Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giờ ra chơi vừa điểm thì Tinh Ngân vội vàng chạy nhanh ra chỗ lúc nãy cô để con mèo con trong cái thùng giấy phía sau trường kèn với sữa tươi.Cô vội vội vàng vàng là vì cô sợ có người đem nó đi,Tinh Ngân muốn nuôi nó nhưng hiện chưa thể đem nó về được đành phải để tạm ở đấy.

Vừa chạy tới nơi thì y như rằng nổi lo của Tinh Ngân đã ứng nghiệm . Đã có một nữ sinh đang ngồi vuốt ve nó một cách thích thú.Nhìn nét mặt thiên thần, thánh thiện của cô gái khiến Tinh Ngân sững người đứng nhìn chăm chú quên cả mục đích cô đến đây làm gì.

Bất chợt cô gái nhìn lên thấy Tinh Ngân đang đứng nhìn mình.Cô ta để con mèo con vào thùng trở lại và đứng lên nhìn Tinh Ngân mỉm cười nói:

-Chào em, xin lỗi em!Con mèo con này…

Nghe giọng nói như tiếng chuông ngân bên tai thật êm dịu , nụ cười dễ mến làm sao khiến Tinh Ngân đăm ra lúng túng:

-A,ưm…chào chị…

Cô gái dịu dàng cười :

-Con mèo này là của em à?

Tinh Ngân gật đầu hấp tấp:

-Um…đúng…em mới tìm thấy lúc sáng…

Cô gái cau mày suy nghĩ. Lúc sáng ? Không lẽ…người kỳ lạ mà Tuệ Nghi nói là cô bé này sao?Nghĩ vậy Thanh My nhìn quan sát Tinh Ngân.

Mái tóc ngang chấm vai, gương mặt bầu bĩnh ,cặp mặt to đen đang mở to nhìn Thanh My . Tinh Ngân là 1 người hoạt bát,yêu đời .Cô rất tự tin với ngoại hình của mình nhưng khi chạm mặt với Tuệ Nghi và Thanh My đã khiến lòng tự tin của Tinh Ngân giàm đi khá nhiều.Đối với Thanh My , Tinh Ngân cam tâm chịu thua nhưng so với Tuệ Nghi thì ngược lại hoàn toàn .Chẳng cam tâm chút nào!

Mỉm cười Thanh My nói:

-Chị là Liễu Thanh My , lớp 12A.Rất vui làm quen với em!

Nghe 2 từ “Thanh My” ,Tinh Ngân giật mình sững sốt nhìn chăm chăm vào người đối diện.Cô lấp bấp:

-Chị là… Thanh…My…

Ngạc nhiên vì thái độ lạ lùng của Tinh Ngân , Thanh My gật đầu:

-Đúng rồi. 

-Thiên Thần trường Thục Hoa đây sao?

Thanh My khẽ thở dài nhưng cũng gượng cười nói:

-Đúng…

Không đợi Thanh My nói thêm thì Tinh Ngân cúi gập người 90độ ,hăng hái tự giới thiệu:

-Em là Lý Tinh Ngân ,lính mới trường Thục Hoa –lớp 10B . Mong chị giúp đỡ em nhiều hơn!

Trố mắt vì thái độ lễ phép có hơi…quá trớn của Tinh Ngân .Thanh My cảm thấy cô bé trước mặt mình vừa thú vị vừa ngộ nghĩnh lạ lùng.Nhớ đến việc của mèo con , Thanh My dò hỏi:

-À,…chú mèo con này em tìm được nó ở đâu vậy?Nó dễ thương lắm.

Nghe nhắc đến “xuất xứ” của mèo con ,Tinh Ngân đang vui vẻ bỗng dưng nổi giận vô cớ,giọng cô quàu quạu:

-Em cứu nó ra khỏi một kẻ xấu xa đang hành hạ nó. 

Mở to mắt ngạc nhiên nhìn Tinh Ngân,Thanh My hỏi lại:

-Sao?Kẻ xấu xa đó hành hạ mèo con này à? Khó tin thật….

Tinh Ngân liền nói:

-Sự thật là vậy mà,kẻ xấu xa…

Biết “kẻ xấu xa” là ai rồi nên Thanh My lên tiếng cắt ngang lời nói của Tinh Ngân để giải mối hiểu lầm của cô bé:

-Sự thật không phải thế đâu Ngân.Kẻ xấu xa mà em nói không xấu xa như em nghĩ đâu.

Nhìn Thanh My khó hiểu ,Tinh Ngân nói:

-Vậy là chị biết cô ta sao?

Gật đầu mỉm cười,Thanh My vén mái tóc bị gió thổi ra trước mặt nói:

-Không những vậy bọn chị còn là bạn thân,do vậy chị biết chắc em có thể đã hiểu lầm rồi.

Nghe Thanh My nói thế mà Tinh Ngân vẫn không sao tin được . Cô cố nói :

-Nhưng chính mắt em thấy là cô ta đá…

Nói đến đây thì Tinh Ngân chợt nhớ lại hình như không phải là “đá” lắm vì mèo con lúc đó không hề có vẻ gì là đau đớn. Không lẽ do mình hiểu lầm thật sao?

Quan sát vẻ mặt đăm chiêu của Tinh Ngân , Thanh My biết cô bé nghĩ gì,khẽ mỉm cười Thanh My nói:

-Cô ấy là Vương Tuệ Nghi , bạn cùng lớp với chị . Lúc đầu bọn chị phát hiện chú mèo con này đang mắc kẹt trên cây và chính Tuệ Nghi đem nó xuống , vậy mà còn bị nó cào cho chảy máu tay. Chị lúc đó thì chạy đi mua sữa cho nó vì thấy có vẻ no đang đói…

Ngưng một lát quan sát vẻ mặt đang thay đổi đủ kiểu của Tinh Ngân theo lời nói của cô.Thanh My cảm thấy buồn cười nhưng vẫn cố nhịn định nói tiếp thì nghe Tinh Ngân lẩm bẩm gì đó .

-Tuệ Nghi … Tuệ Nghi…

-Em nói gì vậy?

Tinh Ngân nhìn thẳng Thanh My hỏi :

-Chị nói kẻ…à không chị ấy tên là Tuệ Nghi hả?

Thanh My thắc mắc:

-Đúng thế.Có gì lạ sao?

-Ác Quỷ Tuệ Nghi trường Thục Hoa …??

Thanh My gật gật đầu không nói.

Tinh Ngân vỗ trán than:

-Hèn chi…hắc ám như thế.

Thanh My nhìn chăm chú Tinh Ngân bằng ánh mắt kỳ lạ .Thấy Thanh My nhìn mình ,Tinh Ngân đỏ mặt lúng túng cô chẳng hiểu tại sao mình lạ lùng như vậy.

Thanh My bật cười lảng sang chuyện khác:

-Chú mèo con này em định nuôi nó hả?

Tinh Ngân gãi đầu cười gượng nói:

-Vâng, em định đem nó về nuôi nhưng chị đã phát hiện nó trước me thì nó phải là của chị mới đúng.

Lắc đầu ngồi xuống nựng nịu chú mèo con , Thanh My nói mà không nhìn Tinh Ngân:

-Em thích nó thì em nên chăm sóc nó đi.Ban đầu vì sợ không ai nuôi nó nên chị mới có ý đem nó về nuôi nhưng giờ đã có một cô chủ dễ thương yêu thích nó thế này thì chị yên tâm rồi.

Tinh Ngân định nói gì đó thì chuông reo vào học vang lên.Thanh My liền đứng dậy nói:

-Tạm biệt nhé mèo con. Chúc cưng có cuộc sống hạnh phúc nghen!

Rồi quay sang nhìn Tinh Ngân:

-Chị đi trước đây hẹn gặp lại em sau…

Nói rồi không đợi Tinh Ngân nói gì, Thanh My quay lưng bỏ đi . Thấy Thanh My đi gần đến ngã rẽ ,Tinh Ngân kêu to theo:

-Hẹn gặp lại chị lần sau nhé!

Thanh My đứng lại nhìn cô bé mỉm cười vẫy tay rồi đi tiếp . Nhìn nụ cười đó Tinh Ngân cảm thấy vui vui sao đó ,bước lại chỗ mèo con cô đậy nắp thùng lại nhìn chú mèo con bên trong nói:

-Cưng ngoan ở đây nha ! Lát nữa chị sẽ đưa cưng về nhà,cảm ơn cưng nhuiều lắm mèo con . Vì cưng mà chị quen được chị Thanh My dễ thương đó.Thôi,tạm biệt cưng nghen.

Chừa lại chút khoảng không ở nắp thùng, Tinh Ngân đứng dậy chạy nhanh đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro