Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~~~

Mái tóc tung bay như dải lụa đen nổi bật trên nền trời trong. Thiên Yết liên tục nhấn gas để đến đích một cách nhanh nhất. Mặc dù khoảng cách từ hai khu I và IV không xa nhau lắm nhưng vẫn phải đi qua học viện. Chỉ sợ... gặp phải Nam Dương...

Và rất may mắn, cô không chạm mặt Nam Dương!

Lúc đi qua học viện, sau khi không thấy Nam Dương, hay những người khác, Thiên Yết mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

--

"Okaa-san!!!"

Vầng, vừa bước vào nhà thì gọi đúng từ này...

"Con này, trong mắt không có thằng cha này sao?"

Tiếng trách yêu trầm ấm truyền đến từ phía cầu thang. Thiên Yết nghe thấy chỉ cười hì hì rồi chạy đến ôm chầm lấy ông.

"Ai nói thế? Con cũng nhớ otoo-san của con mà!"

Cô như cô bé con thủ thỉ nũng nịu bên tai Hàn lão gia. Đáp lại cô chỉ là nụ cười từ ái của ông.

"Tưởng chiều nay vẫn học? Sao lại chạy đến đây?"

Hàn phu nhân bước từ gian bếp ra, trên tay là một đĩa hoa quả tươi ngon. Thiên Yết cười cười không đáp... Chắc nee vẫn chưa nói...

"Còn không phải vì thấy trời mưa xong 'cao hứng' chạy đi tắm mưa sao?!"

Giọng nói rét buốt vọng đến từ sau lưng khiến cô đông cứng, cứng ngắc xoay người lại, bóng dáng Nam Dương trong bộ đồng phục của học viện đập vào mắt cô.

"Cái gì? Con có sao không?"

Hàn phu nhân nghe Nam Dương nói vậy thì hoảng hốt chạy đến cạnh Thiên Yết, giữ người cô mà xoay qua xoay lại xem xét.

"Nó đỡ rồi mẹ, hôm nay còn chạy đi đua được cơ mà! Hừ..."

"Nee!!!!"

"Cái con này! Vừa mới đỡ hơn chút ít đã chạy lông nhông rồi!"

Hàn lão gia cau mày, đưa tay cốc vào trán cô một cái. Thiên Yết phụng phịu ôm trán, hết liếc nhìn Nam Dương lại nhìn Hàn lão gia.

"Hôm nay với ngày mai ở đây, không đi đâu hết, nghe chưa?"

Hàn lão gia nghiêm mặt nói rồi xoay người đi lên. Thiên Yết thất thiểu bước theo ông đi về phòng mình.

--

Mới có gần hai ngày mà tâm trạng của Thiên Yết đã tụt đi chút đỉnh.

Buổi sáng đến trường, tiếng gào thét của con moto vang khắp con đường, tà váy tuy đã giữ chặt nhưng vẫn thi thoảng bay lên. Mái tóc đen lần này không được thả tự do mà bị chiếc cặp sau lưng ép gọn. Những cơn gió man mát buổi sáng mơn trớn qua làn da cô khiến cô thư giãn. Đến cổng học viện mặc kệ đám học viên vẫn đang đứng đó, Thiên Yết vẫn phóng nhanh vào trường. Đám học viên mặc dù khó chịu nhưng vì cô gái kia đi quá nhanh, và cũng không nhìn rõ mặt nên chỉ có thể lầm bầm vài tiếng chửi rủa trong miệng.

Dựng xe ở cạnh chiếc oto của Nam Dương, Thiên Yết chỉnh trang lại rồi mới cất bước lên lớp. Đi đến dãy nhà học thì gặp Xử Nữ, có vẻ anh ta đang đợi ai đó. Và nếu bạn muốn biết vì sao lại là Xử Nữ mà không phải Ma Kết thì chỉ cần để ý kĩ một chút liền thấy màu tóc Xử Nữ đậm màu hơn nhe :]

"Đi theo tôi."

Anh ta lướt qua cô rồi đi hướng ngược lại. Thiên Yết nhún vai định kệ anh ta nhưng cái liếc mắt rợn người ấy khiến cô... sợ!

Biết không đi theo không được, Thiên Yết xoay người đi theo anh.

Xử Nữ dẫn cô đến phòng Hội*, rồi đi đến chỗ bàn làm việc lấy ra một tờ giấy rồi đưa cô... Bản Tường trình... (tức là phòng Hội Học sinh đấy ạ)

"._." What'd fuck?!!!!

"Vi phạm nội quy học viện, điều số 3, khoản phương tiện của học viên. Viết đi."

Xử Nữ nhìn thấy vẻ mặt của cô thì chỉ liếc mắt rồi lấy một cốc cafe từ ấm, xong ngồi đối diện cô mà thưởng thức. Thiên Yết nhìn anh, chỉ biết cắn răng viết vào tờ đơn... Dù sao thì người ta cũng là Hội phó, mình vi phạm nội quy thì cho dù là bác Thiên Xứng cũng không giúp được... (dạ, ông Thiên Xứng là Hiệu trưởng đấy ạ)

Chuông reo vào lớp vang lên cũng là lúc mà Thiên Yết viết bản tường trình xong. 'Lễ phép' đưa tờ đơn cho Xử Nữ, cô xoay người định đi khỏi phòng thì bị anh gọi lại.

"Lát tôi đưa cô về lớp sau, ở lại với tôi đi."

Anh không nhìn cô, chỉ tuỳ tiện nói vậy, trên tay cầm tờ giấy cô đưa mà xem xét.

"Tôi không có quyền như anh!"

Thiên Yết xoay người, bàn tay đặt trên tay cầm, hơi dùng sức, cánh cửa liền hé mở.

'Rầm'

Chỉ mới hé ra có tí mà lại bị Xử Nữ mạnh tay đóng lại. Hai tay anh chặn hai bên Thiên Yết nhằm giam lỏng cô.

"Tôi nói cô ở lại mà cô dám đi sao?"

Vì người nào đấy thấp quá nên anh phải cúi xuống để nhìn. Phần tóc mái hơi rũ xuống khiến một phần khuôn mặt như chìm trong bóng tối tạo nét quyến rũ khó tả. Đôi mắt nâu đỏ u tối khiến người nhìn như bị hút vào hố đen.

Thiên Yết như bị mê hoặc khi nhìn vào đôi mắt kia. Ánh mắt mê man nhìn khuôn mặt hút hồn của Xử Nữ.

Hoá ra cũng chẳng đặc biệt hơn những ả khác là bao...

Nhân lúc anh không để ý, Thiên Yết chớp nhẹ rèm mắt, nhanh nhẹn thoát khỏi vòng giam lỏng của Xử Nữ. Lúc anh chú ý lại thì cô vừa vặn biến mất. Khoé môi không tự chủ mà nhếch lên thành một độ cong hoàn hảo, Xử Nữ mở cửa rời khỏi phòng Hội.

Thú vị a~

Thiên Yết nhíu mày nhìn người kia. Lúc nãy... anh ta... định làm gì?

Khó đoán...

Mặc kệ cái suy nghĩ đang xoay mòng mòng trông đầu, Thiên Yết bước nhanh về lớp... Cầu mong cô chưa vào, nếu không, chắc cô phải viết thêm một cái bản tường trình nữa mất!

Sau vụ này, nếu Thiên Yết mà về đọc nội quy học viện chắc sẽ tức hộc máu mất (:")) nhưng rất may mắn, cô đã không đọc, và có muốn thì... có lẽ... cũng không còn cơ hội...

--

Bước đi vội vã, hành lang trở nên vắng lặng sau hồi chuông vào lớp, khiến âm thanh gót giày chạm đất càng vang vọng.

'Xoạch'

"Thưa cô, em vào lớp!"

Thiên Yết đứng ở cửa lớp nói vọng vào. Tiếng giáo viên đang giảng bài cũng vì thế mà tắt ngấm.

"Mới đầu năm mà đi học muộn là không tốt đâu Tam tiểu thư. Vậy đi, sau tiết này lên phòng Hiệu trưởng với tôi!"

"E-"

"Thưa cô, là em nhờ bạn ấy đi làm vài việc nên mới vào lớp muôn. Cô tha thứ cho bạn ý nhé?!"

Thiên Yết định lên tiếng phủ định thì Xử Nữ phía dưới lớp đã mở miệng nói. Nụ cười nhu hoà có thể khiến người khác thấy anh ta thật bình thường, nhưng cái khí lạnh lởn vởn quanh anh ta và vài người khác khiến giáo viên khó có thể từ chối câu 'nhờ vả' này. Vì cô ta biết, cậu ta chắc chắn phải có thứ gì đó có thể uy hiếp được ả mới mở miệng nói như vậy.

"Có lý do thì thôi. Vào lớp đi."

Bà cô gật đầu, Thiên Yết bước nhanh về chỗ. Nam Dương chỉ đảo mắt qua chỗ Xử Nữ rồi quay lại với bài học của bà cô.

~~~End chap 12~~~




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro