chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Em là học sinh mới sao. Cô đã được báo rồi. Em vô đây giới thiệu đi.- bà cô đổi giọng một cách bất thường, mới lúc nãy còn cộc cằn thô lỗ lắm mà.

-Dạ.- nó rụt rè đi vào.

-Mình tên là Nguyễn Hoàng Nhi. Có gì xin mọi người giúp đỡ nha.- nó nở một nụ cười tươi không gì tươi hơn luôn.

Một số mấy nhóc nam bị nụ cười của nó làm lóa mắt thì nhao nhao lên :

-Bạn thật dễ thương. Ngồi kế mình đi.

-Tao đập mày chết giờ, ngồi kế tao chứ.

-Tao... phải là tao.

-Tao mà.

..............

Tụi này nhoi tới mức bà cô đập bàn mấy lần mà chẳng có thay đổi gì. Sợ thật.

-Thôi, vậy em xuống kia ngồi đỡ nha.- bà cô chỉ xuống cái bàn cuối dãy nằm trong hóc. Đương nhiên là nó rất thích chỗ này, ngồi cuối rất yên tĩnh, ít bị chú ý lại còn ngồi ngay cửa sổ nữa. Nhìn ra ngoài là một vườn hoa, đúng là trường nhà giàu có khác, vườn hoa to khiếp luôn, bằng một ngôi trường cỡ nhỏ đoa nha, không được xem thường. Nó lấy sách vở ra học, chăm chú nghe cô giảng nên nó cũng hiểu được chút chút. Cũng biết đọc chữ như a, ă, â, b..... kể ra nó cũng giỏi chứ đúng không. ( t/g : ai đời lại tự khen mình như thế. )

-Tiết học hôm nay kết thúc. Các em ra chơi đi.

-Ra chơi đi tụi bây.- cả đám học sinh reo lên như bắt được vàng vậy. Lớp gần ra hết rồi, nó vẫn ngồi im như thế. Nó lấy hộp cơm bà chuẩn bị ra ăn. Bà thật chu đáo nha, làm cho nó quá trời luôn. Nó ngồi ăn bình yên được một lúc thì :

RẦM

Cái bàn nó ngồi bị đạp xuống đất. Những thứ trên bàn đương nhiên đều rơi vương vãi trên nền. Còn thủ phạm thì lại vênh vênh cái mặt lên, kênh kiệu nói:

-Ê con kia, mày chỉ là học sinh mới thôi. Đừng bày trò câu dẫn mấy đứa con trai trong lớp này.- đây là cách nói chuyện của học sinh lớp một sao, y như cách nói chuyện của mấy bà giúp việc của nhà nó vậy.

-Cách bạn nói chuyện giống như mấy cô giúp việc nhà mình vậy.- nó ngây thơ nói mà không biết mình vừa châm ngòi cho quả bom sắp nổ.

BỐP

-Mày dám nói thiên kim đại tiểu thư gia tộc Lâm lừng danh này giống người giúp việc ư ? Mày chán sống rồi hả. - con nhỏ này tát nó một cái sưng hết một nửa mặt làm nó đau muốn khóc luôn. Nó nói gì sai sao, nó chỉ nói những điều nó nghĩ thôi mà.

-Mình làm gì sai mà bạn lại đánh mình chứ ?

-Ê nó hỏi nó làm gì sai kìa ? Đập nó cho nó biết tay đi.- con nhỏ này vừa nói xong thì cả đám lôi nó xuống đất. Đứa đạp, đứa đá,...... Nó sợ quá khóc nức lên. Vừa hay có người tới :

-Tại sao lại đánh người khác thế. Là một cô gái tốt thì không nên thế đâu.- nó nhớ rồi là anh chàng hồi sáng chỉ nó phòng hiệu trưởng.

-Coi như lần này mày hên đó.- tui con gái nghe anh chàng này nói xong ngượng quá bỏ đi nhưng cũng không quên phán nó một câu.

-Em có sao không ? Mới vô học mà đã bị người ta đánh rồi.

-Em không sao. Cảm ơn anh vụ hồi sáng nhé.

-Em chắc chứ, người em bị chảy máu kìa.- anh ta chỉ vào vết thương ở mu bàn tay và ở đùi của nó.

-Không sao mà.

-Cũng gần hết giờ rồi. Hay em nghỉ tiết cuối đi. Lên phòng y tế anh băng bó vết thương cho.

-Phiền anh không ?

-Không.

-Vậy cảm ơn anh lần nữa nhé.- nó lại cười. Nụ cười này vô tình làm ai đó siêu lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro