chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn Thanh My bị đám nhóc bu quanh tíu tít bởi Thanh My cùng các chị trong Viện mồ côi chia quà cho bọn trẻ .Trông Thanh My lúc này giống Thiên Thần giữa những Thiên sứ bé con…

Tuệ Nghi ngồi dưới gốc cây cùng Hiệu trưởng Minh Thi . Cả hai nói chuyện mà vẫn quan sát Thanh My đằng xa .

-Thanh My thật dễ thương . Cô bé lần nào cũng chịu khó , nhẫn nại trước đám nhóc loi choi này .

Mỉm cười Tuệ Nghi nhìn Hiệu trưởng Minh Thi nói:

-Vì cô ấy là Thiên thần mà cô.

Gật đầu bà Hiệu trưởng Minh Thi cười hiền :

-Thiên thần giữa đời …thật cám ơn con lắm Tuệ Nghi . Mỗi lần hai con đến đều có quà cáp cho bọn nhỏ và chưa kể những khoản đóng góp của con .

Tuệ Nghi lắc đầu nói:

-Có đáng gì đâu cô , vả lại khoản tiền đó để ông ta phung phí những buổi tiệc vô vị thì thà làm việc tốt không hơn sao …

Bà Hiệu trưởng Minh Thi đứng dậy chậm rãi đi . Tuệ Nghi cũng đứng dậy bước theo sau , cả hai đi dạo vừa trò chuyện.Bà Minh Thi thở dài nhìn Tuệ Nghi đi bên cạnh nói :

-Con không thể tha thứ cho ông ấy sao Nghi?

Cúi đầu đếm từng bước chân giọng Tuệ Nghi buồn:

-Cô ơi , sự thật con rất muốn tha thứ cho ông ta nhưng …mỗi lần con nhắm mắt lại hình ảnh mẹ con vất vả sớm hôm để nuôi con cứ hiện lên . Điều đó khiến con rất đau đớn , hai hình ảnh trái ngược nhau ông ấy thì kẻ rước người đưa , của ăn của để trong khi đó mẹ con thì sao …

Vỗ nhẹ vai Tuệ Nghi như an ủi , bà Minh Thi nói :

-Dù sao ông ấy cũng là cha con , theo thời gian thì ông ấy cũng già…ông ấy chỉ có một mình con là con thôi.

Nhếch môi cười khinh bỉ , Tuệ Nghi nhìn khoảng không trước mặt . Giọng cô trở nên trơ lạnh :

-Do chỉ có một mình con là con nên ông ta mới đến nhận lại con . Nếu trước đó 5 năm ông ta có con với người đàn bà nào thì …con sợ ông ta quên luôn con có mặt trên đời này rồi .

Bà Minh Thi im lặng , khẽ thở dài bà nhìn Tuệ Nghi thương tâm , thông cảm .Được một lúc bà Minh Thi nói :

-Hai tuần trước cô có nhận nuôi một bé gái khoảng 5 tuổi như con lúc đó . Đặc biệt cô bé đó cũng có hoàn cảnh giống con , mẹ nó mất vì ung thư máu còn cha nó thì không biết đang ở đâu …nhìn lúc mới vào đây nó cũng khóc rất nhiều khi mẹ nó mất , khác với con nó trở nên trầm lặng , nhút nhát suốt mấy ngày…

Tuệ Nghi im lặng lắng nghe .Bà Minh Thi nói tiếp :

-Cũng may nhờ mấy đứa nhỏ lôi kéo , chơi chung với nó khiến nó cảm thấy nguôi ngoai phần nào…bắt đầu hoà đồng với mọi người.Nhưng…

-Rồi sao nữa cô ? Bé gái đó đâu …cô có thể cho con gặp được không cô?

Lắc đầu buồn bã bà Minh Thi nói :

-Nó mất rồi con ạ!

Nghe bà Minh Thi nói mà Tuệ Nghi giật mình sửng sốt:

-Tại sao ạ?

Giọng bà Minh Thi trầm buồn :

-Vì nó nhớ mẹ nó…cách đây ba ngày nó…nó lợi dụng các cô bảo mẫu không để ý , nó bỏ trốn chạy về nhà.Và…trên đường về nó …bị…

Tuệ Nghi cũng không kìm được mình, cô hồi hộp nóng ruột hỏi:

-Con bé bị sao thưa cô?

Bà Minh Thi xúc động giọng bà run run :

-Con bé bị …rớt xuống hố ga ngập nước vì cơn mưa lớn trước đó ,con đường đó thường rất vắng người qua lại nên không ai cứu kịp…Người ta vớt…xác nó buổi chiều ngày hôm đó .Khi…nhận lại…xác nó mọi người đã đau lòng và tự trách rất nhiều…

Thấy bà loạng choạng như sắp té , Tuệ Nghi liền đỡ bà ngồi xuống ghế đá gần đó. Cô lo lắng nhìn bà hỏi:

-Cô có sao không?Đáng lẽ con không nên…

Bà Minh Thi lắc đầu nhưng không lên tiếng .Tuệ Nghi cũng im lặng , cô nắm chặt hai tay vào nhau…ánh mắt ráo hoảnh nhìn về phía trước ,nuốt nước bọt khó khăn …cả hai cùng im lặng như cố trấn tĩnh cảm xúc đớn đau trong tim , thương cho một sinh mạng bé nhỏ chưa kịp có cuộc sống hạnh phúc bắt đầu đã vội kết thúc …Ôi , có phải chăng đó là số phận .Số phận của Tuệ Nghi và số phận của bé gái đó…

Được một lúc , Tuệ Nghi nhìn bà Minh Thi hỏi :

-Cô có hình cô bé đó không?

Gật đầu bà Minh Thi nói :

-Có, để cô vào lấy cho con xem.

Nói rồi bà Minh Thi đứng dậy.Tuệ Nghi nhìn theo mà có cảm giác đúng là thời gian đã trôi quá mau…nhìn xung quanh , mọi thứ đều thay đổi – 12 năm rồi chỉ những gốc cây là vẫn vậy…

-Bé Tuệ phải không?

Đang đắm chìm trong suy nghĩ , Tuệ Nghi giật mình bởi tiếng ai gọi cô.Từ đằng xa có một cô gái tóc dài , đeo kính không gọng nhìn có vẻ khoảng 25 , 26 đang mỉm cười nhìn Tuệ Nghi đi tới.

Còn thắc mắc cô gái đó là ai thì nghe Thanh My đến sau lưng Tuệ Nghi từ lúc nào . Thanh My vịn vai Tuệ Nghi mỉm cười:

-Nãy giờ Nghi ở đây à?Làm em đi tìm mãi…

Tuệ Nghi cười nhẹ với cô rồi nhìn lại cô gái giờ đã đến gần hai người.Nhìn cô gái , Tuệ Nghi thắc mắc :

-Chị là …

Cô gái đeo kính cười tươi vỗ vỗ lên đầu Tuệ Nghi nói :

-Không nhớ chị sao ?Vô tình thế ,con bé lóc chóc ngày nào giờ lớn thế này rồi à?

Thanh My bực bội trước cử chỉ thân mật với Tuệ Nghi như thế . Định lên tiếng phản ứng thì Thanh My ngỡ ngàng khi nghe Tuệ Nghi reo lên:

-Chị Bạch Mai phải không ?Trời ạ , nhìn không ra…

Thanh My kéo khẽ tay Tuệ Nghi ý muốn hỏi “đây là ai?”…

Tuệ Nghi nhìn Thanh My rồi bật cười:

-Thanh My, đây là chị Bạch Mai .Lúc nhỏ Nghi thường bị chị ấy “ăn hiếp”, “quấy rầy”…

Thanh My trố mắt ngạc nhiên nhìn hai người bởi cách giới thiệu của Tuệ Nghi . Chị Bạch Mai bật cười liếc Tuệ Nghi rồi nhìn Thanh My nói :

-Đừng nghe lời bé Tuệ . Con bé này vẫn vậy không thay đổi chút nào …chị là Nguyễn Bạch Mai , hiện là giáo viên cấp ba . Rất vui được gặp em!

Tuy không thích cách Bạch Mai gọi Tuệ Nghi thân mật . Nhưng Thanh My cũng phải tỏ ra lịch sự:

-Em là bạn thân của Tuệ Nghi , em tên Liễu Thanh My lớp 12. Hân hạnh được biết chị…

Thanh My cố tình nhấn mạnh từ “bạn thân” khi giới thiệu mình . Cô làm thế như khẳng định Tuệ Nghi đang thân với cô hơn bất cứ ai . Điều đó làm gì chị Bạch Mai không biết nhưng chị ta chỉ mỉm cười thôi.

Tuệ Nghi nhìn chị Bạch Mai hỏi:

-Ủa,chị là giáo viên cấp ba.Vậy chị đang dạy cho trường nào?

Bạch Mai định trả lời thì thấy bà Hiệu trưởng Minh Thi đang bước đến gần.Bà nhìn chị Bạch Mai hỏi:

-Con đến đây hồi nào vậy?

Chị Bạch Mai khoác tay bà Minh Thi thân mật nói :

-Con mới vừa đến thôi , nghe mấy chị nói có bé Tuệ đến nên con liền chạy đi “lùng bắt” con bé này . 

Tuệ Nghi bật cười:

-Giờ “lùng bắt” được rồi nè .

Chị Bạch Mai thấy trên tay bà Minh Thi đang cầm tấm ảnh của một bé gái . Đang cười chị liền ngừng ngay nhìn bà Minh Thi hỏi :

-Cô lấy tấm hình bé Chi ra chi vậy cô?

Đưa tấm hình cho Tuệ Nghi xem , Thanh My cũng ghé mắt nhìn . Trong hình là một đứa bé gái đang ôm một con gấu bông , cô bé không cười khi được chụp ảnh như bao đứa trẻ khác .

Thanh My nhìn tấm hình rồi nhìn ba người thấy vẻ mặt ba người đều buồn bã . Cô thắc mắc hỏi bà :

-Thưa cô,đây là ai vậy cô?

Bà Hiệu trưởng Minh Thi giọng rầu rầu:

-Cô bé đó tên là Bích Chi , vừa vào đây hai tuần trước và …cũng mới mất cách đây ba ngày.

Thế là Thanh My cũng bị lây luôn nỗi buồn của ba người. Mặc dù không biết tại sao cô bé chết, nhưng Thanh My nhìn cô bé thật dễ thương vậy mà…

…Sau một hồi trò chuyện , cả hai tạm biệt mọi người để về . Trước khi ra về , cả hai có hỏi chị Bạch Mai dạy ở trường nào thì chị chỉ mỉm cười tinh quái không trả lời , chỉ nói là bí mật.

HOTBOY

Sáng hôm sau , chưa tới giờ vào học . Thanh My và Tuệ Nghi ngồi ghế đá trong sân trường .

Thanh My hỏi :

-Tối nay Nghi tính làm sao?

Vuốt nhẹ mái tóc Tuệ Nghi mỉm nụ cười bí ẩn nói:

-Sẽ có bất ngờ mới cho ông ấy , em chờ xem! À, tối nay em đến đó trước đi đừng chờ Nghi…

Cau mày nhìn Tuệ Nghi , Thanh My hỏi:

-Sao vậy ? Lần nào chúng ta cũng đi chung mà .

Tuệ Nghi bẹo má Thanh My cười cười:

-Nghi không bỏ trốn đâu mà em sợ . Nghi chỉ đến sau em một chút thôi!Ngoan,nghe lời Nghi thương.

Thanh My đỏ mặt hất tay Tuệ Nghi ra:

-Gì chứ,ai cần Nghi thương.

Tuệ Nghi nhướng mày:

-Nhớ nha…em nói đó nha! Có người cần Nghi thương thì đừng hối hận à nghen.

Thanh My ôm chặt lấy cánh tay Tuệ Nghi ,cười nói:

-Ai cho phép chứ, Nghi là của em mà …

Tuệ Nghi bật cười trước tính trẻ con của Thanh My . Cô định trêu ghẹo nữa thì thấy Tinh Ngân đang đi đến.Tuệ Nghi nói nhỏ:

-Fan hâm mộ của em đến kìa!

Thanh My nhìn Tuệ Nghi cảnh cáo :

-Nghi không được trêu chọc cô bé nữa đó.

Tuệ Nghi cười cười:

-Ok…Nghi không đụng đến “đệ tử”của em đâu.

-Chào chị Thanh My…

Thanh My mỉm cười nhìn Tinh Ngân đứng trước mặt nói:

-Chào em!

Tinh Ngân liếc nhìn Tuệ Nghi đang nhìn mình cười cười.Nếu mấy lần trước thì Tinh Ngân đã trả treo , nói móc Tuệ Nghi rồi nhưng lần này cô bé lại ấp úng có phần ngượng ngùng khi thấy Tuệ Nghi đang nhìn mình…

Nhìn cô bé như vậy , Thanh My thấy tội nghiệp liền liếc nhìn Tuệ Nghi cảnh cáo .Tuệ Nghi nhún vai như mình là kẻ vô tội.

-Chào…chị Tuệ Nghi…

Nghe Tinh Ngân chào mình bằng thái độ lễ phép có phần ngượng ngập , Tuệ Nghi ngạc nhiên mở to mắt nhìn . Không chỉ Tuệ Nghi mà cả Thanh My cũng bị bất ngờ không kém.

Bầu không khí ngượng ngập bao quanh ba người , trong khoảnh khắc không ai lên tiếng. Thanh My khẽ đẩy tay , đưa mắt ra hiệu với Tuệ Nghi . 

Tuệ Nghi lúng túng chào lại:

-À…chị Tuệ Nghi chào…em Tinh Ngân…

Nghe cách chào hơi bị lễ phép của Tuệ Nghi . Thanh My buồn cười và thế là cô cười lớn khiến cả hai càng đỏ mặt hơn.

Tuệ Nghi nhăn mặt gắt:

-Có gì mà em cười dữ vậy ?

Thanh My bụm miệng cố nín cười đến đỏ mặt.Cô gật gật đầu nói:

-Ờ, ờ…nhưng mắc cười quá…gì mà…hahaha…

Cảm thấy quê quê, Tuệ Nghi chòm người bụm miệng Thanh My lại . Tuệ Nghi đe doạ:

-Em không nín cười thì sẽ biết tay Nghi đấy.

Tinh Ngân lúng túng cúi chào hai người.

-Em đi đây , hẹn tối nay gặp lại!

Nói xong Tinh Ngân bỏ chạy như gặp ma không bằng . Cả hai cùng sững người lại không cười đùa nữa bởi câu nói của Tinh Ngân.

Ngỡ ngàng mất mấy giây , rồi Tuệ Nghi quay sang hỏi Thanh My:

-Em mời Tinh Ngân dự tiệc tối nay hả?

Thanh My lắc đầu:

-Không có .

Nếu là sinh nhật của Thanh My , Tinh Ngân tham dự thì không có gì lạ dù không có mời cô bé cũng sốt sắng đi nữa kìa .Nhưng đây lại là sinh nhật Tuệ Nghi (dù trên danh nghĩa) …người mà Tinh Ngân ghét cay ghét đắng …Sao lại có mặt ở đó nhỉ ?Thật khó hiểu!Có thể tối nay không chỉ một mình Tinh Ngân mà có nhiều học sinh trong trường Thục Hoa cũng có mặt.Vì ba mẹ họ đều là bạn hay đối tác làm ăn của ba cô …

Còn với Thanh My lại có suy nghĩ khác , thái độ thân thiện quá đột ngột của Tinh Ngân đối với Tuệ Nghi khiến Thanh My có cảm giác kỳ lạ.

Tối đó, tiệc sinh nhật Tuệ Nghi được tổ chức tại khách sạn New Wold Saigon . Tất cả có mặt tại đó toàn những người có máu mặt trong kinh doanh lẫn chính trị và nhiều học sinh trường Thục Hoa . Tiệc được tổ chức theo kiểu buffet , ông Vương Mẫn Thiên đã từ Mỹ trở về lúc sáng sớm hôm nay.

Nhìn ông mỉm cười tươi chào hỏi quan khách , người ngoài không biết cứ tưởng đây là tiệc chiêu đãi của ông chứ không phải tiệc sinh nhật con gái ông.

Đang nói cười vui vẻ với một cặp vợ chồng thì ông Mẫn Thiên thấy ông Liễu Kiến Hào đi cùng hai con là Thanh Bảo và Thanh My bước vào. Ông liền xin lỗi hai vợ chồng nọ rồi đi nhanh ra bắt tay chào ông Kiến Hào.Hai ông bạn già tay bắt mặt mừng như lâu ngày gặp lại…Thanh Bảo thật điển trai trong bộ veston màu đen,ravat đỏ .Anh mỉm cười đưa hộp quà lễ phép nói:

-Chào bác, cháu có chút quà mừng sinh nhật Tuệ Nghi . À…

Nhìn Thanh Bảo quay nhìn tìm kiếm xung quanh là ông Mẫn Thiên biết anh đang tìm ai . Ông bật cười thích thú nhận quà rồi đưa cho quản gia Việt đứng sau cầm lấy,trong mắt ông…Thanh Bảo đạt điểm cao về việc kén chồng cho Tuệ Nghi.

-Cám ơn cháu …

Thanh My không nhìn xung quanh mà vào thẳng vấn đề vì vừa đi vào đây điều đầu tiên cô chú ý là Tuệ Nghi nhưng nảy giờ mà Thanh My không thấy cô đâu. Nhìn ông Mẫn Thiên , Thanh My hỏi:

-Bác ơi , Nghi đâu rồi bác?

Ông Kiến Hào lắc đầu nói với hai con:

-Kìa hai đứa…

Ông Mẫn Thiên bật cười vỗ vai ông bạn nói:

-Anh trách bọn nhỏ làm gì, chúng ta sắp thành một nhà rồi khách sáo chi nữa…

Ông Kiến Hào cười to sảng khoái trước lời nói của bạn. Người vui nhất là Thanh Bảo …vì ông Mẫn Thiên nói vậy nghĩa là ước mơ của anh sắp thành sự thật . Nhưng ngược lại người khó chịu , buồn bực nhất lại là Thanh My . Cô cau mày cố giữ giọng bình tĩnh Thanh My nói :

-Cháu xin phép bác và ba , con đi tìm Tuệ Nghi ạ…

Ông Kiến Hào cười nói:

-Đúng đó. Con đi tìm Tuệ Nghi xem nãy giờ mà không thấy nhân vật chính đâu cả.

Thanh My bỏ đi sau khi thấy hai ông già chấp thuận , cô không thèm điếm xỉa gì tới anh trai mình . Dù Thanh My biết Thanh Bảo vô tình nhưng cô vẫn ghét cay đắng anh.

Nhìn Thanh My đi , ông Mẫn Thiên nhìn lại ông bạn cười nói :

-Thanh My càng lớn càng đẹp gái ra . Ra dáng thiếu nữ biết bao anh chàng theo đuổi …anh có tìm được chàng rễ nào ưng ý cho Thanh My chưa?

-Thật sự thì cũng có rồi nhưng tôi còn chưa muốn nó rời xa tôi sớm quá..

Nói rồi ông Kiến Hào bật cười vui vẻ . Ông Mẫn Thiên cũng gật đầu cười đồng ý.

Đúng là hôm nay , Thanh My thật tuyệt vời trong bộ váy màu trắng . Phần trên ôm sát ngực để lộ bờ vai trắng ngần , dài ngang gối được tạo kiểu cắt xéo một bên dài một bên ngắn . Ôm lấy thân hình can đối , chuỗi ngọc trai ngự trị trên chiếc cổ trắng hồng . Thanh My trang điểm khéo léo làm nổi bật nét đẹp Thiên thần vốn có của mình , mái tóc uốn lọn chải sang một bên.

Thanh My đi đến đâu là bao nhiêu ánh mắt bị cô hút lấy bấy nhiêu . Vậy mà cô không quan tâm , cô chỉ cần một người quan tâm mà hiện giờ không thấy đâu khiến Thanh My muốn đỗ quạu.

Đang tìm kiếm thì Thanh My nghe tiếng Tinh Ngân gọi:

-Chị Thanh My!

Quay nhìn lại , cô thấy Tinh Ngân mỉm cười đi đến :

-Hôm nay chị đẹp quá!

Mỉm cười ngắm Tinh Ngân , Thanh My khen:

-Em xinh thật...em đến lúc nào vậy?

-Em cũng mới đến thôi. Ủa , sao chị đứng đây một mình còn … còn chị Tuệ Nghi đâu?

Khẽ mỉm nụ cười nhạt, Thanh My nhìn thẳng Tinh Ngân giọng nửa đùa nửa thật:

-Chà…em hết gọi Nghi là “kẻ xấu xa” rồi ha…

Lúng túng cúi mặt , Tinh Ngân xấu hổ đỏ mặt bởi cái nhìn vừa trêu chọc vừa…có gì đó như soi mói của Thanh My.

Tinh Ngân ấp úng nói:

-Chị có nói…chị ấy đâu phải kẻ xấu xa …

Bầu không khí ngượng ngùng , căng thẳng bao quanh hai người lập tức bị phá vỡ ngay bởi tiếng ồn ào xung quanh.

-Ồ…

-Ai vậy?...

-Tuyệt vời!

-Wow…so cool…

Thanh My và Tinh Ngân cùng lúc quay nhìn ra cửa. Cả hai trố mắt , sững sờ …tim cả hai cùng một lúc như muốn ngừng đập bởi đập vào mắt mọi người lúc này là một Tuệ Nghi trong bộ dạng không ai ngờ đến.Mái tóc dài đen óng đã bị cắt mất thay vào đó là mái tóc tém nhưng không quá ngắn như con trai , mái dài được chải phớt qua một bên thêm bộ comple lịch lãm .Nhìn Tuệ Nghi bây giờ như một hotboy chứ không còn một hotgirl nữa.

Vừa nhếch môi cười vừa bước thẳng đến phía ba mình . Tuệ Nghi thản nhiên trước ánh mắt chết sững của ông , vừa cười Tuệ Nghi vừa nói:

-Chào ba , con xin lỗi đã đến trễ!

Ông Mẫn Thiên vẫn không phản ứng chỉ biết nhìn sững con gái cưng trước mặt. Tuệ Nghi quay sang nhìn ông Kiến Hào và Thanh Bảo cũng đang tình trạng như mọi người.

-Chào bác , chào anh Thanh Bảo…Tuệ Nghi rất vui khi hai người đến dự sinh nhật…

Chưa kịp nói hết câu thì Tuệ Nghi bị ông Mẫn Thiên nắm tay kéo đi.Trước khi đi ông còn dặn lại với quản gia Việt đứng gần đó:

-Anh hãy ở đây giúp tôi tiếp đãi mọi người…

Nói rồi ông hậm hực kéo Tuệ Nghi đi nhanh vào trong . Cô cũng ngoan ngoãn đi theo không hề phản đối.

Lúc này mọi người bắt đầu bàn tán , xôn xao hẳn lên.

Hai cha con ông Kiến Hào nhìn nhau không biết nói gì.

Tinh Ngân phải đưa tay lên ngực như muốn trấn tĩnh con tim đang loạn nhịp …Ánh mắt long lanh , say mê không sao thu hồi lại được.

Còn Thanh My cũng không thua gì Tinh Ngân .Bình thường Thanh My đã mê Tuệ Nghi bây giờ càng khó kiểm soát được con tim mình hơn…thì ra lúc sáng Tuệ Nghi nói là có bất ngờ mới là vậy .Thanh My lập tức đi như chạy về phía lúc nãy hai cha con Tuệ Nghi vừa đi.

Trong lúc đó,ở căn phòng sang trọng…

Ông Mẫn Thiên tức giận nhìn Tuệ Nghi quát:

-Con làm thế là sao hả ?

Tuệ Nghi nói tỉnh bơ :

-Con có làm gì đâu ba . Con chỉ muốn thay đổi kiểu tóc thôi mà!

Ông Mẫn Thiên tức giận đi tới đi lui trong phòng và ông nói lớn:

-Vậy còn đồ con mặc thì sao ? Tại sao con không mặc đồ mà ba chuẩn bị cho con …con muốn chống đối ba phải không?

Ông càng nói càng quát lớn. Nhưng Tuệ Nghi vẻ mặt vẫn vậy.

-Con có chống đối ba lúc nào đâu . Ba không thấy sao , ba kêu con phải có mặt ở đây thì con đã ở đây . Việc trang phục…

Ông Mẫn Thiên hậm hực :

-Trang phục thế nào?Lý do bào chữa của con thế nào hả?

Tuệ Nghi đưa tay ra cửa nhìn ông Mẫn Thiên nói:

-Lúc nãy ba không thấy sao ? Mọi người đều ngạc nhiên chứ có chê bai gì con đâu.

Tức đến nổ đom đóm mắt , ông Mẫn Thiên loạng choạng như sắp té . Tuệ Nghi tuy ghét ông nhưng thấy ông thế, cô cũng hoảng hốt chạy lại đỡ ông ngồi xuống ghế. Tuệ Nghi lo lắng:

-Ba …ba không sao chứ?

Ông ngồi xuống ghế tuy tức giận nhưng vẫn cố kìm nén không để nó bùng nổ . Vì giữa hai cha con đã có một hố sâu, ông không muốn vì việc này mà đào thêm cho nó sâu không gì lấp được.

Ông nhìn Tuệ Nghi dịu giọng nói:

-Tuệ Nghi à…ba chỉ có một mình con là con . Mà con là con gái…mặc dù ba rất muốn phải chi con là con trai thì tốt biết bao nhưng…con gái vẫn là con gái .Lấy chồng sinh con…

Tuệ Nghi nghe ông nhắc đến điều mà cô ghét nhất . Cô liền lên tiếng :

-Ba à , con biết mình là con gái mà…

Ông Mẫn Thiên gật đầu hài lòng.

Tuệ Nghi nói tiếp:

-Nhưng con gái thì đã sao đã sao ? Con gái thì thua con trai sao ?...

Ông cau mày bởi sự bướng bỉnh của Tuệ Nghi . Ông định cho cô bài học thì có tiếng gõ cửa , ông bực bội to tiếng:

-Chuyện gì đó? Vào đi!

Ông quản gia Việt mở cửa bước vào , thoáng liếc nhìn Tuệ Nghi rồi ông quản gia Việt nhìn lại ông chủ nói:

-Thưa ông chủ. Có ngài đại sứ Willam đến ạ !

Ông Mẫn Thiên liền đứng dậy chỉnh lại y phục bước ra cửa . Trước khi đi ông nhìn lại Tuệ Nghi nói :

-Con hãy ở trong này suy nghĩ kỹ đi . Mọi việc bên ngoài không cần con dự nữa…

Nói rồi ông bỏ đi một mạch . Quản gia Việt khẽ thở dài nhìn Tuệ Nghi rồi đóng cửa đi theo ông chủ.

Ngồi phịch xuống ghế sofa , Tuệ Nghi nhìn mình trong gương . Hiện ra trước mặt cô không còn là một cô nữ sinh đáng yêu nữa mà là đứa con trai dễ thương , dễ yêu…

Nhếch môi cười , Tuệ Nghi cởi áo khoác ngoài tháo bỏ ravat mở hai nút áo trên.Ngã người ra sau , Tuệ Nghi đưa tay vò đầu . Không biết cô nghĩ gì thì cô bật cười to nhưng trong tiếng cười đó không hề có sự vui sướng hay thoải mái nào cả.

Bỗng cánh cửa bật mở , Thanh My xuất hiện .

-Tuệ Nghi…

-Thanh My đó à?Đêm nay em đẹp quá!

Thanh My mỉm cười đóng cửa sẵn tiện cô khoá chốt luôn (ý đồ mờ ám)

Bước nhanh đến trước mặt Tuệ Nghi , Thanh My ngắm kỹ Tuệ Nghi :

-Không ngờ…

Tuệ Nghi nghiêng đầu mỉm cười nheo mắt :

-Sao nào ?Em thấy Nghi thế nào ?Đẹp zai hông?

Bất chợt Thanh My ngồi vào lòng Tuệ Nghi , cô ôm mặt Tuệ Nghi đặt lên môi Tuệ Nghi một nụ hôn nồng nhiệt thay cho lời nói . Tuệ Nghi đáp trả nồng nhiệt không kém , hai tay cô ôm chặt eo Thanh My .Còn Thanh My thì choàng tay ôm cô .

Hai người chìm đắm trong bể tình không biết bao lâu rồi mới rời môi nhau ra .

Kề trán nhau , Thanh My nói trong hơi thở gấp:

-Đáng ghét , Nghi khiến em không kìm chế được mình nữa rồi . Và quyến rũ bao nhiêu người phải ngã lòng tối hôm nay . Đúng là Ác Quỷ mà!

Tuệ Nghi cười cười nói:

-Không biết ai quyến rũ ai à nha?Nhìn lại tình cảnh hiện giờ đi rồi nói cũng không muộn đó. Hì!

Nhìn nụ cười gian của Tuệ Nghi , Thanh My nhìn lại mình thì ra cô quên mất mình đang mặc loại y phục gì . Phần trên hở ngực phần dưới để lộ đôi chân đến đùi trắng mịn thật khiêu gợi . Đỏ mặt định đứng dậy thì Thanh My bị Tuệ Nghi ôm giữ lại .

-Nè , tự nhào vào ngồi trên đùi người ta miễn phí rồi giờ định rút lui hả ? Đâu có dễ vậy cưng.

Xấu hổ cố đẩy Tuệ Nghi ra , Thanh My đỏ mặt nói:

-Định sàm sỡ hả?Có tin em la lên không?

Tuệ Nghi bật cười:

-Chời ơi…vậy thì em la thử cho Nghi nghe xem nào!

Thanh My bật cười khúc khích, vờ lấy hơi chuẩn bị la lớn:

-Bớ…uhm…

Chưa kịp kêu thành lời thì Thanh My bị Tuệ Nghi dùng môi khoá miệng cô lại.Lần này nụ hôn sâu hơn và do Tuệ Nghi chủ động nên Thanh My có cảm giác mình bị nuốt chửng,cô rên khẽ trên cổ họng.Dần dần môi Tuệ Nghi tách ra và trôi tuột xuống cổ,vai,ngực Thanh My khiến cô như cảm nhận được một luồng điện chạy ngang người.

Bấu chặt lấy đầu,cổ Tuệ Nghi . Thanh My rên khẽ bởi bàn tay người yêu đang du hành trên đùi cô và dần tiến sâu lên trên.Trong căn phòng vắng lặng bị phá tan bởi tiếng rên siết, đau đớn của Thanh My và cùng với khoái cảm do Tuệ Nghi đem đến.Tên Tuệ Nghi được ngự trị trên đôi môi anh đào đó, từ giờ phút này đây. Thanh My mãi mãi là của Tuệ Nghi , có thể là món quà đáng quý nhất trong sinh nhật thứ 18 của cô.

Qua thời gian khá lâu, Thanh My mệt mỏi ngồi dựa hẳn vào người Tuệ Nghi.Tay vuốt ve cổ Tuệ Nghi , Thanh My nhỏ nhẻ nói:

-Em là của Nghi rồi đó.Đừng bỏ em nhé!

Xoa xoa nhẹ bờ vai còn lấm tấm mồ hôi của Thanh My, Tuệ Nghi hỏi nhỏ vào tai cô:

-Không đâu bx.Em còn đau không?

Rướn người hôn lên cổ Tuệ Nghi, Thanh My thì thầm:

-Ox vẫn chưa là của em.Lần sau sẽ tới ox đó…

Mỉm cười dịu dàng , Tuệ Nghi nói:

-Tối nay chịu không?Ba Nghi ngay đêm nay đáp chuyến bay về Mỹ , em ở lại nhà Nghi nghen.

Mỉm cười sung sướng,Thanh My gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro