Phần 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày thứ hai theo hiệp ước.

-Thú cưng, mau đi với tôi, tôi phải đưa cô tới gặp ông già! - Mới sáng sớm Bạch Dương đã hưng phấn lao vào phòng học, kéo tay tôi chạy ra ngoài.

-Chờ chút, ý của anh là đưa tôi đi gặp Chủ tịch?

-Đúng thế đúng thế, ông già đó không tin là tôi có một con thú cưng rất thú vị! Tôi nhất định phải khiến ông ta hối hận.

Đất nứt ra...

-Một con thú cưng rất thú vị?

Quả nhiên hắn không phải là sinh vật địa cầu! Tôi không thèm đi gặp cái ông Chủ tịch mà có lẽ còn bất bình thường hơn hắn đâu...

-Đừng... đừng, tôi còn phải học bài, trốn học sẽ bị thầy giáo giết chết mất! - Một tay tôi túm chặt cánh cửa phòng học.

-Tôi đồng ý cho cô trốn học, người khác đâu dám nói gì. - Bạch Dương tiếp tục kéo mạnh tay tôi. Có Ai không cứu tôi với, tay tôi sắp bị hắn kéo đứt rồi!

-Cô không được để người đàn ông khác kéo tay.

Sau lưng vang lên một giọng nói đáng yêu, không cần nhìn cũng biết là ai.

-Tiểu quỷ chết tiệt, mày chui ở đâu ra vậy? Cô ta là thú cưng của anh, giờ anh muốn đưa cô ấy tới khoe với ông già nhà anh, mau tránh ra! - Bạch Dương khoác tay lên vai tôi kéo tôi vào lòng hắn.

-Cô đã hứa sẽ giúp tôi làm mấy bài tập này rồi.

Thiên Yết coi Bạch Dương như người tàng hình, ném cho tôi một quyển vở bài tập dày. Bài tập gì? Tôi hứa làm bài tập giúp hắn lúc nào? So với việc làm bài tập thì thà tôi theo Bạch Dương đi gặp cái ông Chủ tịch bất bình thường hơn hắn còn hơn.

-Bạch Dương chúng ta đi gặp Chủ tịch đi. - Thái độ của tôi quay ngoắt 180 độ cố nặn ra một nụ cười tươi rói với Bạch Dương.

-Được thôi. -Bạch Dương cười đắc chí nhìn Thiên Yết.

-Họp lớp.

Hai tiếng "nguyền rủa" lại bay ra khỏi miệng tiểu quỷ.

- Bạch Dương, tuy tôi rất muốn cùng anh đi gặp Chủ tịch nhưng tôi thực sự có rất nhiều bài tập phải làm anh tha cho tôi đi. -Tôi túm lấy cánh cửa một lần nữa, thái độ lại quay ngoắt 180 độ.

-Này thú cưng, cô đang đùa với tôi đấy hả? - Lông mày Bạch Dương nheo lại, hắn giận dữ nhìn tôi.

-Không, tuyệt đối không! Tôi thực sự có rất nhiều bài tập phải làm. Lần sau tôi đi với anh được không? Tôi biết anh vốn là người hiểu lòng dân, chí công vô tư.

-Cô nịnh tôi cũng vô ích, giờ tôi phải đưa cô đi!

Đúng vào lúc tôi đang giằng co với Bạch Dương thì một thằng đàn em của hắn vội vàng hét:

-Đại ca.. không xong rồi. Chủ tịch... vừa nói là tìm cái gì đó chơi, thế là ông ấy làm chết con cá thú cưng Tiểu Mã Mã mà anh nuôi rồi.

-Cái gì?

Bạch Dương quát to một tiếng rồi biến mất trước mắt tôi với Thiên Yết.
Tiểu Mã Mã?
Chẳng nhẽ hắn dùng tên tôi để đặt tên cho con cá vừa chết đó?

-Đi làm bài tập.

-Nhưng mà bao nhiêu bài tập như thế làm sao mà tôi làm hết được? Chẳng phải bình thường đều là anh làm sao? Sao lần này để nhiều bài tập tích lại không làm?

-Họp lớp.

-Được rồi, tôi làm, tôi làm. Đồ xấu xa! Bài tập của một tuần! Bắt tôi làm đến mai sao hả?

Bị Thiên Yết hành hạ, tôi sống qua 7 ngày dài bằng cả thế kỷ, trong đó có rất nhiều yêu cầu vô lý của hắn khiến tôi gần như phát điên. Ví dụ, hắn bắt tôi đội nắng 40 độ, giúp hắn tới thư viện mượn một cuốn sách bằng tiếng ả Rập trên đó toàn mấy cái chữ như giun dế liệu hắn hiểu không nhỉ? Ví dụ, hắn không cho tôi đeo cái vòng tay mà Bạch Dương tặng nhưng bản thân hắn thì nhận rất nhiều quà của bọn con gái... Tóm lại, hắn là một gã xấu xa!

Cuối cùng tôi cũng trải qua được 7 ngày trong thời hạn, ngày tổ chức họp lớp cũng đã đến.

-Tiểu Yết Yết? Tôi đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta xuất phát được chưa?

Chiếc váy ren xòe công chúa màu tím kết hợp với cái lắc tay đáng yêu. Ừm, quả nhiên sau khi trang điểm, Nhân Mã trông như một nàng công chúa xinh đẹp, chỉ chờ nhân vật phụ của đêm nay anh bạn Thiên Yết.

-Ấy? Sao chẳng thấy ai trả lời nhỉ?

Trong lòng tôi bỗng chốc có một dự cảm không lành, chẳng nhẽ hắn

-Thiên Yết?

Tôi gõ cửa phòng ngủ của hắn mà vẫn không thấy tiếng trả lời. Thế là tôi đẩy cửa bước vào, chỉ thấy lon Coca vẫn còn để trên bàn nhưng chưa mở, chẳng thấy bóng dáng Thiên Yết đâu! Tôi vội vàng móc điện thoại di động ra, ấn số. Có tiếng rung vang lên ở đầu giường, xem ra hắn quên mang cả điện thoại rồi. Mục đích của hắn rất rõ ràng hắn muốn cho tôi leo cây!

-Đồ xấu xa, không muốn đi thì nói thẳng ra, lại còn chơi trò hiệp ước. Sao lại đối xử với tôi như thế? Cho tôi hy vọng rồi lại khiến tôi thất vọng hoàn toàn!

Cơ thể tôi run rẩy rồi trượt xuống, co thành một đống trên sàn nhà. Bảy ngày sống khổ sở là vì cái gì chứ?

-Nếu cậu không đến, chúng tớ sẽ dán tên cậu lên bảng đỏ của trường , cười nhạo cậu tới chết, ha ha...

Lời nói của Sư tử một lần nữa lại vang lên. Cùng lắm thì bị Sư tử giễu cợt rằng tôi đã bị Thiên Yết đá, chẳng có gì cả. Dù sao thì những năm cấp hai tôi cũng sống trong tiếng giễu cợt của bạn bè quen rồi.

Nheo đôi mắt đã đỏ như mắt thỏ, ngẩng đầu lên nhìn cánh cửa khách sạn sáng lấp lánh huy hoàng, tôi nắm tay lại kiên định bước vào. Những vị khách trang phục lộng lẫy, những người phục vụ đi qua đi lại, tôi phát hiện ở đây không chỉ có bạn học cấp hai của tôi mà còn có rất nhiều người mà tôi không biết, họ đều đi có đôi có cặp. Đáng ghét! Biết là không đơn giản rồi mà!

-Ôi da, Nhân Mã đến rồi à?

Vừa vào cửa, Sư tử trong bộ lễ phục mà đỏ lộng lẫy đã chạy ra. Cô ta làm ra vẻ nhiệt tình còn liên tục nhìn ra sau lưng tôi.

-Sao thế? Bạn trai không đến à? Chậc chậc, nhìn mắt cậu đỏ hoe kìa, có phải là bị đá rồi không?

Tiếng cười của Sư tử lập tức thu hút ánh mắt của mọi người, hầu như tất cả các khách mời đều lại gần, háo hức như thể chờ xem kịch hay.

-Tớ chưa nói với cậu sao? Đây là bữa tiệc tình nhân, nếu không có bạn nhảy, cậu sẽ bị phạt mặc bikini đi khắp khách sạn một vòng!

-Tiệc tình nhân? chẳng phải cô nói... Chết tiệt thật! Tôi bị lừa rồi!

-Ha ha tớ nói gì? Cậu đừng có giảo biện nữa mau đi thay bikini đi. Yên tâm, tớ đã chuẩn bị sẵn cho cậu một bộ đồ rất gợi cảm rồi!

-Ha ha ha, đi thay đi.

-Nhưng nàng hề này hình như người cũng không đẹp lắm, giống học sinh tiểu học, có mặc bikini chắc cũng chẳng có gì mà ngắm.

-Coi như là xem kịch, ha ha...

...

Tiếng giễu cợt, tiếng cười khả ố... như những mũi dao đâm mạnh vào tim tôi. Tôi cố kìm nước mắt tưởng như mình sắp ngất đi.

Đừng mà, đừng mà!

Tôi hy vọng vào lúc này, "Nhật Thần đại nhân" của tôi sẽ xuất hiện trong bữa tiệc, dùng ánh mắt màu vàng kim nhìn sâu vào mắt tôi, nói với họ rằng tôi là công chúa của anh và tất cả mọi người đều không được bắt nạt tôi.

Ôi, Nhân Mã

Mày đang nằm mơ giữa ban ngày sao? "Nhật Thần đại nhân" chỉ tồn tại trong truyện tranh thôi, làm sao có thể xuất hiện trong hiện thực? Đừng nằm mơ nữa hãy nghĩ xem bây giờ nên làm thế nào đi.

-Ha ha ha, cậu hãy mặc đi! Nhìn xem gợi cảm chưa?

Sư tử nhét bộ bikini vào tay tôi.

-Đúng đấy đúng đấy, mặc đi. - Một thằng con trai mặc chiếc áo sơ mi màu hồng phấn với móng tay vẽ hoa ôm eo Sư tử, phụ họa. Chắc hắn là bạn trai của Sư tử.
Hừ! Trông cũng chẳng ra sao. Thiên Yết còn đẹp trai hơn hắn cả ngàn lần, chỉ là...

Thế thì sao? giờ hắn đang cho tôi leo cây, còn khiến tôi mất mặt thế này! Hắn chỉ là đồ xấu xa.

-Mặc đi, mặc đi...

-Mặc đi, mặc đi...

-Mặc đi, mặc đi...

Tiếng nói đồng thanh như một cơn sóng, tôi bị bao vây ở giữa không biết phải làm thế nào. Một giọt nước mắt từ khóe mắt rơi xuống. Tại sao tôi phải đi đến chỗ này chứ tất cả là tại hắn. Nếu hắn không muốn đi thì nói thẳng với tôi cớ sao làm tôi đặt nhiều niềm tin rồi lại biến mất không nói 1 tiếng. Chắc hắn muốn nhìn thấy bộ dạng thảm hại bị mọi người cười chê, khinh bỉ thì hắn mới vừa lòng chăng? Có lẽ hắn không khác gì bộ dạng Sư tử lúc này

Chỉnh sửa |24/9/2021|

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro