang đi chính là cây nhân sâm tí hon này.

Hắn đã phí không ít tinh thần sức lực mới tìm ra, trộm đi.

Đáng tiếc, Hàn Vân Tịch bước nhanh đi về phía trước, không để ý thừa thãi tới hắn "Không đứng đắn".

Cố Thất Thiếu hậm hực nhún nhún vai, thu hồi nhân sâm, tiếp tục đi cùng nàng, không bao lâu, hắn liền hỏi, "Độc nha đầu, Long Phi Dạ không thịt Cố Bắc Nguyệt sao?"
🥴

Biết sức ghen của Long Phi Dạ cũng không chỉ một người là Hàn Vân Tịch, Cố Thất Thiếu là người thứ hai thấu hiểu rất rõ.

Lần này, Hàn Vân Tịch dừng bước.

"Ngươi..."

Nàng còn không nói ra, Cố Thất Thiếu liền giành trước, hắn bỗng nhiên thu lại cợt nhả, trở nên tốt đẹp, rất nghiêm túc, tuyệt khuôn mặt tuyệt mỹ mơ hồ lộ ra ưu thương. Hắn nhìn nàng, thấp giọng nói, "Độc nha đầu, ngoại trừ Long Phi Dạ, Thất ca ca không nỡ nhìn ngươi đối tốt với nam nhân khác."

Long Phi Dạ là phu quân của nàng, là nam nhân đầu tiên mà lão thiên cho gặp nàng, nàng gặp Long Phi Dạ trước khi hắn gặp nàng, cũng là nam nhân duy nhất trong lòng nàng, cho nên hắn không thể làm gì. Mà những người khác, bất kể là ai, hắn cũng có ăn vị.

Độc nha đầu, trừ Long Phi Dạ, nàng có thể chỉ gấp gáp vì một người là Thất ca ca hay không đây?

Hàn Vân Tịch bỗng nhiên lấy ra một cây Kim Châm, còn mang dương tràng tuyến.

"Biết đây là cái gì ư?" Nàng hỏi.

"Kim chỉ." Cố Thất Thiếu đáp.

"Biết ta muốn làm cái gì sao?" Hàn Vân Tịch lại hỏi.

Cố Thất Thiếu lắc đầu.

"Muốn vá cái miệng của ngươi!" Hàn Vân Tịch vừa nói, tiện tay đem kim chỉ ném cho Cố Thất Thiếu, "Ngươi có biết chân của Cố Bắc Nguyệt bị phế bỏ hay không! Ngươi còn nói động hay bất động, bỏ hay không bỏ là có ý gì? Hắn cũng đã không thể đi bộ! Ngay cả tự đứng hắn cũng không làm được! Ngươi hiểu không? Cả đời này hắn cũng chỉ có thể ngồi, nằm! Ngươi có thể có chút đồng cảm hay không? Ngươi có biết ta tìm ngươi, tìm hơn mười ngày hay không? Ngươi không có tâm để đồng tình với hắn thì thôi đi, ngươi có thể đừng mang loại chuyện này đùa hay không?"

Hàn Vân Tịch thở phì phò, ngồi xuống ở một bên, cặp chân mày khoá lại quá chặt chẽ, giống như một tiểu Lão Thái Bà.

Ai cũng không biết nàng chịu bao nhiêu áp lực lớn, lần thứ hai cho Cố Bắc Nguyệt hy vọng, nàng tuyệt đối không cho phép hắn lần nữa thất vọng!

Cố Thất Thiếu như cũ, không đem chuyện của Cố Bắc Nguyệt để trong lòng, đừng nói Cố Bắc Nguyệt tàn phế, coi như hôm nay Cố Bắc Nguyệt sẽ chết, hắn vẫn thờ ơ không động lòng.

Bởi vì, chuyện này với hắn, không có một chút quan hệ nào.

Từ khi hắn rời khỏi Y thành, từ ngày đó trở đi, đời này hắn liền chỉ quan tâm một chuyện đó chính là lúc nào có thể diệt được Y Học Viện. Còn lại, cho tới bây giờ hắn sẽ không để ở trong lòng.

Bây giờ, trong lòng cũng chỉ nhiều thêm một vị trí, một nữ nhân mà thôi, còn lại hắn lười biết, càng lười quản.

Bỗng nhiên bị chửi mắng, hắn hậm hực, dựa vào một bên cột gỗ, trông coi, không dám lên tiếng nữa.

Ai biết, Hàn Vân Tịch lại ngồi rất lâu, sững sờ rất lâu, cũng không biết đang suy nghĩ gì. Cố Thất Thiếu đúng là vẫn không đành lòng, hắn lặng yên không một tiếng động ngồi vào bên người nàng, "Độc nha đầu..."

Hàn Vân Tịch không để ý tới, Cố Thất Thiếu liền ngồi xổm trước mặt nàng, giống như quỳ một chân trên đất trước mặt nàng, "Độc nha đầu, ngươi đừng nóng giận, ta giúp ngươi nghĩ biện pháp là được."

Lời vừa nói, mâu quang của Hàn Vân Tịch đang ảm đạm thoáng cái liền sáng lên, "Ngươi có biện pháp?"

"Ngươi cười một cái, ta sẽ nói cho ngươi biết." Cố Thất Thiếu giống như là dỗ tiểu nương tử của mình, ngay cả mình cũng không phát hiện thanh âm của chính mình phi thường ôn nhu.

Hàn Vân Tịch không phát hiện, nàng cười, nụ cười xuất phát từ nội tâm, đặc biệt đẹp mắt.

Cố Thất Thiếu hài lòng, hắn nghiêm túc nói, "Có một vị thuốc gọi là mỡ sinh gân, cho dù là gân tay gân chân đứt đoạn, chỉ cần liên tục đắp, dùng trong vòng trăm ngày sẽ khỏi hẳn..."

"Ngươi có?" Hàn Vân Tịch kích động không thôi.

"Ta không có, có lẽ Dược Vương lão nhân sẽ có. Cõi đời này cũng chỉ có một phần, nếu như ta nhớ không lầm, hẳn ở trên tay Dược Vương lão nhân." Cố Thất Thiếu như nói thật.

"Lập tức đi Dược Vương cốc!" Hàn Vân Tịch kích động đến mức tâm cũng phần loạn, thoáng cái đã đứng lên, Cố Thất Thiếu đè người nàng xuống, "Trước tiên dùng Phi Ưng truyền thư đi, hỏi trước một câu, tránh cho mất công."

Hàn Vân Tịch gật đầu liên tục, nghiêm túc nói đối với Cố Thất Thiếu một câu, "Cảm tạ" mới đi. Cố Thất Thiếu nhìn theo bóng lưng nàng, không tự chủ vuốt ve cằm, tự lẩm bẩm, "Độc nha đầu, Thất ca ca cũng muốn bị thương."

Thời điểm Hàn Vân Tịch viết thư cho Dược Vương lão nhân, Long Phi Dạ đang ở trong phòng Cố Bắc Nguyệt, Thẩm Tam Trưởng Lão cùng Lạc thần y vừa rời đi, Long Phi Dạ liền đi thẳng vào vấn đề, "Sở Vân Ế lại sẽ nói cho Ninh Thừa biết thân phận của ngươi?"

"Không biết." Cố Bắc Nguyệt phi thường nắm chắc.

"Vì sao?" Long Phi Dạ hỏi.

"Chỉ bằng sự hiểu biết của ta . Ninh Thừa nhất định sẽ bắt giữ Nhị lão Sở gia, lợi dụng điểm yếu, uy hiếp Sở Thiên Ẩn. Lấy tính tình của Sở Thiên Ẩn, nhất định không cam lòng làm dưới chướng của Ninh Thừa. Tần Vương điện hạ, an tâm làm chủ, sớm muộn thì Sở Thiên Ẩn sẽ đến tìm ngươi." Cố Bắc Nguyệt nghiêm túc nói.

"Sau đó thì sao?" Long Phi Dạ có chút hăng hái hỏi.

Trong con ngươi nhất quán ôn hoà của Cố Bắc Nguyệt nổi lên sát ý ngoan tuyệt, hắn nói...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro