chap1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


                                                          *__________*__________*

Phật nói: kiếp trước phải ngoái lại nhìn nhau năm lần mới đổi lại kiếp này được một lần gặp gỡ... Vậy kiếp này phải gặp nhau bao nhiêu lần mới đổi được kiếp sau một lần luyến ái trầm mê?

Nàng – một cánh hồ điệp vô ưu, ngày ngày phong lưu khoái hoạt giữa nhân gian hồng trần.

Thế nhưng, lần đầu tiên nhìn thấy nam hài đó ngồi khóc nức nở dưới tán đào thụ, nàng đã biết thế nào là đau lòng.

                                                        *__________*__________*

Mười lăm năm sau...

Khắp cả kinh thành ai nấy đều xôn xao bàn tán về lễ đại hôn của tứ Vương Gia Lãnh Hàn Ma Kết cùng với con gái của đương triều Tể Tướng Vân Xử Nữ.

Người ta nói tứ Vương Gia Lãnh Hàn Ma Kết anh minh thần dũng, tài trí hơn người lại được trời cao ưu ái, không những cưới được thê tử là đệ nhất mỹ nhân chốn kinh thành mà nay mai còn được Hoàng Đế sắc phong thành Thái Tử.

Quả nhiên là song hỷ lâm môn!

Vậy nên suốt mấy ngày này, trước cổng tứ vương phủ luôn ngựa xe tấp nập, từ quan lại quý nhân đến thư sinh văn sĩ ai nấy đều tranh thủ cơ hội nhằm tính đường tiến thân, tạo thành cảnh tượng kẻ đến người đi ồn ào huyên náo. Mỗi người một mục đích nhưng đều là tự tư tự lợi, vậy nên ít ai lại chú ý đến một bạch y nữ tử thân hình nhỏ nhắn đơn bạc đang lẳng lặng hướng mắt vào tứ vương phủ, kiên trì tìm kiếm một bóng hình trong vô vọng.

Nguyên lai, bạch y nữ tử đó chính là cánh hồ điệp kia, chỉ vì động tình mà không màng sống chết, quyết tâm tiến vào Duyên Sinh động thành công đem về Duyên Sinh quả.

Còn tứ Vương Gia kia – chính là nam hài ngày đó!

Mười lăm năm... Nhân sinh tựa như là mộng!

Mười lăm năm... Đủ để thay đổi vận mệnh một con người.

Tứ vương gia – Lãnh Hàn Ma Kết – từ một nam hài yếu ớt bị người khi dễ đã trở thành đương triều Thái Tử được Hoàng Đế thụ phong.

Thế nhưng, thế nhân vĩnh viễn không ai hay, vĩnh viễn không ai biết, sau lưng hắn có một người hy sinh tất cả, bất chấp thủ đoạn giúp hắn thành công.

Vậy mà giờ đây, nữ tử đó bị hòa lẫn trong đám đông chen chúc xu nịnh hắn.


Nhỏ bé đến đau lòng!

Nàng biết, hắn... không yêu nàng!

Nàng cũng biết đối với hắn, nàng chẳng qua cũng chỉ là một con tốt trong ván cờ tranh giành giang sơn, đến khi hắn đạt thành mục đích tuỳ ý liền có thể vứt bỏ không chút do dự.

Thế nhưng, nàng lại chưa từng hối hận vì đã yêu hắn. Bởi vì ít ra nàng cũng đã được ở bên cạnh hắn.

Có điều, ngày mai người danh chính ngôn thuận ở lại bên hắn không phải là nàng mà là một vương phi xinh đẹp và sạch sẽ - chưa từng để người khác chạm qua.

Không giống như nàng... dơ bẩn – là nữ tử phong trần, một đôi tay ngọc nghìn người gối khiến hắn khinh thường.

Nhớ lại, thật buồn cười, lần duy nhất hắn đối với nàng dịu dàng là buổi tối trước khi nàng quyết định gả cho bát Vương Gia. Đêm đó, hắn ôm nàng, rất nhẹ nhàng, rất ôn nhu khiến nàng như bay vào giấc mộng.

" Giải Nhi, đồng ứng làm nội ứng giúp ta!? "

Và nàng, ngay vào thời khắc đó, lúc hắn dịu dàng gọi nàng hai tiếng " Giải Nhi " cũng là lúc nàng cam nguyện vì hắn – vạn kiếp bất phục.


*__________*__________*

  Sáng hôm sau, hỉ đường rực rỡ sắc hồng... 

  Cự Giải một thân tuyết y trắng muốt - thuần khiết xuất trần, khiến người ta ngẩn ngơ.

Không ai biết từ đâu lại xuất hiện một nữ nhân xinh đẹp đến vậy, dung nhan thanh lệ lãnh nhược băng sương như Thiên Sơn Tuyết Liên, kinh diễm động lòng người!

  Giờ lành đã đến...

Tân lang tân nương cùng bước vào đại sảnh, hành lễ bái đường.

Tứ Vương Gia - anh tuấn cương nghị, lãnh mỹ bất phàm, thiên kim Tể Tướng – mỹ mạo yêu kiều, quốc sắc thiên hương.

Quả nhiên là một đôi nhân trung long phụng!

  Nhất bái, nhị bái, tam bái...

Từ đầu đến cuối, hắn thuỷ chung không hề quay lại nhìn nàng một cái. Ánh mắt hắn lạnh lùng mà âm trầm ngoan tuyệt khiến trái tim nàng cũng vỡ tan theo từng xác pháo hồng.

Vì cớ gì đến một cái nhìn, hắn cũng không quay lại nhìn nàng?

Hắn ngay một câu lưu nàng ở lại cũng không nói, hay là hắn nghĩ cả đời này nàng đã là của hắn nên không cần giữ lại?

Hoặc là, hắn chưa bao giờ muốn nàng ở lại!?

Nhếch môi cười khổ, nàng rốt cuộc còn trông đợi điều gì?

Chờ người? Chân tâm? Hay tình ái?

Cuối cùng, không nhịn được nữa, Cự Giải nghiêng mình thổ huyết, máu tươi thắm đỏ cả y phục khiến cho Thiên Yết một phen hoảng hốt.

" Giải Nhi, nàng còn có ta... Đừng làm ta sợ! "


  Đám đông kinh ngạc, quay người nhìn lại, tiếng ồn ào nổi lên khắp nơi.

" Đó chẳng phải là bát Vương Gia – Lãnh Hàn Thiên Yết – người đã thất thế trong cuộc chiến cửu long đoạt vị sao? "

" Hoá ra, mỹ nhân trong lời đồn đại đã khiến bát Vương Gia từ bỏ giang sơn chính là nàng ấy! "

Cự Giải mặt không có chút huyết sắc, một tay ôm ngực liên tục ho khan không ngừng.

" Đỡ ta ra hoa viên, ân? "

*__________*__________*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro