Chương 14 : Tái ngộ...không nhận ra nhau ( p. cuối )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


           ..................lúc tên đàn em của nó đưa súng lên thì nó gập laptop lại.

-Con này đang khúc hấp dẫn- Jisan trách cứ.

-Ừ sao không xem hết luôn đi- Jesan cũng vậy

.-Biết kết quả rồi coi lài gì nữa- Nó nói rồi quay sang Joong Min- Phòng V.I.P 1

- Chị...- Cậu lấp lửng

-Chuyện gì?- Nó hỏi.

- Phòng V.I.P 1 đang có khách ạ- Cậu cuối đầu

.-Không nói nhiều.Nói rồi tụi nó bước ra ngoài đi tới phòng V.I.P 1. Joong Min chạy theo nài nỉ mời tụi

nó nhường một lần qua phòng V.I.P 2 nhưng tụi nó chỉ thốt ra một từ duy nhất "không"*Rầm*Jisan 

đạp vào cửa làm nó văng ra, những người trong phòng đều giật mình trừ ba người con trai.Ba người đó

 nhìn ra ai cũng mang sắc mặt lạnh hơn băng tỏ ý không vui. Kế bên mỗi người là hai cô gái tóc đỏ tóc

vàng đang ra vẻ sợ hãi nép vào người họ.-Ai?- Kensai lên tiếng.-K-e-n-s-a-i- Jesan gằn từng chữ.Kensai 

 nhận ra giọng nói quen thuộc thì liền im bặt, anh vội đẩy hai con ngồi kế ra xa.-Tự dưng đẩy em- Một 

trong hai con nũng nịu.-Im- Anh trừng mắt.Jesan đi vào đứng trước anh, cô đấy nhỏ ngồi bên trái ra và

ngồi xuống.Cô nhẹ nhàng vuốt lên mặt anh rồi lần xuống cúc áo gỡ bỏ cúc đầu. Từng động tác nhẹ 

nhàng, êm dịu nhưng làm anh đổ hết mồ hôi hột.-Làm vậy đúng chưa anh?- Jesan thì thầm vào tai

anh.Anh chỉ im lặng và nuốt nước bọt ừng ực.-Sao-anh-dám-hả?- Jesan đột nhiên đưa tay còn lại lên 

véo tai anh.-Vợ à chồng sai rồi...au...tha lỗi cho chồng đi...aida...- Anh nài nỉ nhìn mà thương.-Anh hay

lắm...anh chết với tui- Jesan buông ra.Kensai ngồi ôm lấy tai khóc lên khóc xuống "mụ phù thủy"_Anh

lầm bầm.Kansai ngồi nhìn Jisan, anh thấy quen lắm gặp ở đâu rồi thì phải (trong tối sao thấy mặt mà 

quen với không)."Không lẻ...Chắc không phải đâu"_ Anh suy nghĩ mắt vẫn không rời cô.Còn hắn, hắn

cứ nhìn chằm chằm vào nó. Có cảm giác gì đó rất quen thuộc, tim hắn không ngừng đập mạnh. Hắn 

trở lại phong thái ngày thường liếc ngang nó.Jisan tiếng lại ngồi xuống chỗ đẩy nhỏ ngồi kế Kansai ra 

rồi thản nhiên ngồi xuống.-Biến hết đi- Nó lên tiếng.-Cô lấy quyền gì chứ?- Nhỏ ngồi kế hắn đứng dậy 

hỏi nó.-Chủ bar- Nó thốt ra xong thì những nhỏ đó cũng không thể chối nữa luyến tiết mà rời đi.Nó

nhìn hắn bằng ánh mắt khinh bỉ rồi lại chỗ trống ngồi xuống. Chính nản thân nó cũng không biết tại 

sao nó lại không vui. Cảm giác rất kì lạ.Về phần hắn, ánh mắt của nó có nhanh đến đâu thì cũng không

 thoát được hắn, hắn đang rất bực bội, tại sao nó lại nhìn hắn như vậy.-Kensai mày có vợ sao không 

báo cho anh em- Kansai nói.-Ờ thì...-Anh ấp úng vừa thấy Jesan lườm liền vội nói- Thì chưa đến lúc 

thôi.-Giờ thì giới thiệu nha! Đây là Jesan bà xả tao còn đây là Josan và Jisan em gái nuôi của tao đều

17 tuổi. Giới thiệu với ba đứa đây là Kinsai bạn anh và Kesai em họ anh- Kansai chỉ từng người.-Chào- 

Kensai đưa tay về phía Jisan ngỏ ý muốn bắt tay.-Chào- Jisan mỉm cười bắt tay.Nó và hắn không nó gì

im lặng tột độ. Có phải nó và hắn sẽ không bao giờ nhận ra nhau? Nhưng nếu như có thì phải đến bao

giờ...    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro