Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa đóng cửa phòng ,Thanh My liền hỏi ngay.Và y như Tuệ Nghi đã hứa,cô kể cho Thanh My nghe lần Tuệ Nghi suýt tông xe chính là anh ta…

Im lặng ngối nghe,Thanh My không nói gì.Bây giờ có thời gian bình tĩnh nghĩ lại,Thanh My mới chợt nhớ đến cái tên của hắn.Lâm Văn Toàn…Lâm Văn Toàn…cái tên này mình nghe ở đâu rồi thì phải.Ở đâu nhỉ?

-Này,đừng ở đó suy nghĩ mãi mau già lắm đó…Nghi tắm trước hay em tắm trước đây…

Thanh My nhìn Tuệ Nghi cười:

-Nghi tắm trước đi!

Tuệ Nghi gật đầu liền soạn đồ đi tắm.Còn một mình,Thanh My ngồi ngẫm nghĩ đến cái tên đó và cuối cùng cô cũng nhớ ra…Không lẽ là hắn…Không lý nào sao lại trùng hợp thế nhỉ…(tác giả mà ^^) Bầu trời giờ đã bắt đầu tối, Thanh My ngồi thẫn thờ một lát rồi cũng soạn đồ tắm…Một lúc sau,Tuệ Nghi bước ra vừa lau đầu nói:

-Em vào tắm đi.

Thanh My ôm đồ đi vào phòng tắm khi đi ngang qua Tuệ Nghi còn hôn nhanh lên mà Tuệ Nghi một cái. Hơi sững người một giây, Tuệ Nghi mỉm cười gian nhìn Thanh My chuẩn bị đóng cửa.

-Ê,ý gì đây…có thể hiểu đây là một lời mời tế nhị chăng?

Thanh My mỉm cười đỏ mặt đóng cửa lại nói:

-Đầu óc đen tối quá đấy.Nghi vào là biết tay em …

Tuệ Nghi cười lớn:

-Vậy Nghi vào đây…xem em làm gì được nào!

Tuệ Nghi tuy nói vậy nhưng vẫn đứng im còn về phía Thanh My thì cũng từ phía trong phát ra tiếng khoá cửa…Tiếng Thanh My vọng ra:

-Thách Nghi đấy!

Tuệ Nghi lắc đầu cười rồi lấy sữa trong tủ lạnh ra uống và mở tivi xem.Bỗng có tiếng gõ cửa, Tuệ Nghi đi ra mở cửa…cánh cửa vừa bật ra thì thấy Tinh Ngân đứng trước mặt.

Tuệ Nghi hơi bất ngờ nhưng cũng mỉm cười:

-Em đến tìm Thanh My hả? My đang tắm…

Có vẻ bối rối,Tinh Ngân lúng túng:

-À…em…

-Em vào đi,Thanh My ra liền …

Không đợi Tinh Ngân do dự,Tuệ Nghi kéo tay cô đi vào rồi mới đóng cửa phòng.Nghe tiếng của đóng lại tự nhiên Tinh Ngân thoáng giật mình…cô quay nhanh lại định đi ra…

-Thôi,em…

Cùng lúc đó Tuệ Nghi vô tình ở phía sau bước tới…thì…cả hai va vào nhau…chỉ trong khoảnh khắc thoáng qua thôi…môi hai người chạm vào nhau.Hoảng hốt,hồi hộp Tinh Ngân đẩy mạnh Tuệ Nghi ra khiến cô bất thần té ngửa ra sau theo phản xạ Tuệ Nghi với tay ghị lại… không may cho cả hai là vật Tuệ Nghi cầm trúng lại là tay của Tinh Ngân đang đưa ra định đỡ…

“Rầm!!”

Và thế là…cả hai té lên nhau,Tuệ Nghi dưới Tinh Ngân trên…bốn mắt giao nhau,mặt sát mặt, mũi chạm mũi…họ đều cảm nhận được hơi thở dồn dập của đối phương…nhất là Tinh Ngân…cô cảm thấy cả thân người mình đang nóng dần lên…tim cũng đập nhanh hơn…Không gian thời gian như dừng hẳn lại xung quanh hai người. Bỗng có tiếng Thanh My từ trong toilet vọng ra:

-Chuyện gì vậy Nghi?

Giật mình cả hai cùng lấy lại bình tĩnh,Tinh Ngân hấp tấp đứng ngay dậy còn Tuệ Nghi cũng chẳng hơn gì cô…lúng túng Tuệ Nghi đứng dậy,hai tay xoa xoa sau đầu.

Hình như không nghe tiếng Tuệ Nghi đáp trả,Thanh My lên tiếng hỏi lại lần nữa:

-Nghi ơi…nghe em nói gì không vậy?

Tuệ Nghi nhăn mặt ,tay xoa đầu nhìn về phía toilet nói:

-Không sao…Nghi sơ ý đá trúng cái ghế thôi…

-Trời ạ…gì mà hậu đậu dữ zạ.Nghi có bị làm sao không?

Tuệ Nghi nhìn Tinh Ngân gượng cười rồi trả lời:

-Không sao…không hề gì…

Tinh Ngân mặt đỏ gây không khỏi lúng túng nhìn Tuệ Nghi. Cô cúi đầu lí nhí:

-Em xin lỗi…tại em mà…

Tuệ Nghi cười tươi lắc đầu:

-Có gì đâu mà em phải áy náy, chỉ là sự cố ngoài ý muốn thôi mà…

Đúng lúc đó,Thanh My đi ra…vừa lau tóc Thanh My vừa ngạc nhiên khi thấy Tinh Ngân có mặt trong phòng:

-Ủa,Tinh Ngân…em đến hồi nào thế?

Tinh Ngân gượng cười nhìn Thanh My nói:

-Em mới đến thôi…lúc chị đang tắm…

Thanh My mỉm cười:

-Em ngồi đi…sao tự dưng hai người đứng hết vậy.Ở đây đâu có mở tiệc Buffet đâu…

Tinh Ngân lúng túng ngồi xuống chiếc ghế gần đó.Thanh My nhướng mày nhìn Tinh Ngân rồi quay sang nhìn Tuệ Nghi lúc này đang mở tủ lạnh loay hoay tìm gì đó…

Nhìn vẻ kỳ lạ của Tinh Ngân cùng tiếng động lúc nãy,Thanh My cảm thấy nghi ngờ sao đó. Choàng cái khăn vắt sau cổ,Thanh My ngồi xuống ghế đối diện Tinh Ngân.

Tuệ Nghi cầm trên hai tay hai hộp sữa dâu, hai chai nước suối.Lấy chân đóng cửa tủ lạnh lại và bước đến chỗ hai người ngồi,để tất cả xuống cái bàn giữa Tinh Ngân và Thanh My.

-Em uống gì thì cứ tự nhiên đi,còn chị thì cái này…

Cầm hộp sữa dâu lắc lắc,Tuệ Nghi nheo mắt tinh nghịch nhìn Tinh Ngân.Vì trong phòng chỉ có hai cái ghế sofa nên Tuệ Nghi đành ngồi trên giường…Không hiểu vì hữu ý hay vô tình mà cả Thanh My lẫn Tinh Ngân cùng lúc cầm lấy hộp sữa dâu duy nhất trên bàn…Cả hai cùng sựng người nhìn đối phương một thoáng rồi Tinh Ngân liền rút tay lại cầm chai nước suối, cô lúng túng nói:

-Chị…chị cứ dùng đi…em uống nước suối cũng được…

Tuệ Nghi đang nhâm nhi hộp sữa của mình nhìn hai người trông mắc cười gì đâu…rồi cô để hộp sữa của mình lên bàn ngủ… đi đến tủ lạnh …

Thanh My mỉm cười cầm hộp sữa lên nhìn rồi nhìn thẳng Tinh Ngân.

-Không ngờ em cũng thích uống sữa…thôi,không sao đâu…em cứ uống hộp này đi, chị có cái khác rồi…

Tinh Ngân ái ngại lắc đầu:

-Em uống nước suối được mà…

Thanh My cầm hộp sữa đặt trước mặt Tinh Ngân rồi mỉm cười lạ lùng đứng dậy bước đến lấy hộp sữa Tuệ Nghi đang uống dở dang.Còn Tuệ Nghi thì đang cầm một lốc sữa lấy từ tủ lạnh ra cho hai người khỏi phải nhường qua lại chi cho mệt…

Đặt lốc sữa xuống bàn ,Tuệ Nghi nhìn Tinh Ngân mỉm cười:

-Em cứ uống thoải mái ,không sợ hết đâu đừng lo.

Quay lại nhìn Thanh My đang cầm hộp sữa của mình uống.Tuệ Nghi nhăn mặt:

-Em lại nữa rồi.Đó là của Nghi mà…

Thanh My bước lại gần rồi ngồi xuống chỗ cũ,cười cười nhìn Tuệ Nghi nói:

-Em thích uống của Nghi thôi…

Đưa mắt nhìn Thanh My và Tuệ Nghi , Tinh Ngân có cảm giác quan hệ của hai người này rất lạ,không như những bạn bè bình thường…quan sát ánh mắt Thanh My nhìn Tuệ Nghi… dường như trong mắt Thanh My không có bất cứ thứ gì hay bất cứ ai ngoài Tuệ Nghi còn Tuệ Nghi mọi cử chỉ, lời nói dù trách móc cũng chứa đầy sự quan tâm, trìu mến với Thanh My…Nhìn hai người giống như một cặp đang yêu…nhưng Tuệ Nghi và Thanh My đều là nữ mà …không lẽ…

-Tinh Ngân…

-Ngân…em bị sao vậy?

Giật mình , Tinh Ngân ngơ ngác nhìn Tuệ Nghi và Thanh My hỏi:

-Chuyện gì ạ?

Tuệ Nghi ngồi bẹp xuống nền,một tay gác lên tay ghế Thanh My đang ngồi.Cô nhìn Tinh Ngân trêu ghẹo:

-“Chuyện gì” là chị hỏi em mới đúng…tự dưng ngồi thừ ra…đang suy tính âm mưu ghê gớm gì đây hả?

Tinh Ngân lúng túng, đỏ mặt lắc đầu:

-Em…em đâu có…

Một tay đặt trên tay Tuệ Nghi để trên tay ghế, một tay cầm hộp sữa uống .Thanh My nhìn Tinh Ngân nói:

-Em sao vậy? Mệt hả?

Tinh Ngân lắc đầu,cúi đầu tay mân mê chai nước suối trong tay.Suy nghi một lúc rồi Tinh Ngân ngước nhìn hai người lấy can đảm nhưng vẫn còn e dè nói:

-Em…em muốn hỏi hai chị việc này…à…ưm…hai chị đừng giận em…

Tuệ Nghi đưa mắt nhìn Thanh My một thoáng rồi nhìn lại Tinh Ngân thắc mắc.Làm ra vẻ trịnh trọng Tuệ Nghi hỏi:

-Ừ, chuyện gì zạ? Kế hoạch cướp ngân hàng hả ?

Thanh My bật cười liếc Tuệ Nghi ,rồi mới nhìn Tinh Ngân nói:

-Em đừng để ý câu nói vớ vẩn của Nghi. Có chuyện gì em cứ hỏi, chị không giận đâu.

Mím môi một lúc rồi Tinh Ngân mới ấp úng nói:

-Nhìn hai chị có vẻ… “thân thiết” hơn mất bình thường…à…ý em là…có phải hai chị…

Không đợi Tinh Ngân nói huỵt toẹt ra Tuệ Nghi bật cười lớn còn Thanh My thì chỉ tủm tỉm.

Thấy hai người không trả lời mình mà chỉ cười, Tinh Ngân càng bối rối hơn.

-Em…chỉ hỏi thế thôi…em…không phải…

Thanh My nở nụ cười nhẹ nhàng,nắm chặt lấy tay Tuệ Nghi hơn…Nhìn Tinh Ngân , Thanh My gật đầu:

-Đúng vậy.Bọn chị là một cặp đúng như em nghĩ.

Tinh Ngân ngỡ ngàng mở to mắt nhìn hai người,lấp bấp:

-Hai chị là…

-Là les!

Tuệ Nghi lúc này không cười nữa, xoay bàn tay lại nắm chặt tay Thanh My.Mặt Tuệ Nghi rất nghiêm túc khi khẳng định thốt lên hai từ đó.

Tinh Ngân im lặng nhìn hai người,còn hai người dường như chỉ biết đến nhau…Tuy bỡ ngỡ , bàng hoàng thật nhưng trong lòng Tinh Ngân có gì đó nặng nề,khó chịu…cảm giác xao xuyến, hồi hộp khi Tuệ Nghi gần sát bên cô vẫn còn vương vấn đâu đây trong lòng Tinh Ngân…nhìn hai người thế này, Tinh Ngân thấy khó chịu,buồn buồn sao đó…Không lẽ… mình cũng là… không… chắc không phải đâu…chắc tại mình ghen với…Sao? Mình ghen ư?...mình đang ghen…

Giật mình với ý nghĩ đó,Tinh Ngân bỗng đứng bật dậy trước cặp mắt ngạc nhiên của Thanh My và Tuệ Nghi.

-Em bị sao nữa zạ?Này, chị hỏi nhỏ em nha , Ngân.

Dù có hơi lúng túng vì hành động đột ngột của mình, Tinh Ngân cũng tò mò bởi câu hỏi của Tuệ Nghi.

-Chị hỏi gì em…

-Em hôm nay uống thuốc chưa zạ?

Thắc mắc bởi câu hỏi lạ lùng của Tuệ Nghi, Tinh Ngân càng mù mờ hơn. Định hỏi lại thì cô nghe Thanh My lên tiếng trách Tuệ Nghi.

-Nghi này thật là kỳ cục,zô diên thấy sợ…

Quay lại nhìn Tinh Ngân,Thanh My cười:

-Em đừng để ý đến Nghi. Chuyện của bọn chị khiến em cảm thấy kỳ lạ sao?

Giờ mới hiểu Tuệ Nghi muốn nói gì mình,Tinh Ngân bối rối đỏ mặt đến tận mang tai. Cô lắc đầu ấp úng:

-Không phải vậy đâu…em thấy không có gì kỳ lạ cả…tại em nghĩ đến giờ ăn tối rồi nên em phải trở về…

Thanh My gật đầu:

-Ừ ,em về đi.Bọn chị cũng tới giờ ăn tối rồi…

Và Tinh Ngân đứng dậy đi ra cửa,Tuệ Nghi thì theo sau. Đứng trước cửa Tuệ Nghi hỏi khi Tinh Ngân chưa bước đi.

-Ngày mai chừng nào lớp em về?

Tinh Ngân trả lời nhưng mắt không dám nhìn thẳng Tuệ Nghi:

-Khoảng 8 giờ sáng mai…

Nhìn vẻ không được tự nhiên của Tinh Ngân, Tuệ Nghi biết chắc Tinh Ngân vẫn còn ngại vì sự cố lúc nãy nên cô đành gượng cười:

-Hẹn gặp em ở trường vậy.

Tinh Ngân gật đầu rồi quay đi nhưng đi được mấy bước thì cô quay lại hỏi:

-Chị Tuệ Nghi…

Định quay vào thì nghe Tinh Ngân gọi , Tuệ Nghi nhìn Tinh Ngân hỏi:

-Có gì không Ngân?

-À,ừm…tại sao chị không khóc…

-Hả??

Tinh Ngân lúng túng lắc đầu vì câu nói lãng nhách của mình.

-Không…không có gì.Hẹn gặp chị ở trường…

Nói rồi Tinh Ngân bỏ đi nhanh như chạy.Tuệ Nghi nhìn theo nhún vai chả hiểu Tinh Ngân nói gì rồi quay vào phòng đóng cửa lại.

CÔ BẠCH MAI

Hai tuần sau …sau chuyến đi biển…

Tuệ Nghi đang chăm chú vào dãy sách truyện dịch trong nhà sách Phú Thọ…cô đang muốn tìm một tựa sách cần có thì nghe có tiếng người từ bên kia dãy sách.

-Mai à…nghe anh nói này…chúng ta chia tay thật sao?

Ban đầu Tuệ Nghi cũng chả thèm quan tâm,chuyện người ta liên can gì tới mình…nhưng tiếng trả lời của cô gái mới khiến Tuệ Nghi thật sự hứng thú…

-Anh đừng đi theo em nữa…đây là nhà sách,chúng ta nên tôn trọng người khác chứ…

Cô Bạch Mai sao? Lạ nhỉ! Hình như cô ấy có chuyện gì với anh bạn này rồi…Thôi , không được nhiều chuyện…chuồn nhanh là tốt nhất…Nói là làm Tuệ Nghi cầm quyển sách mình đã chọn lén lút đi vòng qua dãy sách phía sau định đi ra thì đúng lúc đó…cô Bạch Mai và anh chàng kia cũng vừa rời khỏi dãy sách họ đứng nãy giờ…

Tuy không chạm mặt nhau nhưng dáng đi sau lưng của Tuệ Nghi,cô Bạch Mai quá quen nên Tuệ Nghi liền bị cô chủ nhiệm “thộp cổ”.

-Tuệ Nghi phải không?

Tuệ Nghi cầm cuốn sách vỗ vỗ lên trán thở dài rồi quay lại cười cười như vô tình gặp cô chủ nhiệm ở đây.

-Ủa,cô cũng đi mua sách sao? Trùng hợp nhỉ…

Nhìn vẻ lén lút của Tuệ Nghi, cô Bạch Mai nghi ngờ vẻ ngây thơ giả tạo của Tuệ Nghi. Bước lại gần Tuệ Nghi,cô Bạch Mai nhìn soi mói cô nói:

-Em mới tới thôi hả?

Tuệ Nghi gãi đầu cười cười:

-À…em tới cũng “hơi” bị lâu…hì…

Nhìn qua anh chàng đứng kế cô Bạch Mai, Tuệ Nghi liền đổi chủ đề:

-À, ai đây cô?

Cô Bạch Mai lườm Tuệ Nghi rồi đưa mắt sang nhìn chàng trai nói:

-Đây là bạn cô…

Anh ta liền mỉm cười nhìn Tuệ Nghi:

-Anh là Nguyễn Hữu Phước, bạn trai của Mai …rất vui được biết em!

Làm bộ không biết gì, Tuệ Nghi mỉm cười vui vẻ :

-Em là Vương Tuệ Nghi, học trò của cô Bạch Mai…không được vui lắm khi gặp anh…

-Hả??

Hữu Phước ngớ người bởi câu nói đùa của Tuệ Nghi. Cô Bạch Mai bật cười lắc đầu liếc Tuệ Nghi rồi nhìn Hữu Phước nói:

-Anh đừng trách Tuệ Nghi. Con bé nói giỡn thôi…

Tuệ Nghi vờ trợn mắt:

-Gì mà giỡn cô…thiệt chớ bộ…

Cô Bạch Mai tuy biết Tuệ Nghi nói giỡn chơi thôi nhưng không hiểu sao cô lại muốn đó là thật. Tuy vậy cô Bạch Mai cũng phải lên tiếng trách:

-Em nghiêm túc lại nào! Em muốn ngày mai cô “chăm sóc đặc biệt” em không?

Tuệ Nghi trề môi:

-Cô lấy việc công trả thù riêng kìa! Thôi, em đi đây không phiền hai người nữa…

Định quay sang chào tạm biệt Hữu Phước thì cô Bạch Mai bước đến cạnh Tuệ Nghi ,cô lên tiếng nói:

-Anh về đi.Em có việc bàn với Tuệ Nghi…

-Hả???

Chưa kịp nói gì thì Tuệ Nghi bị cô Bạch Mai trừng mắt cảnh cáo cấm ho he…Thấy vậy Tuệ Nghi đành “ngã theo chìu gió” nếu không cô sẽ bị “gãy” mất bởi “cơn gió xoáy” cô Bạch Mai này.

-Cảm phiền anh Hữu Phước hen. Em “bắt” cô Bạch Mai một chút nếu không ngày mai em không còn xác để chôn…Ối…

Vì cái tội nói nhiều không cần thiết nên Tuệ Nghi bị cô Bạch Mai trừng phạt bằng cách nhéo mạnh vào cánh tay Tuệ Nghi.

Tuy biết “có việc cần bàn với Tuệ Nghi…” chỉ là cái cớ để tránh anh nhưng Hữu Phước cũng đành chịu thôi. Nhìn cô Bạch Mai không mấy gì vui vẻ, Hữu Phước nói:

-Nếu vậy thì anh đi trước…hẹn gặp lại em sau!

Nhìn sang Tuệ Nghi ,anh gượng cười:

-Tạm biệt em.Mong có dịp gặp lại!

-See you again!

Tuệ Nghi vẫy tay với Hữu Phước khi thấy anh đi ra cửa.

Một lúc sau,hai cô trò mới đi ra. Mỗi người mạnh ai nấy ngồi xe của mình…Ngồi trên xe chưa chịu chạy,Tuệ Nghi nhìn cô Bạch Mai đang đậu xe kế bên nói:

-Cô bao em một chầu nhen…

Cô Bạch Mai trợn mắt nhìn Tuệ Nghi:

-Gì chứ?Sao tự nhiên bắt cô bao?

Tuệ Nghi chu mỏ nói:

-Còn “gì chứ” nữa…lúc nãy không phải cô lấy em ra làm tấm bia đỡ đạn sao?

Cô Bạch Mai bật cười:

-Ai “bắn” cô mà cô lấy em ra làm “tấm bia” với “tấm bọt”…mới nhờ có chút xíu mà tính công rồi…học trò gì mà…

Tuệ Nghi vờ xụ mặt :

-Vậy là em không được gì sao cô…thôi thì…em về đây…

Nói rồi Tuệ Nghi rồ ga như chuẩn bị chạy thì ngay lập tức Tuệ Nghi bị cô Bạch Mai nắm áo kéo lại .

-Thôi, sợ em luôn…bây giờ ăn gì đây cô bao…

Tuệ Nghi khì cười nhìn cô Bạch Mai:

-Như vậy cô có dễ thương không?

Nghe Tuệ Nghi nói vậy tự dưng cô Bạch Mai cảm thấy vui vui,sung sướng. Thoáng đỏ mặt cô Bạch Mai nhìn ra đường nói:

-Dám nói cô chủ nhiệm dễ thương hả? Em muốn nhịn ăn không?

Tuệ Nghi vội lên tiếng:

-Ấy,ấy…đừng “tàn ác” với em vậy mà cô…ừm…để em coi…A,có rồi…chúng ta đi thôi cô!

Cô Bạch Mai mỉm cười hiền nhìn Tuệ Nghi nói:

-Đừng nói em đưa cô đến ăn nhà hàng 5 sao nha. Lúc đó có nước cô trốn luôn à…

Tuệ Nghi lắc đầu cười:

-Chòi ạ…ai lại làm thế…

Cô Bạch Mai liếc Tuệ Nghi:

-Nhưng em lại làm thế đó.

Tuệ Nghi bật cười rồ máy cho xe chạy và cô Bạch Mai cũng chạy theo sau.

Một lúc sau,cả hai dừng xe ở quán kem “Như Ý” trên đường Trương Định…gởi xe xong cả hai cùng đi lên lầu và chọn một bàn nhìn xuống đường.

Tuệ Nghi kêu sữa chua đá còn cô Bạch Mai thì ly kem bốn mùa…

-Lúc nãy em nghe cuộc nói chuyện của cô rồi phải không?

Tuệ Nghi vừa múc sữa chua đá cho vào miệng rồi ngậm luôn cái muỗng tròn mắt nhìn cô Bạch Mai vẻ ngây thơ “vô số tội”.

-Cô nói chuyện gì…em có biết gì đâu.

Nhìn vẻ mặt buồn cười của Tuệ Nghi ,cô Bạch Mai tự nhiên thấy iu vô cùng. Với tay lau vệt sữa chua dính trên má Tuệ Nghi,cô Bạch Mai cười:

-Em đừng giả nai với cô. Mà thôi…em biết cũng chẳng sao…

Tuệ Nghi cúi xuống thanh toán tiếp thức uống của mình. Cô ậm ừ:

-À, thì…em cũng có nghe chút chút…

Mỉm cười nhẹ cô Bạch Mai cũng múc một muỗng kem nhưng sau đó thì bỏ xuống. Thấy vậy Tuệ Nghi hỏi:

-Sao vậy cô? Cô chê à?...Nè, em không trả tiền đâu nha…

Cốc lên đầu Tuệ Nghi một cái rõ đau, cô Bạch Mai bậm môi nói:

-Khỏi cần em nhắc…cô biết rồi!

Rồi cô Bạch Mai thở ra nói tiếp:

-Sự thật thì cô và anh ta đang chia tay…cô đã mệt mỏi khi phải giữ mối quan hệ này rồi…

Đang cắm cúi uống thì Tuệ Nghi ngước lên nhìn cô giáo mình, cô không nói gì chỉ im lặng lắng nghe.

-Cô và Hữu Phước quen nhau lúc hồi còn học đại học…lúc đầu anh ấy đeo đuổi cô rất sát và cô đã nhận lời…có lẽ lúc đó cô chưa biết tình yêu là gì và khi làm bạn gái anh ấy cô cũng chẳng biết quan niệm đến chữ tình…

Buông tiếng thở dài,cô Bạch Mai tiếp:

-Hữu Phước là một chàng trai hoàn hảo nhưng khuyết điểm lớn nhất của anh ấy là…một người quá cầu toàn .Đối với mọi việc phải hoàn hảo tuyệt đối, tình cảm cũng vậy…kể cả những mối quan hệ với ai…anh xét nét quá nhiều…nên ở cạnh anh ta cô rất ngột ngạt…đã từ lâu cô đã muốn chia tay nhưng Hữu Phước không làm gì có lỗi …

Một tay chống cầm nhìn cô Bạch Mai ,Tuệ Nghi nói:

-Và cô tự nghĩ mình không được có lỗi với anh ta… cố gắng vì mối quan hệ với anh ta…

Cô Bạch Mai gật đầu không nói gì.

Tuệ Nghi chắt lưỡi,cầm muỗng gõ khẽ vào miệng ly nói mà như nói với chính mình.

-Dây đàn căng quá sẽ đứt…đúng thật…

Ngừng tay gõ ly, Tuệ Nghi nhìn cô Bạch Mai nói:

-Giờ cô đề nghị chia tay, anh ta không chịu …vậy cô làm gì giờ…

Lắc đầu nhìn Tuệ Nghi trìu mến, cô Bạch Mai mỉm cười:

-Cô đã quyết thì không thay đổi được…rồi anh ấy cũng nhận ra được con đường riêng của mình cần phải đi. Như cô chẳng hạn…cô đã tìm được một thứ mà bấy lâu nay cô tìm kiếm…

Rồi cô quay nhìn ra đường giọng cô Bạch Mai nhỏ dần:

-Dù thứ đó đối với người ta thật khác thường…

Tuệ Nghi tròn mắt nhìn cô Bạch Mai hỏi:

-Cô nói gì em nghe không rõ?

Quay lại nhìn Tuệ Nghi, cô Bạch Mai cười tươi:

-Em xong chưa? Chúng ta về thôi!

Gật đầu nhún vai, Tuệ Nghi lấy đá bỏ vào miệng nhai rơm rớp. Cô Bạch Mai lắc đầu cười kêu tính tiền…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro