Chương 1: Làm tiểu thư Triệu gia ư? Tôi không cần.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Cung điện Hoàng gia Anh *

Tại hoa viên cung điện Anh, một người con gái mặc chiếc váy trắng tinh khiết đang ngồi uống trà. Người con gái mang vẻ đẹp tinh khiết, mỏng manh mà lạnh lùng. Đôi mắt vô hồn đang nhìn từng dòng chữ trên quyển sách dày cộm về lịch sử thế giới

- Công chúa, Nữ hoàng cho gọi người! Một người hầu cúi đầu gọi nó

Nó – Công chúa Anh quốc, đang ngồi uống trà, đọc sách tại hoa viên. Khuôn mặt băng lãnh không cảm xúc khẽ cau lại nhưng giãn ra ngay. Gấp quyển sách lại đặt lên bàn, bàn tay trắng nõn thon dài khẽ gõ nhẹ lên mặt bàn 2 cái như ra hiệu cho cô hầu đang đứng đấy.

- Nữ hoàng đang chờ người tại thư phòng của người, trong phòng còn có một người đàn ông lạ mặt nữa ạ! Cô nữ hầu nói

Nó cau mày, ngước nhìn cô nữ hầu, cô ta như bị hút vào hố đen ko đáy trong đôi mắt nó, gai ốc nhất loạt nổi lên, một luồng điện lạnh chạy dọc sống lưng. Đôi mắt đó lạnh quá và vô cảm.

- Thưa...thưa...người...người...người...tôi..không...không....biết! Lắp bắp mãi cô ta mới nặn ra 1 câu.

Nó đứng dậy, lặng lẽ bước đi về hướng thư phòng mama nó. Tà váy trắng tung bay trong gió, mái tóc phập phồng theo từng bước chân của nó, ánh nắng ban mai nhẹ hướng theo người con gái xinh đẹp ấy, trông nó như một thiên sứ giáng trần nhưng lạc lõng và cô đơn.

- Công chúa! Hai lính canh cuối đầu chào nó, đẩy nhẹ cánh cửa phòng được trang trí tỉ mỉ bằng những đường viền sắc xảo bằng vàng, bạc.

- Con đến rồi! Nữ hoàng Anh, tức mama nó đang ngồi trên bộ sopha nói, hiền từ nhìn nó cười. Đáng lẽ câu này phải là nó nói mới đúng nhưng nó cực kì ít nói nên mama nó nói thay cũng như báo hiệu sự có mặt của nó cho người đàn ông đang ngồi đối diện bà.

- Thiên Băng! Người đàn ông đang ngồi đấy quay lại và thốt lên

Nó vẫn không nói gì, khuôn mặt vẫn băng lãnh không có cảm xúc, nó cũng chẳng thèm nhìn người đàn ông kia lấy một lần, nhẹ nhàng tiến lại gần chỗ mama nó đang ngồi, ngồi xuống cạnh bà.

- Con vô lễ quá đấy, gặp baba mà không chào là sao? Người đàn ông kia, tức là baba nó nổi giận khi nó không xem ông ra gì

- Ông nghĩ nó còn nhớ ông là baba của nó sao? Mama nó kinh bỉ nói

- Nhưng ít nhất thì gặp người lớn cũng phải chào một tiếng, bà dạy con như thế đó hả? Baba nó có vẻ khá bực tức

- Xin lỗi ông nhưng con tôi tôi dạy sao là chuyện của tôi ông không cần quan tâm. Với lại nó cực kì ít nói, ngay cả tôi nó còn chưa mở lời chào thì ông là cái gì mà bắt nó phải chào! Mama nó tức giận nói

- Nhưng nó cũng là con tôi! Ông ta sừng cồ cãi lại

- Ông đã bỏ rơi mẹ con tôi để đến bên bà ta thì ông có tư cách nói nó là con ông ư, còn thằng Thiên Minh nếu không phải do toà xét xử để ông nuôi nó thì tôi không bao giờ để ông nuôi nó đâu! Mama nó nổi khùng luôn rồi

- Bà nghĩ bà đủ tư cách để nuôi con sao, không biết công tước nào có mắt như mù mà lấy bà, bà đừng tưởng có nhan sắc là được tất cả! Baba nó quát lại, ông vẫn chưa biết mama nó là nữ hoàng Anh quốc

- Không đủ tư cách sao, ông nghĩ tôi tái hôn sao, ông nghĩ là công nương thì có thể sống trong chính điện sao. Ông sai rồi, nếu là công nương thì chỉ được sống trong hậu cung thôi, làm sao dám sống trong chính điện cơ chứ! Mama nó nói

- Nực cười, bà định gạt tôi ư, bà định nói bà là Nữ Hoàng Anh đấy à! Baba nó khinh khỉnh đốp lại

Cánh cửa phòng bật mở, một lính canh bước vào

- Kính thưa nữ hoàng, ngài Mong xin phép được gặp người ạ! Tên đó cúi người 90º nói

- Được rồi, bảo ngài ấy chờ ta một tí, ta đang có chuyện quan trọng! Mama nó lãnh đạm nói

- Vâng ạ! Tên đó cúi chào rồi mới đi ra ngoài.

Mama nó thì cười đắc chí, baba nó thì cứng người, đơ ra như bức tượng gỗ

- Tôi là Nữ hoàng Anh quốc, người đứng đầu Xứ Sở Sương Mù này, và Thiên Băng là Công chúa Anh quốc, người sẽ kế thừa ngai vàng này trong tương lai! Ông nghĩ tôi không đủ tư cách nuôi nó ư, tôi có tư cách hơn ông nhiều đấy Chủ tịch Triệu à! Mẹ nó lạnh nhạt nói

- Đây là sự thật sao? Baba nó vẫn không tin

- Tôi nói dối ông làm gì, ông nghĩ người bình thường có thể tuỳ tiện ra vào cung điện như thế ư, thế còn vương pháp ở đâu nữa, hoàng gia để làm cảnh à! Mama nó khó chịu nói, như vậy rồi mà ông vẫn chưa chịu hiểu.

- Như thế nào cũng được, tôi không quan tâm! Papa nó phẩy tay tỏ ý không muốn nói tới đề tài đó nữa

- Ông cảm thấy hối hận khi đã ly hôn với tôi để đến với bà ta sao, mụ đàn bà đó và đứa con bẩn thỉu của bà ta nữa? Mama nó khích bác

- Bà im miệng đi, bà không có quyền xúc phạm Lan Chi và Lan Châu! Baba nó phát cáu khi thấy mama nó xúc phạm đến người vợ hiện giờ của ông

- Triệu Hoàng Thiên Phong, tôi nể tình ông là chồng cũ của Nữ hoàng nên tôi đã nhịn nhục nhiều lần, nghe đây, ông đang nói chuyện với Nữ hoàng Anh đấy, vô lễ vừa thôi! Quản gia của cung điện quát ầm lên

Ông khẽ cau mày nhìn người quản gia, ông nhận ra nãy giờ ông cũng hơi thái quá.

- Không nói chuyện này nữa, tôi đến đây để gặp Thiên Băng chứ không phải để cãi nhau với bà! Ông nói và quay sang nhìn nói nhẹ nhàng nói _ Thiên Băng con thật sự rất xinh đấy!

Nó liếc nhìn ông, đôi mắt lạnh lẽo chạm vào đôi mắt chan chứa tình thương của ông làm ông giật mình, đứa con gái hay cười thích nhỏng nhẽo của ông đâu rồi mà thay vào đó là một con người trầm lặng đến lạ thường.

- Sao con không nói gì, con hk nhớ ta là ai sao? -Ông hỏi nó, bàn tay khẽ chạm vào tay nó. Mama giật mình nhìn nó, ngay cả quản gia cũng nín thở nhìn nó không chớp mắt, thầm cầu mong cho ông không bị sao.

Ngay lập tức nó hất tay ông ra, trừng mắt nhìn ông. Chất giọng trong trẻo nhưng lạnh ngang băng Nam Cực từ từ nhả từng từ một

- Không....được...chạm...vào...tôi!-

- Con...! Ông không nói nên lời, bởi vì uy lực từ lời nói của nó quá lớn chưa kể cái hàn khí bức người của nó toả ra làm ông cảm thấy khó thở

-Có chuyện gì hãy nói nhanh lên, tôi không có thời gian mà ngồi tán gẫu với ông? Mama nó khẽ gắt

- Ta muốn con trở về bên ta, quay trở lại Triệu Gia và làm Triệu tiểu thư như ngày xưa! giọng ông khẩn thiết van nài nó

Mama nó trợn mắt nhìn ông, sau đó lại quay sang nhìn nó chờ đợi câu trả lời từ nó. Nó im lặng một lúc lâu, thời gian như ngưng đọng lại, có thể nghe được tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ trên tường, mọi người nín thở chờ đợi cái âm thanh trong trẻo nhưng lạnh giá kia vang lên lần nữa. Sau khoảng 5 phút yên lặng, nó mới mở lời

- Làm tiểu thư Triệu Gia, tôi không cần! Nó rồi nó đứng dậy bước ra khỏi phòng, ông nhìn nó đau lòng sao nó lại đối xử lạnh lùng với ông như thế chứ.

- Bà đã làm gì con bé mà nó lại như thế, lúc nhỏ nó đâu như thế chứ! ông gầm lên đầy tức giận

- Tại ai mà ra nông nổi này chứ, từ lúc chúng ta li hôn, nó theo tôi sang Anh thì nó đã như thế rồi, ngay cả tôi nó còn đối xử như thế thì nó phải đối xử với ông tốt hơn sao, nếu không phải vì ông ngoại tình thì con bé đâu có như thế chứ! mama nó cũng gầm lại chẳng kém

- Từ ngày đó sao? Baba nó hỏi lại

- Từ khi chúng ta ly hôn nó trở nên lầm lì ít nói, lạnh lùng. Tôi không thể làm nó thay đổi được, nó chưa bao giờ mở lời với tôi, và nó không bao giờ nói chuyện với người lạ, chưa kể nó chưa từng nói quá 10 từ. Một ngày nó nói chưa quá 5 câu! Mama nó bắt đầu khóc khi nói về nó

- Tại sao bà lại không nói với tôi? Baba nó hỏi

- Tại sao tôi lại phải nói với ông, ông có cho tôi một chút thông tin gì về Thiên Minh không, tại sao tôi lại phải nói cho ông biết tình hình của Thiên Băng cơ chứ! mama nó cãi lại

- Thiên Minh vẫn rất khoẻ mạnh và bình thường còn con Thiên Băng nó như vậy... ông bỏ lửng câu nói đứng dậy đi về phía cửa

- Cho dù thế nào thì tôi cũng sẽ đưa con Thiên Băng đi!

- Ông nghĩ ông làm được sao, ông nghĩ công chúa Anh quốc có thể tuỳ tiện đi đâu thì đi ư!

- Bằng mọi giá tôi sẽ đưa nó đi!

- Ông nghĩ nó sẽ chịu đi theo ông ư, ông ngộ nhận rồi đấy, ngay cả gọi ông là baba nó còn chưa gọi mà ông nghĩ nó chịu đi theo ông, ngay cả tôi còn chưa sai bảo được nó mà ông có quyền gì!

- Quyền làm baba nó!

- Thử đi!

Nó từ khi từ phòng của mama nó về thì lạnh lùng bất thường, hàn khí toả ra cao ngút. Khuôn mặt lạnh nay càng sa sầm hơn làm mấy người hầu chạy bán sống bán chết nếu không muốn làm cái thớt cho nó chém [ chị này hay giận cá chém thớt ý mà, giống mình y chang]. Bỗng dưng cánh cửa chính bật mở, ánh sáng mặt trời làm nó chói mắt, ngước mặt lên nhìn người đang bước vào.

- Con gái!

- Ra...ngoài! Nó hơi cáu khi thấy ông

- Ta là baba của con đấy, con không được vô lễ như thế! Ông tức giận [ ở nhà thì có cô ta nói êm nhẹ nghe quen rồi]

- Mời ông ra ngoài, công chúa đã nói như thế không nên ở lại sẽ làm người khó chịu! Hai cận vệ canh cửa nói

- Đây là chuyện gia đình ta, các ngươi im đi! Ông quát lớn

- Câm miệng và ra ngoài! Nó lớn tiếng âm vực hạ xuống mấy tông làm mọi người có ở nhưng bị nhốt vào đáy vực âm u vậy

- Đồ mất dạy! Ông giơ tay tát nó, cánh tay sắp hạ xuống mặt nó thì bị cản lại bởi nó đang cầm chặt lấy tay ông

- Ông không có quyền dạy bảo tôi! Nó lạnh lùng hất cánh tay ông xuống, mắt ánh lên tia khinh bỉ

- Nhớ lấy, tài sản của ta sẽ không có phần của mày đâu! Ông bực tức đáp

- Tôi hông cần cái đống tài sản dơ bẩn đó! Nó nói rồi vẫy tay ra hiệu cho đám hậu vệ tống cổ ông ta ra khỏi phòng nó.

Ông đáp ngay chuyến bay sớm nhất về Việt Nam mang theo nỗi nhục nhã lẫn đau lòng. Xuống máy bay ông lên xe tiến về biệt thự Triệu Gia ngay.

- Anh đã về rồi à, nhanh thế, thế con bé Thiên Băng đâu rồi? Bà Lan Chi- vợ mới của ông ân cần hỏi, ngó nghiêng tìm nó

- Nó không về, nó không xem tôi là baba của nó! Ông đau khổ đáp

- Chắc nó giận anh về chuyện của 2 người, từ từ nó sẽ hiểu thôi! Mà cô ta hiện đang ở đâu vậy?

- Em không nên biết thì hơn.

- Baba! Một tiếng nói ngọt ngào vang lên

- Con gái! Ông giang rộng vòng tay ôm lấy cái thân hình nhỏ bé trước mặt

- Baba về rồi à, vậy chị Thiên Băng có về không ạ? Con muốn gặp chị ấy quá! Nhỏ lí lắc nói

- Chị ấy không về!

- Dạ! Nhỏ buồn buồn nói

Từ trong nhà một người con trai cao lớn, khuôn mặt cực kì cute đang đi ra hướng về phía gara, khi nhìn thấy 3 người họ mặt anh biến sắc rõ rệt, ánh mắt sắc lạnh đi lướt qua họ.

- Thiên Minh con đi đâu đấy? Ông hỏi

- Không thấy sao hỏi! Anh bực bội đáp

- Thiên Minh chào baba đi con, ông ấy vừa đi Anh về đấy! Bà ta nhẹ nhàng nói

Anh không nói gì mà đi thẳng làm lơ câu nói của bà ta, người mà anh ghét nhất cuộc đời này.

- Đứng lại, nếu đang đến trường thì chở Lan Châu đi học luôn! Ông ra lệnh

- Cô ta không đủ tư cách ngồi cùng tôi! Anh lạnh nhạt đáp rồi đi thẳng

Chiếc Lamborghini màu trắng đen lao khỏi cổng biệt thự trong tích tắc đã không thấy đâu. Khuôn mặt nhỏ chùng xuống thấy tội

- Con đừng buồn,tính nó từ trước đến giờ như thế, đừng suy nghĩ làm gì! Ông an ủi nhỏ

- Dạ! Thưa bama con đi học! Nhỏ nặng nề nói rồi lê bước ra chiếc BMW đang đậu trước cổng chờ nhỏ đi học.

- Chúng ta vào nhà thôi! Khi chiếc xe đi mất dạng bà ta nói kéo nhẹ vạt áo ông

- Ở nhà thằng Thiên Minh không coi em ra gì đúng ko? Ông ân cần hỏi
- Biết làm sao được, nó ghét em là lẽ tự nhiên. Mà không sao đâu anh, đã hơn 10 năm em quen rồi! bà ta buồn buồn đáp

- Thật là thiệt thòi cho em quá! Ông ôm bà ta vào lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro