Phần 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vì sao cô ta lại ôm Thiên Yết?

Tôi cảm thấy bất an, cảm thấy dường như có hàng ngàn hàng vạn con kiến đang bò trên người mình. Tôi nắm chặt tay Song Ngư, hai mắt nhìn trân trối vào hai bóng người

-Anh nghĩ lại lời em nói đi, yêu em đi mà..

Cô gái đó ngẩng đầu lên, cuối cùng tôi cũng nhìn rõ mặt cô ta, là Sư Tử! Vì sao cô ta lại ôm Thiên Yết? Chẳng lẽ hắn đã nói bí mật cho cô ta biết? Chẳng phải chỉ có tôi với Song Ngư là biết thôi sao? Hắn nói chuyện này cho đứa con gái khác có phải là hắn đã thích cô ta?

Có lẽ.. chỉ có tôi là kẻ ngốc nên mới không nhìn ra mà thôi! Tôi không xinh đẹp, đầu óc không thông minh, ai mà thích tôi cơ chứ? Mọi thứ ngày trước chỉ là giả đúng không?

Tôi cảm thấy sức lực toàn thân bị rút kiệt, chỉ đứng im một chỗ vùi đầu vào cánh tay, run rẩy khóc

-Nhân Mã, cậu sao vậy?-Song Ngư lo lắng hỏi

-Nhân Mã...

Tiếng gọi lo lắng của Thiên Yết vang lên trên đầu tôi, hắn đưa tay định ôm tôi vào lòng.

Không cần!!!

Tôi không muốn hắn ôm tôi, tôi đứng dậy, dùng sức mạnh toàn thân để đẩy hắn ra rồi chạy điên cuồng. Tôi chạy rất lâu, rất lâu, hoàn toàn không còn sợ hãi khu rừng đen tối, cho tới khi nhìn thấy đường quốc lộ, nhìn thấy ánh đèn xe cộ, tôi mới ngất đi vì sức lực đã cạn kiệt.

Trong mơ màng, tôi nghe thấy tiếng phanh xe, tiếng chửi rủa, rồi một cái ôm ấm áp, bế tôi lên xe..

Vòng tam áp này là của ai? Là người tốt hay người xấu? Tôi mặc kệ, mặc kệ, chỉ cần không phải là Thiên Yết là được!

Hôm sau tỉnh dậy, tôi phát hiện mình nằm trên chiếc giường thân quen, bất giác cảm thấy kì lạ. Ai đã đưa tôi về nhà? Sao người đó lại biết địa chỉ nhà tôi?

''Tít"

Có tin nhắn

Sao lại là do Thiên Yết gửi tới?

"Dậy chưa? Cô là đồ ngốc à, tối qua nếu không có tôi chạy theo sau cô thì suýt nữa cô đã bị xe tông chết rồi đấy! Dậy thì uống thuốc cảm trên bàn, đừng suy nghĩ linh tinh, tôi sẽ giải thích cho cô"

Thì ra hắn đưa tôi về.

Ai cần hắn đưa! Lại còn giải thích cái gì với tôi nữa? Giải thích vì sao Sư tử ôm hắn sao? Tôi không thèm cũng không cần biết.

Ắt xì!

Tôi hắt xì một cái, hít hít mũi, xỏ dép vào rồi đi ra phòng khách, trên bàn quả nhiên có rất nhiều thuốc cảm

-Thật đáng ghét! Ai cần hắn giả vờ quan tâm tới tôi!

Nói thì nói vậy nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy vui lắm cảm giác thật dễ chịu

"Đi mua cá đi, trưa nay về tôi nấu canh bồi bổ sức khỏe cho cô"

Trên tủ lạnh có một tờ giấy nhỏ.

Cái gã này thật quá đáng. Tôi còn đang giận hắn cơ mà! Thế mà hắn còn dám ra lệnh bắt tôi làm cái này cái kia! tưởng tôi dễ bắt nạt vậy sao?

Có điều, một tiếng đồng hồ sau..

Tôi ngồi bên cạnh một chậu cá ở chợ, nhìn mãi cho tới khi bà bán cá bực bội nói:

-Này, em gái, em tới mua cá hả?

Bà vớt một con cá to đùng trong thau ra, nắm chặt bàn tay to béo, đưa ra trước mặt tôi nhiệt tình giới thiệu

-Con này tươi nhất, vừa mới mang tới đấy

-Thím ơi ở chỗ thím có bán cá nóc không?

Tôi lên tiếng hai mắt đong đầy sự oán hận. Đồ xấu xa chết tiệt sáng sớm đã bỏ đi đâu lại còn bắt một người bệnh như tôi phải đi chợ mua cá, tôi mua cá nóc cho anh ăn anh chết đi!

-Cá..cá nóc! Không có..

Bà thím kinh hãi nhìn tôi, giật mình bởi ánh mắt oán hận của tôi

-Không có cá nóc vậy cho con một con sứa

...

-Sứa cũng không có, không sao? vậy còn rắn biển có chứ?

...

-Chẳng có cái gì cả thì thím bán cái quái gì?-Tôi sa sầm mặt, bất mãn quát bà thím

Gương mặt mệt mỏi của bà thím thoắt xanh thoắt đỏ, sau đó trên trán xuất hiện ba vệt đen bà cầm vợt bắt cá lên xua tôi đi

-Con ranh, chỗ tao bán cá chứ không phải thế giới đại dương mà cái gì cũng có, mày cố ý tới gây chuyện đúng không?

Tôi nhanh chóng tránh khỏi đòn đả kích của bà thím nhưng không ngờ lại vấp té vào chậu cá bên cạnh, khắp người dính đầy nước cá tanh ngòm, tôi ngồi phịch trong chậu cá bật khóc tu tu

Bà thím kia thấy tôi như thế hoảng hốt đi tới lôi tôi ra khỏi chậu cá

Tôi càng khóc to hơn, tôi muốn phát tiết toàn bộ ấm ức trong lòng nên bám chặt vào thành chậu bà thím lôi kiểu nào cũng không đi

Rào rào..

Đột nhiên một bàn tay thon dài kéo tôi đứng dậy. Tôi còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị kéo mạnh vào một vòng tay ấm áp, mùi trà xanh thoang thoảng bay vào mũi

-Đã xấu rồi còn khóc, cá trong chậu bị cô dọa chết khiếp rồi kìa-Một giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên, tôi ngửa đầu lên nhìn, gương mặt tuấn tú mơ hồ giống như nhân vật nam chính trong những bộ phim hàn quốc tôi đã từng xem qua.

Mái tóc màu vàng kim tỏa sáng trong ánh nắng, gương mặt góc cạnh như tượng tạc, ánh mắt phượng màu hổ phách như được nhuộm bởi ánh vàng của tóc dịu dàng nhìn tôi. Hắn lúc này như con trai của thần mặt trời, dù chợ cá đầy mùi tanh cũng không thể che khuất sự cao quý của hắn.

Là đồ xấu xa , độc miệng Vương Thiên Yết!

-Huhu, đồ lừa đảo! đồ xấu xa! đồ đáng ghét..-Tôi ấm ức nhào vào lòng hắn mà khóc lau nước mắt nước mũi tèm lem lên áo hắn

-Xin lỗi

Giọng Thiên Yết nhỏ tới mức tôi gần như không nghe thấy

Hắn đang xin lỗi tôi??

Khựng lại một tí, tôi càng khóc to hơn

-Lời xin lỗi của anh chẳng có thành ý gì cả, sao lại nói nhỏ thế..

-Xin lỗi

Tiếng hét của hắn vang khắp chợ khiến nó bỗng dưng trở nên im lặng khác thường.

-Chết tiệt! Tôi chưa bao giờ mất mặt như bây giờ-Hắn chửi nhỏ một tiếng rồi bế tôi lên, ánh mắt lạnh lùng lướt qua mấy ông chú bà thím xung quanh rồi vội vã đi ra ngoài.

Hắn bế tôi tới công viên gần đó, sau đó giận dữ ném tôi lên một cái ghế đá, bộ mặt hung dữ

-Sao anh lại hung dữ thế..

-Đừng khóc nữa, cẩn thận không tôi "phế" cô đấy.

Thiên Yết nới cái cà vạt trên cổ ra, hằn học ném ra một câu

-Cái gì mà "phế"! Tôi.. tôi đã gã cho anh đâu.-Mặt tôi đỏ bừng như quả hồng chín

-Cái gì? Chẳng lẽ sau khi cưỡng hôn tôi cô còn định không chịu trách nhiệm?

Hắn tháo luôn cái cà vạt để lộ xương quai xanh tuyệt đẹp, lại cả vùng cổ trắng như ngọc. Tôi nuốt nước bọt, lúc này mới phát hiện ra hắn đang bận một bộ comple màu đen rất hợp thời trang, trong vô cùng quyến rũ

-Hừ! Sáng sớm anh đã ăn bận lẳng lơ như thế này đi tìm Sư Tử sao?

-Cô đang ghen?-Thiên Yết đặt tay lên lưng ghế, nghiêng người sang ghé sát tai tôi nói

-Yên tâm đi, tuy cô ta thông minh hơn cô, xinh đẹp hơn cô, nhưng.. tôi không có hứng thú với loại con gái như thế! Tối qua không biết vì sao đột nhiên biến lớn, lại bị cô ta phát hiện thế là cứ bị bám riết lấy.

Nói xong khóe môi hắn khẽ nhếch lên tạo thành nụ cười như có như không

Thì ra là thế! Hắn không thích Sư Tử! Tin này khiến tôi vui như trảy hội, hơn nữa nụ cười của hắn..

Thật Đẹp!!

-------
Chỉnh sửa |05/05/2022|

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro