Q3-C67

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một đám người tiến đến để cướp tinh thạch thú nghe thấy thế thì cười lên: "Tất nhiên chúng ta sẽ tự đến lấy! Khuyên ngươi đừng phản kháng, nếu không chắc chắn sẽ phải chịu không ít cực khổ đấy!"

Vân Phong nhìn năm người đứng trước mặt, tỏng mấy người này thực lực thấp nhất cũng đã đến cấp bậc quân chủ đỉnh. Số lượng cường giả mà nàng gặp hôm nay đã nhiều đến mức hiếm thấy, chỉ sợ là tất cả các cường giả tán tu đều đã tiến tớirồi.

Tất nhiên tinh thạch thú cực phẩm vô cùng có sức hấp dẫn, quan trọng hơn là Vân Phong đã trở thành một con dê béo đợi làm thịt trong mắt những người này! Sự lợi hại củatriệuhồisưhay hai ma thú thì có như thế nào? Chỉ cần dựa trên phần sốđông này cũng có thể đánh cho nàng hoa rơi nước chảy rồi!

"Lấy nhiều đánh ít." Khúc Lam Y ở bên cạnh lạnh nhạt nói một câu, lập tức năm người khinh thường hừ một tiếng, "Đừng nói mấy thứ này với chúng ta, tán tu không kiên kị bất cứ thứ gì! Chúng ta chỉ lấy thứ chúng ta muốn!"

"Chúng ta không muốn dùng sức mạnh với ngươi! Vân Phong, ngươi cũng biết, tuy thực lực của ngươi không tệ, nhưng trước mặt năm người chúng ta thì chắc chắn sẽ không có phần thắng! Ngoan ngoãn giao ra đây, hay chúng ta vẫn phải cướp đoạt, bản thân ngươi nên nghĩ kĩ đi!"

l e quýdon

Vân Phong cười ha ha, tiếng cười của nàng để lại khiến cho những cường giả này có chút sợ hãi. Bàn tay trắng noãng vừa chuẩn, hai luồng nguyên tố lại tuôn ra trong lòng bàn tay Vân Phong, một bên là phong nguyên tố màu xanh, bên còn lại là lôi nguyên tố vẫn phát ra những tiếng kêu xẹt xẹt!

Khúc Lam Y vừa thấy lập tức hiểu ý của Vân Phong, liếc nhìn mọi người bằng ánh mắt vuisướng khi người gặp họa, bỗng chốc vươn tay hơn, một quả cầu ánh sáng lại bay về phía năm người kia!

Năm người vừa thấy lập tức tản ra, "Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!" Năm người hét lớn một tiếng, không chút khách sáo tấn công về phía Vân Phong cùng Khúc Lam Y, thế công ào ạt!

Vân Phong đứng ở nơi đó không hề nhúc nhích, hai tay đã nhanh chóng hợp lại với nhau. Trong nháy mắt khi hai loại nguyên tố kết hợp, một nguồn năng lượng khổng lồ lấy nàng làm trung tâm mà khuếch tán ra xung quanh như một cơn gió cuốn hết tất cả, ngay cả không gian ở đây cũng đã có chút chấn động!

"Đây là... Cái gì?" Năm vị cường giả nhìn thấy chỉ có cảm giác một sự sợ hãi đang thấm dần vào trong xương cốt, dòng năng lượng đang phát ra kia hệt như tiếng tim đập, cứ đánh mạnh từng chút vào trái tim của bọn họ!

Dưới sự rèn luyện không ngừng nghỉ, Vân Phong đã vô cùng nhuần nhuyễn thuật dung hợp nguyên tố, chỉ cần một thời gian ngắn ngủn, phong nguyên tố và lôi nguyên tố đã được dung hợp với nhau. Một quả cầu được bao bọc bởi sắc xanh và sắc tím ở mặt ngoài, còn có những con rắn bạc không ngừng bay lượn xung quanh.

"Nàng ta dung hợp hai loại nguyên tố lại với nhau rồi!" Không biết là ai hét lên một câu, sắc mặt của mấy cường giả khác đều thay đổi, đưa mắt nhìn nhau, tất cả đều không hẹn mà cùng xoay người, chạy!

Vân Phong cười ha ha, quả cầu nguyên tố đã được dung hợp trong tay bay về phía năm người: "Nếu đã đến đây thì cứ ở lại đi."Dieenndkdan/leeequhydonnn

Năm người cắn chặt răng, quay đầu chạy thục mạng. Nàng điên rồi, lại dám dung hợp hai loại nguyên tố lại với nhau! Nếu thứ này nổ tung, năm người bọn họ cũng phải chết ở nơi này!

Qủa cầu lấy tộc độ không gì có thể ngăn cản được bay đến chỗ năm người, năm người trừng lớn mắt, rốt cuộccũng không thể che dấu sự sợ hãi trong mắt. Vân Phong đứng ở phía xa, chỉ nhẹ nhàng nói ra một chữ: "Nổ."

"Ầm!" Một trận gió mạnh lan ra từ trung tâm của quả cầu bị nô tung, những ngọn núi nhỏ xung quanh Xuân Phong trấn đều bị san phẳng thành bình địa. Mà năm người kia dưới trận nổ vang đó, đã hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng.

"Không!" Từng tiếng hét thê thảm vang lên, trận gió cuồn cuộn cuốn hết mọi thứ xung quanh, hệt như một lốc xoáy lớn, cắn nuốt hết toàn bộ những thứ mà nó có thể cắn nuốt được!

"Phía trước đã xảy ra chuyện gì vậy?" Một nhóm cường giả khác đang đuổi đến bên này dừng lại ngay tại chỗ, bọn họ vẫn còn cách Xuân Phong trấn một khoảng cách khá xa, tuy năng lượng dao động lớn kia cách khá xa, nhưng vẫn khiến lòng bọn họ sinh ra một chút ý lạnh.

"Có thể là đã xảy ra chuyện gì hay không?" Có người đưa ra câu hỏi, ngay lúc những người này còn đang do dự, năng lượng dao động đã cuốn đên bên ngoài Xuân Phong trấn!

"Cái gì!" Tất cả mọi người đều sợ đến sững sờ, sau một giây lập tức chạy trốn điên cuồng theo bản năng, tránh né nguồn năng lượng khuếch tán khủng bố này. Tất cả mọi người chạy trối chết, nhưng vẫn có vài kẻ chạy chậm bị nuốt trọn hoàn toàn.

"Rầm rầm --!" Sau khi mặt đất chấn động mạnh vài cái mới dừng lại, mặt của những cường giả tránh được một kiếp tất đều trắng bệch. Nhìn những thứ bừa bãi trên mặt đất, nhìn vài cánh tay cẳng chân đã bị xé toạc trong giây lát, cả một lúc lâu những người này cũng không nói được một lời nào.

"Ta về." Một cường giả trong đó phun ra một câu, tiếp theo cũng không quay đầu lại mà chạy. Vài người khác cũng đưa mắt nhìn nhau, cảnh tượng trước mắt này quả thật đã khiến cho bọn họ không còn dũng khí để lên tiếp rồ.

"Chúng ta cũng trở về đi, nếu có ai không sợ chết, cứ việc đi về phía trước. Rốt cuộc là ai, đây là chiêu thức gì mà lại kinh khủng đến mức này vậy?"

Mấy cường giả tán tu thi nhau rời đi, bọn họ cũng không điên đến mức thấy cái chết trước mắt mà không biết rút lui. Cũng có mấy kẻ không cam lòng không lập tức rời đi, nhưng sau một lúc lâu, những người này vẫn chọn cách rời khỏi, bọn hắn có ở lại cũng chỉ có thể chịu chết. Cho dù chiêu thức vừa rồi là docường giả khác đã cướp đoạt được tinh thạch thú gây nên, bọn hắn cũng không có năng lực cướp về!

Một đòn này đã khiến cho những kẻ tham lam kia thức tỉnh mà thoái lui. Vân Phong đứng trong không trung, hô hấphơi nặng nề, đòn dung hợp nguyên tố vừa rồi đã hao phí không ít thể lực của nàng, nếu còn có kẻ không sợ chết tới đây, nàng có thể làm lại một lần nữa mà không có vấn đề gì, tuy nhiên cũng chỉ còn một lần nữa thôi. Lấy thực lực hiện tại của Vân Phong chỉ có thể sử dụng hai lần dung hợpnguyên tố, điều kiện tiên quyết là năng lượng mỗi lần cũng không thể quá mạnh, nếu muốn huỷthiêndiệt, cũng chỉ có thể dốc hết toàn lực mà sử dụng một lần thôi.

Vân Phong luyện tập dung hợp nguyên tố không chỉ là để khống chế tốc độ dung hợp nguyên tố, mà còn là để không chế năng lượng được phóng ra ngoài cho thích hợp.

"Không còn kẻ nào đi tìm cái chết nữa, những mấy kẻ tán tu này cũng rất thông minh." Khúc Lam Y đi tới, tinh thần lực dò xét về phía Vân Phong phát hiện nàng không hề làm liều, không khỏi thở phào.

"Tình hình như vậy cũng không thể tốt hơn." Thờ ơ nhìn vài thân người còn sót lại mà rơi xuống mặt đất kia, sắc mặt Vân Phong trở nên lạnh lẽo. Quay đầu nhìn đại trạch Vân gia: "Chúng ta cũng đi đến thôi."

Hai bóng dáng lướt qua trên bầu trời, mục tiêu là trên không trung đại trạch Vân gia!

Giờ phút này bên trong Vân gia đang rất căng thẳng, tiếng chiến đấu kịch liệt không ngừng vang vọng cả bầu trời. những người khác trên Xuân Phong trấn đều co đầu rút cổ ở nhà không dám xuất ra khỏi cửa, trên Xuân Phong trấn hôm nay khắp nơi đều đã tràn ngập hơi thở tử vong, bên trong Vân gia lại càng như vậy, có rất nhiều thi thể ngã xuống ở bên trong, kia đúng là các chiến sĩ của quân Vân gia!

"Đừng phản kháng, hậu quả của việc phản kháng chỉ có chết!" Một tiếng nói nhẹ nhàng truyền đến, tiếp theo lại là một chiến sĩ của quân Vân gia ngã trên mặt đất, người nói chuyện chậm rãi rút trường kiếm đâm vào trong thân thể đối phương, đôi mắt sáng nhing Vân Cảnh đang được quân Vân gia cùng Dong Binh Đoàn che Hồng Phong, cười tà ác.

"Chúng ta chỉ muốn một người Vân Cảnh, Vân Cảnh, ngươi tình nguyện nhìn người khác chịu chếtthay ngươi, cũng không có can đảm để đứng ra sao?"

"Gia chủ Vân gia! Đừng nghe hắn nói bậy, chúng ta bảo vệ ông chính là bảo vệ Vân gia, những chiến sĩ này đều là vì Vân gia mà chết, bọn hắn chết cũng có ý nghĩa!" Vương Minh vung cự kiếm, đối phó với người xâm nhập, bảo vệ Vân Cảnh phía sau, không cho ông có gì không may.

"Không sai, lão gia! Chúng ta chết cũng có ý nghĩa!" Các chiến sĩcủa Vân gia hét lớn, trong tiếng hét này lại để lộ sự tự hào của chiến sĩ Vân gia. Cho dù chết, bọn hắn cũng cam nguyện, chỉ cần vì Vân gia!

Vân Cảnh phất tay đánh bay một tên địch đánh lẽ, đôi mắt đen nhìn cảnh tượng trước mắt. Tuy người này chỉ nói muốn bắt mình, nhưng mục đích sau lưng hắn ta đã hoàn toàn rõ ràng, hắn muốn khống chế Phong nhi!

"Ngươi nói nhiều quá, cứ chết đi là tốt nhất!" Điếu Tên mắt xếch liếc mắt nhìn Vương Minh một cái, trường kiếm liền đã vung sang. Vương minh cười ha ha: "Tới đúng lúc lắm!" Đại đao trong tay nhanh chóng tiến tới nghênh tiếp, hai vũ khí va chạm với nhau vang lên tiếng ma xát dữ dội, sắc mặt Vương Minh trầm xuống, thực lực của người này ở trên mình!

Tên mắt xếch cười ác độc, ay vừa dùng lực, Vương Minh đã cảm thấy cổ tay run lên, đại đao trong tay đã bị áp chế, mà thân thể của hắn cũng lảo đảo một cái rồi quỳ trên mặt đất.

"Không biết tự lượng sức mình!" Tên mắt xếch nói một câu, trường kiếm trong tay hiện lên hàn quang bổ vào đầu Vương Minh, nhìn dáng vẻ xem ra là muốn lấy mạng Vương Minh trong một chiêu!

"Đáng chết!" Vương Minh đã không còn kịp trốn, chỉ có thể phát chiến khí ra toàn thân, hy vọng có thể chống đỡ phần nào đòn công kích trí mạng này.

"Chết đi!" Tên mắt xếch gầm lên một tiếng, trường kiếm kèm theo tiếng gió chém thẳng xuống. Vân Cảnh nhìn thấy không khỏi hét lớn: "Vương đội trưởng!"

di@en*dyan(lee^qu.donnn)

"Keng --!" Là tiếng kim loại bị bẻ gãy, tên mắt xếch trợn mắt há mồm mà nhìntrường kiếm trong tay mình. Một giây trước vẫn hoàn hảo không có bất cứ hao tổn sau một giây phần lớn thân kiếm cũng đã không còn, trong tay hắn chỉ còn lại một phần nhỏ của thanh kiếm!

"Grào!" Một tiếng dã thú gầm thét vang lên, điếu Tên mắt xếch vẫn chưa kịp thấy rõ chuyện gì xảy ra, chỉ nhìn thấy một bóng dáng đỏ sậm hiện lên trước mắt, tiếp theo là một luồng sàng. Tiếp theo nữa, cả người hắn đã bị ném sang một bên.

"A!" Một tiếng hét thảm phát ra từ trong miệng tên mắt xếch, cả người bị quẳng ngã trên mặt đất không ngừng run rẩy, tay bịt miệng vết thương trước ngực mình, máu tươi không ngừng trào ra, trong khoảnh khắc nhuộm đỏ cả y phục của hắn. Trên người của hắn là một vết cắt của dã thú, chỉ cần sâu hơn một chút, hắn đã có thể chết rồi!

"Hỏa huynh, để lại một kẻ sống làm nhân chứng." Lam Dực đáp xuống từ không trung, thuhồiđôi cánh lớn kia, Tiểu Hỏa dừng lại. Nhìn thoáng qua tên mắt xếch chật vật ngã trên mặt đất kia, ánh mắt Lam Dực chuyển sang lạnh lẽo: "Hắn còn có thể sống một lúc, cũng có thể đợi được đến lúc chủ nhân đến để hỏi vài thứ."

Tiểu Hỏa khinh hừ một tiếng, vươn người, ngửa đầu lên trời phát ra một tiếng gào: "Grào--! Lão tử muốn đại khai sát giới!"

Tất cả mọi người vẫn còn đang chiến đấu kịch liệt cũng dừng lại, hai ma thú đột nhiên xuất hiện tại đây, tay cũng run lên, lại nhìn đến thủ lĩnh của bọn hắn bị một chưởng đập bay, nhìn tình trạng thương thế nghiêm trọng như vậy, tất cả những kẻ xâm nhập đều có ý nghĩ muốn trốn thoát.

"Một tên cũng đừng mơ rời khỏi!" Lam Dực cùng Tiểu Hỏa đều nổi giận gầm lên một tiếng, lập tức một luồng sáng màu xanh và đỏ xuyên qua không trung, từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, những kẻ xâm nhập không chút năng lực chống cự mà ngã trên mặt đất. Thi thể trên mặt đất lại tăng lên, toàn bộ đều là xác của những kẻ xâm nhập, hai ma thú hoàn toàn tuân theo lệnh của Vân Phong, kẻ làm tổn thương đến Vân gia, giết toàn bộ!

Tên mắt xếch ngã trên mặt đất thấy cảnh này cũng hoàn toàn sững người, cả người chật vật lùi về phía sau, hắn đã bất chấp vết thương của mình, cảm giác đau đớn cũng hoàn toàn bị sự sợ hãi với cái chết lấn át toàn. Hắn chỉ muốn rời khỏi đây, cho hắn mười vạn lá gan hắn cũng không dám đến đây nữa!

"Xem ra, ta đã tới chậm một chút rồi." Một giọng nói vừa xuất hiện trên không trung,các chiến sĩ quân Vân gia còn có mọi người của Dong Binh Đoàn Hồng Phong mọi đều ngửa đầu, vừa thấy, tất cả mọi người đều vui mừng!

"Tiểu thư!"

Một tiếng gọi này đã khiến cho mặt tên mắt xếch hoàn toàn không còn một chút máu, hắn không ngừng lùi về phía góc khuất, hi vọng vị tiểu thư kia sẽ không thấy mình. Nhưng hắn đã lầm rồi, thiếu nữ mảnh khảnh kia hạ xuống từ không trung, vừa vặn hạ xuống trước mặt hắn. Con ngươi đen trong suốt kia nhìn thẳng vào hắn ta, rõ ràng cặp mắt kia không tản ra bất cứ sát khí nào, nhưng lại khiến tên mắt xếch cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Tiếng kêu thảm thiết tiếp tục vang lên, cả người tên mắt xếch bắt đầu run rẩy. Lúc trước hắn vẫn nghĩ mình sẽ có thể bắt Vân Cảnh về, lại không nhĩ rằng mình sẽ có kết quả như vậy!
Chủ nhân!" Lam Dực cùng Tiểu Hoả giết sạch tất cả xong liền đi tới bên người Vân Phong. Hai ma thú giết đỏ cả mắt, ngay cả hơi thở bạo người trên người cũng đã xuất hiện, cho dù là kẻ có tính cách ôn hoà như Lam Dực cũng như vậy.

Vân Phong nhìn lướt qua những thi thể trên mặt đất, nhìn thấy còn có thi thể của chiến sĩ quân Vân gia cùng với Dong Binh Đoàn Hồng Phong. Mắt trầm xuống, lôi tên mắt xếch lên khỏi mặt đất.

Tên mắt xếch bị Vân Phong xách lên không trung, vô cùng kinh ngạc, Vân Phong chỉ nhấc tên mắt xếch bằng một tay, hơi nheo mắt lại: "Tốt nhất ngươi nên tự biết ta sẽ tiếp đón ngươi như thế nào đi."

"Phong nhi." Vân Cảnh đã đi tới, trên người cũng có chút chật vật, cũng có một vài vết thương, Vân Phong hơi quay đầu, cười với phụ thân của mình: "Hiện tại là Phong nhi làm liên luỵ đến Vân gia, là lỗi của Phong nhi."

Vân Cảnh không đồng ý lắc đầu, Vương Minh cũng đứng lên khỏi mặt đất, nhìn thấy Vân Phong thì không khỏi thở phào: "Tiểu thư đừng nói như vậy, những chiến sĩ này đều chết có ích, bọn họ cũng sẽ không hối hận!"

"Được rồi, kẻ này cứ giao cho ta, nếu không thì hắn sẽ chết rất nhanh đấy." Khúc Lam Y đi tới nói với Vân Phong một câu. Vân Phong quét mắt sang khuôn mặt trắng bệch của tên mắt xếch, cũng cảm nhận được hơi thở mỏng mang của hắn, không nói nhiều giao cho Khúc Lam Y. Nhìn thi thể của những chiến sĩ trên mặt đất, Vân Phong khẽ thở dài.

Vân Phong đặt những chiến sĩ của quân Vân gia còn có Dong Binh Đoàn Hồng Phong lại một chỗ, thiêu đốt tất cả những thi thể này, Mùi máu tanh nồng đậm bên trong đại trạch Vân gia cũng dần tản đi, vết máu trên mặt đất cũng bị hoả nguyên tố làm cho bốc hơi không còn gì.

"Chôn vào phần mộ của tổ tiên Vân gia." Vân Cảnh nhẹ nhàng mở miệng, Vân Phong gật đầu, nàng cũng muốn đề nghị như vậy, quân Vân gia cùng chiến sĩ Hồng Phong còn sót lại nghe thấy đều kinh ngạc, Vương Minh vội vàng nói: "Tiểu thư, việc này..."

Vân Phong khoát tay, dùng ánh mắt dịu dàng mà nhìn những chiến sĩ đã chết trên mặt đất: "Các người đều là những người tốt, Vân gia sẽ không bao giờ quên các người, cho dù chết cũng sẽ không."

Duy nhất chỉ còn tên mắt xếch vẫn còn trong trạng thái nửa sống nửa chết, dưới sự chữa trị của quang nguyên tố, hắn không chết, nhưng cũng không khôi phục. Khúc Lam Y khéo léo để thương thế của hắn duy trì trạng thái nửa sống nửa chết, tên mắt xếch có thể nói là vô cùng đau khổ: "Ta xin ngươi, xin hãy cho ta chết đi." Tên mắt xếch không chỉ cầu xin Khúc Lam Y một lần, nhưng Khúc Lam Y chỉ cười cười: "Gâp cái gì?"

Khúc Lam Y giao tên mắt xếch vào lại cho Vân Phong, giờ phút này trên đại sảnh Vân Cảnh ngồi trên vị trí chủ thượng, Vương Minh ngồi một bên, Vân Phong ngồi phía đối diện, sau khi Khúc Lam Y ném tên mắt xếch xuống dưới đất thì chậm rãi ngồi xuống bên chỗ Vân Phong, tên mắt xếch kéo thân thể đã sắp chết của hắn quỳ rặp trên mặt đất, căn bả không dám ngẩng đầu lên nhìn những người trước mặt.

"Gia Nhĩ phái ngươi tới phải không?" Vân Phong lạnh giọng hỏi, cả người tên mắt xếch run lên, cắn môi không chịu nói. Vân Phong thấy vậy thì cười ha ha, đứng lên khỏi ghế, chậm rãi đi đến trước mặt tên mắt xếch.

"Không nói cũng được, nhưng trước khi ngươi mở miệng, ngươi sẽ không thể chết, nhưng cũng không sống nổi." Giọng nói của Vân Phong hệt như một dòng khí lạnh phả vào trên người tên mắt xếch, cả người tên mắt xếch run bắn lên một chút. Vân Phong cười lạnh vài tiếng: "Muốn ngươi chết từ từ cũng có rất nhiều cách, bị ma thú của ta ăn từ từ, cũng coi như là một loại."

Tên mắt xếch chỉ cảm thấy trái tim như thắt lại, cũng có cảm giác muốn nôn mửa, lập tức không thể chịu đựng: "Đúng, là Gia Nhĩ đại nhân phái ta tới!"

"Tin tức liên quan đến ta cũng là do hắn truyền ra sao?" Vân Phong tiếp tục hỏi.

"Không sai, là Gia Nhĩ đại nhân nói." Tên mắt xếch mở miệng, một khi mở miệng cũng không dám giấu diếm thứ gì.

"Tên đó đúng là rất đê tiện." Vương Minh ở một bên tức giận mở miệng: "Cùng là triệu hồi sư, đúng là có sự chênh lệch lớn. Đúng là hắn đã bôi xấu thân phận triệu hồi sư của mình rồi."

"Hắn phái ngươi tới nơi này làm gì? Nói cho hết toàn bộ!"

Tên mắt xếch nuốt nước bọt, liếm cánh môi khô nứt: "Gia Nhĩ đại nhân phái ta tới đây, là muốn ta mang Vân Cảnh về. Còn những việc khác thì không nói gì cả."

"Thay vì liều mạng, hắn cũng chỉ có thể dùng cách như vậy thôi." Khúc Lam Y quấn một lọn tóc lên ngón tay của mình, lười biếng mở miệng. Ánh mắt quét về phía tên mắt xếch: "Tên Gia Nhĩ kia còn có hành động nào khác không?"

Vân Phong cùng Vân Cảnh đều nhíu mày, tên mắt xếch nghe thấy thế thì cả người cũng run lên một chút, tựa hồ như câu hỏi trong lúc vô ý này của Khúc Lam Y đã hỏi tới một góc nào đó trong lòng hắn. Tên mắt xếch cũng không nói gì thêm, Khúc Lam Y cười ha ha, bàn tay trắng nõn cuốn tóc của mình, tiếp tục thờ ơ mở miệng: "Không mở miệng cũng không sao, cũng không sao đâu."

Tóc gáy toàn thân của tên mắt xếch đều dựng đứng lên, so với việc hành hạ thân xác thì đày đoạ tinh thần kiều này càng khiến cho người ta đau khổ hơn. Tên măt xếch mở miệng hệt như đã tan vỡ: "Ta nói ta nói! Gia Nhĩ đại nhân có gặp người của Áo Uy và Thánh Diệu, tuy nhiên bọn họ thương lượng chuyện gì thì ta thật sự không biết."

Mắt Vân Phong trầm xuống, những lời này đã đủ rồi. Qủa nhiên Gia Nhĩ là một lão thất phu, thứ hắn muốn thật sự rất nhiều, hiện tại Già Diệp đế quốc lại muốn ra tay trước để chiếm lợi thế sao? Nghĩ muốn liên hợp với Áo Uy và Thánh Diệu ngốn sạch Phong Vân đế quốc sao? Có phải khẩu vị của ngươi có hơi quá lớn rồi không?

Tên mắt xếch vừa nói xong đã ngất đi, Vân Phong nhếch môi cười lạnh, Vân Cảnh ngồi ở vị trí chủ vị nhíu mày: "Phong nhi, tình hình hiện nay, xem ra Vân gia cũng không thể bảo trì vị trí trung lập nữa."

"Vân gia định sống yên bình qua ngày, nhưng lại có kẻ cứ thích trêu chọc. Một lần hai lần cũng không đủ, hiện tại đã đến giới hạn của ta rồi." Vân Phong nắm chặt tay, trong lòng đã có tính toán.

"Tất cả Vân gia, đều do con quyết định." Vân Cảnh mở miệng, Vân Phong cảm kích nhìn phụ thân, thế trận trước mắt của Vân gia cũng đã bị cuốn vào dòng nước lũ này rồi.

"Tiểu thư..." Vương Minh muốn nói gì đó, lại bị Vân Phong ngăn lại: "Hồng Phong có thể tới đã coi như là sự viện trợ lớn nhất rồi. Thân phận của Dong Binh Công Hội đặc biệt, Hồng Phong cũng không thể bị liên luỵ vì người Vân gia. Yên tâm, tất cả đã có ta rồi."

Vương Minh chớp mắt vài cái, cuối cùng cũng không nói gì, có tiểu thư ở đây thật sự cũng không còn gì cần quan tâm nữa. Khúc Lam Y nhìn Vân Phong, hệt như không chú ý mà mở miệng lần nữa: "Vậy là phải khai chiến rồi sao?"

Vân Phong dùng ngọc bội truyền âm liên lạc với đại ca và Mộc Tiểu Cẩm. Qủa nhiên Mộc gia đã bị công kích một chút, cũng may đều là người Vân Thăng và Mộc Tiểu Cẩm có thể ứng phó được, rất nhanh đã rút lui, không chịu bất cứ thương tổn nào. Biết được Vân Cảnh không có chuyện gì, Vân Thăng cũng thở phào nhẹ nhõm, Vân Phong nói ra ý nghĩ trong lòng mình với Vân Thăng, Vân Thăng chỉ trầm mặc một chút đã hoàn toàn đồng ý. Mộc Tiểu Cẩm cũng muốn hỗ trợ, lại bị Vân Phong ngăn cản.

Nói đến cùng Mộc gia cũng chỉ là gia tộc hạng hai, bản thân cũng không có thực lực lớn. Về sau khi Mộc gia lớn dần cũng chính là do một tay Vân Phong trợ giúp, mà bây giờ thứ nàng cần là hai đại gia tộc khác, Thương gia cùng Đức gia.

Khúc Lam Y ở lại Xuân Phong trấn không hành động cùng Vân Phong. Tuy những kẻ tán tu không tấn công lần nữa, nhưng cũng không loại trừ khả năng có một vài kẻ tham lam không sợ chết. Khúc Lam Y nhìn ra sự lo lắng của Vân Phong nên chủ động ở lại, Vân Phong cũng cảm thấy vui mừng. Hiện tại bất cứ chuyện gì cũng cần phải tốc chiến tốc thắng, Gia Nhĩ đã liên hệ với người của Áo Uy và Thánh Diệu, mà còn liên hệ thường xuyên. Nếu tam quốc thật sự đạt được hiệp nghị gì, không phải Phong Vân đế quốc đã hoàn toàn nằm trong vị trí bị động rồi sao.

Trải qua cuộc thăm dò di tích Vạn Thần, hai đại gia tộc Thương gia cùng Đức gia đều có chút bực tức, mấy ngày nay cả hai nhà đều không gượng nổi tinh thần, nhất là biết sau khi Mộc gia thay đổi gia chủ, càng có chút cảm giác sét đánh giữa trời quang! Mộc Tiểu Cẩm? Từ miệng cháu gái của mình Thương Liên đã biết Mộc Tiểu Cẩm là người như thế nào, chính là hảo hữu của Vân Phong! Không lâu sau lại truyền đến một tin tức, vô cùng có khả năng Vân gia sẽ kết thân với Mộc gia!"

Trong lòng Thương Liên cùng Đức Lan đều rung lên, Mộc gia kết thân với Vân gia! Điều này còn phải nói nữa sao! Sau khi Mộc gia được Vân gia bồi dưỡng nhất định sẽ vượt qua địa vị của hai gia tộc bọn họ!

Tuy lòng của Thương Liên và Đức Lan như bị một cái gai dài đâm vào, nhưng cũng không dám ra tay. Một khi động đến Mộc gia hai nhà bọn hắn cũng đừng mong sống được nữa, lấy tính cách của Vân Phong, nhất định nàng sẽ không từ bỏ ý định, hai nhà như mắc xương ở cổ, nhưng cũng chỉ có thể để như vậy.

Thương Liên và Đức Lan rất muốn tìm một cơ hội để dò xét ý định của Vân Phong, lại không thể tìm được nàng, cũng không có cách nào để liên lạc. Nhưng lại không nghĩ đến, người bọn họ vẫn muốn tìm lại đến tận đế đô, chỉ đích danh muốn gặp bọn họ.

Lập tức Thương Liên cùng Đức Lan tập hợp lại, sau khi nghe Vân Phong nói chuyện, hai người lại trở nên trầm mặc, trầm mặc rất lâu. Vân Phong cũng không gấp, ổn định ngồi một bên, chờ hai người trả lời.

"Vân Phong, cách làm như vậy hẳn sẽ không phải là quá mạo hiểm rồi chứ?" Đức Lan suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng phá vỡ sự yên tĩnh này mà thăm dò hỏi một câu.

"Đúng vậy, tuy vị trí trước mắt của hai gia tộc chúng ta là như thế, nhưng nói đến cùng cũng chỉ là gia tộc mà thôi, không có cách nào để so với những hoàng thất này cả..." Thương Liên ở bên cạnh cũng cau mày, chuyện này có phải đã quá mức điên cuồng rồi hay không?

Vân Phong cười nhạt, mắt nhìn lướt qua hai người trước mặt: "Đây là ý nghĩ của ta mà thôi, tất nhiên hai vị cũng có quyền từ chối, Vân Phong cũng sẽ không ép, cáo từ." Lưu loát đứng dậy, xoay người rời khỏi, hai người vừa thấy lập tức lên tiếng.

"Vân Phong à! Việc này chúng ta không làm, còn có người khác chịu làm sao?" Đức Lan vội vàng hỏi một câu. Vân Phong cười thầm trong lòng, quả nhiên là lão hồ li, tuy nhiên cũng chỉ đang nhảy nhót trước mắt thợ săn mà thôi.

"Tất nhiên là có, sao nào?" Tuy Vân Phong không quay đầu nhưng cũng có thể đoán được vẻ mặt của hai người ở phía sau, rất kiên nhẫn đợi một lúc. Đức Lan lại mở miệng: "Vân Phong lên tiếng cũng là vì để mắt đến hai nhà chúng ta, nếu hai nhà chúng ta còn không biết cảm kích, chẳng phải là quá..."

Đôi môi đỏ mọng của Vân Phong hơi cong lên, chậm rãi xoay người: "Hai vị cần phải suy xét rõ ràng, một khi đã quyết định thì sẽ không còn cách nào để quay đầu đâu."

Đức Lan cùng Thương Liên cười khổ: "Ngươi cũng đã mở miệng rồi, chúng ta còn có thể nói gì nữa?"

Vân Phong cười ha ha, gật đầu: "Nếu hai vị đã đáp ứng, vậy thì tất cả đều sẽ nghe theo sự phân phó của ta."

Đức Lan cùng Thương Liên gật đầu liên tục: "Áo Uy và Thành Diệu dễ đối phó như vậy sao?" Đức Lan có chút lo lắng, nếu để ông ta đi, ông ta sợ rằng mình cũng không thể đàm phán tốt với đế vương của hai nước kia như vậy.

"Có ứng phó được hay không thì vẫn phải nhìn xem là người nào rồi." Một câu nói của Vân Phong khiến Đức Lan cùng Thương Liên thay nhau cười khổ. Đúng vậy, đúng vậy, Vân Phong đến, đế vương hai nước này cũng phải cẩn thận xem xét phải chọn con đường này như thế nào rồi.

Phong Vân đế quốc bắt đầu tiến vào trạng thái phòng ngự, bắt đầu trang bị lực lượng chiến đấu. Trong nháy mắt tin tức này đã được truyền khắp tứ quốc ở Đông Đại lục, Phong Vân đế quốc không hề che giấu mục đích của mình, ngay cả động thái chuẩn bị cho chiến tranh kia cũng vô cùng trắng trợn mà không cần che dấu.

Lập tức Đông đại lục đã lâm vào trạng thái khẩn trương, xem ra Phong Vân đế quốc đã sắp tiến công rồi! Đây là cách nghĩ duy nhất của ba đại đế quốc còn lại. Tuy hoàng thất của Phong Vân đế quốc đã tan rã, trên cơ bản không có cây trụ nào đnág nói, chỉ có hai đại gia tộc chống đỡ, nhưng Phong Vân đế quốc lại có Vân Phong, triệu hồi sư với thực lực đã đạt tới một cảnh giới kinh người kia!

Áo Uy và Thánh Diệu vô cùng khẩn trương, khoảng cách của Già Diệp đến Phong Vân đế quốc là xa nhất, Áo Uy gần Phong Vân đế quốc nhất, tiếp đó chính là Thánh Diệu. Nếu Phong Vân đế quốc thật sự phát động tấn công, chẳng phải Áo Uy sẽ phải đứng mũi chịu sào làm vật hi sinh sao.

Mấy ngày nay đầu óc của đế vương Áo Uy vẫn rất căng thẳng, tin tức Phong Vân đế quốc hành động đã khiến ông ta điên lên rồi: "Có tin tức gì từ Dong Binh Công Hội chưa?" Đã mấy ngày đế vương Áo Uy đều chỉ hỏi một vấn đề. Tất cả mọi động thái của Phong Vân đế quốc đều đã được báo cho Dong Binh Công Hội, hi vọng Dong Binh Công Hội có thể ra mặt phối hợp một chút, nhưng lại không có bất cứ tin tức nào được truyền đến.

"Bẩm bệ hạ, không có!" Vẻ mặt của đế vương Áo Uy không tốt. Trọng thần mà ông ta tín nhiệm nhất cũng mang vẻ mặt không tốt đứng bên cạnh nói: "Bệ hạ, không bằng chúng ra cứ suy xét đề nghị của Gia Nhĩ thì thế nào?"

Áo Uy đế vương sửng sốt, sau đó đột nhiên lại có một giọng nói lanh lảnh vang lên trong không gian: "Áo Uy đế vương, đề nghị gì vậy, không bằng nói ta nghe một chút được không?"

Áo Uy đế vương quay đầu, đảo mắt qua từng góc. Đột nhiên không gian trước mặt hơi chấn động, một thiếu nữ mảnh khảnh mỹ lệ hiện ra, hô hấp của Áo Uy đế vương có chút căng thẳng!

Thiếu nữ chậm rãi cười, khí thế phát ra toàn thân lại khiến cho một thế hệ đế vương không thể động đậy!

"Áo Uy đế vương bệ hạ, Vân Phong đến bái phỏng bất ngờ, mong bệ hạ bỏ qua cho."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#langman