Chương I : Lời Tạm Biệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hình như là tiếng cãi nhau của mẹ và bà...."

Đinh Tiết đang đi trên đường về, phát giác nói to rồi lao chạy một mạch.

Nhà Đinh Tiết lúc này :

" Tao nói không được là không được, mày không được phép làm như vậy với Đinh Tiết! Cho dù nó không phải là con ruột của mày, mày cũng không được làm như vậy! " _ Bà nội lớn tiếng mắng mụ A Cố ( mẹ nuôi của Đinh Tiết), trong trạng thái bực tức.

" Tại sao mẹ không hiểu cho con và
Tiểu Triều vậy? Nhà chúng ta không còn gạo nữa rồi! Mẹ tính để con và con trai con, cả mẹ nữa... chết đói sao?" Mụ A Cố to tiếng phân bua, cùng lúc đó Mụ đập mạnh tay xuống bàn ăn. Dáng vẻ khẳng định Mụ ấy nói đúng, bà nội cũng không dễ dàng khuất phục:

" Cho dù có đói thì cũng phải cố mà tìm cách chứ? Thân mày làm mẹ, mà mày lại đi bán con mình cho người ta, nhở đâu nó gặp phải người xấu. Làm sao biết được nó còn mạng hay không? Lúc đó chẳng phải là Đinh Tiết, Cháu tao vô phước, vô hậu mới đi nhận mày làm mẹ sao? " Bà vừa nói vừa đau lòng rơi nước mắt, ánh mắt không nỡ của bà nội khiến Đinh Tiết đang đứng sau cửa cũng bất giác khóc theo.

Thấy mẹ chồng đang mất bình tỉnh, Mụ A Cố liền hạ giọng, tiến lại gần :

" Mẹ à! Con cũng hết cách rồi, nhà ta nghèo quá. Mẹ thử nghĩ lại xem, giữa cháu ruột và cháu nuôi mẹ sẽ hy sinh ai? Con cũng đau lòng lắm mẹ, nhưng Tiểu Triều là cốt nhục duy nhất của nhà ta. Làm sao con nỡ bán Tiểu Triều được!..." Mụ A Cố vừa nói vừa làm vẻ mặt nuối tiếc, xót xa.

" Không hy sinh đứa nào cả! Rồi vài hôm cũng xoay sở được thôi, đói một hôm không chết được đâu..." Bà nội dịu giọng nói.

" Mẹ à ! Con có nói chuyện với nhà bên đó rồi, họ giàu có lắm. Họ đủ khả năng chăm sóc con bé, với lại họ hiền lành lắm mẹ. Mẹ đừng lo! Nghe lời con, cho Đinh Tiết sang nhà đó. Rồi nó sẽ được một cuộc sống đầy đủ hơn, con cũng chỉ muốn tốt cho Đinh Tiết thôi mẹ ạ! " Nói xong, Mụ ôm lấy bà nội vỗ về.

Bà nội vốn dĩ đã già, sống nhờ vào đồng lương ít ỏi của con dâu. Nên cuối cùng rồi cũng bị A Cố thuyết phục, tuy lòng bà vẫn không cam tâm.

                ***

Đinh Tiết nép người đứng bên ngoài cửa, đã nghe rõ từng câu từng chữ một. Cô bé đứng khóc thúc thít chẳng dám bước vào trong, vì biết rằng giây phút này bà nội thấy mình sẽ rất đau lòng. Cô bé Xoay người đi ra ngoài phố, ngồi xuống tảng đá to trong bãi cỏ ven bờ sông. Đưa mắt ngắm nhìn cảnh vật xung quanh với vẻ mặt đầy sự tiếc nuối, Đinh Tiết vốn là một cô bé rất hiểu chuyện cho nên dù buồn cách mấy cũng không oán trách nổi mẹ nuôi của mình. Đang thẩn thờ suy tư thì bỗng từ sau, một bàn tay ấm áp vuốt lên mái tóc dài của cô bé. Cô bé quay người lại, thì ra là bà nội :

" Chiều rồi! Sao còn la cà vậy nè, con không đói à? Cả nhà chờ cơm nãy giờ rồi... " bà nội, ánh mắt yêu chiều. Nói khẽ, rồi ngồi xuống.

" Dạ bà! Con cũng định là lát nữa sẽ về ăn cơm, con xin lỗi vì để bà phải đi tìm ạ! " Cô bé hiểu chuyện đáp

Bà ngồi sát cạnh Cô bé... hai bàn tay bà nắm lấy hai bàn tay Đinh Tiết, xoa xoa rồi bảo :

" Đinh Tiết À! Con còn nhớ hai người hôm trước ghé nhà ta chơi không, họ còn cho con rất nhiều quà ấy?"

" Dạ có nhớ ạ!" Cô bé cười trừ...

" Họ nói họ rất thích một cô bé lạnh lợi như con, nên họ ngỏ lời muốn con chuyển đến sống cùng với họ. Điều kiện Gia đình họ cũng khá lắm, sống cùng với họ con sẽ hạnh phúc hơn trước đây.Con ngoan! Nghe lời bà dặn, lát nữa con về nhà ăn cơm rồi chuẩn bị thu xếp quần áo đi cùng họ nha con, cháu của bà được sống cuộc sống hạnh phúc bà nghe cũng yên tâm. Nhở đâu sau này có nhắm mắt, lòng bà cũng mãn nguyện..." Mặc dù gương mặt bà nội lộ rõ sự tiếc nuối, nhưng bà vẫn cố gượng cười dặn dò.

" Đinh Tiết hiểu từng câu từng chữ mà bà nội nói rồi! Đinh Tiết biết hoàn cảnh nhà khó khăn nên con đồng ý đi cùng với họ ạ! Bà và mẹ có công nuôi dưỡng con 17 năm nay, hôm nay xin để cho Đinh Tiết báo đáp công ơn dưỡng dục này!" Ánh mắt bà ngấn lệ nhìn đứa cháu hiểu chuyện của mình, Đinh Tiết tiếp tục hỏi:

" Mà Có thật là sang sống cùng họ con sẽ hạnh phúc không? Còn nữa con có được về thăm bà và mẹ không ạ? "

     Bà cười nhẹ rồi đáp:

" Cháu ngoan của bà! Con phải tin tưởng lời bà nói chứ! Bà cháu mình mau về ăn cơm nào, muộn mất rồi. Nhanh lên..."

     Bà nội vội đứng lên, lau nước mắt. Giục Đinh Tiết về nhà...

                          ***

Trên bàn ăn:

" Đinh Tiết! Con đã chuẩn bị xong hết chưa? " Mụ A Cố vừa nhai, vừa lạnh lùng hỏi.

" Dạ xong rồi mẹ! Bao giờ thì họ tới
Đinh Tiết đi liền ạ! " Ngây thơ đáp

" Không biết bao giờ nữa, bảo tối nay sẽ tới. Mãi chẳng thấy đâu, thôi ăn đi, còn kịp mà đi..." Mụ đưa mắt nhìn xa xăm phía cửa sổ.

" Mẹ với Bà cứ yên tâm, sau khi con qua đó rồi. Họ cho con ăn cái gì? Con sẽ đem về bà nội, mẹ và em trai ăn cùng. Sau này họ cho con đồ gì? Con nhất định sẽ dành phần cho gia đình mình, với lại con hứa sẽ về thăm nhà thường xuyên. "     
    Đinh Tiết khằng giọng nói.

Bà và mẹ ngượng ngùng nhìn nhau, rồi tiếp tục ăn cơm. Một lát sau, có tiếng xe phát ra từ phía trước cửa. Cuối cùng hai người muốn nhận nuôi Đinh Tiết đã tới, họ bước vào trong chào hỏi rồi xin được rước Đinh Tiết đi. Cô bé ôm bà nội và em trai, rồi từ từ bước đi theo sau lưng người nhận nuôi mình, ngoảnh mặt lại cô bé nhìn bà  nội, mẹ và em trai một lần nữa rồi leo lên chiếc xe 4 bánh sáng trọng kia ngồi. Bánh xe bắt đầu lăn rồi, quay đầu nhìn lại... Mẹ nuôi và em đã vào trong, chỉ còn mỗi bà nội đứng khóc nức nở. Giây phút này đây, cô bé hiểu rồi, hiểu thật sự rồi! Gối chăng ám mùi của mẹ, khăn lên bà nội đan, chiếc bút chì em trai tặng... Tháng ngày sau chỉ có vậy! Cô bé cũng không kiềm được nước mắt, cuối mặt xuống khóc nấc nghẹn. Thầm nghĩ  " Rồi mai đây mình sẽ phải sống như thế nào? lỡ mình nhớ họ thì phải làm sao? "

Chiếc xe cứ thế chạy bon bon trên đường...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro