Phần 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Đừng- Tôi khua cánh tay, ôm chặt cái bụng to đùng đầy nước nhào lên trước nhưng phát hiện ra hắn đã dốc giọt Coca cuối cùng vào bụng.
Chết rồi!
Tôi sợ hãi hét lớn bịt chặt hai tai, không đủ dũng khí và cũng không muốn nghe tiếng hét thất thanh của mọi người khi thấy Thiên Yết biến lớn

1 giây...

2 giây..

Rồi 3 phút trôi qua, Thiên Yết vẫn không biến lớn, tôi lập tức căng thẳng kéo hắn ra ngoài.

-Đồ ngốc, cô kéo tôi chạy ra đây làm gì? mau buông tôi ra!

-Sao anh vẫn chưa biến lớn?

Thấy xung quanh không có ai tôi mới dừng lại hỏi

-Lần trước khi không có cô, tôi uống Coca vào cũng không biến lớn, nói cách khác Coca không còn tác dụng nữa-Thiên Yết nhún vai nói như không có gì xảy ra

-Nè..anh xấu xa quá đó, sao anh không nói với tôi chứ,có biết lúc nãy tôi sợ như thế nào không

-Cô đang lo cho tôi sao?-Thiên Yết liếc mắt nhìn tôi khuôn mặt vô cùng nham hiểm

-Tôi..không...không..có

-Đừng phủ nhận vợ lo cho chồng thì đâu có gì lạ

-Đồ tiểu quỷ ai là vợ của anh chứ!-Hắn đang nói cái quái gì vậy chứ ,đang bị tự kỉ hay sao

-Đồ đầu đất...

-Anh...Giờ coca không còn tác dụng anh định phải làm sao?

-Không cần lo, Thiên Yết tôi tự biết giải quyết..-Thiên Yết lạnh giọng nói, rồi bước đi.

Thật là..con người hắn quá đa nhân cách mà

****

Sau sự kiện coca, mối quan hệ của tôi và Thiên Yết khác trước rất nhiều trừ những lúc cãi nhau thì chúng tôi sống rất hòa thuận cảm giác như một cặp vợ chồng vừa cưới

Hahaha!! Sao tôi lại có cảm giác đó chứ chắc tại cái bài thi giữa kì chết tiệt gây ra bởi vì theo quy định của trường ai không thi tốt thì sẽ phải đeo tấm biển "Tôi là Kẻ ngốc" đứng trước cổng trường 1 ngày. Và đương nhiên cái quy định nhảm nhí này là do tên Bạch Dương biến thái đặt ra

Vậy là sau mấy ngày liên tục chiến đấu vật vã với hai con mắt thâm quần, tôi mệt mỏi ngồi bệt ở cầu thang thư viện

-Trời ơi..sao lại có cái quy định nhảm nhí kia chứ. Mình không muốn đeo tấm biển đó và biến thành vật tham quan cho mọi người đâu

-Được rồi chỉ cần bọn mình ôn bài thật tốt là được thôi mà-Song Ngư ngồi cạnh an ủi

-Không thể nào,Song Ngư à tỉ lệ xảy ra chuyện này là 100% có phải cậu không biết đâu,một đứa ngốc đầu óc chậm chạp như tớ thì trong vòng 1 tuần làm sao học hết các môn-Tôi vén mái tóc của mình lên,buồn bã tết lại

-Đồ đầu đất, cô ngồi lảm nhảm gì vậy?-Thiên Yết ôm một đống tài liệu với những con chữ giun dế từ trong thư viện bước ra, thấy tôi ngồi một góc ở cầu thang thì hỏi

Mắt tôi sáng lên chạy nhanh ra bế hắn lên như bắt được vị cứu tinh vui vẻ nói:

-Anh giúp tôi ôn bài được không? Thành tích anh tốt như vậy nếu anh giúp tôi thì chắc chắn lần này tôi sẽ thi qua

- Cô điên à..Mau thả tôi xuống nhanh-Sắc mặt Thiên Yết chợt biến sắc,hình như hắn rất giận khi tôi bế hắn

-Hahaha anh xấu hổ hả??-Tôi cười sặc sụa mà không hề biết rằng sự sống của mình ngày càng bị đe dọa

-Tôi nói lại một lần nữa..THẢ TÔI XUỐNG!!-Lời nói lạnh đến thấu xương khẽ vang lên từng lời từng chữ đều được hắn nhấn mạnh

Tôi khẽ rùng mình, mím môi thả hắn xuống lắp bắp nói

-Xin..xin lỗi tại..tôi muốn nhờ anh giúp thôi

Hắn khẽ cau mày nhìn tôi

-Thiên Yết à, em học giỏi như vậy thì giúp Nhân Mã đi! Nếu không cô ấy bị phạt thì tội lắm á-Song Ngư đừng chỗ cầu thang đi lại nói giúp tôi

-Được thôi-Hắn khẽ nhếch mép nói, đôi mắt kia chợt lóe lên tia nguy hiểm

-Có điều chị Nhân Mã phải ôn tập theo cách của em

Trời ơi!! biết ngay mà hắn chẳng hề tốt lành gì chỉ cần nhìn cái biểu cảm của hắn thôi cũng đủ biết rồi

-Thực ra..thực ra tự tôi cũng có thể-Tôi bắt đầu rút lui

-Vậy thì cô chuẩn bị đeo cái tấm biển kia mà đứng ở cổng trường đi, mà dù sao thì bốn cái chữ đó chỉ để dành cho cô thôi-Hắn nói với giọng "tùy cô", rảo chân đi thẳng

Trong đầu tôi lập tức xuất hiện nhiều cảnh tượng hồi còn nhỏ

Hồi học mẫu giáo,mấy đứa bạn cùng lớp cầm bức tranh màu mà tôi vẽ giễu cợt:

-Haha xấu xí , bức tranh của mày xấu xí chẳng khác mày là mấy!! hahaha

Rồi khi lên cấp 1 cũng như vậy tụi nó cầm lấy tờ kiểm tra 3 điểm của tôi:

-Con nhỏ đó dốt thật! Mẹ tớ nói là đừng nên chơi với mấy đứa như vậy

Rồi lên cấp 2 cũng vậy

-NHân Mã sao em chẳng thông minh chút nào vậy ! Ba mẹ em ít nhiều gì cũng là nhà khoa học thông minh tại sao em chẳng có chút di truyền nào thế hả?

...

Tôi mím chặt môi cúi gục đầu, tôi biết mình chẳng bằng ai xinh đẹp không có, ngay cả thông minh cũng không, trong mắt những người khác tôi chỉ là một con nhỏ xấu xí ngu dốt ai cũng muốn tránh xa và trong mắt hắn tôi cũng như vậy thôi là một con nhỏ chẳng được tích sự gì chỉ biết đem lại hết rắc rối này đến rắc rối khác cho hắn..Một con ngốc như tôi thì cần chi tồn tại trên thế giới này..đúng không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro