Chap 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì một số lí do nên hiện tại mình không edit được từ chap 21-25 (sau này sẽ cố gắng bổ sung cho mọi người sau). mình sẽ tóm tắt phần bị thiếu rồi edit tiếp cho mọi người
_____________________

Doãn Kỳ ra khỏi khu biệt thự, Tại Hưởng bị Hòa Anh trả thù -> Doãn Kỳ biết vì thấy vết xước do cái tát của Hòa Anh trên mặt Tại Hưởng (đối với Doãn Kỳ đó là khiếm khuyết trên gương mặt người con trai của mình)

Một cô giúp việc bị trừng phạt (mất mạng) vì Hòa Anh bị Hòa Anh đổ tội.

vài tên tội phạm khu B sang tìm Tại Hưởng -> bị Doãn Kỳ xử tội, nhưng tên Leader vẫn ung dung sắp xếp 1 kế hoạch thú vị và tuyên bố: 'Không sợ Mân Doãn Kỳ.".

Quản lí của Chung Quốc thông báo cho anh việc Tại Hưởng đã trở thành người của Doãn Kỳ -> Chung Quốc không phản ứng nhwng lá bài đang cầm trên tay rơi xuống

Phác Chí Diệc - 1 ông trùm mafia ngang hàng với Tuấn Chung Đông đến khu biệt thự cùng cậu con trai độc nhất - Phác Chí Mẫn - vừa du học ở Pháp về, một người hội tụ cả nhan sắc lẫn tài năng và sự phóng khoáng. Thực chất Hoàng Bá Nguyên muốn con trai tiếp cận cậu con đại tài của Tuấn Chung Đông, nhằm moi móc thông tin và bí mật của gia đình nhà họ Tuấn. Với Doãn Kỳ, Chí Mẫn là 1 "con cá vàng" - thiếu gia danh giá độc nhất nhà họ Phác.

Về phần Chí Mẫn, cậu đến khu biệt thự để giúp cha, nhưng cậu lại phát hiện ra một diều thú vị: 1 chàng trai (Tại Hưởng) đẹp đến lạ lùng và lạnh lùng đến khó hiểu. Mọi việc bắt đầu khi Chí Mẫn... lần đầu gặp Chung Quốc.

............................................................................................

Chí Mẫn dừng lại trước cánh cửa phòng 102!

- Phòng Mân Doãn Kỳ là 101, vậy thì phòng 102 là....

1 chút tò mò, Chí Mẫn đưa tay vặn tay nắm cửa phòng 102. Có điều gì thú vị chăng???

Ánh sáng hành lang tràn vào căn phòng như chiếc chổi vô hình quét nhẹ qua không gian như đã ngàn năm bóng tối

Căn phòng mịt mờ với thứ ánh sáng của màn hình laptop vẫn chạy...

Chí Mẫn sững người khi mắt nhỏ vừa kịp nhìn thấy......

Trên chiếc cửa sổ lớn màu bạc, 1 người con trai đang ngồi đó, đeo mp3, bất động như đang ngủ, nhưg đôi mắt lạnh vô hồn,đen hơn cả màu bóng tối lại nhìn xoáy vào ô cửa sắt như nhìn xuyên qua khung cửa, bay đến 1 không gian bất tận vô hình......

Người con trai dường như bị chìm vào không gian tĩnh lặng và u uất, như 1 bức tranh sơn dầu mờ ảo mà như thực, tĩnh mịch và huyễn hoặc...

Cơ thể Chí Mẫn cứng đờ. Trái tim như tan ra thành nước...

- Em không ngờ cậu chủ để cô ta về dễ dàng thế!

- Ham muốn nhất thời có thể làm ta tầm thường trog mắt cậu ta! Dù sao với ta, cậu ta cũg chưa phải ông hoàng! Chỉ là cậu ta quan trọng trog 1 vài bước tiến sắp tới...

- Chắc chắn Phác Chí Diệc cho cậu con trai độc nhất đến không nằm ngoài mục đích thăm dò thông tin. Ông ta chưa làm việc gì mà không có tính toán!

- Được rồi, để xem ta chơi lại ông ta thế nào.

Doãn Kỳ đứng dậy, cầm luôn chiếc sơ mi mới cởi. Tay quản lí đã suy nghĩ trước khi nói 1 điều không nên nói:

- Đây.... là lần đầu tiên cậu để 1 người con trai ở bên mình lâu đến vậy. Có phải vì cậu đã...

Tiếng bước chân rất nhẹ của Tại Hưởng. Doãn Kỳ liếc mắt ra cửa, ánh nhìn thẳng vào cậu!

- Không! Chỉ bởi vì chàng trai này chưa bao giờ phục tùng ta! Điều này làm ta khó chịu vô cùng. Nhưng đối với Mân Doãn Kỳ này, trước 1 người con trai xinh đẹp là dục vọng! Không là tình yêu! Không bao giờ là tình yêu!

Doãn Kỳ quay người, bước về phía phòng tắm...







- Việc cậu cả đưa trai về và ngủ qua đêm trog phòng này sẽ xảy ra không chỉ 1 lần. Cảm giác thế nào??

Tại Hưởng đi lướt qua người tên quản lí, rồi thả mình xuốg giường, mái tóc dài xoã xuống trên chiếc đệm rất êm. Cơ thể cậu mỏi mệt và muốn nghỉ ngơi, chẳng ai biết cậu đi đâu và làm gì cả ngày nay...

- Rồi sẽ đến lúc cậu cả chán! Ương ngạnh là 1 điều thú vị, bởi chưa ai dám không coi cậu cả ra gì. Nhưng cứ không chịu phục tùng mãi, sự khó chịu của cậu cả sẽ nhanh chóg trở thành nỗi tức giận. Cậu Thạc Trấn chấp nhận, bởi... đó là tình yêu! Còn với cậu Doãn Kỳ, ham muốn luôn có điểm dừng.

Tay quản lí đã nhận ra... Tại Hưởng đã ngủ tự lúc nào...

Có thể vì mệt nên dễ dàng chìm vào vô thức nhưng cũg có lẽ ngay từ đầu, chàng trai này đã không để tâm những lời tay quản lí nói. Quản lí củaDoãn Kỳ và cả của Thạc Trấn thường nói những lời không mấy dễ chịu nhưng có lẽ cả 2 mỗi khi đứng trước mặt Tại Hưởng đều có 1 cảm giác chung, đó là cảm thấy tim mình đập rất nhanh...

Doãn Kỳ từ phòng tắm ra. Y khựng lại, khuôn mặt chợt tối sầm xuống, 2 bàn tay từ từ nắm chặt lại. Y thấy tên quản lí đang đứng yên cạnh giường và đôi mắt mải ngắm nhìn người con trai của y!

Chợt cảm thấy có gì không ổn, Sheeply bất giác hơi quay đầu. Hắn sững lại khi thấy cậu chủ, không hề bối rối như vừa bị bắt quả tang, hắn cúi đầu thật nhẹ... rồi quay người bước đi...

- Nếu tao còn thấy cảnh tượng vừa rồi 1 lần nữa thì không chỉ 2 mắt mày bị chọc thủng mà đầu mày sẽ lìa khoi xác đấy!


6h sáng! Đôi mắt màu nâu khói trog veo từ từ mở. Tại Hưởng chậm rãi nhìn sang bên cạnh, bắt gặp ánh mắt đang mải nhìn cậu, nhìn như không biết chán! Lại qua 1 đêm, Doãn Kỳ không hề chạm vào người con trai của mình.

- Không biết có phải không, như g có lẽ sự khó chịu tro g ta mấy ngày qua là do em! Em không phản đối khi làm người con trai của ta, tại sao còn có những cử chỉ không phục tùng? Nếu em không muốn, em có thể phản kháng. Tại sao lại tảng lờ và mặc kệ? Em như thế làm ta muốn phát điên lên em biết không? Ta thật sự muốn biết... Với em, ta là gì? Và dù chỉ trong 1 phần suy nghĩ... em đã bao giờ muốn ta... Là của em???

Đôi mắt Tải Hưởng nhìn Doãn Kỳ không chớp, cái nhìn khó hiểu không 1 chút cảm xúc.

Đôi lúc Doãn Kỳ không thực sự điều khiển được trái tim mình. Dẫu vậy, bản tính ăn sâu vào máu thịt 1 con người thì khó mà thay đổi...



- Thiếu gia! – Đám giúp việc đồng thanh

- Trời đất, không cần khách sáo vậy đâu! Coi tôi như bạn của anh Doãn Kỳ thôi!

- Tiểu thư tìm cậu chủ sao ạ?

-Ừ'. Tôi không hẹn trước!

- Phải rồi! Cậu cả ra ngoài từ sáng mà

- Ra ngoài hả? Lâu không thì về?

- Bọn em không biết.. Cậu cả đi đâu, làm gì thường chẳng báo cho ai đâu ạ!

- Quản lí của anh Doãn Kỳ đâu?

- Bọn em... cũng không biết...

- Được rồi. Để tôi tự tìm cũng được.

Chí Mẫn quay người, bước khỏi phòng sinh hoạt khu B, cậu thấy cũg hay nếu Doãn Kỳ không ở nhà!

- Chị Hòa Anh, cậu ấy xinh thật!

- Nhìn đã biết không phải con nhà bình thường mà!

- Sao cũng được! Trông cũng hợp với cậu cả lắm!

- Tui ủng hộ! Cậu cả có người mới sẽ sớm đá thằng ranh kia đi!

- Chuẩn rồi... hohoho




Chí Mẫn một mình đi trên hành lang, cậu vẫn nhớ đườg đến phòng Doãn Kỳ.

- Mân Doãn Kỳ ra ngoài nhưng khách vẫn được phép vào khu biệt thự với an ninh phức tạp thế này, tức là Mân Doãn Kỳ không phải kẻ quản lí an ninh?? Hắn làm gì liên quan đến vũ khí nhỉ? Và ai mới thực sự là tác giả của hệ thống an ninh vừa công khai vừa bí mật này?

Chí Mẫn dừng chân, rút di đông, bấm số...

" Thuê bao của quí khách đang ngoài vùng phủ sóng..."

- Gì đây? Mất sóng rồi? Gần giữa trung tâm thành phố thế này sao?

Chí Mẫn ngẩng cổ nhìn lên và chỉ thấy trần được điêu khắc vô cùg tinh xảo và lạ mắt

- Thứ quái gì làm mất sóng điện thoại?




- Cậu chủ, con trai Phác Chí Diệc lại đến. Cậu cả giờ không có nhà. Và ông chủ cũng đã sang Ma Cao từ sáng sớm! - Tay quản lí, Wind, vào phòng cậu chủ thông báo.

Chung Quốc dựa đầu vào tường, tai vẫn nghe mp3. Anh mới từ phòng thí nghiệm về. Tuấn Chung Đông muốn 1 lô kịch độc M1xx phải được sản xuất trong cuối tháng này để giao dịch với Liên Bang, giao dịch mà Thạc Trấn từng từ chối!

- Em thấy rất không công bằng, khi cậuchủ phải làm hết việc của cậu 3 trước đây, nhẽ ra tài khoản và kẻ dưới của cậu 3 phải nghiễm nhiên thuộc về cậu chủ. Vậy mà ông chủ lại đem nó ra để treo thưởng! Với những phần thưởng hấp dẫn vậy, cậu cả nhất định sẽ không bỏ qua!
(Ở chap bị thiếu, Tuấn Chung Đông nói với 2 cậu con trai, nếu nắm bắt được Phác Chí Mẫn thì phần thưởng sẽ là tài khoản và kẻ dưới của Thạc Trấn)




- Chúc thiếu gia ngon miệng!

Chí Mẫn quyết định ở lại dùng bữa trưa, nửa buổi sáng cậu đi chưa hết được các ngõ ngách của khu giữa.

- Thức ăn rất ngon! À. Ai là quản gia?

Hòa Anh bước đến:

- Thiếu gia cần gì ạ?

- Cậu chủ không ở nhà, tôi dùng cơm mọi người không phiền chứ?

- Không ạ! Cậu chủ dặn nếu thiếu gia đến thì cứ phục vụ như cậu chủ trong nhà (thực ra là quản lí của Doãn Kỳ dặn)

- Vậy à? Mà chẳng phải trong nhà này còn có 1 cậu chủ đấy sao? Sao không ra ăn?

- "Cậu chủ" ?

- Người tình của anh Doãn Kỳ?

- Thằng bé đó là giúp việc đấy ạ! Nó không dám vác mặt ra đây đâu!

- Trước kia là giúp việc ở đây sao? – Chí Mẫn chợt cười, vẫn ăn rất lịch sự - Doãn Kỳ làm mình bất ngờ quá đấy! À... thế còn 1 cậu chủ nữa...

- Thiếu gia nói đến cậu Chung Quốc sao?

-Ừ, chắc là vậy ( thì ra anh ấy tên Chung Quốc!)

- Cậu 2 thường ít khi ra khỏi phòng lắm! Từ lúc làm việc ở đây, tôi chưa thấy cậu 2 ra dùng bữa khi nào!

- Thế ăn gì?

- Trước bữa cơm sẽ có người đem thức ăn đến phòng cậu 2 ạ!

- Cậu 2 đó có phải... rất khó gần không?

- Tốt nhất thiếu gia không nên lại gần cậu ấy!

- Một lời cảnh báo sao?

- Là 1 điều cấm kị trong khu biệt thự ạ!





Sau bữa trưa, Chí Mẫn đã thu được kha khá thông tin trong khu biệt thự.


2h chiều.


Cậu con trai của Phác Chí Diệc đứng trước 1 cánh cửa đề biển "102". Cậu hết đưa tay lên định mở lại bỏ tay xuống, hít thở vài hơi lấy bình tĩnh...

Rốt cuộc, Chí Mẫn cũng quyết định đưa tay mở cửa. Cánh cửa từ từ mở ra trong lúc Chí Mẫn giữ cho tim mình không đập nhanh hơn...

Lúc này, khung cửa sổ lớn đen kịt và không có bóng người. Bàn chân Chí Mẫn khe khẽ bước vào. Có gì đó rờn rợn và lành lạnh xung quanh. Chí Mẫn nhìn quanh 1 lượt và chỉ thấy 1 màu đen của bóng tối bao trùm, thứ ánh sáng mở nhạt duy nhất phát ra từ chiếc laptop ở góc phòng...

Không gian yên tĩnh đến gai người....

"Nếu "hắn" rất ít khi ra khỏi phòng thì có lẽ là người điều khiển hệ thống an ninh! Nếu ở trong phòng thì... chỉ có thể điều khiển bằng laptop!"

Chí Mẫn đã đứng ngay trước bàn máy, trên màn hình đang hiện camera ngoài cổng chính. Tất cả khách muốn vào ra khu biệt thự phải được máy tính của Chung Quốc chấp nhận.

Chí Mẫn 1 lần nữa nhìn xung quanh kiểm tra và cậu cực kì liều lĩnh khi bàn tay đang đưa lên định tìm hiểu những ẩn số trong hệ thống an ninh.

Những ngón tay Chí Mẫn khẽ đặt lên bàn phím. 1 khoá học quản trị an ninh ở Anh Quốc cho cậu biết phải làm gì với 1 hệ thống trên máy tính. Nhưng...

Cậu gõ tay lên bàn phím, gõ lại 1 thao tác, rốt cuộc 1 ngón tay nhấn lia lịa vào 1 phím. Không có bất cứ dấu hiệu nào trên màn hình! Đơn giản vì, laptop của Chung Quốc bằng bàn phím cảm ứng, chỉ chấp nhận 1 dấu vấn tay duy nhất của Chung Quốc!

Bỗng Chí Mẫn khựng lại. Cậu từ từ ngước lên...

Tim chợt sững lại, người bất động như đóng băng, đôi mắt Chí Mẫn mở to hết cỡ. Trước mắt cậu... cách vài mét... Chung Quốc đang đứng đó, nhìn Chí Mẫn chằm chằm bằng đôi mắt café đặc và sâu. Chí Mẫn không bình tĩnh nổi, cậu nắm chặt 2 bàn tay và quyết định đánh liều...

- Tôi... chỉ tò mò.... – Chân cậu bước nhanh không suy nghĩ... và cậu... vướng phải dây sạc laptop...

- Á...!

Chí Mẫn chúi người và đâm sầm vào Chung Quốc.

2 bàn tay cậu víu lấy áo sơ mi của Chung Quốc, và 1 bên mặt áp sát vào bộ ngực vạm vỡ. 2 bàn tay Chí Mẫn bất giác run lên...

Thình thịch... thình thịch... Tiếng tim đập trong lồng ngực ngày càng nhanh... Chí Mẫn thật sự không biết nên xử lí thế nào lúc này, nhưng nếu cứ để thế này thì thật tốt! Cái mùi là lạ như mùi bóng tối phảng phất trên cơ thể Chung Quốc làm Chí Mẫn muốn ngất đi. Cậu cũng vừa nhận ra, từ khi mình ngã chúi vào Chung Quốc, anh... không hề có 1 hành độnh giúp đỡ!

Chí Mẫn từ từ đẩy người mình ra, bàn tay víu lấy áo Chung Quốc cũng từ từ buông xuống. Ánh sáng màn hình laptop đủ để Chí Mẫn cảm nhận được chiếc sơ mi trắng rộng dài chưa khuy hết.

Chí Mẫn lại từ từ ngước mắt, vẫn thấy tim trog lồng ngực đập loạn xạ.

Đôi mắt đen sẫm màu café đặc vẫn nhìn, ánh nhìn sâu hơn và đáng sợ hơn rất nhiều. Chí Mẫn lúc này bối rối vô cùng khi biết đôi mắt lạnh gai người ấy vẫn nhìn mình chằm chằm.

- Xin... lỗi. Tôi... không cố ý...

Nói xong, Chí Mẫn chạy nhanh về phía cửa phòng. Ở lại lát nữa, chắc tim cậu nổ tung luôn...

Sầm!

Cửa phòng Chung Quốc đóng sầm lại.. Chí Mẫn dựa người vào cửa thở dốc, tim vẫn đập như trống đánh. Cậu nhắm nghiềm mắt và nhớ lại cảm giác khi nãy...

"Chắc mùi nước hoa của mình sẽ vương lại trên áo anh ấy. Chúa ơi.. nhẽ ra con nên dùng loại nhẹ nhàng hơn vào sáng nay....."

Cánh cửa phòng vừa đóng lại, không gian trở về sự yên tĩnh và u tối vốn dĩ...

Chung Quốc vẫn đứng đó...

"Ta muốn 1 lô M1xx được sản xuất xong vào cuối tháng này để giao cho Liên bang. Ta muốn không cần 1 chuyên gia hạt nhân nào để phải gây sự chú ý từ phía CIA mà lò phản ứng vẫn luôn được hoạt động an toàn như khi còn Thạc Trấn! Và ta muốn, con có được mối quan hệ tốt đẹp với con trai Phác Chí Diệc. Con còn nhớ giao kèo giữa chúng ta?

Nếu không phải vì lời Tuấn Chung Đông cùng cái "giao kèo" ông hay nhắc lại ấy, Chí Mẫn sẽ khó mà sống để ra khỏi phòng anh được, vì cậu đã phạm phải điều cấm kị thứ 3!!

Đôi mắt vô hồn của Chung Quốc vẫn nhìn xoáy vào không gian. Lúc này, đúng như Chí Mẫn muốn, mùi nước hoa khá đậm và quyến rũ của cậu đã vương lại trên áo Chung Quốc. Nó xộc vào cánh mũi anh trong chốc lát....

Hai bàn tay Chung Quốc bỗng xiết chặt lại...

Anh đưa tay tháo nhanh khuy áo rất nhanh. Và như không sắp không giữ nổi bình tĩnh nữa, Chung Quốc xé toạc 2 vạt áo ra. Những chiếc khuy rơi vãi xuốg đất, lăn lóc. Chiếc sơ mi bị ném phăng xuống sàn như 1 món đồ hư hỏng bị vứt đi 1 cách thô bạo...

Anh vẫn đứng đó, đôi mắt nhìn không hề chuyển rời, 2 hàm răng nghiến chặt lại, những tia đỏ hằn lên trog đôi mắt sâu màu café. Và giữa bóng tối, lửa rực lên, chiếc sơ mi cháy vụn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro