Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bề ngoài thì Tuấn Chung Đông là 1 ông chủ bất động sản lớn, 1 ông chùm mafia có dính líu tới hàng trắng. Nhưng tất cả chỉ là để đánh lừa hướng điều tra của cảnh sát thành phố. Thực chất mục đích chính của ông ta là thu 1 nguồn lợi nhuận khổng lồ từ việc buôn bán vũ khí, chất độc cho các nước chiến tranh. Và quan trọng hơn là thế chiến thứ 3. Khi mà các nước đứng đầu muốn giương oai diễu võ, châm ngòi cho chiến tranh thế giới lần 3 nổ ra, thì 1 mối quan hệ tốt đẹp và 1 kế hoạch chế tạo vũ khí hạt nhân nguy hiểm nhất từ trước đến nay có thể đưa ông ta lên làm kẻ bạc tỉ hàng đầu thế giới sau chiến tranh. Đương nhiên CIA ko thể ko đánh hơi thấy mùi *********, chỉ là làm cách nào để điều tra ra được kế hoạch vĩ đại ấy và bằng chứng để kết tội. Khi mà Obama hoàn toàn phản đối chiến tranh! Do đó, an ninh cho khu biệt thự là vô cùng quan trọng. Không chỉ là bảo mật cho mấy trăm lô vũ khí hiện đại của Doãn Kỳ, hàng tá các loại chất độc trong phòng thí nghiệm của Thạc Trấn, mà còn là....... 1 lò chế tạo vũ khí hạt nhân nằm ngay dưới tầng hầm của khu biệt thự! ... Đó là lí do hệ thống lọc thải khônb khí cấp cao luôn hoạt động. Và cũng là lí do nhiệt độ khu biệt thự xuống thấp về đêm, khi những tháp làm lạnh hoạt động hết công suất nằm ngay giữa lò chế tạo và khu biệt thự phía trên!

- Cậu 3. Ông chủ cho ng báo đã sang Los Angerles sáng nay.

- Ta biết rồi. Đặt vé máy bay sang Nhật cuối tuần này cho ta. Ta cần gặp chuyên gia hạt nhân.

- Xảy ra chuyện gì sao ạ?

- Chỉ là lượng phóng xạ rò rỉ vượt mức bình thường. Quan trọng là ta cần kiên cố lại tường bảo vệ để anh hai thay đổi hệ thống an ninh. Cần 1 khoản tiền không nhỏ.

- Vậy... ông chủ...

- Không sao. Ta giải quyết được. Tài khoản còn bao nhiêu?

- Hơn 140 000 USD. Sao phải dùng tài khoản riêng? Cậu cả mua thiết bị cũng hỏi ông chủ...

- Được rồi. ta biết phải thế nào! Ra ngoài đi, ta có hẹn.

Tay quản lí thở dài, quay đi... Cùng lúc đó cô quản gia bước vào phòng của Thạc Trấn

- Cậu 3 cho gọi em ạ?

- Xin lỗi.. cũng muộn rồi. Mọi người đã ngủ phải không?

- Dạ. Không sao ạ. Cậu 3 gọi em lúc nào cũng được mà. Nhưng có chuyện gì sao ạ?

- Chuyện về.... cậu bé mới đến!

Mặt Hoà Anh chợt tối sầm lại.

- Các em... đều quý cậu bé chứ?

- À.... Vâng... Mọi người đối xử rất tốt với cậu bé mà. Nhưng... có vẻ như... cậu bé không muốn hòa đồng với mọi người. Lúc nào cũng dửng dưng, chẳng chịu nghe ai nói cả.

- Có thể cậu bé lại nơi ở mới.... dù sao cũng chỉ là 1 cậu bé thôi.

- Không sao. Em không trách cậu bé đâu.

- Ta cũng không muốn cậu bé phải làm việc, nên đừng ai thắc mắc gì cả, nhất là về cách ta đối xử với cậu bé!

- Cậu bé... quan trọng.... vậy sao? Là ai mà....

- Không phải chuyện Anh cần biết. Được chứ?

- Vâng.... nhưng.... cậu bé ngồi không cả ngày, cũng buồn cậu 3 ạ. Chắc cậu bé cũng muốn giúp đỡ mọi người làm việc mà. Tất cả coi nhau như chị em trong nhà, cậu 3 đừng lo.

- ...... Ừ..... nếu vậy hãy để cậu bé làm những gì mình muốn..... Còn nữa... ta cần nhờ Anh 1 việc. Là nhờ và cũng là mệnh lệnh!

- Cậu 3 cứ nói đi.

- Không được để cậu bé bước chân sang khu B!

- Nhưng....

- Ta không nói lại lần 2!

- E... biết rồi...

Bước ra khỏi phòng Thạc Trấn, Hoà Anh chỉ muốn điên lên...."Cậu bé! cậu bé! Thằng điên đó là cái quái gì!? Dám cướp cậu 3 trước mắt tao. Tao sẽ cho mày hối hận..."

Nửa đêm, Thạc Trấn đi trên hành lang vắng tanh. Cậu có 1 thói quen, ra ban công giữa đêm.... Dựa tay vào lan can, Thạc Trấn hít 1 hơi dài. Không khí bên ngoài dễ chịu hơn. Không gian thật yên ắng. Thỉnh thoảng nghe tiếng gió đậu trên những cành lá non xanh trong khuôn viên, rung rinh như thầm thì cùng ai.

Bỗng, Thạc Trấn nghe tiếng sột soạt đằng sau mình. Cậu quay người....... và thấy lờ mờ trong ánh trăng khuất sau mây..... 1 cậu bé đang co ro ngồi dưới đất... cậu tiến lại gần...

- Em.... chưa ngủ sao?

Tại Hưởng từ từ ngước đôi mắt trong veo đong đầy ánh trăng dịu dàng.

- Không phải.... em định ngủ ở đây chứ, cậu bé?

Tại Hưởng nhìn sâu vào mắt Thạc Trấn, đôi mắt ấm áp và trìu mến khó tả, cậu bé không trả lời. Thạc Trấn chợt mỉm cười, cậu cũng ngồi luôn xuống đất, dựa lưng vào tường, ngay cạnh cậu bé kì lạ chẳng thích mở lời.

- Nếu không quen.... em cứ đến phòng ta ngủ.

-....

- Em thật kì lạ.... em biết không? Không chống đối, không sợ hãi, không nói chuyện.... nhìn vào mắt em, ta như bị cuốn vào trong đó... nó thật lạnh... cũng thật khó hiểu... cũng như em.

-....

- Em .... cứ dửng dưng thế cũng được. Nhưng ít nhất, thấy anh hai của ta hãy tránh xa ra. Mọi người ở đây đều biết, anh hai rất nóng tính. Bình thường thì chẳng quan tâm tới ai, chẳng nói chuyện với ai... nhưng ai chạm vào người anh ấy, thì thật sự.... khó mà sống tiếp. Ta... không phải đùa đâu. Hai năm trước, đã có 1 cô gái làm việc ở đây phải vĩnh biệt thế gian này, vì anh 2.....

Thạc Trấn quay đầu sang, nhìn Tại Hưởng.... 1 mái tóc dài, xõa xuống trán, 1 đôi mắt đen và sâu khó hiểu, 1 chiếc mũi nhỏ và thẳng xinh xắn.... Thạc Trấn cảm giác tim tê rân rân.... nhưng... Tại Hưởng vẫn ngồi yên như tờ, mắt nhìn đâu đó rất xa, chẳng có gì lo lắng về điều Thạc Trấn vừa nói.

- Nếu chiều nay ta không đến... có lẽ, đã phải giao em cho Tử Thần.... em thật sự.. không sợ sao?!!!

-....

- Ta và anh hai sinh ra cùng ngày, cùng 1 người mẹ.... Từ nhỏ anh đã rất thông minh và trầm tính. Hơn ai hết, ta hiểu ta được mẹ yêu thương nhiều hơn, đến độ tỏ ra là quan tâm ta nhiều nhất. Dù cùng tuổi, ta vẫn được anh chăm sóc và bảo vệ. Anh không bao giờ tranh giành bất cứ thứ gì, anh cho ta tất cả những gì ta muốn, dù là thứ đồ anh thích nhất.... 12t, mẹ ta mất. Kể từ cái ngày đau thương ấy, 8 năm rồi, anh không nói với ta 1 câu 1 lời nào.... Anh trở nên lạnh lùng và vô tâm với tất cả, anh có thể hung dữ với bất kì người nào... trừ ta! Và ta đã hiểu.... Anh như vậy.... bởi vì... anh hận ta tột cùng, hận đến nỗi không muốn chạm vào bất cứ thứ gì của ta, bất cứ thứ gì liên quan đến ta, bất cứ ai ta muốn bảo vệ....

Những đường gân hiện rõ trên mặt Thạc Trấn, cậu nhắm nghiền mắt, quay đi.... rồi thở 1 tiếng dài

- Ta.... không biết tại sao lại nói với em những chuyện này.... Dù em cứ lặng yên thế, ta vẫn thấy nhẹ nhõm đi nhiều. Em là người đầu tiên được nghe ta kể chuyện của mình - Trấn chợt cười - Coi rằng em là con búp bê nhỏ không biết nói, em sẽ giữ mái bí mật cho ta, phải không?....

-....

- Ai nhìn vào cũng nghĩ ta và 2 anh có tất cả.... nhưng thật ra tất cả những gì ta có... chỉ là... là....

- Cô đơn sao???...

Thạc Trấn chợt khựng lại, cơ mặt như giãn ra. Cậu từ từ quay mặt lại. Đôi mắt đen huyền ấy đang nhìn cậu, cái nhìn lúc nào cũng như xoay sâu vào người đối diện, cái nhìn cho Trấn biết rằng, tất cả những gì cậu nói, đều được lắng nghe!

9h sáng

- Sao mày lại để ở đây? Mày không thấy thế sẽ rất vướng mắt tao à? Nhìn thấy mày tao đã vướng mắt lắm rồi!

Tú Anh rón rén đến gần cô quản gia đang chống nạnh mắng té tát vào cậu bạn mình.

- Chị Anh à. Cái bình nước đó, bình thường ai để ở đây chị có nói gì đâu... mà... bạn ấy....

- Câm đi. Ở đây, mày quản lí hay tao?

Tú Anh rụt cổ, lủi nhanh, vừa lẩm bẩm "Rõ ràng kiếm cớ mắng bạn ấy. Tức vì bị mất cậu 3 chứ gì!? Mà thực tình đã có bao giờ đâu mà mất. Hứ!"

- Tao nói thế mà mày không mở miệng ra xin lỗi được hả? Có đem nó để chỗ khác ngay không?

Tại Hưởng quay người, bê bình nước lên, tiến lại phía kệ bát đĩa, nới thẳng ra, cậu bé chẳng quan tâm lắm đến những gì Hoà Anh nói.

- Không được! Để đó quặc tay vào vỡ đi thì sao? Sao mày ngu thế hả?

Tại Hưởng lại bê cái bình đặt lên chỗ bàn ăn.

- Đó là bàn ăn chứ bàn đựng nước à? Đầu óc mày không động não được sao?

Đám giúp việc túm tụm lại xì xào, 1 cô chợt lên tiếng:

- Em thấy để chỗ nào cũng vướng mắt. Hay buộc lên người nó cho thành 1 đống vướng mắt luôn. Rồi lúc nào ai cần uống, huýt 1 cái nó có mặt.

- Thế là cái bình nước di động à?

- Hahaha..... nghe vui đấy....

Cô quản gia khoanh tay, nhìn Tại Hưởng:

- Tao thì nghĩ lúc nào muốn uống cứ đưa tay vẫy vẫy thế này là nó đến này. Chúng mày biết như vẫy con gì không?

Cả đám người làm lăn ra cười như nắc nẻ...

- Sao? Thế mày biết phải để chỗ nào chưa?

Tại Hưởng bê lại bình nước, rốt cuộc để đúng lại chỗ ban đầu.

- Thằng điên kia! Mày đang trêu tức tao đấy à?

Tại Hưởng nhìn thẳng vào mắt cô quản gia.

- Muốn để đâu, tự để đi!

Máu dồn lên não, mắt Hoà Anh chỉ muốn long ra vì điên tiết. Cô ta hùng hổ bước nhanh về phía Tại Hưởng, 2 bàn tay nắm chặt.

Mấy cô giúp việc bàn nhanh:

- Tao cá 4 cái tát!

- Tao cá 5 cái.

-  Tao nghĩ nó sẽ vỡ đầu!

- Không! Không được chị ơi! Cậu cả, cậu 3 đang vào!

Hoà Anh dừng lại, kịp nghe lọt tai câu nói của cô ngươid làm. Nhỏ nhìn chằm chằm vào Tại Hưởng, rồi bất chợt xô mạnh cậu bé ra sau. Cậu ngã chúi về phía sau, đập mạnh vào cái bình hoa quý trên kệ tủ và....

Xoảng.... xoảng.....

Tại Hưởng ngã bịch xuống đất, mảnh sứ vỡ bắn tung tóe. Cả dãy người làm trợn tròn mắt.... Cùng lúc, Doãn Kỳ và Thạc Trấn bước vào...

- Ôi! Sao em bất cẩn thế? Em biết cái bình này quý giá lắm không? Chị đã dặn kĩ phải cẩn thận rồi?.... Em có sao không? Đứng dậy đi. Chị nhận tội thay cho. Cậu cả quý cái bình này lắm, cậu mà biết, thì tội nghiệp cho em.... cứ để chị....

- Em định nhận tội thay sao? Cô quản gia tốt bụng?

Hoà Anh quay người, tròn mắt nhìn Doãn Kỳ

- Cậu cả! Cậu 3! Em xin lỗi.... không biết 2 người vào....

Doãn Kỳ chợt cười bước lại.

- Mấy năm rồi, em vẫn dịu dàng phết nhỉ?

- Cậu cả đừng nói thế. Em xin lỗi, cái bình quý bị vỡ mất rồi.

- Đâu phải lỗi của em, sao lại xin lỗi?

Doãn Kỳ đưa mắt nhìn về phía Tại Hưởng, lại cười.

Thạc Trấn tiến lại, Doãn Kỳ giơ tay ra hiệu:

- Mày đứng đo! Anh sẽ xử lí!

Doãn Kỳ lại gần Tại Hưởng, cúi xuống, nhẹ nhàng kéo tay cậu bé đứng dậy.

- Em có sao không? Hình như ba không có ý định đưa em về đây làm giúp việc mà.... Nhưng em làm vỡ cái bình này...

Doãn Kỳ lần những ngón tay trên tóc cậu bé.... rồi khẽ vuốt nhẹ lên má.... xuống cằm.... xuống cổ áo... Và bất chợt, kéo mạnh cổ áo cậu bé xốc lên, siết chặt lại, dằn giọng:

- Có biết cái bình đáng giá bao nhiêu không? Bán em đi chưa chắc đã đủ tiền đâu!

Doãn Kỳ giữ chặt cổ áo cậu bé, kéo lại gần mình hơn.

- Em muốn sao? Theo quy định của nhà này....

Hoà Anh lên tiếng:

- Đánh 1 trận rồi bỏ đói 3 ngày. Thưa cậu chủ!

Doãn Kỳ khẽ cười:

- Ừ! Đánh 1 trận....

Phặc.!!!..

Bàn tay Thạc Trấn đã siết chặt lấy cổ anh rtai.

- Anh thôi đi! Đủ rồi đấy!

- Mày đang làm gì đấy hả?

Thạc Trấn kéo Tại Hưởng ra khỏi bàn tay bạo lực của Doãn Kỳ, đẩy cậu bé về phía sau mình.

- Chỉ là 1 cái bình hoa. Dù sao cũng vỡ rồi.

- Anh mày đang quản lí việc nhà mà mày thế hả?

- Vậy anh muốn sao? Đánh Tại Hưởng 1 trận rồi bỏ đói 3 ngày?...

- Ái chà.... biết cả tên rồi cơ đấy.

- Em không đùa với anh đâu. Đúng như anh nói, cậu bé không phải giúp việc. Vậy nên quy định không nhất thiết phải thực hiện.

- Chỉ cần bước chân vào nhà này, ai cũng như ai thôi! Hay... mày làm gì thằng bé rồi, nên muốn bảo vệ?

Đám giúp việc và Hoà Anh nãy giờ đang chăm chú nghe cuộc đấu khẩu của 2 cậu chủ, chợt sững người...

Thạc Trấn trợn trừng mắt, người như nóng lên khi nhìn cái vẻ khiêu khích của anh trai:

- Anh ăn nói cẩn thận. Chẳng lẽ anh nghĩ rằng đưa gái về nhà ngủ là thực hiện quy định sao?

Mặt Doãn Kỳ chợt tắt nét cười vui thích

Cùng lúc tay quản lí của Kỳ chạy vào.

- Cậu cả. 10h chuyến bay đi Los Angerlet sẽ khởi hành.

Doãn Kỳ quay ngoắt ng, bước ra cửa, bỏ lại 1 câu bực bội:

- Biết rồi!

Thạc Trấn luôn cố gắng giữ hoà khí với anh trai, nhưng cái tính khó chịu của Doãn Kỳ không cho phép.... Thạc Trấn quay đầu về phía sau, nâng bàn tay Tại Hưởng lên.

- Em không sao chứ? Có bị thương không?

Tại Hưởng khẽ lắc đầu.

- Lần sau phải cẩn thận hơn.... Em không cần dọn chỗ này đâu, về phòng đi!

- Cậu 3. Em xin lỗi.

- Hoà Anh đâu có lỗi. Được rồi, không sao cả.... Nhưng em không cần chịu trách nhiệm cho lỗi của ai đâu. Xảy ra chuyện gì cứ nói với ta.

- Vâng!

- Ngày kia ta sẽ ra nước ngoài, chắc không thể về trong một hai ngày. Nên.... em....

- Em hiểu rồi. Quản lí tốt việc nhà và chăm sóc cậu bé đó

- Ừ! Ta luôn yên tâm về em!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro