Phần 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 -Cục Xương này, em ở nhà trông nhà nhé, chị đi sân bay đây.

 Mặc chiếc áo thun màu trắng đơn giản đáng yêu vào người, lưng đeo ba lô nhỏ. Chào chú chó xong, tôi bèn đón taxi đi thẳng tới sân bay. 

Ui da! Sân bay đông người quá! Tôi bất giác cúi đầu nhìn đồng hồ. 

10 giờ 23 phút, còn mấy phút nữa thì chuyến bay đó sẽ hạ cánh. 

Ọc ọc ọc... 

Bỗng dưng bụng tôi sôi lên vài tiếng. Xem ra hôm qua uống nhiều sữa chua quá, lại ăn linh tinh mấy món đồ ăn vặt nên mới thế đây mà! Thế là tôi vứt tấm bảng trắng có viết tên Vương Thiên Yết đi, chui ngay vào nhà vệ sinh của sân bay.  

Rầm! 

Tôi hùng hổ lao vào nhà vệ sinh rồi đóng rầm cửa lại, nhưng ngay lập tức há hốc miệng, đứng như trời trồng, bất động. Bởi vì...

Bởi vì trong nhà vệ sinh xuất hiện một chàng thiếu niên có mái tóc màu vàng kim, hơn nữa đó chính là màu vàng sáng lấp lánh giống y như của "Nhật Thần đại nhận" mà tôi thích nhất! Chỉ có điều mái tóc đó cắt ngắn, còn tóc của "Nhật Thần đại nhận" thì dài chấm vai... Woa! Anh ấy cao quá, khiến tôi phải ngẩng đầu lên nhìn. Đôi lông mày đen tuyền, sống mũi thật cao, thứ thu hút nhất chính là đôi mắt sáng màu hổ phách, nó như viên đá mắt mèo cao cấp đang tỏa ra ánh sáng thần bí... Thật đáng tiếc, nếu đôi mắt ấy có màu vàng kim thì đẹp biết bao! 

A, tôi là con ngốc sao?

Ngoài "Nhật Thần đại nhân" thì mắt người bình thường làm sao có màu vàng kim được? 

-Xin... xin... xin lỗi, tôi đi nhầm. 

Ngượng ngùng xin lỗi, tôi đỏ bừng mặt, bịt mắt lùi ra sau. 

Ơ? Women? Tại sao tấm biển treo ngoài cánh cửa lại là "Women"? Thì ra tôi không vào nhầm phòng! Có nghĩa là... 

Là chàng thiếu niên tôi nhìn thấy ban nãy vào nhầm nhà vệ sinh, chứ không phải tôi! Tôi mở cánh cửa lần nữa, chàng thiếu niên thấy tôi bước vào thì nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng, anh chống tay lên vách tường, trầm giọng quát: 

-Chết tiệt, cô lại vào làm gì? 

-Tôi không nhầm chứ? Đây là nhà vệ sinh nữ mà! 

-Tôi biết! 

Giọng điệu lạnh lùng, mà hình như còn nghiến răng nữa thì phải. 

-Anh... anh biết mà vẫn còn ở đây? Chẳng nhẽ, chẳng nhẽ anh là... "Dê xồm nhà vệ sinh" mà người ta vẫn đồn? 

Giọng nói của tôi run rẩy. Mẹ ơi, sao mà tôi đen quá chừng thế này? 

-Yên tâm đi, ai mà có hứng thú với một đứa con gái như cô. 

Như tôi thì làm sao? Chỉ là ngực phẳng một chút, mông không to một chút, thực ra trông cũng ổn mà!

 -Thế... thế anh mau ra ngoài đi, nếu không... nếu không tôi hét lên đấy! 

Tôi vừa nói thế thì ánh mắt anh ta càng trở nên đáng sợ hơn, hơn nữa anh ta đi về phía tôi, từng bước, từng bước, cho tới khi thân hình cao 1m80 của anh ta ép tôi vào góc tường. Trên trán anh ta nhỏ xuống một giọt mồ hôi, hơi ấm từ mũi anh phả vào mặt tôi, khiến tôi càng thêm căng thẳng. 

-Anh... anh định làm gì? Chẳng phải anh nói là không có hứng thú với tôi sao? Tôi hét lên đây, tôi hét thật đấy... 

-Nếu không muốn tôi bịt miệng cô lại thì đừng có nói nữa, ngoan ngoãn biến mất trước mắt tôi đi! 

Anh ta nheo nheo mắt, ánh mắt trở nên tàn khốc và thâm hiểm, một tay chống lên bức tường trên đầu tôi, trầm giọng nói. 

Anh ta đang nói gì thế? Anh ta quả nhiên là dê xồm, dê xồm... Nhưng thân hình anh ta cao to quá, cả người tôi bị dồn vào chân tường khiến việc thở cũng khó khăn chứ đừng nói là phản kháng, lần này thì tôi sợ hãi mềm cả chân ra rồi.

 - Anh là đồ dê xồm, đừng ỷ cao lớn mà bắt nạt tôi. Tôi... tôi nguyền rủa anh, nguyền rủa anh biến thành thằng lùn, một thằng lùn chỉ cao 1,1m sau đó tôi sẽ bắt nạt anh... 

Trong tiếng nguyền rủa của tôi, lông mày anh ta cau lại càng chặt, rồi bỗng dưng anh ta túm chặt lấy cái ba lô của tôi, vừa kéo vừa lôi ném ra ngoài, sau đó là tiếng lạch cạch khóa trái cửa nhà vệ sinh. 

Hả? Chuyện gì thế này?

 Chỉnh sửa | 2/9/2021|

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro