Thiên thần bóng tối [full Ngoại truyện]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoại truyện Thiên thần bóng tối 

NGOẠI TRUYỆN : THIÊN THẦN BÓNG TỐI. 

Mưa trắng xóa. 

Nhuộm cả đất trời trong màu nước mỏng như voan. 

Lại một ngày biển động. Sóng ào ạt vỗ vào bờ như hàng ngàn đợt sóng âm dữ dội. Hết lớp này đến lớp khác, nhấn chìm hàng hà sa số những giọt nước mưa trong veo xuống lòng đại dương bình lặng, và thẫm xanh. 

Đời người có chăng cũng thế? Giông tố lên, tan mình trong biển gian nan. Giông tố qua, chốn dưới lòng sâu đại dương kia, liệu có nắng vàng rạng rỡ? 

- Mình chia tay đi! 

- Lí do là gì? 

- EM muốn một lí do thế nào? Em thừa hiểu trái tim anh đã có người khác. 

- Anh từng nói… mình sẽ thuộc về nhau mãi mãi… 

- Đừng có khóc! Nước mắt chỉ làm anh thương hại em thôi. 

- Anh từng nói… thế gian này, anh yêu em hơn bất cứ ai, hơn chính bản thân mình… 

- Em tin những lời đó sao? Phụ nữa thật lố bịch. Khi yêu, mọi thằng đàn ông đều nói thế, 

- Anh… anh đừng bỏ em. 

- Cô điên rồi! Để tôi yên! 

Rầm! 

Choang… 

Một chuỗi âm thanh hỗn loạn và nhức tai vang lên, đập vào những chiếc chử kính khiến mặt kính phẳng hơi dao động. Rời mắt khỏi màn hình laptop, chàng trai với chiếc quần jean và đang cở trần định thần, chút nữa đã phóc dậy và lao ra ngoài. Nhưng chiếc váy trắng satin đã hộc tốc bước vào, bàn chân trần di chuyển rất nhanh. Chưa kịp để chàng trai lên tiếng, một giọng nói đầy phẫn uất vang lên: 

- Lâm Chấn Phong! Đàn ông các anh là đồ khốn!! 

Bộp! 

Bằng một lực mạnh, Băng giơ tay ném thẳng cuốn truyện tranh vào đầu Phong. Băng vẫn nhìn cậu ánh nhìn giận giữ. 

Phong xoa nhẹ tay lên đầu, chỗ đau nhức. Giờ cậu đã hiểu có chuyện gì vừa diễn ra rồi. Các dây thần kinh của cậu căng lên như dây đàn mỗi lần phải thức xuyên đêm để làm việc. Nhưng thảng khi mấy chuyện thế này xảy ra, làm cậu chỉ muốn nổ tung bộ óc ngổn ngang. Phong đóng máy tính, đứng dậy va tiến lại chỗ Băng. Bằng giọng dịu dàng nhất có thể, cậu cất lời: 

- Làm ơn đi, vợ anh! 

- Đàn ông các anh nên chết hết đi cho rồi. Chết, chết đi! 

- Được rồi. Nói anh nghe lần này là gì, thằng khốn bỏ người yêu hay bắt cá hai tay? 

- Bỏ người yêu! Hắn yêu đứa con gái khác! 

- Nếu em muốn thì vứt cuốn truyện vào thùng rác, trừng phạt tên khốn ấy. 

- Nhưng hắn nói tất cả những gì anh từng nói với em! 

- Điều đó chứng tỏ được gì? Anh không như thế! 

Phong biết cần chuyển chủ đề để Băng không phát cáu lên lần nữa. Cậu đưa tay vuốt nhẹ tóc mái vắt lên vành tai Băng. 

- Mà mấy giờ rồi nhỉ? 

- 12. 

- Có gì ăn chưa? 

- Cả tuần ăn mì rồi, em không ăn mì nữa! 

- Câu đấy phải để anh nói. Toàn anh ăn mì, em ăn đồ gọi từ nhà hàng mà. 

- Nhưng hôm nay mưa to thế này, đường dây điện thoại không gọi được đâu. 

- Để xem tủ lạnh còn gì không. 

Dứt lời, Phong sải bước ra khỏi phòng ngủ. 

- Đau không? Đầu anh?

- Đau!- Phong dừng chân ở cửa- Nhưng không ai đánh người rồi lại hỏi có đau không đâu! 

- Nhẽ ra anh nên tự tránh đi, anh cứ để cả quyển sách bay vào đầu thế mà được à? 

- Ừ, lần sau anh sẽ cố- Phong quen với mấy lí lẽ …không đỡ nổi của Băng rồi. 

Phong đã đi khuất, ánh nhìn của Băng hướng vể phía cửa sổ kính, nơi hàng triệ giọt nước mưa đang nhảy nhót tựa như dệt nên màn sương mù giăng kín. 

- Kẻ ngốc, còn muốn có lần sau sao? –Băng lẩm bẩm một mình. Cô chẳng hề muốn “ra tay” rồi lại thấy chút ân hận như lúc này. Cô biết Chấn Phong phải chịu áp lực, không ai chịu đựng nổi sống với người vợ nhàn dỗi và thi thoảng làm ầm lên chuyện không đâu như thế. Nhưng sự thật Băng không thể tiết chế được cảm xúc của mình. Cô không biết đã có chuyện gì với chính bản thân nữa. 

Mưa. Đã hơn một tuần mưa rả rích. Ngôi nhà gỗ trắng gần biển vắng càng thấm hơi lạnh của gió biển, của mưa đầu đông. 

King koong… 

- Chấn Phong, chuông cửa kìa. 

- Ừ!- Phong nói vọng ra và từ phòng bếp cậu ra ngoài phòng khách. Cậu đang dọn đống đổ nát Băng gây ra khi xô đổ bàn ăn gỗ. 

Tạch. Cửa mở, một cô gái đứng ngoài cửa cầm chiếc ô lớn, tay kia ôm một hộp thức ăn nhanh. Phong nhận ra đó là cô gái ở cửa hàng Fast foot trong thị trấn. Cô đang cười rạng rỡ, mặt lem nhem nước nhưng hai má vẫn hằn hai chiếc lúm xinh xinh. 

- Hi vọng anh còn nhớ em? Em nghĩ trời mưa mấy ngày rồi, chắc anh không ra siêu thị được nên mang suất ăn đến. 

Giọng điệu quan tâm của cô gái không làm Phong mảy may suy nghĩ, dẫu sao cậu cũng đang tính đội mưa vào thị trấn để mua đồ ăn, nhà chẳng còn gì ăn được. 

- Em không thể vào nhà sao? 

Phong nhận lấy hộp giấy cứng và đang rút ví trả tiền. Cậu không để ý thấy mặt cô gái vừa ửng lên vì nhận ra cậu đang ở trần. ngay trước mặt cô là bộ ngực vạm vỡ. Cô cố tình liếc mắt vào bên trong phòng khách, cơ hồ định sẽ bước vào. 

- Em cũng không tin đàn ông có thể sống một mình ở nơi thế này đâu 

- Tôi không sống một mình. 

- Dạ?- Cùng lúc đó, cô gái giao hàng thấy Băng lướt qua. 

- Thì ra anh ở cùng em gái? – Cô gái có vẻ thích thú khi nghĩ đến cuộc sống riêng của chàng trai cuốn hút thi thoảng xuất hiện trong thị trấn. Cô toan bước vào. Nhưng lập tức, Phong đã chặn lại: 

- Không phải em gái. Là vợ tôi! 

Nét sững sờ hiện rõ trên gương mặt, cô gái nghẹn họng 

- Cảm ơn đã mang đồ đến. Cô nên về. 

Phong bước lùi vaò nhà và đóng cửa lại. Có lẽ cậu sẽ không bao giờ biết được có người đứng đơ hình ngoài cửa nhà mình, đội mưa đến 30 phút. 

Phong đứng khựng lại, trước Băng. Trông cô có vẻ dò doán và khó chịu. 

- Anh đã gọi đồ được? 

- Không, người ta tự mang đến. 

- Tự- mang- đến? – Băng lặp lại chậm rãi- Kẻ điên cũng chẳng đi mưa 2km từ thị trấn tới đây chỉ để bán một suất hàng. 

- Ý em là gì? 

- Là gì?- Giọng Băng bắt đầu cao lên- Anh đừng có nói chưa từng quen cô gái giao hàng ấy/ 

- Anh gặp vài lần ở tiệm ăn nhanh. 

- Quan hệ của hai người tốt nhỉ? 

Phong nuốt khan. Sự thật thì nỗi ức chế và chịu đựng bấy lâu nay của cậu đang lớn dần lên như quả cầu khí. Sẽ có ngày nó phải nổ khi quá căng. 

- Dừng chuyện này đi. Em ăn trưa đi không đói. 

Băng giật lấy hộp giấy cứng nhưng vẫn không chịu tha cho Phong 

- Chạy theo đưa người ta về đi, không lại xót! 

- Băng, đủ rồi! 

- Đừng có làm như anh bị vu khống thế! Nếu em không ở nhà, cô gái ấy vào đây thì không biết giờ hai người đang làm gì! 

- Em quá đáng rồi đấy!- Phong dằn giọng, cậu vẫn đang nén khối giận dữ xuống 

- Sao anh dám to tiếng với em!- Băng hét lên và chạy vào phòng ngủ, đóng sầm cửa 

- Anh…- Phong sững người, thở hắt ra. 

“Mình có quá đáng không nhỉ?” – Băng mở hộp, vừa lấy ra chiếc đùi gà chiên ăn, vừa tự ngẫm nghĩ. Như đã nói, cô không thể điều tiết được cảm xúc bộc phát. Giờ thì cô thấy mình đã quá lời nhưng không hề có ý định xin lỗi. Bỗng, cô khựng người, từ dưới dạ dày có gì đó muốn trào lên và tràn ra ngoài… 

Băng mở cửa, chạy vù ra phòng vệ sinh. Cô nôn thốc nôn tháo. 

- Em sao vậy?- Phong đã lập tức ở ngay bên, vô cùng lo lắng, tay cậu vỗ lưng Băng 

- Kinh quá! Mùi gà chiên!- Băng ho sặc sụa, cô thấy ghê tởm thứ còn trong khoang miệng mình 

- Bình thường em thích ăn gà chiên mà? 

- Không biết! Anh tránh ra!- Băng xô Phong rất mạnh. Cô đứng lên mở vòi và uống từng ngụm nước xuống họng. 

- Em cần đi kiểm tra! 

- Đi mà ăn hết món gà chiên chết tiệt của anh! Biến đi! 

- Băng!

Mình Phong trơ trọi giữa phòng. Cậu ngày càng không biết phải cư xử ra sao. Cậu và Băng đã gặp vấn đề từ khi nào? Thời gian này Băng luôn thất thường và dễ nổi cáu. Cậu tự hỏi đã làm sai điều gì? Phong yêu Băng, điều đó hoàn toàn không đổi khác. Nhưng cậu cảm thấy dường như mối quan hệ của hai người đang lỏng ra, không rõ nguyên do… 

Có thể hai người còn rất yêu nhau. Nhưng khi đã là một gia đình, đã bị ràng buộc về pháp lý, “yêu” thường không còn nguyên vẹn như ban đầu. Cuộc sống không dễ dàng như ta vẫn tưởng. 

Mưa. Trời vẫn mưa, ngoài kia. 

… 

Chập choạng tối. Mưa đã dứt cơn. Biển đã lặng sóng. Chỉ còn tiếng gió thong dong trên gác mái và rít nhè nhẹ ngoài cửa kính. 

- Em đói không? 

Trong phòng ngủ, Băng đang cuộn tròn trong trăn trên giường. Nghe giọng Phong, nhưng cô bỏ ngoài tai 

- Em muốn ăn gì, anh sẽ đi mua. 

Băng trở người, quay hẳn vào trong tường. Phong đành im lặng. Cậu rút xăng tuy vắt lên ghế rồi cũng trèo lên giường 

- Xin lỗi vì lúc trưa anh nặng lời. 

- Em ngủ rồi. 

- Lạnh quá. Anh muốn. 

- Em không muốn! Đừng có chạm vào em! 

- Nói cho anh biết đã có chuyện gì được không? Chuyện gì làm em khó chịu như vậy? 

- Tại anh, tại anh hết! 

- Ừ, tại anh. 

Phong cũng quay người ra ngoài. Cậu mệt mỏi thực sự, đã hai đêm cậu thức để xây dựng xong hệ thống an ninh bán cho một tổ chức phi chính phủ. Giờ thì cậu cần nghỉ ngơi, đủ rồi. 

… Băng cựa mình, trở qua trở lại. Cô không thể ngủ một giấc sâu, bụng cô cồn cào và miệng thèm vô cùng vị gà hầm. Rốt cuộc, cô bật dậy, ngoài khoảng không vàng dịu sắc đèn ngủ, xung quanh phòng tối om, im ắng. Bụng Băng lại sôi lên. 

- Chấn Phong. 

Phong ngủ khá say nên vẫn bất động như tượng. 

- Chấn Phong!- Băng cất tiếng gọi lại. Phong cựa người, he hé mắt nhìn, rồi lại chìm vào giấc ngủ dưới lòng đại dương 

- Lâm Chấn Phong!- Lần này thì Băng gọi to hơn như cô không chịu nổi nữa. Phong bừng tỉnh, ngoi lên khỏi mặt nước từ dưới đáy sâu giấc ngủ. Cậu nhổm người dậy và nheo mắt nhìn 

- Em sao vậy? 

- Em đói. Thèm cháo gà hầm. 

Phong ngồi hẳn dậy, với đồng hồ. Đã hơn 1h sáng. Ngoài trời chắc rất lạnh va có lẽ còn mưa lất phất. 

- Chắc trong thị trấn có cháo đêm. Để anh đi mua 

Phong xuống giường, lấy áo mặc vào 

- em không muốn ở nhà một mình. 

- Anh sẽ đi nhanh thôi. 

- Không. Em đi cùng. 

- Ngoài trời rất lạnh. Em sẽ ốm đấy. 

Những ngón tay Phong vuốt nhẹ má Băng, đôi má đang xịu xuống. Phong định đi nhưng Băng đã giữ lấy tay cậu 

- Em sợ. Em đi cùng.

Biển tối đen như khối mực. Chỉ còn nghe tiếng sóng vỗ rì rào, hồn lên bờ cát mịn. Tiếng sóng và tiếng gió hòa cùng như bản nhạc piano du dương lạ. 

Trên bờ cát, người con trai đang cõng người con gái trên lưng. Băng khoác chiếc choàng lên to sụ, đôi tay ghì chặt lấy cổ Phong. Lạnh! Làn hơi lạnh thấm vào tận từng thớ thịt, ngọt và gai người. 

Bao trùm là lạnh. Bủa vây là bóng tối. Nhưng bước chân vững chãi của người con trai vẫn đi… 

- Em lạnh không? 

Băng vùi mặt vào vai Phong, ngắm nghiền mắt 

- Anh sẽ cõng em 2km cơ đấy. 

- Biết vậy mà em vẫn đòi đi? 

- Em sợ xa anh… 

Khoảng lặng. Sóng vẫn rì rầm những nốt nhạc xô lệch. 

- Em có hối hận… vì đã lấy anh không? 

- Anh là kẻ tồi! 

- Một kẻ tồi yêu em vô cùng! 

- Em mệt, Chấn Phong. 

- Anh yêu em… 

Băng đã chìm vào giấc ngủ rất nhẹ trong khu rừng sâu thẳm. Giấc ngủ an toàn và tin cậy trên vai Phong . Ù ù bên tai cô, là tiếng gió, tiếng sóng, tiếng ai cứ lặp lại câu nói ấy, ấm áp và yêu thương: 

- Anh yêu em… Anh yêu em… 

… Đầu thị trấn, vài cửa hàng vẫn sáng đèn. 

- Chàng trai trẻ, cần gì? 

- Ở đây còn cháo gà hầm? 

- Tầm 20 phút nữa mới có – Bác gái bán hàng ân cần 

- Tôi sẽ chờ! 

- Cậu nên đặt cô bé xuống. Đây này, gần bếp lò sẽ ấm đấy. 

- Cảm ơn 

Nhìn cách chàng trai trẻ đặt cô gái xuống, nhẹ nhàng để cô không tỉnh giấc rồi kéo cô dựa vào mình, bác chủ cửa hàng khẽ mỉm cười 

- Cậu yêu cô bé rất nhiều. 

- Là vợ tôi! 

- Trông cô bé rất yếu. Cậu không nên đưa cô bé ra ngoài lúc nửa đêm thế này 

- Cô ấy muốn đi, tôi không cản được 

- Cả ngày nay mưa, cô bé đã ăn gì? 

- Không gì cả. Cô ấy nôn hết số gà chiên, món cô ấy vẫn rất thích. 

Bác gái nhìn trân trân Băng 

- Cô bé rất dễ thương 

Phong khẽ thở dài 

- Cô ấy thay đổi. Tôi không biết đã làm sai gì. Cô ấy trở nên nổi giận và cáu gắt vô cớ. 

- Những người trẻ như cậu bây giờ thật ngốc nghếch. Cậu sắp được làm bố rồi! 

Tim Phong sững lại, đầu cậu váng vất. 

- Sao cơ? 

- Cậu không nhận ra thật sao? Cô bé bị nghén. Cô bé đang mang thai… 

Giữa trời đất này, hạnh phúc là gì? Người ta đi kiếm tìm hạnh phúc. Hạnh phúc ở đâu? Ai từng yêu và đang yêu đều hiểu, yêu thương là hạnh phúc. 

Cảm xúc trong Phong dâng lên như đợt thủy triều, cồn cào như sóng biển. Cảm xúc khó diễn tả thành lời. Cảm xúc làm người ta lâng lâng và chếnh choáng lạ… 

Vì tinh tú đẹp nhất kết tinh từ tình yêu hai người.. Trong giây phúc, trái đất như ngừng quay, chỉ còn vì tinh tú lấp lánh như viên kim cương cuối trời xa… 

Và mai sẽ là một ngày nắng ấm… 

Ngoại truyện TTBT PHẦN 2 

6 năm sau 

Một ngày nắng. 

Biển thì thầm giọng hát êm dịu. Mặt sóng phản chiếu sắc xanh lơ dịu dàng của mây trời, trải mãi, mênh mông mãi. Vài cánh hải âu vút qua, chở trên lưng đầy những gió. 

Một vệt mây lãng đãng vắt ngang giữa trời trong. Một sợi nắng trườn dài trên mặt cửa kính ngôi nhà gỗ trắng, lim dim mắt nhìn. Bình yên lạ. 

Ánh sáng ngập tràn căn phòng tĩnh lặng. Nắng đưa vào những nốt nhạc vi vu biển ngân nga. Nắng khẽ khàng đậu trên hàng mi rậm. Chàng trai nheo mắt, tỉnh dậy sau giấc ngủ yên lành trong khu rừng sâu thẳm. 

Điều đầu tiên Phong thường làm khi thức dậy là đưa mắt tìm kiếm một người. Bên cạnh cậu trống không. Phong bật dậy, bước xuống giường, mặt vẫn còn vẻ ngái ngủ. 

Ra khỏi phòng ngủ, Phong chợt khựng lại. Có tiếng nhạc game huyên nào và kích thích phát ra từ đâu đó, laptop hoặc điện thoại, có lẽ. Phong bước thẳng tới cửa phòng bếp, theo thanh âm ồn ào. Và cậu nhận ra ở bậc cửa dẫn xuống khu bếp, một cậu bé đang ngồi khoanh chân, chăm chú vào màn hình chiếc Smartphone 4, ngón tay di di trên màn hình cảm ứng, vẻ mặt vô cùng phấn khích và tập trung. 

Phong tiến lại, ngồi xuống, khoanh hai tay lên đầu gối 

- Gì thế nhóc? 

Chấn Thiên không ngẩng đầu mà vẫn hoàn toàn chú tâm vào cuộc chơi 

- Dota, ba kính mến. 

- Nạp thẻ game chưa? 

- Chiều vào thị trấn con mới mua- Giọng cậu nhóc lơ đễnh, đôi mắt đen sẫm màu café và ngời sáng vẫn chú mục vào màn hình máy tính bảng 

Phong đứng dậy, tay gãi gãi đầu nhìn quanh. Cậu bước một đoạn rồi dừng lại 

- Ê nhóc, thấy vợ ba đâu không? 

Mặt Chấn Thiên nhăn lại, miệng xì một tiếng rõ dài, chắc vừa thua một trận quyết liệt. Cậu nhóc ngẩng mặt lên, đem cả tâm trạng bực tức vào lời nói 

- Vợ ba chứ vợ con à? Sao hôm nào ba cũng hỏi con thế? 

-Biết vậy thì tối nay đừng có chui vào giường ba mà ngủ nữa nhá! 

Cậu nhóc lẽ lưỡi: 

- Ba không được ôm mẹ nên tức chứ gì. Đã thế tối nào con cũng vào!- Nói xong, cậu nhóc bật dậy, phóng đi ngay.

- Thằng nhóc này! 

Phong lập tức đuổi theo, định bụng tóm được gáy tên hỗn xược sẽ cho một trận nhừ thành thịt kho… Nhưng cậu dừng lại ở cửa dẫn ra khu vườn sau. Thằng nhóc hỗn xược đang bám lấy thành cửa, ló mặt ra ngoài nhìn gì đó. Phong lại gần và cũng ló mắt ra ngoài 

Khu vườn sau rợp trong bóng hàng cây xanh non dịu mát. Vài tiếng chim véo von chốc chốc vang lên, ngân và bay vào không gian trong veo buổi sáng sớm. Men theo lối đi lát những viên gạch đỏ chênh nhau và quanh co, có một chiếc ghế đu trắng, im lìm dưới vòm cây xanh màu ngọc bích. Có một nàng công chúa đang ngủ. Đôi chân thon buông thõng thảng khi đu đưa nhè nhẹ. Vạt váy dài rủ xuống từ ghế, chạm đất. Vài lọn tóc theo gió khẽ bay bay. Đôi hàng mi cong rợp đang khép,viền môi nhẹ vẽ lên nụ cười như gặp mĩ mộng, hồng và ươn ướt. 

Đẹp lạ lùng. 

- Mẹ đẹp ba nhỉ? 

- Miễn bàn!- Phong trả lời bằng giọng lãng đãng 

- Làm sao mà ngày trước ba cưa được mẹ thế? 

- Trả giá đắt đấy nhóc ạ! 

Cậu nhóc chẹp miệng, khẽ lắc đầu 

- Con nói ba nghe này. Con sẽ yêu tất cả phụ nữ đẹp trên thế gian này, nhưng khi lấy vợ, con sẽ lấy một người bình thường thôi nhưng đảm và siêng. 

- Lí do? 

- Chậc chậc. Ba thật ngố. Lấy một người như mẹ về chỉ để đấy mà ngắm thôi. Đời ba sẽ còn khổ dài, 

- Ê nhóc, ba thấy mặt trời trước nhóc 23 năm đấy! 

- Tuổi tác không thành vấn đề đâu ba ạ! 

Nói đoạn, đôi chân nhỏ thoăn thoắt chạy men theo lối đi lát gạch. Tiến thẳng tới chỗ ghế đu, cậu nhóc nhón chân, rón rén bước lại. Vịn xuống thành ghế, cậu trân trân nhìn Hải Băng ở khoảng cách rất gần. Một chốc, cậu dướn người thơm lên trán Băng một cái. Chưa thỏa mãn, cậu lần xuống định hôn lên đôi môi mềm ướt. Nhưng, ý đinh bất thành! Chấn Thiên bị một bàn tay bạo lực tóm lấy gáy áo, kéo ra 

- Ba chơi xấu! Đàn ông không đánh lén! 

- Chỉnh lại! Đàn ông không được đụng chạm vợ của người khác! 

Tức giận ngùn ngụt, nhưng cậu nhóc ranh mãnh không thể làm hơn. Lí luận về đàn ông của ba cậu luôn đúng 

Phong vuốt những lọn tóc dài vắt lên, những ngón tay cậu mơn nhẹ trên gò má ửng hồng. Băng cựa người, lim dim mắt nhìn. Phong cúi xuống, đặt môi lên làn môi mềm. Nụ hôn ngọt và nhẹ như sương, 

- Em ngủ tiếp đi. 

- Cha con nhà anh ồn ào quá!- Tay Băng vươn lên áp vào bên má Phong

- Em muốn vào nhà. 

Phong cúi thấp hơn và bế Băng lên. Đôi chân cậu quay trở lại con đường rải sỏi. Cậu nhóc Chấn Thiên đã biến đi đâu đó, cậu thường có đủ thứ việc để nghịch. 

- Anh có nghĩ sẽ cho thằng bé vào lớp 1 năm tới không? 

Những sợi nắng mảnh len qua kẽ lá, chiếu xuống đôi mắt nâu. Băng dịu mặt vào ngực Phong, cảm giác vẫn vậy, an toàn và tin cậy 

- Nó đã đọc viết tốt, tính toán thành thạo trên tất cả tập hợp số và học xong hình học phẳng chương trình tiểu học. Anh không nghĩ trường tiểu học nào sẽ dạy dỗ được thằng nhóc đâu. 

- Nhưng xin cho thằng bé vượt cấp sẽ làm nhiều người chú ý 

-Điều đó tốt hơn việc nó ngồi một lớp mà cô giáo dạy đánh vần chữ “cái bàn”, còn nó đọc to là “table”! 

Băng lắc đầu nhè nhẹ 

- Em đầu hàng con trai anh. Anh đi tẩy não cho nó đi 

- Nhưng điều anh lo không hẳn là vì nó vượt trội về trí óc. Đáng lo hơn là nó sẽ làm các bé gái ở trường điêu đứng (Mối lo bắt nguồn từ việc mỗi lần vào thị trấn là ngay hôm sau Chấn Thiên sẽ kéo về một nàng baby xinh xinh, và cậu nhóc có thói quen không đưa người về lần hai!) 

- Nhà anh có gen di truyền chơi gái đấy à? 

- Đừng lôi anh vào, anh vô can!

Ném chiếc sơ mi vào phòng tắm, Phong bước ra ngoài bếp khi luồn vào người chiếc phông trắng. 

Chấn thiên đang lấy từ tủ lạnh mấy hộp pate và đĩa bánh mì. Cậu nhóc bê hộp sữa lớn đổ vào hai chiếc cốc 

- Mẹ đâu ba? 

- Vợ ba đang tắm, lát sẽ ra ăn 

- Ba không cần phải hoạch rõ mối quan hệ trong cả lời nói như thế. Làm như không nói thì vợ ba sẽ biến mất đấy 

- 12,34 nhân 6 bằng? 

- 74,04 , thưa ba! 

Sau bài tập kiểm tra thường nhật trước bữa sáng, Chấn Phong và Chấn Thiên cùng dướn người lấy mỗi người cốc sữa, cùng uống hết trong một hơi. Chấn Thiên chẹp miệng, vươn tay lấy lát bánh mì, rồi lại đổ sữa ra cốc 

- Chiều ba đi cùng con ra thị trấn không? 

- Làm gì? 

- Chắc cô nàng ở tiệm Fast foot nhớ ba lắm đấy! 

- Khẽ miệng thôi nhóc! 

- Hê hê, ba yên tâm, con sẽ không hé nửa lời với mẹ đâu 

- Ăn đi, đừng có luyên thuyên nữa! 

- Cô nàng đấy cũng xinh phết ba ạ. Nhưng nàng tiếp tân ở siêu thị trông chất hơn. 

- Im lặng và ăn đi! 

Chấn Thiên không chịu dừng lại, cậu nhóc ghé sát Chấn Phong 

- Ba à, con vẫn thích nàng tiếp tân hơn. Nàng ở tiệm ăn nhanh vòng một: 96, con cá là bơm ngực! 

Mặt Phong sầm xuống, cậu định tóm gáy áo thằng con cho một trận, nhưng cậu chợt nhận ra có người đã đứng cạnh hồi lâu 

- Lần này nhóc tiêu rồi! 

- Dạ? 

- Lâm –Chấn –Thiên!!!! 

- Mẹ! mẹ! Con không có ý đó! Con thề! Con thề!!!!

Chiều. Trong thị trấn. 

Siêu thị huyên náo với đủ thứ thanh âm hỗn tạp, quyện thành những làn sóng âm mạnh mẽ. Đâu đó, từ gian hàng thời trang trẻ, tiếng nhạc vui thú sập sình. 

Phong đẩy giỏ hàng qua những gian hàng đồ công nghệ. Bỗng từ đâu, Chấn Thiên chạy đến 

- Ba, mẹ đâu rồi? 

- Chắc là qua khu thời trang. Làm gì thế nhóc? 

Thiên khẽ thở phào, rồi nhanh tay nhét mấy cuốn tạp chí xuống phía dưới giỏ hàng. Phong tiện tay lôi nó lên xem. Vài cuốn “người đẹp” và “Thế giới người mẫu”. 

- Nhóc!! 

- Suỵt! Giúp con đi ba! Mẹ sẽ không biết đâu mà – Nói đoạn, cậu nhóc lại chạy vù đi 

[Đề nghị ai đó khuyên CP đi xét nghiệm AND với thằng con trai ^^] 

…30 phút sau, ở quầy thanh toán 

Chấn Thiên ngồi trên chiếc ghế cao, đung đưa chân, vài lọn tóc rõ xuống trán khẽ bay bay 

- Anh ra chỗ thanh toán rồi, em đang ở đâu? 

-… 

- Ừ, vậy chờ em ở đây. 

Phong tắt máy, quay lại nói vài câu với người thanh toán. 

Chấn Thiên lơ đãng nhìn quanh quanh. Bất chợt. cậu nhóc khựng người. Đôi mắt giữ nguyên không chớp. Cậu đang chú mục vào một cô bé mới bước vào siêu thị từ cửa chính 

Cô bé với bím tóc xinh xinh và gương mặt thanh tú. Đôi mắt trong veo, ngời sáng tinh nghịch. Cô bé mặc chiếc chân váy đỏ và áo kiểu sơ mi, dường như là đồng phục trường. Chuẩn xác! Trên cánh tay áo phải có in logo trường vô cùng sang trọng. 

Cô bé cười. Một nụ cười thiên thần. Trong giây phút, đầu óc Chấn Thiên váng vất. Mặt cậu nhóc ngây ra và cứ nhìn theo dáng cô bé kia xa dần… 

- Ê nhóc, sao thế? 

- Ba! Con muốn vào học trường quốc tế A.M! 

- Sao tự nhiên đòi vào trường đó? 

Đôi mắt Chấn Thiên đột nhiên sắt lại, giọng cậu nhóc đầy quyền lực 

- Ba à! Con bé ấy phải thuộc về con! 

… 

-Nhanh lên Yến Nhi. Ta còn 30 phút, ba sẽ chờ chúng ta ở sân bay đấy 

- Ba có việc ở vùng này à mẹ? 

-Việc đột xuất con ạ. Nhưng chúng ta cần bay sớm để con kịp nhập học, Qua khu bên kia đi con! 

- Dạ!... Mẹ ơi, ở trường mới có nhiều bạn trai tử tế không mẹ nhỉ? 

-Mẹ hi vọng là nhiều. Con gái xinh thế này, các bạn sẽ rất yêu quí con. 

- Hi… 

- Chờ mẹ chút, mẹ có điện thoại. 

- … 

- Vâng? Cô muốn xác nhận vé máy bay ạ? 

- Vâng … Tôi tên Hoàng Yến Chi. 

Ngoại Truyện 3 

11 năm sau. 11h đêm. Thành phố XP-L. 

Đường quốc lộ chạy thẳng tắp, bị nhấn chìm bởi màn đêm trở thành một khối đen đặc quánh, mịt mù, vô định, sâu hun hút. Hoàn toàn tĩnh lặng. Chỉ còn tiếng gió rít lên từng hồi tựa như những lời nguyền rủa đầy kinh hãi. Vỉa hè hai bên đường, những ngọn đèn buông xuống thứ ánh sáng trắng mờ đục, nhập nhoạng trong sương đêm. 

Một cô gái dáng đi thất thểu tiếp tục bước những bước mỏi mệt. Hai tay cô buông thõng, chốc chốc lại lấy chiếc Iphone trong túi xách đeo chéo vai để bật nguồn, nhưng đèn màn hình vẫn tối. Cô bị lạc, điện thoại hết pin đúng lúc nguy cấp.Giờ này thì xe bus đã ngừng chạy, chỉ hi vọng có chiếc taxi nào chạy qua. 

Bỗng, đôi mắt đang chăm chăm nhìn xuống vỉa hè thấy hai chiếc bóng dài đổ dài trên mặt đất, đang từ từ tiến lại. Trong đầu le lói chút hi vọng, Yến Nhi ngẩng đầu định hỏi xin sự giúp đỡ. Nhưng ngay lập tức cơ thể cô giật lùi lại. Hai gã đàn ông cao lớn, to khỏe đang tiến đến với nụ cười nham hiểm trên gương mặt đóng khung bởi kiểu tóc nhuộm xanh và đỏ kì dị. Một tên liếm mép, cười khùng khục trong cổ họng. 

- Hàng ngon! -Tên còn lại nhếch mày, nhếch mép tạo thành những đường nét quái đản trên khuôn mặt. 

- Đĩa bay kìa! – Nhi tròn mắt chỉ tay lên trời. Hai gã to đầu ngu xuẩn cùng ngước lên. Chỉ chờ vậy, Nhi quay đầu, chạy thục mạng. Dù chân đã mỏi dã dời nhưng đứng trước nguy hiểm, sức mạnh con người thường phát huy tối đa. 

Một cuộc rượt đuổi chớp nhoáng. Những tiếng hô hò, chửi thề vọng lên rồi rơi tõm vào màn đêm. Trên đường quốc lộ việc chốn chạy bất thành! Nhi bỗng vấp, ngã chúi xuống đất. Hai gã khổng lồ tức thì chạy đến nơi. Chúng dừng chân thở hổn hển. 

- Con ranh! – Một gã tiến tới rít lên trong họng 

- Không nốc rượu mời anh cho mày nốc rượi đòn! – Gã kia lầm bầm rồi tiến lại xách cổ cô gái nhỏ bé lên. Chi tóm lấy cánh tay hắn và ngoặm một miếng ~ Hắn hét toáng lên, đẩy cô ra, cả thân hắn người đứng khựng, run lên. Vết cắn sâu tới mức hằn những vết răng, rớm máu. Nhi lại định guồng chân chạy, nhưng đã bị gã còn lại túm cả mớ tóc giật lại. 

- Aaa… buông ra … 

Nhi bị gã tóc đỏ trận xuống đất. Cô tiếp tục la hét và vùng vẫy nhưng bất lực. Gã kia khỏe như một con trâu mộng. Ngay lúc mảnh áo mỏng sắp bị xé toạc làm đôi, có tiếng động cơ giòn vang, nghe lao tới rất gần. Chiếc moto đen phân khối lớn lao thẳng lên vỉa hè. Ngay sau tiếng thắng phanh gấp nhưng êm ru là tiếng ngã rầm của một thân thể nặng trịch. Gã tóc đỏ buông Nhi ra, đứng bật dậy, mặt hắn nóng rực như muốn giết kẻ nào dám phá đám, đã tông thẳng vào lão đệ to béo đi cùng. 

Gạt chân chống, chàng trai vận đồ đen bước xuống xe. Cái dáng cao lênh khênh và đen toàn tập quả thực ấn tượng! Cậu ta cởi chiếc mũ bảo hiểm, chiếc cổ cao lắc mạnh khiến mái tóc tung lên, vài lọn rủ xuống trán vẻ lãng tử. Gã tóc xanh đã đứng dậy sau cú ngã tông xe, gã lao tới giơ cú đấm búa tạ. Nhưng nhanh như chớp, chàng trai áo đen đã đỡ lấy bằng một tay, tay kia cậu rút từ sau lưng áo chiếc gậy, phang cho hắn một đòn trí mạng vào đầu. Hắn chưa kịp hiểu trời trăng gì đã ngã phịch xuống lần nữa, lần này bất động. Gã còn lại xông đến nhưng khôn ngoan hơn, hắn nhận ra chàng trai mới xuất hiện là ai. Hắn lùi lại phía sau: 

- Dám đụng đến Eagle . Mày liều đấy! 

Chàng trai đặt chiếc gậy lên vai, gương mặt nghêng ngạo, nhìn hắn cười khẩy: 

- Ai cho phép chúng mày vào học viện tìm tao! Chúng mày nên ở yên trong trại thôi! 

- Mày…

Về nói với đại ca chúng mày, tao cấm đấy! - Chàng trai trỏ thẳng chiếc gậy vào mặt gã to lớn, đôi mắt màu đen sẫm sắt lại – Giờ mày… muốn chết hay muốn cút? 

Gã tóc xanh khục khạc vài tiếng khó chịu trong miệng, rồi cũng chịu bỏ đi. Hắn thừa hiểu không đủ sức đánh lại. 

Chấn Thiên nhét chiếc gậy về chỗ cũ, định quay người trở lại con hắc mã. 

- Này! – Nhưng một tiếng gọi kìm chân cậu. Lúc này Thiên mới để ý thấy người bị hại mà cậu vô tình cứu 

- Cảm ơn! 

Thiên nhìn thẳng vào cô gái vẫn còn co ro dưới vỉa hè: 

- Tôi không có ý định cứu cô, khỏi cảm ơn! 

Dứt lời, Thiên quay người bước thẳng đến con xe lớn, bóng nhẫy. Nhi đứng phắt dậy, giọng cô liến thoắng như phi tiêu: 

- Dù sao ơn vẫn là ơn! Mẹ tôi dạy hàm ơn thì phải trả. Tôi nhât định trả ơn anh! 

Đôi mày đen rậm khẽ chau lại, đôi mắt chứa đầy sự phấn khích hướng về phía Nhi: 

- Được! Cô muốn trả ơn thế nào? 

- Nói xem anh muốn tôi trả ơn thế nào? 

Khóe môi Thiên nhếch lên một nụ cười. Cậu bước thẳng đến chỗ cô gái ấy. Khoảng cách rút ngắn dần, và tích tắc, khoảng cách về “0” ! Một tay Thiên tóm lấy cổ áo Nhi kéo mạnh lại, một tay luồn qua những lọn tóc dài sau gáy giữ lấy Nhi, cậu cúi xuống đặt môi lên đôi môi mềm. Quá bất ngờ khiến Nhi không kịp phản ứng lại. Nụ hôn quá đỗi sành sỏi và nồng nhiệt. Kết thúc sau 10 giây, Thiên quệt nhẹ ngón tay qua môi: 

- Cô ăn chup-pa-chup à. Tôi thích vị này. 

… Nhi vẫn đứng bất động như trời trồng. Chiếc moto lao vút qua cô, chỉ một chốc cả chiếc xe va thân hình cao lớn ấy chìm vào bóng tối. Nhi vẫn đóng băng. Cô chưa dám thở lại, chưa dám chớp mắt. 

Cảm giác ấy… êm như nước, bồng bềnh như mây, và ngọt lịm như một que kem. Kem vẫn còn tan chảy trong miệng Nhi, giọt, giọt, giọt, mềm tan …

7 giờ sáng, học viện A.M 

- Làm sao mà mình biết được! – Cô bạn hét lên, rồi nhìn Nhi với vẻ mặt bất lực hoàn toàn. 

Từ sáng đến giờ Nhi hỏi cô không biết bao nhiêu lần rồi, rằng có biết một anh chàng đẹp trai, đi moto đen nào trong học viện không, mà một học viện lớn như A.M thì thiếu gì những “thằng cha” như thế! Hỏi có chuyện gì thì Nhi im như thóc. Thi thoảng lại thấy sờ nhẹ môi, thi thoảng lại hét toáng “Không! Không được!” 

- Không muốn nói thì kệ bạn!- Cô bạn đứng lên, lắc đầu rồi bỏ đi trước – Mình về lớp! 

Nhi gặm mấy miếng sanwich, nằm dài xuống bàn ăn trong canteen buổi trưa. “Sao đây… làm sao đây! Đừng có nghĩ đến nữa, tên chết bằm ấy! Chết bằm! Chết bằm!” 

- Tên chết bằm!!! – Bỗng Nhi hét lên, đứng phắt dậy, tay chỉ thẳng vào… Chấn Thiên! Cậu đang khoác vai một cô gái bước vào phòng ăn. Miệng Thiên đang ngậm kẹo mút chupachup =.= 

Cô gái đi cùng xiết nhẹ cánh tay Thiên : 

- Cô ta chỉ anh à? 

- Anh không quen! – Nói đoạn, Thiên định bước qua hướng khác. Nhưng Nhi đã kịp phóng đến chặn đường. 

- Này chết bằm! Thái độ đó là thế nào? Anh nhơn nhơn như vậy sau những gì đã làm với tôi đêm qua à? – Giọng Nhi cao lên mà không biết làm vài người xung quanh chú ý. 

Cô gái cạnh Thiên tỏ ra nũng nịu: 

- Anh, vậy là sao? Đêm qua anh làm gì? 

- Không có gì! Chỉ là hôn! 

Tròng mắt Nhi giãn rộng. Cô không thể chấp nhận nổi, điều làm cô bần thần, khó chịu, bức bối suốt từ đêm qua, nụ hôn đầu đời của cô, với hắn, lại “chỉ là hôn!” 

- Ghét quá! Giận anh rồi! – Cô gái kia đẩy Thiên ra, vùng vằng bỏ đi. Có lẽ cô ta ngỡ Thiên sẽ chạy theo giữ lại. Nhưng Thiên thở dài một tiếng, tự nhủ “ chắc đây là lí do ba khuyên “yêu một người và chỉ một người thôi!”” Cậu tiếp tục mút kẹo, đẩy qua đẩy lại trong miệng, vẻ mặt vẫn bất cần: 

- Sao? Chính cô muốn trả ơn hôm qua! 

Cơn tức giận dâng lên ngùn ngụt như cháy rừng, Nhi hầm hầm bước tới, tay cô giơ lên: 

- Tôi sẽ kiện anh! – Và cô định tặng Thiên một cái bạt tai, nhưng tức thì, bị bàn tay rắn khỏe của Thiên tóm lại. Nhi cố giằng tay ra, nhưng bất lực. Thiên cười nhẹ, hất hàm: 

- Tội danh? 

- Quấy rối tình dục! – Nhi nhìn Thiên trừng trừng 

- Cô hiểu thế nào là quấy rối tình dục không thế? 

- Không!- Giọng Nhi vẫn đầy thách thức 

- Vậy về phòng ngủ của tôi, tôi cho cô hay! 

- Anh! – Nhi nghiến chặt răng, bất mãn thực sự nhưng vẫn bất lực. 

Thiên lúc này mới thả cô ra, đủng đỉnh bước. 

- Tôi nhất định sẽ kiện anh!!! – Nhi hét lên 

Thiên bất giác dừng lại, ngay sát cô gái đang phẫn nộ, nói thật nhẹ nhàng: 

- Tôi đưa cô đi! 

- ĐI đâu? 

- Đến sở cảnh sát! 

- Đồ... 

Ánh mắt vẫn phẫn nộ , càng phẫn nộ hơn khi nhìn vẻ mặt Thiên nhơn nhơn. Nhi bỗng kéo tay Thiên và dùng hết sức, ngoặm một phát vào giữa tay cậu. 

- Á á… á… Cô!! 

Thiên giơ tay theo phản xạ tự nhiên nhưng lập tức nhớ lời cha “Bạo lực với phụ nữ là hèn!”, rốt cuộc cậu chỉ thẳng vào Nhi: 

- Tôi không chấp con gái! Nói cô biết, đừng có ở đây la lối nữa, lo cho mình đi! Đụng phải người của Eagle, cô không yên đâu! 

*** 

Nhi đích thực là một tiểu thư nhà giàu, từ nhỏ đã được bảo bọc cẩn thận. Cô ít khi va chạm với đời nên suy nghĩ còn trong sáng và đơn giản. Cũng chính lẽ đó mà cô dễ bị thu hút bởi vẻ ngang ngược, bất cần của Thiên. Thiên lại khác, một kẻ học sống tự lập nhỏ, được giáo dục theo hai hướng khác nhau. Hải Băng càng muốn Thiên vào khuôn phép bao nhiêu thì Phong lại càng nới lỏng bấy nhiêu. Phong muốn con trai đi theo con đường tự chọn và trở thành con người như mình muốn, chỉ cần không quá giới hạn. Hẳn bởi Phong đã từng bị ép buộc, gò bó đến mức tự cô lập mình, sống không mục đích trước kia. Cái Phong dạy Thiên nhiều nhất là kiềm chế bản thân và cách cư xử của một người đàn ông thực sự. 11 năm trước, khi Thiên muốn nhập học học viện A.M bởi vì một cô bé, Phong đã phản đối và một giao kèo được thiết lập: “Chừng nào nhóc đủ bản lĩnh, sức mạnh và trí tuệ để trở thành một người đàn ông thực thụ, chừng đó nhóc được phép yêu một cô gái!” 

Thiên chấp nhận bởi định luật về đàn ông của cha cậu luôn đúng. Đàn ông chỉ yêu khi đủ khả năng bảo vệ mình và bảo vệ người mình yêu! 

Tan học, Thiên ngự trên chiếc moto đen định phóng về nhà thì chợt thấy một mảnh giấy ai đó dán lên gương xe. 

“Đến đây trước khi người yêu mày ăn giun! – Eagle” 

Có lẽ bọn Eagle nghĩ Yến Nhi là người yêu Thiên. Thiên chỉ cười khẩy, nhẹ nhàng xé mảnh giấy làm đôi, rồi thả xuống đất.

Tan học, Thiên ngự trên chiếc moto đen định phóng về nhà thì chợt thấy một mảnh giấy ai đó dán lên gương xe. 

“Đến đây trước khi người yêu mày ăn giun! – Eagle” 

Có lẽ bọn Eagle nghĩ Yến Nhi là người yêu Thiên. Thiên chỉ cười khẩy, nhẹ nhàng xé mảnh giấy làm đôi, rồi thả xuống đất. Cậu định tăng ga thì có điện thoại, vừa nhìn thấy tên người gọi, vẻ mặt nhơn nhơn bất cần biến mất, giọng nói Thiên cũng trở nên nhẹ nhàng vô cùng: 

- Con nghe? 

- Thiên, hội Eagle là thế nào? 

Ánh mắt Thiên bất giác trở nên căng thẳng: 

- Con sẽ giải thích. Thực ra không có gì nghiêm trọng… 

- Mẹ đã nói với con không muốn con dính dáng đến băng đảng, hội nhóm nào! Con liệu mà làm! 

- Mẹ, mẹ à… 

Eagle. 

- Hi vọng cậu suy nghĩ lại việc gia nhập Eagle – Kẻ cầm đầu đan hai tay, đặt trên bàn, nhìn Thiên, giọng hắn khàn khàn. 

- Không kẻ thường nào đăng kí vào sống trong trại cả! – Thiên vẫn ánh mắt lơ đễnh, vẻ mặt bất cần xem xét xung quanh căn phòng đang đứng 

- Ngươi!- Tên thủ lĩnh bất thần đứng dậy, rồi hắn cũng kiềm chế lại – Không theo tức là chống! Ngươi không yên thân được đâu! 

Ngón tay hắn gõ nhẹ lên bàn. Lập tức, từ ngoài cửa, một tên đàn em kéo mạnh Nhi vào. 

- Bỏ ra… cho tôi về… 

Thiên quay lại, nhìn bộ dạng tội nghiệp của Nhi, đầu tóc bung xù, nước mắt tèm nhem, miệng rên rỉ như một con mèo hen. 

- Cứu tôi… tôi sẽ không gọi anh là chết bằm nữa! 

Ánh mắt đáng thương dán chặt vào Thiên cầu cứu, nhưng cậu chỉ nhìn liếc qua rồi gương mặt dửng dưng lại quay đi. Cậu cười khẩy: 

- Ra là Eagle chỉ đến thế này? Bắt cóc một cô gái để ăn hiếp? 

- Người yêu cậu phải không? Thằng Đầu To nói cậu cứu cô ta đêm qua. Cậu có thể không gia nhập Eagle, nhưng nếu rời khỏi đây thì phải để cô ta ở lại! 

Thiên tiếp tục điệu cười khinh khỉnh. 

- Ngu xuẩn! Mày nghĩ tao vì một đứa con gái mà để liên lụy à? Cô ta không phải người yêu tao, mà có phải… thì cũng thế thôi! 

Thiên bước lùi, trước khi quay đi, cậu hạ một câu nhẹ nhàng: 

- Đừng có bao giờ tìm tao vì những việc điên rồ thế này! Tao cảnh cáo một lần thôi, không thì chúng mày không rõ hậu quả đâu! 

Thiên lạnh lùng sải bước. Tay thủ lĩnh cười nhẹ, hắn càng thấy có hứng thú với kẻ ngang tàn như Thiên. Thiên, cậu không gia nhập bất kì băng nhóm nào, nhưng những người cậu quen biết hay tự nguyện theo cậu thì không hề ít, vậy nên những tên thủ lĩnh rất muốn cậu nhập hội. 

Còn Nhi, cô nhìn Thiên đi xa dần, bỗng bật khóc nức nở 

-Cho tôi về! Tôi muốn về! … Mẹ ơi con về… 

- Đưa cô ta nhốt vào kho, xử sau – Tên cầm đầu thong thả, đứng dậy. 

Thiên chắc chắn không muốn vì bất kì ai mà dính vào rắc rối, mẹ cậu muốn cậu đến đây học hành chăm chỉ, chỉ vậy. 

Ngồi trên con hắc mã rồi, nhưng không hiểu sao Thiên không thể thắng ga. Một cảm giác khó chịu xâm chiếm. Một giọng nói cứ mãi văng vẳng trong đầu “Tôi muốn về! Mẹ ơi, con về!” Cậu lắc mạnh đầu để xốc lại tinh thần. Không thể vì một giây phút nông nổi mà dẫn đến nhiều rắc rối về sau. 

Bắn tốc độ trên đường cao tốc, Thiên muốn để gió cuốn sạch những bức bối, khó chịu. Rốt cuộc vì lẽ gì khiến cậu bỗng nhiên suy nghĩ về một cô gái? Cậu vẫn thường yêu chơi và làm tổn thương những cô gái, không chút mảy may. 

“Mẹ ơi con về…” - Trong đầu Thiên, một giây bỗng lóe lên hình ảnh … hình ảnh 11 năm trước “Mẹ ơi, ở trường có nhiều bạn trai tử tế không ạ?” 

Xe moto phanh đột 

ngột trên đường, tạo thành một vệt xước dài, nghe nhói tai. 

*** 

Bước chân Thiên mạnh mẽ sải dài, bước chân Nhi nhỏ nhẹ, lững thững. Khoảng cách ngày càng xa dần. Thiên hình như nhận ra, cậu quay lại nhìn cô gái nhỏ. Cô cúi gằm mặt và bước đi không chút phấn chấn. Cô vừa trải qua những điều kinh khủng, chưa từng biết, chưa từng tưởng tượng – bị bắt cóc. 

Sự thật, Nhi đang kiềm chế nỗi sợ hãi còn váng vất và tự nhủ bản thân “Mọi chuyện đã ổn”, nhưng hai bàn tay nhỏ xiết vào nhau, thi thoảng vẫn run lên. 

Bất chợt, Thiên tiến nhanh lại. Một cách thô bạo, cậu tóm lấy vai Nhi, xô mạnh cô vào tường. 

Người Nhi bị ép chặt vào tường, cả thân người cao lớn như sắp ôm gọn Nhi như ôm gọn con mồi nhỏ. Cô nhắm nghiền mắt, nín thở. Giọng Thiên chậm rãi, trầm và quyền lực: 

- Muốn thì cứ khóc! 

Nhi còn chưa hết ngỡ ngàng, giật mình ngước lên nhìn, chạm vào ánh mắt quyết liệt và sắt đá của Thiên, cơ thể cô mềm ra như caramel tan chảy. Tim đập thình thịch trong lồng ngực, và cô bắt đầu khóc. Nước mắt nhòe ướt mi, lã chã rơi xuống. Ngay trước mặt là bộ ngực vạm vỡ, tay Thiên vẫn xiết chặt hai vai Nhi. Cô nàng thấy an toàn vô cùng. 

- Xong rồi chứ! – Một hồi đủ lâu, Thiên đột ngột thả Nhi ra, quay đi tức thì. 

Thực ra Thiên không thể kiềm chế nổi mình, tiếng khóc xuyên vào tim cậu nãy giờ, cắt những vệt rõ nét, nhoi nhói. Thiên ghét cảm giác thương xót một ai, dẫu cô gái ấy là cô gái, thảng khi, tên bất cần như cậu vẫn nghĩ đến trong 11 năm qua. 

- Giờ tới bệnh viên! – Giọng Thiên như ra lệnh, cậu tiến nhanh về phía trước, trong con hẻm nhỏ. 

- Tôi không sao, không cần đến bệnh viện đâu! – Nhi đã định thần, lau hết nước mắt trên mặt và lẽo đẽo theo sau. 

Thiên chợt dừng chân, quay lại, gương mặt cậu nghênh lên, và tay chỉ vào cánh tay trái (nó vẫn bất động từ lúc ra khỏi Eagle) 

- Tôi bảo cô theo tôi đến bệnh viện! Tay này bị gãy.

Nhi thật không hiểu nổi Thiên là loại người gì, đau cũng không kêu lấy một tiếng. Trong lúc cô bị mấy gã ở Eagle làm trò đồi bại thì Thiên đã trở lại. Trận đánh quyết liệt diễn ra, một chọi 10. Nhưng cả chục tên cũng đánh không lại Thiên. Cậu kéo Nhi chạy đi, cũng không ai đuổi theo. Có thể tên thủ lĩnh Eagle bỏ qua lần này, nhưng chắc chắn lần sau chúng sẽ còn tìm đến gây sự. Thiên coi như đã vì Nhi mà đắc tội với lũ côn đồ trong thành phố. “Vậy mà hắn vẫn dưng dửng như không hề hấn gì ~” – Nhi tự nhủ. Cô không hiểu sao Thiên đổi ý cứu mình, nhưng dẫu sao, cậu cũng đã là ân nhân cứu mạng cô, lần hai. 

Nhi chạy theo sát Thiên: 

- Anh đi moto đến à? 

- Cô nghĩ gãy tay rồi đi được nữa à? 

- Tay anh đau lắm không? - Giọng Nhi đầy ái ngại 

- Cô thử gãy tay xem có đau không!- Thiên vẫn nhơn nhơn 

- Dù sao… cũng cảm ơn nhiều lắm. 

Nhi đi đằng sau, nên không nhìn thấy nụ cười nham hiểm trên gương mặt Thiên :)) 

*** 

Một sớm tháng 10, trời cao và xanh. Biển rì rào du khúc tình ca. Có cánh hải âu liệng trên biển, tự do, chao nghiêng như chở cả bình minh yên lành. 

Trong ngôi nhà gỗ, một căn phòng khép hờ, tĩnh lặng. Trên chiếc bàn trắng ngay rèm cửa sổ, một cô bé 12t đang mải ngồi đọc sách. Ánh sáng lọt qua những song cửa, ngủ trên trên làn tóc mềm buông dài. Đôi mắt màu nâu khói chăm chú trên trang sách, không chớp. Chốc chốc, đôi môi xinh xắn màu hồng cherry hơi cong lên như phản ứng lại một điều thích thú vừa đọc. Nhưng đôi mắt vẫn hoàn toàn không cảm xúc. Cô bé cứ ngồi yên thế, cả tiếng đồng hồ,không mỏi mắt, không mất tập trung dù chỉ một giây.

Bỗng, tiếng điện thoại rung lên. Không hề phân tâm, đôi mắt lạnh vẫn lướt trên những dòng chữ. 

Một hồi chuông, hai hồi, đến hồi thứ ba, cánh tay thon dài mới lười biếng vươn ra cầm lên chiếc điện thoại. Áp nó vào tai, nhưng mắt Hải Vy vẫn không rời trang sách. 

- Vy à, em đang làm gì? Nói chuyện với anh được không? 

Không có tiếng trả lời, chàng trai đầu máy bên kia vẫn tiếp tục: 

- Em đừng thế này nữa, làm sao anh sống nổi. Em nói gì đi, trả lời anh đi, chỉ cần em lên tiếng thôi. Xin em… 

- Xong chưa?- Giọng nói tông cao đột ngột cất lên 

- Gì? Em chịu nói với anh rồi à? Mình gặp nhau được không? Anh… 

Hải Vy tắt điện thoại, tắt nguồn rồi nhẹ nhàng đặt nó về chỗ cũ. Cô nhóc tiếp tục thong thả đọc, không hề bận tâm cuộc gọi vừa nhận. Anh chàng đó cầu xin “chỉ cần em lên tiếng”, Vy đã làm, Vy thấy mình đủ tâm đức. Cô nhóc không hề muốn bất cứ ai làm phiền thời giờ đọc sách của mình. 

- Phong!! 

Phía ngoài vang lên môt giọng cao vút và có chút phẫn nộ. Đôi mày khẽ nhíu, Vy lập tức bỏ cuốn sách xuống, đứng dậy, rảo bước ra khỏi phòng. Bất cứ ai cũng làm cô khó chịu khi đang đọc sách, trừ cha cô, và những việc liên quan đến cha cô, Chấn Phong. 

Đôi chân trần lưới đi rất nhanh trên lối đi lát những viên gạch đỏ chênh nhau và quanh co, đến gần chiếc xích đu trắng có mái là một giàn hoa giấy. Chấn Phong đang ngồi trên xích đu, laptop đặt trên chiếc bàn gỗ ngay trước mặt, đôi mắt đang chăm chú vào màn hình, chợt ngước lên. Vừa thấy Băng, khóe môi Phong hiện một nụ cười thật nhẹ. Nhưng nụ cười chưa kịp tắt thì giọng nói cao vút đã cất lên giận dữ: 

-Áo anh có mùi nước hoa lạ!! 

Băng giơ chiếc sơ mi trắng lên, đôi mày nhíu lại. 

- Nước hoa à? Anh không dùng! – Dường như Phong vẫn chưa hiểu ý của Băng, mùi nước hoa lạ trên áo một người đàn ông thì vợ sẽ rất dễ kết tội ngoại tình. 

- Dĩ nhiên anh không dùng! – Băng càng bực tức hơn – Anh đừng tỏ ra không biết gì như thế! 

- Anh biết gì? – Phong hỏi lại (vẫn chưa hiểu) 

- Đồ tồi! – Băng ném thẳng chiếc áo vào người Phong, - Hôm qua anh vào thị trấn làm gì? 

- Anh mua sách cho Vy – Phong vẫn nhẹ nhàng 

- Vậy mà tối muộn mới về! Ngụy biện! 

- Mẹ thôi đi! 

Hải Vy chặn trước mặt Băng, giọng cô nhóc cũng đầy phẫn nộ. 

- Con tránh ra! 

- Mẹ suốt ngày làm ầm lên vì những chuyện không đâu! 

Băng chớp chớp mắt, cô cũng đoán là Vy không đứng về phía mình, nhưng cơn giận thì vẫn chưa nguôi: 

- Chấn Phong ngoại tình!

- Anh không có! – Giờ Phong đã hiểu lý do Băng nổi cáu. 

- Mẹ thôi gọi thẳng tên ba như vậy đi. Không có vợ nào như thế đâu! Nếu muốn to tiếng trong nhà, sao mẹ không làm việc kiếm tiền! 

- Vy, con có biết ai sinh ra con không! – Băng cao giọng hơn 

- Mẹ - giọng Hải Vy trở nên nhẹ nhàng – con họ Lâm! – Và cô nhóc buông từng lời thủng thẳng. 

Cơn giận của Băng càng dâng lên, mà chẳng vơi được phần nào. Cô nhìn Phong, Phong đang hơi mỉm cười, điều đó càng làm cô bực mình: 

- Được lắm! Hai cha con nhà anh! 

Dứt lời, Băng quay phắt đi vào nhà. 

Không khó hiểu khi Băng dần dần thay đổi tính tình. Ngoài 30, vẻ trẻ trung trên gương mặt giảm đi ít nhiều, nhưng Phong vẫn phong độ, vẫn vẻ lạnh lùng… sát gái. Không biết bao nhiêu cô gái trong thị trấn, ngoài 30, ngoài 20 , cả gần 20 tuổi thi thoảng vẫn đến tìm Phong hỏi bằng được số điện thoại, hay nhờ giúp này nọ. Dĩ nhiên là Băng tiếp, mà chỉ cần gặp Băng thì họ từ bỏ hẳn ý định làm quen, tán tỉnh. Nhưng càng ngày Băng càng thấy không an lòng nữa. 

Băng ít khi ra ngoài, nhưng không phải bọn đàn ông trong thị trấn không chú ý cô. Chỉ là dòm ngó vào, nhìn thấy Phong, thì họ hoàn toàn dập tắt hi vọng. 

- Ba đừng chỉ nhẹ nhàng khi mẹ to tiếng! 

- Ba phải vào coi vợ ba như nào đây – Phong định đứng dậy nhưng lập tức bị Vy kéo ngồi xuống. 

- Ba lúc nào cũng vợ ba, vợ ba! 

Vy trèo lên ngồi vào lòng Phong, hai chân vung vẩy, thích thú. 

- Tại sao ba lấy mẹ? 

Phong ôm con gái vào lòng, vuốt tóc: 

- Câu này hình như Thiên đã hỏi. 

- Tại sao không kiếm người tốt với ba ấy, mẹ tính khí thất thường, là Vy thì Vy chịu không được. Vì .. mẹ rất đẹp sao? 

- Vì ba yêu vợ ba. 

Vy lắc đầu, nheo mắt: 

- Đàn ông như ba trên đời xếp vào hàng quí hiếm, à không, tuyệt chủng! 

Phong cười, nhẹ nhàng xoa đầu Vy 

- Ba yêu Vy không? 

- Nhiều chứ! 

- Vẫn ít hơn mẹ chứ gì ~ 

Phong lại cười: 

- Sao con lạnh lùng với mấy tên nhóc trong thị trấn vậy? Hôm qua có một cậu nhóc đã chờ ngoài cửa cả chiều. 

- Exxx – Vy chậc lưỡi – Vy không quan tâm tên nào hết đâu, Vy yêu ba thôi. Mà ba, ba đừng đến trường đón Vy nữa – Vy ngước lên nhìn Phong 

- Có chuyện gì à? – Ánh mắt Phong dịu dàng nhìn con gái, tỏ ra lắng nghe 

- Vy không thích! – Cô nhóc vùi mặt vào vai Phong, dụi dụi đầu như một con mèo con – Mấy cô giáo cứ hỏi về ba, cả đám con gái lớp Vy . Vy ghét họ. 

Với Phong, và cũng chỉ với Phong, Vy luôn trở thành một cô bé dễ thương, hiền lành, và nũng nịu. Rất kì quặc nhưng cô nhóc từng nghĩ “Giá mình là mẹ” 

- Ba, ba cứ kệ mẹ. Lơ đi một một lần, mẹ sẽ không bắt nạt ba nữa. – giọng Vy thì thầm – Tối ba qua ngủ với Vy nha. 

Nhóc Vy rất thích cảm giác này, dựa vào ba, cảm nhận mùi hương rờn rợn đặc biệt trên áo Phong 

- Ba biết rồi. Ba nghĩ giờ phải đi tìm vợ đây. 

Vy bất giác giang tay ôm chặt Phong – Không cho ba đi … 

Chợt, có tiếng điện thoại của Phong. 

- Ba? Ba làm gì khiến mẹ buồn? – Giọng Chấn Thiên trong điện thoại sốt sắng 

- Vợ ba hiểu lầm thôi. 

- Thế ba chưa đi xin lỗi mẹ à? Con không ở nhà nên ba bắt nạt mẹ đúng không? 

Phong chợt cười 

- Nhóc… 

- Con không biết! Ba không xin lỗi mẹ đi con mua vé máy bay về đấy! 

Nhóc Vy dướn lên nghe giọng anh trai, bất chợt rút chiếc điện thoại trong tay Phong 

- Ba, để con nói chuyện với anh Thiên! 

Vy nhảy xuống khỏi xích đu: 

- Anh muốn thì cứ việc về! Đừng có điều khiển từ xa như thế! 

- A, bé hả! Lâu không nói chuyện, nhớ thế! 

- Em mừng vì anh ra khỏi nhà đấy!Chưa gì mẹ đã gọi cho anh rồi hả? 

- Không, anh vừa gọi mẹ nói đang giận ba thôi. 

- Không phải lỗi của ba! 

- Không mà mẹ giận à? Ai ya, anh có việc rồi. Lát anh gọi lại cho, thơm bé cái… 

Chưa kịp để Thiên nói hết thì Vy đã tắt phụt máy. 

- Ba, sao ba không để anh Thiên đi học xa sớm hơn. Ngoài ba ra, đàn ông thật là phiền!

Thiên tắt điện thoại, chuông cửa đang kêu. 

- Tôi đến rồi… - Nhi đứng ngoài cửa, giơ túi đồ lên,toàn thức ăn, đồ uống, nhưng lập tức cô quay phắt mặt đi – Tôi đã bảo anh phải mặc áo rồi mới ra mở cửa cho tôi mà! 

Thiên cười nhẹ, tránh sang một bên: 

- Mặc vào cởi ra mất công! Vào đi. 

Tay Thiên gãy, băng bó đã 2 tuần nay. Cậu buộc Nhi phải “có trách nhiệm”, ngày nào cũng qua nhà nấu cơm, dọn dẹp cho cậu, đi học ghi bài dùm, mua đồ gì cũng phải mua. Nhi cảm thấy có lỗi nên buộc lòng răm rắp làm theo.

Anh lại mới ngủ dậy à? – Nhi đặt đồ lên bàn, nhìn khắp xung quanh. Cô mới tới dọn sáng qua mà đồ đạc lại bày bừa vung vãi cả. Quần áo giường một chiếc, ghế một chiếc, treo trên cửa một chiếc. Nhi lắc đầu: 

- Nếu không bày, tay anh không yên phải không. 

Thiên vẫn cởi trần, mặc mỗi chiếc quần jeans, thắt lưng chưa cài hết, cậu mở tủ lạnh lấy ra lon bia lạnh uống một hơi. 

- Tôi bày việc tôi, cô dọn việc cô. Tôi chưa dọn giường ngủ nữa, vào dọn luôn đi. 

Nói xong, Thiên ngồi xuống ghế sofa mở tivi xem, đôi mắt cậu lập tức bị cuốn vào những cuộc đua xe, vẻ thích thú hiện rõ. 

Nhi lại lắc đầu, bất lực. Cô vào phòng ngủ của Thiên dọn dẹp. 

Nhi gấp chăn, bỗng vài tấm ảnh bay ra. Cô cầm lên, chăm chú nhìn. Những tấm ảnh rất lạ, chỉ chụp một cô gái duy nhất. Cô gái lúc đang nằm trên xích đu trắng ngủ, khuôn mặt nghiêng đi, không thấy rõ nhưng hẳn là rất đẹp. Cô gái ngồi khoanh chân trên ghế bành đọc truyện, khuôn mặt cúi xuống, mái tóc xõa dài. Nhi từ tò mò, dò đoán, rồi đến sửng sốt. Một tấm chụp góc độ rất gần, cô gái ấy đang cười, Khuôn mặt đẹp không tì vết, một khuôn mặt khiến người ta say! Lạ nhất là đôi mắt, một bên mắt màu nâu khói trong veo, một bên nâu sẫm màu café, dù cười nhưng vẫn toát lên vẻ băng lãnh.Đẹp! Quả thực rất đẹp, khiến Nhi suýt nữa thì thốt lên thảnh thốt. Nhi cứ nhìn mãi tấm ảnh, không chán mắt. Một hồi, cô đặt xuống, tay bịt miệng. Cảm xúc trong cô hỗn độn và rối như cuộn tơ vò.Vì lần đầu tiên cô được thấy một vẻ đẹp kì lạ đến diệu kì. Và cũng vì Thiên… cậu hẳn là yêu người con gái ấy rất nhiều. 

Nhi lần đầu vào phòng ngủ Thiên, cô dần dần phát hiện ra, ảnh của cô gái có đôi mắt lạ ấy ở khắp phòng ngủ của tên ngang ngược không coi ai ra gì. Những khung hình trên bàn, những tấm dán trên tủ kính, cửa sổ, đầu giường,… Hình như Thiên đã lựa mọi lúc để chụp cô gái ấy, có thể là chụp lén. Nhi chấp nhận cô gái tuyệt đẹp, nhưng cô lại chợt cười, những ngày qua cô đã nghĩ gì, đã hi vọng gì vậy. Cô không mong chờ Thiên có thể dành tình cảm cho mình, nhưng cô đã nghĩ kẻ như Thiên hẳn không thể có tình cảm với ai. Nhưng Nhi nhầm… Nhi thấy lòng chùng xuống và suy nghĩ cuộn lên như lớp lá cuốn trong một chiều thu ảm đạm. Cô so với cô gái kia, hoàn toàn chẳng là gì. 

- Cô làm gì đơ vậy? – Thiên bất ngờ đi vào. Cậu nhíu mày khi thấy Nhi đang cầm khung ảnh, cậu khá thô bạo, đã giật nó lại từ tay Nhi. Giọng Thiên như giận dữ: 

- Ai cho cô đụng vào đồ của tôi! 

Nhi đã định thần lại, cô quay lại nhìn Thiên, cố nở nụ cười gượng gạo: 

- Tôi chỉ tò mò… cô gái ấy đẹp quá! 

Thiên chợt cười, tay cậu lau lau mặt kính của khung ảnh, rất nhẹ nhàng: 

- Dĩ nhiên! Là người phụ nữ tôi yêu nhất! 

Đã đoán trước, nhưng Nhi vẫn cảm thấy như có lưỡi lam cứa qua tim khi nghe Thiên nói vậy. 

- Yêu nhiều đến vậy sao? Là ai mà… 

- Không phải việc của cô! – Thiên lạnh lùng, quay mặt đi – Dọn nhanh rồi ra khỏi phòng tôi! 

Gần trưa. Phòng ăn. 

Nhi vẫn thẫn thờ, lơ đễnh. Đầu cô trống rỗng, tiếng nhạc chơi game ầm ĩ ngoài phòng khách của Thiên cũng chẳng làm cô chú tâm. Nhi ngồi trên bàn đá, tay bê cả một chiếc tô to dặm dặm, trộn trộn đủ thứ loại. Cơm, thịt, rau, xúc xích, nêm, mắm, tiêu, … trông hổ lốn đủ màu. Tiểu thư nhà khá giả, từ bé tới giờ Nhi đã lúc nào phải nấu cơm, làm việc nhà. Đến phục vụ cho Chấn Thiên chỉ là bất đắc dĩ.

Thiên nghễng ngãng đi vào, một tay bó bột làm cậu thấy khó khăn với mọi chuyện. Câu kéo ghế ngồi: 

- Đói rồi. – Thiên nhìn vào tô cơm thập cẩm - Lại… cơm trộn nữa? 

- Tôi bảo mua đồ ở nhà hàng thì anh không chịu! – Nhi gắt lên 

Thiên nhăn mặt, nhưng cũng với lấy cả tô, ăn còn hơn không. Cậu vứt chiếc điện thoại lên mặt bàn, rồi bắt đầu ăn ngấu nghiến. 

Nhi nhìn trân trân vào màn hình điện thoại của Thiên, nuốt khan, thấy nhoi nhói ở tim. Lại người con gái ấy, đang ngủ ngon lành như một thiên thần, và Thiên lợi dụng cơ hội, “mi” lên má nàng, kiếm một tấm ảnh đủ “thỏa mãn” làm màn hình nền. 

- Mặn quá! – Thiên lè lưỡi, trông ngốc nghếch – Cậu nhìn lên Nhi, cô vẫn chăm chú vào màn hình điện thoại của cậu – Tôi bảo mặn! – Thiên giật giọng. 

Nhi giật mình nhìn sang, cô với bình nước lọc, đổ vào cái tô, cầm chiếc thìa trộn trộn: 

- Thế này là hết mặn chứ gì – Cô càu nhàu 

- Tôi là con cún nhà cô đấy à! Đây là thức ăn cho người à?? 

- Thì cũng giống như ăn xong rồi anh uống nước thôi chứ gì đâu. 

Nét mặt Thiên không thể tệ hơn, nhưng cậu vẫn ăn tiếp, tại đói. 

- Cô ghen à? – Thiên bỗng nhìn lên. Nhi vẫn ngồi trên mép bàn, mắt thi thoảng liếc chiến điện thoại 

- Gì? Anh điên hả! 

Thiên cười khẩy: 

- Khỏi giấu, cô có tình ý với tôi là dĩ nhiên! 

- Thôi đi! Đừng hoang tưởng ! – Nhi bực bội 

Thiên gập người cười ngất, rồi bất giác, cậu ngẩng lên, nhìn thẳng Nhi (bấy giờ vẫn còn tức tối), trông Thiên vô cùng nghiêm túc: 

- Làm người yêu của tôi đi!

Trong một khoảnh khắc, tim Nhi đập lạc nhịp. Giọng cô gượng gạo, cô không tin vào tai mình: 

- Đừng có đùa kiểu đó! 

- Tôi nghiêm túc – Mặt Thiên vẫn lạnh lùng, như không hề đùa – Bị gãy tay thế này thì tháng tới cô bảo tôi chơi gái thế nào? Cô phải có trách nhiệm! 

Nhi chợt cười : 

– Ra là anh thích yêu chơi, tôi không thích! 

– Đó là mệnh lệnh! 

Cái cách ra lệnh rất “thiếu gia” của Thiên làm Nhi phát cáu tiết, giọng cô nhát gừng: 

- Đi mà yêu người con gái ấy, đừng có ra lệnh cho tôi! 

“Người con gái ấy”, ý của Nhi là cô gái trong những tấm ảnh. Thiên buông từng lời thong thả: 

- Có được tôi đã có rồi. Người phụ nữ ấy đã có người đàn ông của mình! 

Nhi bỗng nhảy xuống khỏi bàn, giọng cô cao lên đầy phẫn nộ: 

- Vậy anh muốn coi tôi là vật thay thế à? Đồ tồi! 

- Người đàn ông ấy là … ba của tôi! – Thiên vẩn dưng dửng, với cốc nước uống một hơi, không quan tâm đôi mắt Nhi đang mở tròn: 

- Ý anh là… 

- Đừng có suy đoán linh tinh – Thiên cười nhẹ - Người trong những tấm hình, người tôi yêu nhất… là người sinh ra tôi! 

Nhi như chết sững. Sửng sốt vì cô đã không thể đoán ra một điều… quá dễ đoán, rõ ràng người phụ nữ ấy có nét gì đó giống Thiên. Sửng sốt hơn vì… mẹ của Thiên còn quá trẻ, và thực sự là tuyệt đẹp! 

- Giờ hiểu rồi chứ? Người yêu … 

Nhi chưa kịp phản ứng gì thì Thiên đã đứng dậy, trận cô vào thành bàn. Cơ thể Nhi ngã về phía sau, cánh tay còn lành lặn của Thiên chống lên mặt bàn. Khoảng cách rất gần. Giọng Thiên đầy quyền lực: 

- Em… của tôi!

2h đêm. 

Trên giường, Vy vẫn chưa thể ngủ. Cô nhóc ngồi dậy, cột tóc lên. Chợt thấy qua khe cửa phòng ngủ, ánh đèn le lói từ đâu đó, Vy nghĩ thầm có lẽ Phong vẫn còn làm việc. Vy quyết định ra khỏi phòng 

Vy dừng chân ở phòng khách, cảm giác điều bất ổn. Cửa nhà bị mở! 

“Rõ ràng đã khóa. Trừ khi…” – Vy định thần, đôi chân thoăn thoắt và nhẹ nhàng như mèo di chuyển vào phòng bếp, cầm lấy con dao nhỏ. 

Vy núp ở một góc tường, nếu kẻ đột nhập muốn vào phòng ngủ của ba mẹ hay vào phòng làm việc, phòng đọc đều phải đi qua chỗ cô nhóc đứng. Vy hoàn toàn bất động, đôi mắt tinh anh chăm chú vào bóng đêm. Không nằm ngoài dự đoán, một cái bóng đen cao lênh khênh lướt qua chỗ Vy. Không hề sợ hãi hay lo lắng, Vy rón rén tiếp cận từ phía sau. 

Cô nhóc bất ngờ nhảy lên, ôm ghì lấy kẻ đáng nghi, lưỡi dao kề ngay cổ hắn. Kẻ đột nhập đứng sững, hơi bất ngờ vì bị tấn công. 

- Là kẻ nào? Sao dám đột nhập nhà ta? – Giọng Vy lạnh lùng, chứa đầy đe dọa 

Kẻ lạ không nói gì, nhanh như chớp, đôi tay hắn như thép của hắn tóm chặt cánh tay Vy và bằng sức mạnh của kẻ trưởng thành, hắn vật cô nhóc ngã kềnh xuống sàn. Nhưng vẻ như hắn cố tình không mạnh tay, không hề muốn Vy đáp đất đau. Vy lập tức giơ con dao nhọn lên, song Vy cũng lập lức cảm thấy điều không đúng. Sự đụng chạm vừa rồi gây cảm giác thân thuộc với cô nhóc. Tay cầm dao nới lỏng, đôi mày Vy giãn ra: 

- Anh… 

Kẻ cao lớn ngồi xuống, tay búng tách vào trán Vy: 

- Bé ngoan, không tồi đâu! 

Vy hạ dao, thở hắt ra: 

- Anh Thiên! Làm gì mà anh lén lút như ăn trộm thế. 

Thiên mò tay xuống đất lấy con dao từ tay Vy: 

- Chơi dao nguy hiểm đấy, anh sợ bé rồi! 

Vy vẫn nằm dưới đất, cơ thể thả lòng: 

- Em suýt nữa kêu ba mẹ, anh về thật đấy à. 

- Anh gọi mẹ không nghe nên phải về chứ. 

- Anh thừa biết mẹ không sao cả. Trò ghen tuông của mẹ lại còn lạ gì. Mà… sao anh bảo bị gãy tay 2 tuần trước? 

Thiên bật cười khinh khích: 

- Lừa gái thôi bé! 

- Biết ngay mà! Ai làm anh gãy tay được em cũng cho tài! 

Thiên nháy mắt, cúi xuống bế thốc Vy lên 

- Ax.. bỏ em xuống … 

- Rồi búp bê, yên lặng nào!

Mặt trăng tròn vạnh lửng lơ giữa biển khơi. Ánh trăng dịu dàng hôn lên bờ cát mịn. Tĩnh lặng. Chỉ còn nghe tiếng sóng vỗ rì rào và tiếng gió reo vi vu như lời thì thầm dịu êm không nghỉ. 

Trên hành lang bên hông của ngôi nhà gỗ trắng, cô gái đứng dựa vào lan can. Đôi mắt băng lãnh nhìn sâu vào không gian vô tận, xa xăm giữa biển. Băng không suy nghĩ gì, đầu óc cô trống rỗng. Những gì đã qua, cô không có thói quen nhớ lại hay ân hận, những gì sắp đến, cô càng không suy tính. Chỉ là một thoáng bất chợt, ngoảnh lại, cô thấy mình đã đi một chặng đường dài. 

Hai cánh tay từ phía sau vòng ôm lấy eo Băng, thật nhẹ nhàng. Một giọng nói thì thầm bên tai cô: 

- Vẫn giận anh à? 

Ánh mắt Băng lạnh lùng đưa đi hướng khác: 

- Buông ra. 

Nhưng cánh tay Phong càng xiết chặt hơn: 

- Em không tin anh nữa à? 

Băng khẽ nhíu mày, hơi thở nhè nhẹ của Phong trên cổ làm trái tim cô hơi xao động: 

- Tin thế nào? - Nhưng giọng cô vẫn lạnh như băng 

Một nụ hôn thật nhẹ lên cổ Băng, rồi lên vành tai, lên mái tóc mềm: 

- Tin là anh yêu em. Chỉ em. 

Băng từ từ quay lại, ngước lên nhìn Phong. Rồi cô bất giác lắc đầu nhè nhẹ, mái tóc khẽ rung lên 

- Quá lâu từ ngày ấy rồi… 

Bàn tay Băng đẩy Phong ra, nhưng lập tức bị Phong tóm chặt lấy, áp tay cô vào ngực mình: 

- Em có chối bỏ thì nó vẫn là sự thực. Em đang lo lắng điều gì vậy, Băng? 

Tên của Băng thốt ra từ miệng Phong, một giây đã làm tim cô ngừng đập 

- Phải, đã quá lâu, nhưng là quá đâu để em quên những gì anh đã nói – Ngón tay Phong đưa lên miết nhẹ vành môi mềm – Nếu em muốn nghe lại… 

Băng định mở lời phản đối nhưng đã bị môi Phong ép chặt. Nụ hôn như tan ra, hòa vào tiếng gió, quyện vào tiếng sóng vỗ từ ngoài đại dương đưa vào. 

Dù đã bao lâu, dù đã bao xa từ ngày Phong và Băng thực hiện được ước mơ sống trong một ngôi nhà gỗ gần biển, nhưng cảm xúc của hai trái tim chẳng những chưa hề vơi đi, mà theo thời gian nó còn mãnh liệt hơn. Tình yêu luôn được chứng thực bởi thời gian. 

Môi Phong rời làn môi mềm, đặt lên mi mắt, lên trán Băng. Băng nghe rõ từng lời kề bên tai mình: 

- Nếu tôi phải giết em, thì tôi sẽ chĩa súng vào tim mình trước. Nếu em phải giết tôi, thì tôi muốn được chết trong vòng tay em. Thế gian này không ai quan trọng hơn em, ngay cả bản thân tôi nữa… 

Tim Băng hoàn toàn tan chảy, những gì gọi là lo lắng, bất an, nghi ngờ bay theo gió, biến tan. 

- Dù trời có sụp xuống thì hãy cứ dựa vào tôi. Yêu em… 

- Mãi mãi … - Giọng Băng nhẹ bẫng 

- Mãi mãi… - Phong lặp lại, môi cậu lại tìm đến đôi môi Băng…

Gần đó, có hai kẻ đang núp sau cánh cửa lén nhìn ra. Cùng lúc, hai cái đầu khẽ lắc, Thiên và Vy cùng chẹp miệng. Tay Thiên đưa lên bịt mắt nhóc em: 

- Cảnh nóng, bé không được nhìn! 

Nhưng lập tức Vy kéo tay Thiên ra: 

- Em nhìn cảnh này không biết bao nhiêu lần rồi, anh trai! 

Thiên lại chẹp miệng: 

- Chậc, ba cũng thật không tệ. Mà, chuyện gì cũng dạy anh sao mỗi chuyện này chẳng thấy dạy nhỉ? 

Nghe tiếng anh thở dài, Vy ngước lên, nói bằng giọng “ngây thơ” hết sức: 

- Không lẽ anh… bất lực? 

Thiên cốc nhẹ vào đầu nhóc em: 

- Bất lực cái đầu em này! Mà – Thiên nhíu mày – Nói thật đi, vụ mùi nước hoa lạ trên áo ba, là em muốn ngủ với ba, nên cố tình bày trò đúng không? 

Vy thở dài: 

- Không em thì ai! 

- A, em … - Mắt Thiên tối sầm – bé thật giỏi đó à, đúng em gái anh, kaka. 

- Thôi đi, thất bại còn đâu. 

Thiên kéo nhẹ tai Vy: 

- Vậy hợp tác với anh, làm vụ nữa đi! 

- Mục đích? 

Thiên cười, điệu cười đầy nham hiểm: 

- Em sẽ ngủ với ba, còn anh được ngủ với mẹ! 

--------------- 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro