Chương 10: Mặc áo sơ mi của anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm cuối năm, người làm trong dinh thự đều đã về quê hết cả, toàn bộ ngôi nhà rộng lớn giờ chỉ có Lâm Thiên và Trần Ý Hàm, cô đột nhiên có chút không quen


Lâm Thiên dường như vô cùng bận rộn, cả buổi tối liên tục nghe điện thoại, đôi tay lướt nhanh qua hàng phím laptop


Trần Ý Hàm ngồi xuống bên cạnh hắn, mặc dù không hiểu lắm nhưng vẫn nhìn rất chăm chú:

-"Anh đang xem cái gì vậy?"


-"Biểu đồ chứng khoán"

Lâm Thiên quay sang hôn nhẹ lên gò má cô, đáy mắt tràn đầy yêu chiều


Trần Ý Hàm theo bản năng nghiêng đầu, vừa đúng lúc chạm vào đôi mắt sâu thăm thẳm ấy, hai luồng hơi thở hòa quyện, khoảng cách gần đến gang tấc


Ngón tay Lâm Thiên dịu dàng vuốt tóc cô, trong tình huống này, nụ hôn không thể không xảy ra, môi lưỡi quấn quýt, thoáng ngậm chặt rồi lại rời đi


Một nụ hôn kiểu Pháp điển hình


Lâm Thiên không hề có ý định từ bỏ, vẫn tiếp tục ôm chặt lấy cô, chiếc váy mỏng manh bị hắn kéo xuống dễ dàng, thanh âm trầm ấm vang vọng bên tai:

-"Hàm nhi, anh muốn em"


Thân thể Trần Ý Hàm khẽ run, xúc cảm tê liệt vì những đụng chạm của Lâm Thiên, hai người nằm dài trên chiếc ghế sô pha, cô mơ hồ nhận ra, trong thời khắc này có một ngọn lửa nào đó đang muốn bùng cháy


Lâm Thiên vuốt ve khắp nơi, xoa nắn ngực cô, chơi đùa đôi nhũ hoa hồng nhuận như cánh anh đào chớm nở


-"Ah... "

Trần Ý Hàm rốt cuộc không kiềm chế được khẽ rên rỉ


Lâm Thiên cọ mũi vào mũi cô, mùi hương dục vọng lan tỏa:

-"Hàm nhi, anh yêu em!"


Trước mắt cô trở nên mờ mờ ảo ảo, bất đắc dĩ vòng tay ôm lấy cổ hắn, hai cơ thể dính chặt không còn kẽ hở, nhịp nhàng vận động


Chiếc ghế sô pha lộn xộn như bãi chiến trường, mật dịch hoan ái vương đầy trên đệm ghế, Lâm Thiên vẫn ở bên trong Trần Ý Hàm, say đắm nhìn khuôn mặt phong tình của cô


Trước đây hắn đã từng ngủ với rất nhiều phụ nữ, loại nào cũng có, nhưng cô là người đầu tiên có thể khiến hắn không nỡ rời xa, cho dù làm tình bao nhiêu lần cũng vẫn thấy không đủ, chỉ muốn cùng cô ngày đêm sênh ca, đến khi nào thỏa mãn mới thôi


Trần Ý Hàm bị hắn hành hạ một trận, tay chân rã rời, ngữ âm trở nên yếu ớt như người say rượu:

-"Thiên... thả em ra đi, em khó chịu quá"


Lâm Thiên vuốt ve mái tóc cô, dịu giọng:

-"Bảo bối, ngoan, chúng ta lên phòng được không?"


-"Không"

Thần kinh Trần Ý Hàm lập tức được đả thông, kiên quyết lắc đầu:

-"Không được, em không... ưm.... " 


Hai bàn tay nhỏ nhắn của cô đánh như mưa vào lồng ngực hắn, nhưng hắn vẫn không chút bận tâm, tiếp tục dùng đầu lưỡi thăm dò khắp khoang miệng thơm ngát


Trần Ý Hàm vô lực phản kháng, tiềm thức bởi vì hàng loạt công kích mà dần dần gục ngã, Lâm Thiên cúi đầu liếm vành tai cô, sau đó hôn xuống cổ, xương quai xanh, ánh mắt tà tứ:

-"Bảo bối, anh ăn em đến nghiện mất thôi"


-"A... ah... anh, em không muốn làm ở đây"

Trần Ý Hàm khẩn thiết cầu xin, nhớ về tình trạng hỗn loạn vừa nãy, ở nơi vốn dĩ dùng để tiếp khách lại diễn ra loại chuyện tế nhị kia, cô thực sự rất ngại


Lâm Thiên mạnh mẽ bế ngang hông cô đi thẳng tới tầng hai, đạp tung cửa phòng, nhanh chóng đè lên người cô, bàn tay hắn lướt xuống hoa huyệt, khóe môi khẽ cong:

-"Em xem, đã ướt đẫm hết rồi, cơ thể em nhạy cảm thật đó"


Trần Ý Hàm mím môi, mi tâm hơi nhíu, ngập ngừng hỏi:

-"Vậy so với những người đàn bà khác, em có đặc biệt hơn họ không?"


-"Tất nhiên là đặc biệt, em thuần khiết hơn họ nhiều"

Lâm Thiên ngậm lấy đôi môi sưng đỏ đẹp mê hồn, bắt đầu tiến vào trong thân thể cô, động tác càng ngày càng mãnh liệt


-"Ah... đau... "

Bàn tay Trần Ý Hàm nắm chặt chăn, vầng trán rỉ ra mồ hôi làm ướt đẫm cả mái tóc dài:

-" ... đau quá... Thiên... ahhahhh... "


Cảm giác hoa huyệt chặt khít khiến Lâm Thiên biến thành con thú đói, mỗi một cử động đều chạm đến tử cung của cô, kịch liệt ra ra vào vào


Thời điểm hắn chạy nước rút, cơ thể cô giống như bị xé rách, dòng chảy nóng hổi lan tràn khắp huyệt đạo, vài giọt màu trắng đục hòa cùng với thủy dịch thấm ướt drap giường


Lâm Thiên xuống tầng dưới nghe điện thoại, Trần Ý Hàm mệt mỏi, cả người mướt mồ hôi vô cùng khó chịu, cô liền đứng dậy đi tắm


Hòa mình trong làn nước nóng, cơ thể mới thư giãn hơn một chút, nhưng ở nơi nào đó mơ hồ vẫn âm ỉ đau nhức, chắc chắn là lúc nãy làm tổn thương không ít rồi


Lâm Thiên trở về phòng, nhìn thấy Trần Ý Hàm trên người quấn khăn tắm, hơi nước còn đọng lại khiến làn da trắng tuyết của cô càng thêm trơn mịn


Trần Ý Hàm có chút mất tự nhiên, đưa tay sờ mũi:

-"Em quên lấy đồ, bây giờ em đi thay ngay đây"


-"Đừng!"

Lâm Thiên kéo tay cô, bước đến lấy một chiếc áo sơ mi, hắn ân cần giúp cô mặc vào, tỉ mỉ cài từng nút áo, chăm chú giống như đang hoàn thành một kiệt tác, khóe môi lộ ra nụ cười hài lòng:

-"Anh thích em mặc như vậy, có cảm giác rất đặc biệt, rất đáng yêu"


Trần Ý Hàm ngây người, đôi mắt cong thành hai đường chỉ mỏng, tuy rằng áo sơ mi của hắn rộng thùng thình, nhưng giữa đêm đông giá rét, lòng cô vẫn cảm thấy ấm áp lạ thường










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro