Sự khởi đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


hương khói cháy khét bay mù mịt, màu đen dư âm của chiến tranh vẫn còn, tiếng đạn bay loạn lạc. đâu đó vẫn còn tiếng nổ lớn, tòa nhà đổ vỡ khắp nơi, vẫn còn những đám cháy lớn nhỏ khác nhau.

con bé tỉnh dậy trong cơn mưa phùn nhẹ, chỉ lất phất vài giọt còn lại. nhếch nhác đưa tay lên dụi mắt, khói bụi mịt mù vẫn còn vấn vương trên khuôn mặt nhỏ. mùi máu, hương cháy khét xộc thẳng lên mũi. bạo loạn đã đi khỏi nơi đây, bây giờ trước mặt nó chỉ còn lại đống tàn dư còn sót lại trận bạo động ban nãy. hoang sơ và đổ nát, một khắc tàn canh, khu rừng và dân cư nhỏ sụp đổ ngay trước mắt. con bé còn nghe loáng thoáng thấy tiếng động cơ của trực thăng đâu đó quanh đây đang rời đi.

người chết, máu quyện thành dòng chảy đỏ thẫm, thây chất lên nhau. xung quanh đầy rẫy mảnh xác nằm ngổn ngang rải rác khắp nơi, người chết vì mảnh đá đổ ập vào, người chết vì bị súng bắn, khung cảnh loạn lạc đến cùng cực. đâu đó trên mặt đất vẫn còn lưu lại những vũng nước nhỏ sau cơn mưa rào. nhưng lại là những vũng nước đục ngầu vì hòa bùn đất và máu tươi. thảm kịch

giết chóc và hỗn loạn.

đáng sợ, đây là mồ chôn của hạnh phúc

thân thể bé bỏng chằng chịt vết thương còn sót lại trên nơi chiến trường, xước tay, xước chân, lôi thôi, lếch thếch. đến cả chiếc váy cũng không kém phần nhạt nhòa đã thấm đẫm nước mưa lạnh lẽo. nó ngửi được mùi tanh và mùi cơn mưa rào ở nơi đây. mà cũng đúng thôi, ngay dưới chân nó, xác bố mẹ nó vẫn còn nằm ở đó, họ đã chết từ lâu rồi. giờ đây khung trời tươi đẹp trong ý niệm dần hiện lên góc nhỏ của mây đen. khuôn mặt trắng bệch, đôi môi mất đi sắc hồng hào, mắt nhắm nghiền lại, máu chảy thành vũng, sắc trắng của áo thay bằng đỏ thẫm, vài chỗ được rửa trôi bằng cơn mưa. họ chết rồi

thảm cảnh xảy ra trước mắt. điều gần như không ai muốn nhất. đối với một cô bé bảy tám tuổi như vậy, đây có lẽ sẽ là khởi nguồn cho bi kịch, trên xác bố mẹ mình, đôi mắt vốn ngây thơ lại không nhịn được mà xao động. sẽ khóc ư?

không. chỉ lẳng lặng nhìn hai cái xác nằm trên vũng máu, tia hi vọng long lanh lấp ló trong con mắt đen sầu vẫn đang một lòng mong mỏi ánh sáng diệu kì đến với mình. nhưng rồi sẽ chả có cái thứ tên là diệu kì ở đây cả. suy tư nhỏ nhoi, đơn thuần chỉ đang tự đánh lừa bản thân thoát ra khỏi thực tế. song, đồng nghĩa là sẽ chẳng có hi vọng gì cứu vớt được nỗi tuyệt vọng ở hiện tại. phải, bố mẹ mình đã chết, khẽ đưa bàn tay lay lay hai thân xác lạnh căm kia, một chút hi vọng cuối cùng còn sót lại đã bị dập tắt . bi thương và đau đớn bao quanh. nó đã từng ước muốn cho chuyến du lịch biển này lắm mà.

đến giờ, con bé vẫn mong, vẫn mong bố mẹ mình còn sống. nhưng kết quả chỉ thấy hai xác lạnh lẽo bất động, tự cắn môi mình, khóe miệng không nhịn được chảy máu. giờ đây trong miệng nó toàn những vị tanh nồng tựa như kim loại. đau, đau đáu, đau âm ỉ cứ thế lưu lại trên người nó, những tổn thương trong lòng còn sâu hơn cả vết thương ngoài da. nhưng lại không thể khóc được, bởi lẽ khóc sẽ không giải quyết được việc gì. khóc là vô dụng. nơi chiến trường hoang tàn này, là khởi đầu của bất hạnh, chôn bố mẹ nó ở nơi này

máu chảy từ đỉnh đầu đi qua đôi mắt, vết thương lớn ở trán, tóc nó bết dính lại, váy áo xộc xệch, lôi thôi lếch thếch. vết xước trên mặt đang chảy máu xuống chiếc váy trắng đã đầy bùn đất, không khéo còn kéo theo cả hi vọng nhỏ bé. màu trắng hòa lẫn với sắc đỏ. quỷ dị và thảm thiết đến vô cùng. mái tóc mai đen lòa xòa dính đầy nước mưa, vẫn còn ẩm ướt, che hết khuôn mặt nhỏ bé. trời âm u mưa nhỏ, lạnh giá và cô độc

thế gian này thật tàn nhẫn, nước mưa rơi xuống, chẳng may thấm đẫm trong lòng, nó không lay nữa, cuối cùng nó cũng hiểu được, người đã chết rồi.

dòng nước nhỏ lăn dài xuống gò má con bé, không biết đó là nước mưa hay nước mắt nữa, nhưng thế giới này thật quá thương tâm.

con bé ngồi ở đó, không khí lạnh lẽo bao phủ lấy nó, vết thương trên trán chưa được băng bó lại, cơn đau cứ kéo đến với nó, nhưng đau nhất vẫn nằm ở nơi còn đang đập và xao xuyến.

hạt giống chưa kịp nở đã bị dẫm nát đến héo mòn

bàn tay con bé nắm chặt lấy vạt váy đến nỗi nhăn nhúm, nước mưa không ngừng chảy qua gò má nó, kéo theo cả dòng máu đỏ tươi, rơi trên khuôn mặt trắng bệch của bố mẹ nó, từng giọt từng giọt một. như ngàn giọt nước sôi xối xả vào trong thâm tâm

hoang mang và sợ hãi ẩn giấu trong sự bình thản, cơ thể nó không ngừng run rẩy. môi mím lại, cắn chặt răng, chưa bao giờ nhỏ có thể cảm nhạn được sự bất lực đến cùng cực như này. nhỏ vẫn không ngừng cố gắng để tin được bố mẹ nó đã mất. bàn tay trong vô thức siết lại thành nắm đấm, dồn nén những uất ức vô dụng xuống mặt đất, con bé cứ đấm thùm thụp xuống, không có điểm dừng. nếu không thể khóc, thì chỉ có thể trút hết nỗi tức giận của mình bằng cái này.

nó cúi gục đầu xuống, mái tóc đen che hết cả khuôn mặt, che đi cả đôi mắt long lanh bé nhỏ luôn mơ mộng. giờ đây chỉ còn là đống đổ nát, vụn vỡ sâu thẳm ghim trong tim. đến khi hết sức lực, nó ngồi im ở đấy với đôi mắt chỉ còn lại sự phờ phạc nhìn vào hai thân thể lạnh lẽo, ngón tay út đỏ ửng lên, không tránh khỏi những vết thương nhỏ do bị dằm đâm phải. con bé còn muốn đập nhiều hơn nữa dẫu cho bản thân đã kiệt sức

cho đến khi, bóng đen xuất hiện dưới vũng nước mưa, phản chiếu lên thân hình to lớn, khuất lấp đi thân thể nhỏ bé ở bên dưới. ai đó đang tiến gần đến, loáng thoáng nhìn thấy mũi giày da đen trước mắt. theo bản năng, nhỏ ngẩng đầu, ngước mắt lên nhìn, vô tình mắt đối mắt với gã. 

người đàn ông mặc áo sơ mi vải lụa đen, quần tây âu, ống tay xắn lên một nửa, để lộ hình xăm trên bắp tay rắn rỏi. mái tóc được vuốt ngược lên, ánh mắt thăm thẳm tựa biển hồ đên đông nhìn thẳng vào nó, dáng vẻ điềm tĩnh khoan thai. con bé nhất thời nhìn thẳng nam nhân cao to trước mắt, hồi chuông đầu tiên nảy lên là người này không đơn giản. một tay hắn cầm chiếc ô màu đen, cũng để tang thương cho bố mẹ nó, một tay đút vào túi quần, đôi mắt đen không một màu xao động nhìn người ở dưới. kiêu ngạo mà lại cương nghị. có lo lắng xen lẫn thấp thỏm, nhưng chỉ là một chút. nó chưa phân định được. hắn điềm tĩnh đứng trước đống đổ nát của chiến trường xem xét mọi thứ xung quanh. không rung rinh, giống như vị hoàng đế kiêu ngạo đang nhìn xuống. đáng lẽ dáng vẻ hung ác và tàn bạo có thể lên đến cực điểm, nhưng tất cả chỉ có thể giấu trong sự hờ hững nhẫn tâm.

khuôn mặt không biểu cảm hắn đưa mắt liếc qua hai thân xác lạnh lẽo. con bé nhanh tay che khuất đi khuôn mặt của bố mẹ mình, cảnh giác nhìn hắn, nó không muốn ai đó lạ mặt nhìn vào bố mẹ mình. ít nhất đó là sự yêu thương, tôn trọng cuối cùng của nó dành cho họ. ánh mắt không chút gợn sóng hay hoảng loạn khiến hắn thêm chắc chắn về phán đoán của mình.

trong mắt hắn ta, nó chỉ đang hành động như con mèo nhỏ đang xù lông, cố gắng bảo vệ bố mẹ mình mà biết rằng trong tay không có lấy mảnh vũ khí. nếu bây giờ phải tranh đấu, ắt hẳn nó thứ nó nhận lại là cái chết. dẫu vậy, không thể che đi ánh nhìn kiên định đang cố gắng thấp thoáng cứu lấy bản thân mình ngay lúc này, rõ nhất vẫn là sự căm phẫn bất lực của loài thú yếu đuối, nhu nhược. ngược lại, hắn lại cảm thấy hài lòng, cái đôi mắt long lanh mà chất chứa đầy hận thù, hắn thích nó.

thích cái thân hình nhỏ bé nhưng lại có đôi mắt kiên cường kiều diễm. ánh nhìn ấy đang muốn ám chỉ rằng dù cho hắn là ai đi chăng nữa, thì nó cũng không ngại động chạm, hay thậm chí giết hắn đâu. đuôi mắt cong lên. như lời mời gọi thân tình, rằng hắn ko nên bỏ rơi nhỏ ở đây.

một số phận được định hình.

đột nhiên, hắn ngồi xuống, nhanh tay bắt trọn lấy cằm con bé, nhẹ nhàng nhìn xuống quai hàm nhỏ xinh nằm gọn ghẽ trong bàn tay mình. nó nhất thời không phòng bị trước hành động của gã đàn ông kia, chỉ khi lúc bị nắm, ánh mắt có chút khẽ rung rinh nhìn người ở trên, nhưng rất nhanh được thay bằng sự điềm tĩnh, môi mỏng mím lại chịu đựng cái đau, chỉ im lặng nhìn thẳng vào hắn. mây mù giăng lối, khuất lấp đi tia hi vọng, tràn ngập cả những thơ mộng nhỏ bé.biết mình không có gì trong tay, hỗn loạn với hắn cũng chỉ chuốc họa vào thân, nhưng ít nhất bây giờ nó cũng không còn gì để mất. kể cả có chết, cũng có thể bảo vệ danh dự cho người thân. không thể hành động bộc trực thiếu suy nghĩ được. đối với loại người này, thì mắt đối mắt vẫn là theo bản năng, đừng nên làm gì cả, cũng đừng kêu gào, hay kể lể. nó thấy đôi mắt thâm trầm của hắn khẽ nheo lại, ngập tràn ý cười dịu dàng nhìn người bên dưới. so với người đàn ông, nó như một con mồi đang nằm vỏn vẹn trong vành vuốt của ngài sói. chỉ động nhẹ cũng có thể rơi vào vòng nguy hiểm.

dù thế, dẫu rất sợ nhưng không thể yếu đuối được, nó chỉ có thể im lặng cho người kia ve vãn trước mặt mình, không dám hỗn loạn la hét

"bé có đôi mắt đẹp đấy."

hắn cất giọng rồi nở nụ cười nhàn nhạt. thanh âm trầm thấp, uy quyền, u tối khiến người khác phải đề phòng. đôi môi mỏng kéo cong lên trên gương mặt vốn điềm tĩnh của gã. hắn cười mê hoặc nhưng lại làm cho người ở dưới cảm thấy lo sợ.

khen, kì thực hắn cực kì thích đôi mắt ấy, màu đen sâu hun hút, nhưng lại long lanh tựa những dải ngân hà vô vàn những vì sao. cách hắn nhìn nhỏ giống như là một vị thần cứu thế được tôn thờ rằng đem lại hạnh phúc và hi vọng len lỏi trong tim đang đến gần. trái ngược, lời khen đó lúc này đây chỉ khiến cho con bé cảm thấy lo lắng, trái tim thổn thức mà ngừng đập. hàng lông mi khẽ cau lại vì khó hiểu. mình không còn đường lui nữa rồi. chỉ có thể nhìn mà không thể chạm vào, nó thật sự thua trước người này, vô thức mím môi tỏ vẻ bất mãn.

ngón tay mảnh khảnh vẫn giữ nguyên chiếc cằm trắng trẻo. nụ cười mỉm còn vương vấn trên khuôn mặt, đầy tà mị, dùng khí chất trấn áp lấy tâm lý đang lo lắng bồn chồn kia. chiếc ô đen chỉ che cho mình hắn. vũng nước đục ngầu dưới đất phản chiếu hình ảnh người đàn ông cao ngạo mà quỷ dị.

dòng máu chảy từ trán xuống gương mặt nhợt nhạt, lăn dài trên gò má trắng bệch, không chút huyết sắc.

vốn dĩ ngay từ đâu, hắn đã đem lòng thích thú đôi mắt của nó, sự thù hận trong con mắt trong veo ấy, nó là điểm đặc biệt. mê đắm cái sắc đen lấp lánh mà vẫn kiên cường bất khuất, dù yếu thế nhưng vẫn luôn mạnh mẽ. vì vậy, hắn nghĩ mình cần nó. không ngần ngại nói ra lời đề nghị, như đoán được nó đang nghĩ gì. có lẽ chỉ cần cho nó một mồi lửa, đóa hoa ấy có thể làm lên ngọn lửa to. hắn đứng lên, thân hình cao lớn lại chắn trước mặt nó. xòe bàn tay gân guốc của mình ra, hắn ôn nhu cất tiếng, thanh âm trầm thấp, khuôn mặt vẫn giữ nguyên nụ cười mang ý định đề nghị

"đi theo ta, ta sẽ giúp em trả thù."

ánh đen sâu thẳm kia như xoáy sâu vào tâm can, đọc vị được suy nghĩ, ham muốn lúc này của bản thân mình. hận thù lưỡng lự đan xen cả suy tư tràn ngập trong đầu nó, hắn cũng có thể nhìn ra được. sự mâu thuẫn hay mọi ý định, đều được gã đàn ông nhìn thấu được hết. hắn ta mở ra khúc mắc trong lòng, đồng thời cũng châm lửa khiến cho tư tưởng ngày càng dâng cao. gương mặt nhỏ cứng đơ, đôi mắt mở lớn ngây ngô nhìn người kia. con bé thật sự chưa từng ngờ tời được câu nói này

nhưng đừng lo, rồi ta sẽ mở ra cho em một thế giới mới, nơi mà em chưa từng nghĩ rằng bản thân mình sẽ chạm đến nó. tuy hạt giống tâm hồn này đã chết, nhưng lại vô tình tạo ra hạt mầm nằm bên trong. nở ra một bông hoa rực rỡ hơn tất thảy, đẹp hơn và kiên cường hơn.

thật là quá đỗi xinh đẹp trong ánh nhìn thâm trầm. ham muốn biến em thành người của mình

vì vậy sẽ dạy em mọi thứ, sẽ cho em tất cả.

nó không nghĩ nhiều, bởi lẽ đã không còn gì để mất. rũ bỏ đi lớp cảnh giác trong suy nghĩ, nó im lặng rồi đưa tay lên. bàn tay nhỏ bé, dính đầy bùn đất và cả vết xước nhỏ nằm gọn trong lòng bàn tay to lớn chai lì những vết sẹo nông sâu kia. cũng ngỏ lời đồng ý với hắn. tay trong tay, là sự bao bọc duy nhất mà gã đưa cho con bé.

tại sao nó lại tin tưởng hắn - một người mới gặp lần đầu? nhưng khi ý chí và tư tưởng đã đan xen nhau, có lẽ đúng sai đã không còn giá trị gì nữa. nó chỉ cần biết hắn sẽ giúp, thậm chí còn bằng bất cứ giá nào. gã đàn ông nở nụ cười nhẹ tênh, đầy ẩn ý. hắn thật sự không ngờ nó lại đồng ý nhanh như vậy. quả nhiên, giống như hắn đoán, ý niệm của cô bé nhỏ nhắn này căn bản là rất lớn, có thể khuất lấp đi cả lí trí. với cả, nó đang cần một nơi để sống sau cuộc bạo loạn này. hắn mới từ tốn hỏi

"không ngần ngại nắm tay người lạ, nếu là người khác thì em có dám không?"

"ngoài ngài ra, không bao giờ có người khác."

cô bé bình thản trả lời, đôi mắt ngập tràn sự kiên định, như là một chấp niệm không thể bỏ qua được. nhưng chấp niệm này chỉ là sự mong mỏi được đem lại tất cả lên kẻ đã giết hại người thân của mình. trả lại tất cả những gì kẻ khác đã làm cho bố mẹ nó. mờ nhạt, vô định và mâu thuẫn

có lẽ con bé đã đặt niềm tin của mình lên ngài, niềm tin vững chắc với kẻ lạ mặt có thể giúp đỡ cho nó. nghe được câu trả lời mình muốn, gã đàn ông không khỏi bật cười thành tiếng, bấy giờ hắn vẫn mang đậm nụ cười, cho đến khi con bé chấp nhận, ma mị và cuốn hút. người kéo nó đứng dậy, dẫn nó đi ra khỏi nơi khói đạn mù mịt này.

ngày hôm đó

nhỏ đã biết mình mất tất cả. dẫu thế nó chưa phải là kết thúc. giờ đây, nó phải mở ra cánh cửa hoàn toàn mới, mục tiêu đơn thuần là giành lại công bằng cho người mình thương. cuộc sống tiểu thư mơ mộng đã vỡ tan tành nữa, khung trời hạnh phúc đã bị cướp lấy. người thân cũng nhắm mắt rồi. bù lại, trang sách mới được mở ra, một lần nữa, chính bản thân phải vực dậy lại tất cả

cô bé quay đầu nhìn mặt bố mẹ mình lần cuối, làn váy trắng bay phấp phới, như gột rửa hết sự ngây ngô thơ mộng của mình từ trước đến nay. ánh sáng vụt tắt, chỉ còn bóng tối đang nhốt riêng mình nó. và rồi nhỏ phải đối mặt với thế giới tàn nhẫn này, đôi mắt nhỏ bé ấy lại càng thêm kiên cường, nhưng sâu thẳm lại chứa đầy bóng tối.

dẫu thế, lại có một cuộc đời mới lại được mở ra

sau cơn mưa ngâu, trời lại tạnh, đám mây đen u tối cả một vùng đang tản ra, trả lại những vệt sáng nhỏ ấm áp nơi thiên đàng xuống mảnh đất đen cằn cỗi.



khi ấy, một cuộc hành trình bắt đầu, khởi nguồn cho những loạn lạc và bi thương.

ánh sáng của em bắt đầu từ đâu, em sẽ đi theo nó đến hết cuộc đời.

- Thiên Yết -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro