Phiên Ngoại 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáu năm sau
Một ngày nắng.
Biển thì thầm giọng hát êm dịu. Mặt sóng phản chiếu sắc xanh lơ dịu dàng của mây trời, trải mãi, mênh mông mãi. Vài cánh hải âu vút qua, chở trên lưng đầy những gió.
Một vệt mây lãng đãng vắt ngang giữa trời trong. Một sợi nắng trườn dài trên mặt cửa kính ngôi nhà gỗ trắng, lim dim mắt nhìn. Bình yên lạ.
Ánh sáng ngập tràn căn phòng tĩnh lặng. Nắng đưa vào những nốt nhạc vi vu biển ngân nga. Nắng khẽ khàng đậu trênhàng mi rậm. Chàng trai nheo mắt, tỉnh dậy sau giấc ngủ yên lành trong khu rừng sâu thẳm.
Điều đầu tiên Ji Yong thường làm khi thức dậy là đưa mắt tìm kiếm một người. Bên cạnh cậu trống không. Ji Yong bật dậy, bước xuống giường, mặt vẫn còn vẻ ngái ngủ.
Ra khỏi phòng ngủ, Ji Yong chợt khựng lại. Có tiếng nhạc game huyên nào và kích thích phát ra từ đâu đó, laptop hoặc điện thoại, có lẽ. Ji Yong bước thẳng tới cửa phòng bếp, theo thanh âm ồn ào. Và cậu nhận ra ở bậc cửa dẫn xuống khu bếp, một cậu bé đang ngồi khoanh chân, chăm chú vào màn hình chiếc Smartphone 4, ngón tay di di trên màn hình cảm ứng, vẻ mặt vô cùng phấn khích và tập trung.
Ji Yong tiến lại, ngồi xuống, khoanh hai tay lên đầu gối.
- Gì thế nhóc?
Ji Hyun không ngẩng đầu mà vẫn hoàn toàn chú tâm vào cuộc chơi.
- Dota, ba kính mến.
- Nạp thẻ game chưa?
- Chiều vào thị trấn con mới mua. - Giọng cậu nhóc lơ đễnh, đôi mắt đen sẫm màu café và ngời sáng vẫn chú mục vào màn hình máy tính bảng.
Ji Yong đứng dậy, tay gãi gãi đầu nhìn quanh. Cậu bước một đoạn rồi dừng lại.
- Ê nhóc, thấy vợ ba đâu không?
Mặt Ji Hyun nhăn lại, miệng xì một tiếng rõ dài, chắc vừa thua một trận quyết liệt. Cậu nhóc ngẩng mặt lên, đem cả tâm trạng bực tức vào lời nói:
- Vợ ba chứ vợ con à? Sao hôm nào ba cũng hỏicon thế?
- Biết vậy thì tối nay đừng có chui vào giường ba mà ngủ nữa nhá!
Cậu nhóc lẽ lưỡi:
- Ba không được ôm mẹ nên tức chứ gì. Đã thế tối nào con cũng vào! - Nói xong, cậu nhóc bật dậy, phóng đi ngay.
- Thằng nhóc này!
Ji Yong lập tức đuổi theo, định bụng tóm được gáy tên hỗn xược sẽ cho một trận nhừ thành thịt kho... Nhưng cậu dừng lại ở cửa dẫn ra khu vườn sau. Thằng nhóc hỗn xược đang bám lấy thành cửa, ló mặt ra ngoài nhìn gì đó. Ji Yong lại gần và cũng ló mắt ra ngoài.
Khu vườn sau rợp trong bóng hàng cây xanh non dịu mát. Vài tiếng chim véo von chốc chốc vang lên, ngân và bay vào không gian trong veo buổi sáng sớm. Men theo lối đi lát những viên gạch đỏ chênh nhau và quanh co, có một chiếc ghế đu trắng, im lìm dưới vòm cây xanh màu ngọc bích. Có một người con trai đang ngủ say. Đôi chân thon buông thõng thảng khi đu đưa nhè nhẹ.. Vài lọn tóc ngắn theo gió khẽ bay bay. Đôi hàng mi cong rợp đang khép,viền môi nhẹ vẽ lên nụ cười như gặp mĩ mộng, hồng và ươn ướt.
Đẹp lạ lùng.
- Mẹ đẹp ba nhỉ?
- Miễn bàn! - Ji Yong trả lời bằng giọng lãng đãng.
- Làm sao mà ngày trước ba cưa được mẹ thế?
- Trả giá đắt đấy nhóc ạ!
Cậu nhóc chẹp miệng, khẽ lắc đầu.
- Con nói ba nghe này. Con sẽ yêu tất cả phụ nữ đẹp trên thế gian này, nhưng khi lấy vợ, con sẽ lấy một người bình thường thôi nhưng đảm và siêng.
- Lý do?
- Chậc chậc. Ba thật ngố. Lấy một người như mẹ về chỉ để đấy mà ngắm thôi. Đời ba sẽ còn khổ dài...
- Ê nhóc, ba thấy mặt trời trước nhóc hai mươi ba năm đấy!
- Tuổi tác không thành vấn đề đâu ba ạ!
Nói đoạn, đôi chân nhỏ thoăn thoắt chạy men theo lối đi lát gạch. Tiến thẳng tới chỗ ghế đu, cậu nhóc nhón chân, rón rén bước lại. Vịn xuống thành ghế, cậu trân trân nhìn Seungri ở khoảng cách rất gần. Một chốc, cậu rướn người thơm lên trán Seungri một cái. Chưa thỏa mãn, cậu lần xuống định hôn lên đôi môi mềm ướt. Nhưng, ý định bất thành! Ji Hyun bị một bàn tay bạo lực tóm lấy gáy áo, kéo ra.
- Ba chơi xấu! Đàn ông không đánh lén!
- Chỉnh lại! Đàn ông không được đụng chạm vợ của người khác!
Tức giận ngùn ngụt, nhưng cậu nhóc ranh mãnh không thể làm hơn. Lý luận về đàn ông của ba cậu luôn đúng.
Ji Yong vuốt những lọn tóc dài vắt lên, những ngón tay cậu mơn nhẹ trên gò má ửng hồng. Seungri cựa người, lim dim mắt nhìn. Ji Yong cúi xuống, đặt môi lên làn môi mềm. Nụ hôn ngọt và nhẹ như sương.
- Em ngủ tiếp đi.
- Cha con nhà anh ồn ào quá! - Tay Seungri vươn lên áp vào bên má Ji Yong. - Em muốn vào nhà.
Ji Yong cúi thấp hơn và bế Seungri lên. Đôi chân anh quay trở lại con đường rải sỏi. Cậu nhóc Ji Hyun đã biến đi đâu đó, cậu thường có đủ thứ việc để nghịch.
- Anh có nghĩ sẽ cho thằng bé vào lớp 1 năm tới không?
Những sợi nắng mảnh len qua kẽ lá, chiếu xuống đôi mắt nâu. Seungri dịu mặt vào ngực Ji Yong, cảm giác vẫn vậy, an toàn và tin cậy.
- Nó đã đọc viết tốt, tính toán thành thạo trên tất cả tập hợp số và học xong hình học phẳng chương trình tiểu học. Anh không nghĩ trường tiểu học nào sẽ dạy dỗ được thằng nhóc đâu.
- Nhưng xin cho thằng bé vượt cấp sẽ làm Nhiều người chú ý!
- Điều đó tốt hơn việc nó ngồi một lớp mà cô giáo dạy đánh vần chữ "cái bàn", còn nó đọc to là "table"!
Seungri lắc đầu nhè nhẹ...
- Em đầu hàng con trai anh. Anh đi tẩy não cho nó đi!
- Nhưng điều anh lo không hẳn là vì nó vượt trội về trí óc. Đáng lo hơn là nó sẽ làm các bé gái ở trường điêu đứng (Mối lo bắt nguồn từ việc mỗi lần vàothị trấn là ngay hôm sau Ji Hyun sẽ kéo về một nàng baby xinh xinh, và cậu nhóc có thói quen không đưa người về lần hai!)
- Nhà anh có gen di truyền chơi gái đấy à?
- Đừng lôi anh vào, anh vô can!
Ném chiếc sơ mi vào phòng tắm,Ji Yong bước ra ngoài bếp khi luồn vào người chiếc phông trắng.
Ji Hyun đang lấy từ tủ lạnh mấy hộp pate và đĩa bánh mì. Cậu nhóc bê hộp sữa lớn đổ vào hai chiếc cốc.
- Mẹ đâu ba?
- Vợ ba đang tắm, lát sẽ ra ăn.
- Ba không cần phải hoạch rõ mối quan hệ trong cả lời nói như thế. Làm như không nói thì vợ ba sẽ biến mất đấy.
- 12,34 nhân 6 bằng?
- 74,04 , thưa ba!
Sau bài tập kiểm tra thường nhật trước bữa sáng, Ji Yong và Ji Hyun cùng dướn người lấy mỗi người cốc sữa, cùng uống hết trong một hơi. Ji Hyun chẹp miệng, vươn tay lấy lát bánh mì, rồi lại đổ sữa ra cốc.
- Chiều ba đi cùng con ra thị trấn không?
- Làm gì?
- Chắc cô nàng ở tiệm Fast food nhớ ba lắm đấy!
- Khẽ miệng thôi nhóc!
- Hê hê, ba yên tâm, con sẽ không hé nửa lời với mẹ đâu.
- Ăn đi, đừng có luyên thuyên nữa!
- Cô nàng đấy cũng xinh phết ba ạ. Nhưng nàng tiếp tân ở siêu thị trông chất hơn.
- Im lặng và ăn đi!
Ji Hyun không chịu dừng lại, cậu nhóc ghé sát Ji Yong:
- Ba à, con vẫn thích nàng tiếp tân hơn. Nàng ở tiệm ăn nhanh vòng một: 96, con cá là bơm ngực!
Mặt Ji Yong sầm xuống, anh định tóm gáy áo thằng con cho một trận, nhưng anh chợtnhận ra có người đã đứng cạnh hồi lâu
- Lần này nhóc tiêu rồi!
- Dạ?
- Kwon-Ji-Hyun!
- Mẹ! Mẹ! Con không có ý đó! Con thề! Con thề!

Chiều. Trong thị trấn.
Siêu thị huyên náo với đủ thứ thanh âm hỗn tạp, quyện thành những làn sóng âm mạnh mẽ. Đâu đó, từ gian hàng thời trang trẻ, tiếng nhạc vui thú sập sình.
Ji Yong đẩy giỏ hàng qua những gian hàng đồ công nghệ. Bỗng từ đâu, Ji Hyun chạy đến:
- Ba, mẹ đâu rồi?
- Chắc là qua khu thời trang. Làm gì thế nhóc?
Ji Hyun khẽ thở phào, rồi nhanh tay nhét mấy cuốn tạp chí xuống phía dưới giỏ hàng. Ji Yong tiện tay lôi nó lên xem. Vài cuốn "Người đẹp" và "Thế giới người mẫu".
- Nhóc!
- Suỵt! Giúp con đi ba! Mẹ sẽ không biết đâu mà. - Nói đoạn, cậu nhóc lại chạy vù đi.
Ba mươi phút sau, ởquầy thanh toán.
Ji Hyun ngồi trên chiếc ghế cao, đung đưa chân, vài lọn tóc rỏ xuống trán khẽ bay bay .
- Anh ra chỗ thanh toán rồi, em đang ở đâu?
- ...
- Ừ, vậy chờ em ở đây.
Ji Yong tắt máy, quay lại nói vài câu với người thanh toán.
Ji Hyun lơ đãng nhìn quanh quanh. Bất chợt. cậu nhóc khựng người. Đôi mắt giữ nguyên không chớp. Cậu đang chú mục vào một cô bé mới bước vào siêu thị từ cửa chính
Cô bé với bím tóc xinh xinh và gương mặt thanh tú. Đôi mắt trong veo, ngời sáng tinh nghịch. Cô bé mặc chiếc chân váy đỏ và áo kiểu sơ mi, dường như là đồng phục trường. Chuẩn xác! Trên cánh tay áo phải có in logo trường vô cùng sang trọng.
Cô bé cười. Một nụ cười thiên thần. Trong giây phút, đầu óc Ji Hyun váng vất. Mặt cậu nhóc ngây ra và cứ nhìn theo dáng cô bé kia xa dần...
- Ê nhóc, sao thế?
- Ba! Con muốn vào học trường quốc tế A.M!
- Sao tự Nhiên đòi vào trường đó?
Đôi mắt Ji Hyun đột Nhiên sắt lại, giọng cậu nhóc đầy quyền lực
- Ba à! Con bé ấy phải thuộc về con!

...
- Nhanh lên Nana. Ta còn ba mươi phút, ba sẽ chờ chúng ta ở sân bay đấy
- Ba có việc ở vùng này à mẹ?
- Việc đột xuất con ạ. Nhưng chúng ta cần bay sớm để con kịp nhập học, Qua khu bên kia đi con!
- Dạ!... Mẹ ơi, ở trường mới có Nhiều bạn trai tử tế không mẹ nhỉ?
-Mẹ hi vọng là nhiều. Con gái xinh thế này, các bạn sẽ rất yêu quí con.
- Hi...
- Chờ mẹ chút, mẹ có điện thoại.
- ...
- Vâng? Cô muốn xác nhận vé máy bay ạ?
- Vâng... Tôi tên Kiko Muzuhara.

Mười một năm sau. 11 giờ đêm. Thành phố XP-L.

Đường quốc lộ chạy thẳng tắp, bị nhấn chìm bởi màn đêm trở thành một khối đen đặc quánh, mịt mù, vô định, sâu hun hút. Hoàn toàn tĩnh lặng. Chỉ còn tiếng gió rít lên từng hồi tựa như những lời nguyền rủa đầy kinh hãi. Vỉa hè hai bên đường, những ngọn đèn buông xuống thứ ánh sáng trắng mờ đục, nhập nhoạng trong sương đêm.
Một cô gái dáng đi thất thểu tiếp tục bước những bước mỏi mệt. Hai tay cô buông thõng, chốc chốc lại lấy chiếc Iphone trong túi xách đeo chéo vai để bật nguồn, nhưng đèn màn hình vẫn tối. Cô bị lạc, điện thoại hết pin đúng lúc nguy cấp. Giờ này thì xe bus đã ngừng chạy, chỉ hi vọng có chiếc taxi nào chạy qua.
Bỗng, đôi mắt đang chăm chăm nhìn xuống vỉa hè thấy hai chiếc bóng dài đổ dài trên mặt đất, đang từ từ tiến lại. Trong đầu le lói chút hi vọng, Nana ngẩng đầu định hỏi xin sự giúp đỡ. Nhưng ngay lập tức cơ thể cô giật lùi lại. Hai gã đàn ông cao lớn, to khỏe đang tiến đến với nụ cười nham hiểm trên gương mặt đóng khung bởi kiểu tóc nhuộm xanh và đỏ kì dị. Một tên liếm mép, cười khùng khục trong cổ họng.
- Hàng ngon! - Tên còn lại nhếch mày, nhếch mép tạo thành những đường nét quái đản trên khuôn mặt.
- Đĩa bay kìa! - Nana tròn mắt chỉ tay lên trời. Hai gã to đầu ngu xuẩn cùng ngước lên. Chỉ chờ vậy, Nana quay đầu, chạy thục mạng. Dù chân đã mỏi dã dời nhưng đứng trước nguy hiểm, sức mạnh con người thường phát huy tối đa.
Một cuộc rượt đuổi chớp nhoáng. Những tiếng hô hò, chửi thề vọng lên rồi rơi tõm vào màn đêm. Trên đường quốc lộ việc chốn chạy bất thành! Nana bỗng vấp, ngã chúi xuống đất. Hai gã khổng lồ tức thì chạy đến nơi. Chúng dừng chân thở hổn hển.
- Con ranh! - Một gã tiến tới rít lên trong họng.
- Không nốc rượu mời anh cho mày nốc rượi đòn! - Gã kia lầm bầm rồi tiến lại xách cổ cô gái nhỏ bé lên. Nana tóm lấy cánh tay hắn và ngoặm một miếng ~ Hắn hét toáng lên, đẩy cô ra, cả thân hắn người đứng khựng, run lên. Vết cắn sâu tới mức hằn những vết răng, rớm máu. Nana lại định guồng chân chạy, nhưng đã bị gã còn lại túm cả mớ tóc giật lại.
- Aaa... buông ra...
Nana bị gã tóc đỏ trận xuống đất. Cô tiếp tục la hét và vùng vẫy nhưng bất lực. Gã kia khỏe như một con trâu mộng. Ngay lúc mảnh áo mỏng sắp bị xé toạc làm đôi, có tiếng động cơ giòn vang, nghe lao tới rất gần. Chiếc moto đen phân khối lớn lao thẳng lên vỉa hè. Ngay sau tiếng thắng phanh gấp nhưng êm ru là tiếng ngã rầm của một thân thể nặng trịch. Gã tóc đỏ buông Nana ra, đứng bật dậy, mặt hắn nóng rực như muốn giết kẻ nào dám phá đám, đã tông thẳng vào lão đệ to béo đi cùng.
Gạt chân chống, chàng trai vận đồ đen bước xuống xe. Cái dáng cao lênh khênh và đen toàn tập quả thực ấn tượng! Cậu ta cởi chiếc mũ bảo hiểm, chiếc cổ cao lắc mạnh khiến mái tóc tung lên, vài lọn rủ xuống trán vẻ lãng tử. Gã tóc xanh đã đứng dậy sau cú ngã tông xe, gã lao tới giơ cú đấm búa tạ. Nhưng nhanh như chớp, chàng trai áo đen đã đỡ lấy bằng một tay, tay kia cậu rút từ sau lưng áo chiếc gậy, phang cho hắn một đòn trí mạng vào đầu. Hắn chưa kịp hiểu trời trăng gì đã ngã phịch xuống lần nữa, lần này bất động. Gã còn lại xông đến nhưng khôn ngoan hơn, hắn nhận ra chàng trai mới xuất hiện là ai. Hắn lùi lại phía sau:
- Dám đụng đến Eagle. Mày liều đấy!
Chàng trai đặt chiếc gậy lên vai, gương mặt nghênh ngạo, nhìn hắn cười khẩy:
- Ai cho phép chúng mày vào học viện tìm tao! Chúng mày nên ở yên trong trại thôi!
- Mày... Về nói với đại ca chúng mày, tao cấm đấy! - Chàng trai trỏ thẳng chiếc gậy vào mặt gã to lớn, đôi mắt màu đen sẫm sắt lại - Giờ mày... muốn chết hay muốn cút?
Gã tóc xanh khục khạc vài tiếng khó chịu trong miệng, rồi cũng chịu bỏ đi. Hắn thừa hiểu không đủ sức đánh lại.
Ji Hyun nhét chiếc gậy về chỗ cũ, định quay người trở lại con hắc mã.
- Này! - Nhưng một tiếng gọi kìm chân cậu. Lúc này Ji Hyun mới để ý thấy người bị hại mà cậu vô tình cứu.
- Cảm ơn!
Ji Hyun nhìn thẳng vào cô gái vẫn còn co ro dưới vỉa hè:
- Tôi không có ý định cứu cô, khỏi cảm ơn!
Dứt lời, Ji Hyun quay người bước thẳng đến con xe lớn, bóng nhẫy. Nana đứng phắt dậy, giọng cô liến thoắng như phi tiêu:
- Dù sao ơn vẫn là ơn! Mẹ tôi dạy hàm ơn thì phải trả. Tôi nhât định trả ơn anh!
Đôi mày đen rậm khẽ chau lại, đôi mắt chứa đầy sự phấn khích hướng về phía Nana:
- Được! Cô muốn trả ơn thế nào?
- Nói xem anh muốn tôi trả ơn thế nào?
Khóe môi Ji Hyun nhếch lên một nụ cười. Cậu bước thẳng đến chỗ cô gái ấy. Khoảng cách rút ngắn dần, và tích tắc, khoảng cách về "0"! Một tay Ji Hyun tóm lấy cổ áo Nana kéo mạnh lại, một tay luồn qua những lọn tóc dài sau gáy giữ lấy Nana, cậu cúi xuống đặt môi lên đôi môi mềm. Quá bất ngờ khiến Nana không kịp phản ứng lại. Nụ hôn quá đỗi sành sỏi và nồng Nhiệt. Kết thúc sau mười giây, Ji Hyun quệt nhẹ ngón tay qua môi:
- Cô ăn chup-pa-chup à. Tôi thích vị này.
... Nana vẫn đứng bất động như trời trồng. Chiếc moto lao vút qua cô, chỉ một chốc cả chiếc xe va thân hình cao lớn ấy chìm vào bóng tối. Nana vẫn đóng Seungri. Cô chưa dám thở lại, chưa dám chớp mắt.
Cảm giác ấy... êm như nước, bồng bềnh như mây, và ngọt lịm như một que kem. Kem vẫn còn tan chảy trong miệng Nana, giọt, giọt, giọt, mềm tan...

7 giờ sáng, học viện A. M.
- Làm sao mà mình biết được! - Cô bạn hét lên, rồi nhìn Nana với vẻ mặt bất lực hoàn toàn.
Từ sáng đến giờ Nana hỏi cô không biết bao Nhiêu lần rồi, rằng có biết một anh chàng đẹp trai, đi moto đen nào trong học viện không, mà một học viện lớn như A. M thì thiếu gì những "thằng cha" như thế! Hỏi có chuyện gì thì Nana im như thóc. Thi thoảng lại thấy sờ nhẹ môi, thi thoảng lại hét toáng "Không! Không được!"
- Không muốn nói thì kệ bạn! - Cô bạn đứng lên, lắc đầu rồi bỏ đi trước. - Mình về lớp!
Nana gặm mấy miếng sandwich, nằm dài xuống bàn ăn trong canteen buổi trưa. "Sao đây... làm sao đây! Đừng có nghĩ đến nữa, tên chết bằm ấy! Chết bằm! Chết bằm!"
- Tên chết bằm! - Bỗng Nana hét lên, đứng phắt dậy, tay chỉ thẳng vào... Ji Hyun! Cậu đang khoác vai một cô gái bước vào phòng ăn. Miệng Ji Hyun đang ngậm kẹo mút chupachup.
Cô gái đi cùng xiết nhẹ cánh tay Ji Hyun:
- Cô ta chỉ anh à?
- Anh không quen! - Nói đoạn, Ji Hyun định bước qua hướng khác. Nhưng Nana đã kịp phóng đến chặn đường.
- Này chết bằm! Thái độ đó là thế nào? Anh nhơn nhơn như vậy sau những gì đã làm với tôi đêm qua à? - Giọng Nana cao lên mà không biết làm vài người xung quanh chú ý.

Cô gái cạnh Ji Hyun tỏ ra nũng nịu:
- Anh, vậy là sao? Đêm qua anh làm gì?
- Không có gì! Chỉ là hôn!
Tròng mắt Nana giãn rộng. Cô không thể chấp nhận nổi, điều làm cô bần thần, khó chịu, bức bối suốt từ đêm qua, nụ hôn đầu đời của cô, với hắn, lại "chỉ là hôn!"
- Ghét quá! Giận anh rồi! - Cô gái kia đẩy Ji Hyun ra, vùng vằng bỏ đi. Có lẽ cô ta ngỡ Ji Hyun sẽ chạy theo giữ lại. Nhưng Ji Hyun thở dài một tiếng, tự nhủ " chắc đây là lý do ba khuyên "yêu một người và chỉ một người thôi!" " Cậu tiếp tục mút kẹo, đẩy qua đẩy lại trong miệng, vẻ mặt vẫn bất cần:
- Sao? Chính cô muốn trả ơn hôm qua!
Cơn tức giận dâng lên ngùn ngụt như cháy rừng, Nana hầm hầm bước tới, tay cô giơ lên:
- Tôi sẽ kiện anh! - Và cô định tặng Ji Hyun một cái bạt tai, nhưng tức thì, bị bàn tay rắn khỏe của Ji Hyun tóm lại. Nana cố giằng tay ra, nhưng bất lực. Ji Hyun cười nhẹ, hất hàm:
- Tội danh?
- Quấy rối tình dục! - Nana nhìn Ji Hyun trừng trừng.
- Cô hiểu thế nào là quấy rối tình dục không thế?
- Không! - Giọng Nana vẫn đầy thách thức
- Vậy về phòng ngủ của tôi, tôi cho cô hay!
- Anh! - Nana nghiến chặt răng, bất mãn thực sự nhưng vẫn bất lực.
Ji Hyun lúc này mới thả cô ra, đủng đỉnh bước.
- Tôi nhất định sẽ kiện anh! - Nana hét lên
Ji Hyun bất giác dừng lại, ngay sát cô gái đang phẫn nộ, nói thật nhẹ nhàng:
- Tôi đưa cô đi!
- Đi đâu?

- Đến sở cảnh sát!

- Đồ...

Ánh mắt vẫn phẫn nộ , càng phẫn nộ hơn khi nhìn vẻ mặt Ji Hyun nhơn nhơn. Nana bỗng kéo tay Ji Hyun và dùng hết sức, ngoặm một phát vào giữa tay cậu.
- Á á... á... Cô!
Ji Hyun giơ tay theo phản xạ tự Nhiên nhưng lập tức nhớ lời cha "Bạo lực với phụ nữ là hèn!", rốt cuộc cậu chỉ thẳng vào Nana:
- Tôi không chấp con gái! Nói cô biết, đừng có ở đây la lối nữa, lo cho mình đi! Đụng phải người của Eagle, cô không yên đâu!
Nana đích thực là một tiểu thư nhà giàu, từ nhỏ đã được bảo bọc cẩn thận. Cô ít khi va chạm với đời nên suy nghĩ còn trong sáng và đơn giản. Cũng chính lẽ đó mà cô dễ bị thu hút bởi vẻ ngang ngược, bất cần của Ji Hyun. Ji Hyun lại khác, một kẻ học sống tự lập nhỏ, được giáo dục theo hai hướng khác nhau. Seungri càng muốn Ji Hyun vào khuôn phép bao Nhiêu thì Ji Yong lại càng nới lỏng bấy Nhiêu. Ji Yong muốn con trai đi theo con đường tự chọn và trở thành con người như mình muốn, chỉ cần không quá giới hạn. Hẳn bởi Ji Yong đã từng bị ép buộc, gò bó đến mức tự cô lập mình, sống không mục đích trước kia. Cái Ji Yong dạy Ji Hyun Nhiều nhất là kiềm chế bản thân và cách cư xử của một người đàn ông thực sự. Mười một năm trước, khi Ji Hyun muốn nhập học học viện A. M bởi vì một cô bé, Ji Yong đã phản đối và một giao kèo được thiết lập: "Chừng nào nhóc đủ bản lĩnh, sức mạnh và trí tuệ để trở thành một người đàn ông thực thụ, chừng đó nhóc được phép yêu một cô gái!"
Ji Hyun chấp nhận bởi định luật về đàn ông của cha cậu luôn đúng. Đàn ông chỉ yêu khi đủ khả năng bảo vệ mình và bảo vệ người mình yêu!
Tan học, Ji Hyun ngự trên chiếc moto đen định phóng về nhà thì chợt thấy một mảnh giấy ai đó dán lên gương xe.
"Đến đây trước khi người yêu mày ăn giun! - Eagle"
Có lẽ bọn Eagle nghĩ Nana là người yêu Ji Hyun. Ji Hyun chỉ cười khẩy, nhẹ nhàng xé mảnh giấy làm đôi, rồi thả xuống đất. Cậu định tăng ga thì có điện thoại, vừa nhìn thấy tên người gọi, vẻ mặt nhơn nhơn bất cần biến mất, giọng nói Ji Hyun cũng trở nên nhẹ nhàng vô cùng:
- Con nghe?
- Ji Hyun, hội Eagle là thế nào?
Ánh mắt Ji Hyun bất giác trở nên căng thẳng:
- Con sẽ giải thích. Thực ra không có gì nghiêm trọng...
- Mẹ đã nói với con không muốn con dính dáng đến băng đảng, hội nhóm nào! Con liệu mà làm!
- Mẹ, mẹ à...

Eagle...
- Hi vọng cậu suy nghĩ lại việc gia nhập Eagle - Kẻ cầm đầu đan hai tay, đặt trên bàn, nhìn Ji Hyun, giọng hắn khàn khàn.
- Không kẻ thường nào đăng kí vào sống trong trại cả! - Ji Hyun vẫn ánh mắt lơ đễnh, vẻ mặt bất cần xem xét xung quanh căn phòng đang đứng.
- Ngươi! - Tên thủ lĩnh bất thần đứng dậy, rồi hắn cũng kiềm chế lại - Không theo tức là chống! Ngươi không yên thân được đâu!
Ngón tay hắn gõ nhẹ lên bàn. Lập tức, từ ngoài cửa, một tên đàn em kéo mạnh Nana vào.
- Bỏ ra... cho tôi về...
Ji Hyun quay lại, nhìn bộ dạng tội nghiệp của Nana, đầu tóc bung xù, nước mắt tèm nhem, miệng rên rỉ như một con mèo hen.
- Cứu tôi... tôi sẽ không gọi anh là chết bằm nữa!
Ánh mắt đáng thương dán chặt vào Ji Hyun cầu cứu, nhưng cậu chỉ nhìn liếc qua rồi gương mặt dửng dưng lại quay đi. Cậu cười khẩy:
- Ra là Eagle chỉ đến thế này? Bắt cóc một cô gái để ăn hiếp?
- Người yêu cậu phải không? Thằng Đầu To nói cậu cứu cô ta đêm qua. Cậu có thể không gia nhập Eagle, nhưng nếu rời khỏi đây thì phải để cô ta ở lại!
Ji Hyun tiếp tục điệu cười khinh khỉnh.
- Ngu xuẩn! Mày nghĩ tao vì một đứa con gái mà để liên lụy à? Cô ta không phải người yêu tao, mà có phải... thì cũng thế thôi!
Ji Hyun bước lùi, trước khi quay đi, cậu hạ một câu nhẹ nhàng:
- Đừng có bao giờ tìm tao vì những việc điên rồ thế này! Tao cảnh cáo một lần thôi, không thì chúng mày không rõ hậu quả đâu!
Ji Hyun lạnh lùng sải bước. Tay thủ lĩnh cười nhẹ, hắn càng thấy có hứng thú với kẻ ngang tàn như Ji Hyun. Ji Hyun, cậu không gia nhập bất kì băng nhóm nào, nhưng những người cậu quen biết hay tự nguyện theo cậu thì không hề ít, vậy nên những tên thủ lĩnh rất muốn cậu nhập hội.
Còn Nana, cô nhìn Ji Hyun đi xa dần, bỗng bật khóc nức nở
- Cho tôi về! Tôi muốn về!... Mẹ ơi con về...
- Đưa cô ta nhốt vào kho, xử sau - Tên cầm đầu thong thả, đứng dậy.
Ji Hyun chắc chắn không muốn vì bất kì ai mà dính vào rắc rối, mẹ cậu muốn cậu đến đây học hành chăm chỉ, chỉ vậy.
Ngồi trên con hắc mã rồi, nhưng không hiểu sao Ji Hyun không thể thắng ga. Một cảm giác khó chịu xâm chiếm. Một giọng nói cứ mãi văng vẳng trong đầu "Tôi muốn về! Mẹ ơi, con về!" Cậu lắc mạnh đầu để xốc lại tinh thần. Không thể vì một giây phút nông nổi mà dẫn đến Nhiều rắc rối về sau.
Bắn tốc độ trên đường cao tốc, Ji Hyun muốn để gió cuốn sạch những bức bối, khó chịu. Rốt cuộc vì lẽ gì khiến cậu bỗng Nhiên suy nghĩ về một cô gái? Cậu vẫn thường yêu chơi và làm tổn thương những cô gái, không chút mảy may.
"Mẹ ơi con về..." - Trong đầu Ji Hyun, một giây bỗng lóe lên hình ảnh... hình ảnh mười một năm trước "Mẹ ơi, ở trường có Nhiều bạn trai tử tế không ạ?"


Xe moto phanh đột ngột trên đường, tạo thành một vệt xước dài, nghe nhói tai...


Bước chân Ji Hyun mạnh mẽ sải dài, bước chân Nana nhỏ nhẹ, lững thững. Khoảng cách ngày càng xa dần. Ji Hyun hình như nhận ra, cậu quay lại nhìn cô gái nhỏ. Cô cúi gằm mặt và bước đi không chút phấn chấn. Cô vừa trải qua những điều kinh khủng, chưa từng biết, chưa từng tưởng tượng - bị bắt cóc.
Sự thật, Nana đang kiềm chế nỗi sợ hãi còn váng vất và tự nhủ bản thân "Mọi chuyện đã ổn", nhưng hai bàn tay nhỏ xiết vào nhau, thi thoảng vẫn run lên.
Bất chợt, Ji Hyun tiến nhanh lại. Một cách thô bạo, cậu tóm lấy vai Nana, xô mạnh cô vào tường.
Người Nana bị ép chặt vào tường, cả thân người cao lớn như sắp ôm gọn Nana như ôm gọn con mồi nhỏ. Cô nhắm nghiền mắt, nín thở. Giọng Ji Hyun chậm rãi, trầm và quyền lực:
- Muốn thì cứ khóc!
Nana còn chưa hết ngỡ ngàng, giật mình ngước lên nhìn, chạm vào ánh mắt quyết liệt và sắt đá của Ji Hyun, cơ thể cô mềm ra như caramel tan chảy. Tim đập thình thịch trong lồng ngực, và cô bắt đầu khóc. Nước mắt nhòe ướt mi, lã chã rơi xuống. Ngay trước mặt là bộ ngực vạm vỡ, tay Ji Hyun vẫn xiết chặt hai vai Nana. Cô nàng thấy an toàn vô cùng.
- Xong rồi chứ! - Một hồi đủ lâu, Ji Hyun đột ngột thả Nana ra, quay đi tức thì.
Thực ra Ji Hyun không thể kiềm chế nổi mình, tiếng khóc xuyên vào tim cậu nãy giờ, cắt những vệt rõ nét, nhoi nhói. Ji Hyun ghét cảm giác thương xót một ai, dẫu cô gái ấy là cô gái, thảng khi, tên bất cần như cậu vẫn nghĩ đến trong mười một năm qua.
- Giờ tới bệnh viên! - Giọng Ji Hyun như ra lệnh, cậu tiến nhanh về phía trước, trong con hẻm nhỏ.
- Tôi không sao, không cần đến bệnh viện đâu! - Nana đã định thần, lau hết nước mắt trên mặt và lẽo đẽo theo sau.
Ji Hyun chợt dừng chân, quay lại, gương mặt cậu nghênh lên, và tay chỉ vào cánh tay trái (nó vẫn bất động từ lúc ra khỏi Eagle)
- Tôi bảo cô theo tôi đến bệnh viện! Tay này bị gãy.
Nana thật không hiểu nổi Ji Hyun là loại người gì, đau cũng không kêu lấy một tiếng. Trong lúc cô bị mấy gã ở Eagle làm trò đồi bại thì Ji Hyun đã trở lại. Trận đánh quyết liệt diễn ra, một chọi mười. Nhưng cả chục tên cũng đánh không lại Ji Hyun. Cậu kéo Nana chạy đi, cũng không ai đuổi theo. Có thể tên thủ lĩnh Eagle bỏ qua lần này, nhưng chắc chắn lần sau chúng sẽ còn tìm đến gây sự. Ji Hyun coi như đã vì Nana mà đắc tội với lũ côn đồ trong thành phố. "Vậy mà hắn vẫn dưng dửng như không hề hấn gì" - Nana tự nhủ. Cô không hiểu sao Ji Hyun đổi ý cứu mình, nhưng dẫu sao, cậu cũng đã là ân nhân cứu mạng cô, lần hai.
Nana chạy theo sát Ji Hyun:
- Anh đi moto đến à?
- Cô nghĩ gãy tay rồi đi được nữa à?
- Tay anh đau lắm không? - Giọng Nana đầy ái ngại
- Cô thử gãy tay xem có đau không! - Ji Hyun vẫn nhơn nhơn.
- Dù sao... cũng cảm ơn Nhiều lắm.
Nana đi đằng sau, nên không nhìn thấy nụ cười nham hiểm trên gương mặt Ji Hyun.

----------------------------------------------------------

Sorry mấy nàng hôm qua tui quên post : ((

Hòi post luôn PN3 nhaaa <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro