Phần 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


-Bỏ tay của anh ra khỏi người con gái của tôi! - Bỗng dưng, tôi cảm giác sau lưng có một đám màu đen. Người có thể nói với giọng điệu lạnh lẽo của băng đá ngàn năm này chỉ có thể là...

Tôi quay phắt người lại mái tóc màu vàng kim ướt nước, gương mặt lạnh lùng đẹp trai, chiếc áo sơ mi đen bằng lụa khiến thân hình cao ráo của hắn càng trở nên tuấn tú, đôi mắt màu hổ phách tỏa ra tia sáng lạnh lẽo và quyến rũ. Lúc nào? Thiên Yết lại biến thành người lớn rồi? Hơn nữa dường như là hắn đã có chuẩn bị từ trước nên mang theo một bộ quần áo để thay.

- Mày đang nói chuyện với tao sao? Cái gì mà người con gái của mày? Cô ta là thú cưng của tao! - Bạch Dương không những không buông tôi ra mà còn đặt mạnh "móng vuốt" lên thắt lưng tôi.

Đúng vào lúc này.

Bụp!

Sự việc xảy ra quá thần tốc, có lẽ chỉ một giây sau, tôi đã bị Thiên Yết  ôm trọn vào lòng, còn Bạch Dương thì trợn tròn mắt kinh ngạc, dường như không dám tin những điều này.

-Này, thằng ranh mày thế là có ý gì? Muốn cướp cô gái từ trong tay  Bạch Dương tao sao?- Mái tóc của Bạch Dương dường như đang bốc cháy.

-Cô ấy vốn là của tao. -Thiên Yết nhún vai khuôn mặt vô cùng lạnh lẽo.

Tôi thực sự không nhịn được nữa, hai người này chẳng tôn trọng nhân quyền của tôi chút nào thật là quá đáng! Nhất là cái gã xấu xa Thiên Yết,rốt cuộc là dây thần kinh nào của hắn không bình thường, chạy ra đây dọa người nói tôi là người con gái của hắn, tôi nghĩ chắc là hắn đang muốn trả thù tôi đây mà.

-Được.. thú cưng, cô nói đi đây là ai?-Bạch Dương nắm lấy cánh tay kia của tôi lại

-Anh ấy...

Tôi vừa định phủ nhận toàn bộ quan hệ với Thiên Yết  thì tai tôi bỗng nóng bừng lên, lời cảnh cáo nhỏ vang lên bên tai tôi đầy sự răn đe :

-Lần trước cô đã hứa với tôi rồi bây giờ cô phải nói với con khỉ đỏ... tôi là bạn trai cô.

-Bạn trai? Anh... Chẳng phải anh rất ghét tôi sao?

Hắn không nói gì chỉ đưa ánh mắt lạnh băng nhìn tôi ánh mắt như muốn nói ''Cô không làm theo thì đừng nói tôi mạnh tay''

-Nhưng... anh mà bắt tôi nói thế thì liệu có đối phó được với anh ta không?

-Xem ra cô cũng giống y như con khỉ này, ngu si... làm theo lời tôi ! Nếu không tôi sẽ hôn cô trước mặt mọi người.

Đồ xấu xa, lúc nào cũng uy hiếp tôi hơn nữa sao hắn cứ phả hơi vào vai tôi thế, nóng quá, nóng quá, đỉnh đầu tôi sắp bốc hơi rồi.

-Các người dám thì thầm thân mật trước mặt tôi, chán sống rồi sao? - Bạch Dương nổi trận lôi đình,  lớn tiếng nhìn tôi với Thiên Yết.

-Thú cưng thằng này là ai?

Tôi bắt đầu run người làm sao đây? Xung quanh tất cả mọi người đều đứng nhìn bàn tán, xì xầm nhưng mà ngay lúc này tôi cũng chẳng có hứng để nghe những lời đó vấn đề bây giờ tôi phải giải quyết sao đây?

-Thú cưng cô còn không mau nói??-Tiếng Bạch Dương khó chịu vang lên, ánh mắt đầy sự tò mò lẫn tức giận nhìn tôi còn Thiên Yết vẫn giữ vẻ mặt lạnh như băng đôi mắt vẫn lãnh đạm như thường, đã rơi vào tình thế này thì Nhân Mã tôi sẽ chơi liều một phen

-Anh... anh ấy là bạn trai tôi. - Tôi miễn cưỡng nói bé xíu.

-Cái gì? Không thể nào, tuyệt đối không thể! Thú cưng, lừa dối chủ nhân thì hậu quả sẽ thê thảm lắm đấy cô đừng có lừa tôi! - Như có một tiếng sét đánh ngang tai, gương mặt Bạch Dương đanh lại, chiếc ly thủy tinh trong tay vang lên tiếng vỡ. Đáng sợ quá đi mất! Tôi lắp bắp:

-Tôi... tôi...

-Tối nay chúng ta cùng ăn tối. - Thiên Yết nói, vòng tay siết chặt eo tôi. Trong ánh mắt hắn nhìn tôi tràn đầy sự dịu dàng nhưng không kém phần lạnh lùng khiến trái tim tôi gần như tê dại, cứ như là thuốc độc lan dần ra khắp não bộ tôi... Tôi máy móc gật đầu.

-Á.. á, tức điên mất thôi, thằng ranh con..  tao nhất định sẽ điều tra ra thân phận của mày, tới lúc đó tao sẽ không tha cho mày đâu!

Giọng nói của Bạch Dương  càng lúc càng xa, khi tôi tỉnh hồn lại thì tôi với Thiên Yết  đã ngồi trong một nhà hàng cao cấp rồi.Nhà hàng này thật dễ chịu và ấm áp, sô-pha bọc vải màu trắng sữa, nến nhà được lát kiểu gạch cổ, tường được trang trí bởi những bức tranh hình hoa hướng dương, không xa còn có một dòng suối với tiếng nước chảy róc rách.

-Sao anh vô duyên vô cớ mời tôi ăn cơm?

-Đừng có nói nhiều.- Giọng nói của Thiên Yết  nghe có vẻ không vui. Lúc này một tiếng nhạc du dương cất lên, tôi nhìn theo hướng phát ra tiếng nhạc, trên chiếc ghế đá cạnh đó là mấy cô gái xinh đẹp mặc váy voan màu trắng đang chơi đàn hạc cầm và tôi đột nhiên phát hiện, cả phòng ăn này chỉ có tôi và Thiên Yết !

-Việc làm ăn của nhà hàng này sao mà kém quá vậy, có phải vì đồ ăn không ngon không, chúng ta đi mau thôi.- Tôi thì thầm nói bằng giọng mà chỉ hai người mới nghe được.

-Đồ ngốc.. tôi bao cả nhà hàng rồi!

-Bao rồi?

Tôi không kiềm chế được, buột miệng kêu lên, nhìn ánh mắt kì quái của mấy người phục vụ tôi mới hạ thấp giọng nói:

-Anh bị ngốc à, tôi nói cho anh biết, trên người tôi chỉ có chưa đầy 200k, ăn cho sướng miệng vào rồi bị giữ lại làm khổ sai đấy!

Với lại hắn là con trai của đồng nghiệp của bố, mấy ông đồng nghiệp của người bố nghèo rớt mùng tơi của tôi thì đương nhiên cũng nghèo rớt mùng tơi rồi gia cảnh không giàu có gì lại còn xa xỉ như thế. Chắc chắn là đồ phá của!

-Tiền tôi trả rồi, còn nữa dừng ngay những tưởng tượng bát nháo trong đầu cô đi, tiền của tôi đều do tôi tự kiếm !-Giọng nói mang vẻ lạnh lẽo truyền vào tai tôi khiến cả cơ thể tôi bất giác rùng mình

-Tự kiếm? - Tôi nghi  ngờ nhìn hắn, trong đầu xuất hiện cảnh tượng hắn dùng chiếc chìa khóa vạn năng để mở cửa nhà tôi.

-Trời ơi, tôi không thèm ăn thức ăn mua bằng tiền ăn trộm đâu. Tôi không muốn mình cũng xấu xa, dơ bẩn như anh.

-Cô câm miệng không muốn ăn thì cút ra ngoài cho tôi.-Đôi lông mày cau tít lại của Thiên Yết có khi phải kẹp chết được mấy con muỗi, biểu cảm của hắn thật là khó chịu.

Lúc này, cái bụng vô dụng của tôi lại kêu òng ọc. Thế là khóe miệng của người đối diện khẽ nhếch lên, để lộ một nụ cười hoàn hảo. Hắn...

Thiên Yết đang cười với tôi!

Tôi thẫn thờ nhìn hắn. Đây là nụ cười đẹp nhất mà tôi từng gặp, nó giống như trà xanh tỏa hương thơm thoang thoảng dễ chịu, dịu dàng đi vào trái tim tôi...

-Đồ đầu đất!

-Phục vụ, mang thức ăn lên đi...  - Thiên Yết lắc đầu, khuôn mặt vẫn lãnh đạm dặn dò phục vụ mang thức ăn lên.

Nói cứ như tôi là quỷ đói đầu thai không bằng! Tôi bất mãn chu miệng, tỏ ý phản đối. Nhưng khi món cá hồi nướng kiểu Pháp thơm lừng được mang lên tôi lập tức cầm dao nĩa thưởng thức ngon lành. Món điểm tâm cuối cùng là bánh Tiramisu. Đây là món mà tôi thích nhất, vị đắng của cà phê mùi thơm của bánh gato, vị đậm đà của socola, ngon quá đi mất.

-Đồ bà thím, lau kem dính trên miệng!

Hử? Tôi ngẩn ngơ ngẩng đầu lên khỏi đĩa thức ăn ngon, một bàn tay đưa ra trước mặt tôi, thô lỗ lau miệng cho tôi.

-Đau, đau, đau! Sao anh không biết thương hoa tiếc ngọc gì thế?

Ôi trời ơi... Bao nhiêu thiện cảm tôi dành cho hắn ban nãy tan biến hết rồi, bởi vì hắn là một gã siêu xấu xa một kẻ không chút dịu dàng! Thật là... sao biến thành người lớn lại khỏe vậy, mau biến nhỏ lại đi để tôi còn bắt nạt chứ! Ấy... đúng rồi, lần này sao được lâu vậy rồi mà hắn chưa biến nhỏ lại ?

-Này, anh trong cái ngoại hình này hai tiếng đồng hồ rồi đấy, sao lần này lâu thế mà vẫn chưa biến lại? - Thấy sắc mặt hắn không bình thường, tôi đành phải tự lẩm bẩm để chuyển chủ đề.

-Không biết Bạch Dương thế nào, hôm nay trông cậu ta có vẻ rất giận dữ...

Bàn tay của Thiên Yết  dừng lại trên miệng tôi, sắc mặt vô cùng khó coi, hắn bóp chặt cằm tôi nâng đầu tôi lên nhìn về phía hắn đôi mắt hổ phách lạnh nhạt nhìn vào tôi.

-Cô ghét tôi hả?

-Hả?

-Cô thích cái con khỉ đỏ đó và ghét tôi ?

-Ơ...

-Thôi bỏ đi, tóm lại là tôi cũng chẳng bận tâm! - Hắn  buông tay ra, lạnh lùng nói.

Hắn nói không bận tâm mà sao còn giận?

-Đâu có, tôi đâu có ghét anh anh đẹp trai nè, lại biết biến qua biến lại, giống như kim cương biến hình vậy.

Trong đôi mắt lạnh lùng của hắn, tôi lắp bắp khen hắn cảm thấy miệng mình khô không khốc, thế là tôi cầm ly nước trên bàn, uống một hơi. Ấy? Sao trước mắt tôi lại xuất hiện nhiều ngôi sao thế này chúng còn đang xoay tròn, xoay tròn...

-Chết tiệt, đó là Brandy, phục vụ các người làm gì vậy hả tôi đã nói không đem rượu ra mấy người không hiểu tôi nói hay sao- Giọng nói của hắn vô cùng tức giận khắp người tỏa ra sát khí dày đặc khiến người phục vụ đó sợ đến sắp phát khóc

- Thiên Yết.. ha ha sao gương mặt anh lại giống con heo quá vậy, còn biến thành quái thú ba đầu nữa? Hử, không đúng, là sáu đầu mới đúng, thì ra anh không phải chỉ là kim cương biến hình mà còn là yêu quái, yêu quái.

- Cô tỉnh lại đi, tỉnh lại... Đúng là đồ ngốc, tưởng đó là nước hay sao mà uống ừng ực vậy hả...-Giọng nói của hắn vang dần vang dần rồi nhỏ lại đến lúc tôi không còn nghe bất cứ tiếng động nào nữa rồi một mảng đen che đi tầm nhìn của tôi từ lúc đó trở đi tôi chẳng biết chuyện gì xảy ra với mình nữa

------
Chỉnh sửa|12/9/2021|

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro