Chap 30: Quá khứ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời về đêm se lạnh. Những cơn gió lùa mạnh vào những thân cây trong vườn tạo nên 1 dàn âm thanh rùng rợn. Tụi nó/hắn đang ngồi dưới phòng khách. Mỗi người 1 công việc, dường như họ vẫn chưa quen đến sự tồn tại của nhau trong căn nhà rộng lớn này.
- Quà của mọi người đây! - Hani và Sara xách túi lớn túi nhỏ đi từ trên tầng xuống phòng khách.
- Tò mò ghê ta - Sandy cười nhẹ 1 cái. Đôi mắt nhìn những túi to nhỏ trên tay 2 cô bạn kia dù đôi tay vẫn nhanh nhạy lướt trên bàn phím laptop.
- Hihi. Giờ chia quà nè! - Sara cùng Hani đến ghế sofa ngoài phòng khách. Đặt những cái túi kia xuống ghế, hai cô ngồi xuống cạnh số đồ của mình.
Hani nhấc chiếc túi to nhất màu xanh lên mở ra xem đồ bên trong rồi vui vẻ đưa cho Minh Phong:
- Cái này của anh nè.
Minh Phong cầm lấy túi đồ trên tay Hani rồi lấy ra coi. Bên trong là chiếc áo sơmi nam màu trắng đơn giản. Anh mỉm cười nhìn Hani:
- Cảm ơn em.
Hani thoáng đỏ mặt. Minh Phong của cô thật đẹp trai nha. Nụ cười của anh thật đẹp.
- Cái này là của Chen này. Còn cái này là của Mon. À còn cái này của Kin và Ken - Sara chia cho mọi người. Tất cả đều là áo sơmi trắng.
- Cái này của cậu nè Roy - Sara vui vẻ đưa cho nó chiếc túi duy nhất màu xám.
Nó lanh lùng nhận lấy đặt cạnh mình. Gương mặt tuyệt nhiên ko biểu lộ 1 chút cảm xúc. Sara ko hề giận nó vì sự lạnh lùng đến bất lịch sự này. Nó đặt cạnh chỗ ngồi của mình đã được coi là nhận rồi. Nếu ko, theo phong cách của nó khi người nó ko coi là bạn tặng đồ, nó nhất định sẽ ném ngay vào thùng rác cho dù món đồ đó có đáng giá bạc tỉ. Bởi thường thường những người nó ko coi là bạn chắc chắn là kẻ xấu lợi dụng người khác. Giác quan của nó vô cùng nhạy bén. Mọi việc ko thể qua nổi mắt nó.
- Tôi ko biết mấy cậu hợp đồ gì nên đành mua áo sơmi thôi - Hani mỉm cười nhìn mọi người vẻ ái ngại.
- Ko sao. Quà thì sao cũng được - Chen cười tươi đáp lại.
- Ê...ê, quà tụi này đâu? - Sandy và Saly xòe tay ra trước mặt Hani và Sara. Vẻ mặt cún con đòi quà vô cùng dễ thương.
- Ôi. Quên mất quà của hai cậu rồi - Sara làm mặt hốt hoảng ái ngại nhìn Sandy và Saly.
- Ơ.... - Sandy phụng phịu. Vẻ mặt dễ thương biến mất. Thay vào đó là vẻ mặt buồn xo.
- Đùa xíu thôi à. Sao mà quên hai cậu được - Sara mỉm cười tươi rói lấy từ sau lưng ra chiếc hộp nhỏ nhỏ cùng màu đưa cho hai cô bạn.
Saly và Sandy nhận lấy chiếc hộp nhỏ nhỏ xinh xinh gắn chiếc nơ hồng xinh xắn ở góc trái của hộp. Sandy tò mò mở ra xem. Cô cười tươi như hoa nhìn sợi dây chuyền lấp lánh hình giọt nước, xung quanh gắn những viên lục bảo nhỏ màu đỏ rực rỡ ở trong hộp. Saly nhìn thấy món quà của Sandy nên cũng muốn coi thử món quà của mình. Hộp quà của Saly là chiếc lắc tay màu vàng lấp lánh được gắn những viên kim cương nhỏ càng tạo độ sáng cho chiếc lắc tay.
Hai cô gái đang mải mê ngắm món quà của mình. Nhất là Sandy. Cô ko phải chưa từng nhìn thấy những sợi dây như thế này. Mà đây là lần đầu tiên cô được bạn tặng cho món đồ làm kỉ niệm.
Trời ngoài kia chợt đổ xuống cơn mưa rào to. Trên bầu trời xuất hiện vô số những vệt sáng lóe lên. Mọi người có vẻ ko để tâm tới cơn mưa này. Hani và Minh Phong bất chợt quay sang nhìn nó. Đôi tay nó đang run lên trên bàn phím laptop. Gương mặt nhợt nhạt gần như ko còn sức sống.
Minh Phong và Hani bỏ hết công việc của mình xuống rồi đi ngay cạnh nó. Đôi tay nó nhanh chóng rời khỏi bàn phím lạnh ngắt kia mà bám chặt lấy cánh tay Minh Phong và Hani. Minh Phong ôm chặt lấy nó:
- Em đừng sợ. Sẽ ko sao đâu.
Câu nói vừa cất lên của Minh Phong khiến mọi người đều quay lại nhìn 1 cách khó hiểu. Saly bỏ vội hộp trang sức xuống rồi chạy ngay đến bên nó. Cô hoảng hốt như sắp khóc đến nơi:
- Roy.... Roy à...
Ngoài kia cơn mưa vẫn đổ như trút nước. Một tia chớp rạch ngang bầu trời vừa vặn vào tầm nhìn của nó. Kí ức kinh hoàng ngày ấy theo ánh sáng vừa lóe lên trên bầu trời kia hiện ra rõ ràng ngay trước mắt nó. Nó bám chặt lấy Minh Phong. Cả người run lên. Đôi môi cắn chặt đến bật máu. Dường như đang cố kìm nén chuyện gì đó.
Ko thể chịu nổi nữa. Hình ảnh kia quá rõ nét. Từng chi tiết hiện ra rõ rệt khiến nó sợ hãi hét lên 1 tiếng. Cơ thể nhẹ bẫng. Nó ngã vào lòng Minh Phong.
- ROYYY.... - Hani và Saly hét lên. Nước mắt từ lúc nào đã rơi trên gương mặt xinh đẹp. Vẻ mặt lo lắng ko nguôi khiến người khác phải đau lòng.
Minh Phong ôm nó đứng dậy. Anh còn chưa kịp đưa nó đi thì ai đó đã đến ôm chặt nó về phía mình. Vòng tay ấm áp bao trọn lấy cơ thể vẫn đang run lên trong vô thức.
Mọi người còn đang ngạc nhiên với hành đông vừa rồi của hắn thì hắn đã cùng nó khuất sau cầu thang. Minh Phong nhìn thro bóng người to lớn của hắn ôm nó lên phòng kia. Khóe môi anh khẽ cong lên 1 đường cong xinh đẹp. Xem ra anh sắp có em rể rồi.
Tiếng khóc của Hani và Saly vang lên phá tan dòng suy nghĩ của anh. Ngồi xuômg cạnh Hani, anh ôm nhẹ nhàng vòng tay ôm cô. Hani tựa vào lồng ngực vững chãi của anh mà khóc. Anh vỗ về cô y như dỗ đứa trẻ. Anh hiểu cô lo cho nó đến mức nào.
Bên kia, Saly dựa người vào vai Sandy khóc nức nở. Bên cạnh là Sara đang an ủi. Trừ những người trong cuộc ra thì chẳng ai hiểu chuyện gì đang diễn ra. Mọi việc quá bất ngờ.
Kin nhìn Saly khóc mà tim cậu chợt nhói lên. Cậu muốn chạy đến ôm cô vào lòng nhue Minh Phong nhưng biết lấy tư cách gì đây? Cậu bị sao vậy nhỉ? Sao lại lo lắng cho Saly đến vậy kia chứ. Lại còn muốn đến dỗ dành cô. Cậu điên mất rồi.
- Roy bị sao vậy? - Chen lên tiếng hỏi.
Mọi người đưa mắt nhìn Minh Phong. Anh nhún vai như ko muốn nói. Anh là người kiệm lời kia mà. Sao có thể có chuyện anh sẽ nói cho họ nghe chứ.
Mọi người chuyển qua Hani, cô ngưng khóc. Đôi mắt đỏ hoe nhìn mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngọclan