thienvuong38-39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 38

Kinh doanh tối thứ 5

Dịch giả: Bạch Hổ

Nguồn: Kiếm Giới

Thu gọn nội dung

Nửa đêm về đến nhà, Trần Tiêu nhìn thấy Child Child đang cuộn mình trên chiếc ghế sô pha trong phòng khách, nàng đang ngủ. Chợt nhớ đến cảnh "tắm" đầy hương diễm không gì sánh được buổi tối ngày hôm trước, Trần Tiêu không khỏi có chút cười khổ....

Không phải hắn là kẻ giả vờ đứng đắn. Chỉ là hắn không phải là loại nam nhân dùng nửa thân dưới để suy xét. Trên phương diện nam nữ, Trần Tiêu vẫn có khuynh hướng đặt tình cảm lên trên, chứ không phải là nhục dục lên trên.

Hơn nữa, Child Child vẫn đang còn vị thành niên, chỉ là một cô bé mới 15 tuổi, tư duy của nàng chỉ như một tờ giấy trắng mới mở, đối với cái gì cũng không hiểu, nếu mình lại đi chiếm tiện nghi của nàng, thực sự là tội lỗi.

Trần Tiêu đem cất đồ đạc, ôm Child Child đang nằm trên ghế sô pha phòng khách vào phòng ngủ, khi Child Child bị Trần Tiêu ôm liền tỉnh lại, nhưng nàng chỉ liếc mắt nhìn Trần Tiêu, mơ mơ màng màng nói một câu:

- Anh đã về....

Liền dùng cánh tay trắng như tuyết ôm lấy cổ Trần Tiêu, lại chìm vào giấc ngủ.

Nhìn Child Child cuộn tròn trong lòng mình như một chú mèo con, nếu như nói Trần Tiêu không động tâm là nói dối, nhưng dù sao hắn cũng không phải là cầm thú(@DG: hắn 'không bằng cầm thú'), đem cô bé đặt ở trên giường trong phòng ngủ. Lúc này hắn mới đi ra ngoài thay quần áo để tắm.

Sáng sớm ngày hôm sau khi Trần Tiêu tỉnh lại, phát hiện Child Child không biết từ lúc nào đã chạy tới trên giường mình, cũng giống như buổi tối ngày hôm trước, nàng tựa đầu vào bờ vai mình, an tĩnh ngủ một bên.

Trần Tiêu thở dài....Ai, xem ra lại phải tốn tâm tư nghĩ ra biện pháp dạy cho nàng biết khái niệm "Nam nữ có sự khác biệt" mới được.

Bằng không, mặc dù ở bên một cô bé xinh đẹp như ngọc, hương diễm cũng hương diễm tới cực điểm, nhưng mỗi ngày việc ngủ với mình đều giống như một loại khảo nghiệm, mỗi mỗi buổi tối đều phải thiên- nhân giao chiến một phen, tư vị như vậy thật là không tốt a!

Quả thực muốn khỏa nghiệm nhân tính của ta đây mà.... Trần Tiêu lầm bầm một câu-- Chẳng may một ngày nào đó mình nhịn không được, thú tính đại phát....

Lại nói tiếp, Child Child quả thực rất khả ái, nhất là dáng vẻ hồn nhiên đơn thuần tới cực điểm, lại không hiểu biết về thế sự, càng khiến cho Trần Tiêu thương tiếc-- nhưng thật sự chẳng có gì hơn cả. Trần Tiêu đối với việc nam nữ tương đối truy cầu về mặt tình cảm, một cô bé như là Child Child, đầu óc giống như một tờ giấy trắng, thật sự khó có thể cùng mình đặt quan hệ. Tuy dáng người của nàng thanh xuân mềm mại có thể khiêu khích khiến cho mình rung động, nhưng... Dù sao con người cũng không giống như loài động vật chỉ biết giao phối.

Nhớ tới điều này, Trần Tiêu không tự chủ được lại nhớ tới cô gái gọi là Phượng Hoàng-- hắn phải thừa nhận, Phượng Hoàng có lẽ là cô gái duy nhất từ trước tới nay khiến cho mình phải động tâm. Tuy rằng chỉ mới gặp nhau một lần, ngày hôm đó ở trong quán cà phê, hai người chỉ trêu chọc nhau vài câu ngắn ngủi, nhưng lại làm cho Trần Tiêu có cảm giác phi thường thoải mái ở trong lòng, Phượng Hoàng có một loại thân hòa lực, còn có nụ cười giống như cây đón gió xuân, điệu cười vô cùng xinh đẹp, làm cho Trần Tiêu nhớ mãi không quên...

Nhẹ nhàng từ trên giường đứng dậy, Trần Tiêu rất nhanh mặc quần áo, Child Child còn chưa tỉnh lại, dường như hôm nay nàng phá lệ tham ngủ hơn mọi ngày, Trần Tiêu cẩn thận không làm kinh động đến nàng, đứng ở bên giường lẳng lặng xem tư thế ngủ của Child Child một hồi....

Ha hả, dù sao cũng là một nam nhân cơ mà, khung cảnh tiểu mỹ nữ chìm trong giấc ngủ tuyệt vời đến như vậy, quả thực là rất đẹp mắt a!

Sau đó Trần Tiêu đi ra khỏi phòng ngủ, tùy ý lấy túi tiền của mình ra, thò tay lấy một đồ vật- Chính là chiếc phong bì mà Lục tỷ đã đưa cho mình, bên trong là tiền.

Hắn mở ra nhìn, tiền bên trong đích xác không nhiều lắm, chỉ có 3 ngàn. Chẳng qua đối với một người chỉ mới đến dạy có một buổi như mình mà nói, 3 ngàn đúng là con số rất cao rồi. Lục tỷ cũng đã nói rõ ràng, đó là để cảm tạ mình đã cứu nàng, hơn nữa nhà nàng đột nhiên xảy ra chuyện lớn này, nên cũng không mang theo nhiều tiền tới. Tuy nhà nàng giàu có, nhưng mà ông chồng lại tiêu tốn vào việc đánh bạc chơi gái, lại phải lập tức ly hôn phân chia tài sản, phỏng chừng cũng rất eo hẹp đây.

Trần Tiêu suy nghĩ một lúc, hiện giờ đang có một vấn đề khó khăn trước mắt: vấn đề khởi nguồn của cuộc sống!

Nguyên bản Trần Tiêu từ khi bỏ việc ở quán fast food, chính là muốn dựa vào việc làm gia sư tại gia để nuôi sống mình. Nhưng hiện giờ công việc gia sư đã bị mất, trong nhà lại có thêm một miệng ăn. Tuy rằng lương ở tiệm cà phê cũng không thấp....Nhưng trong tiệm không có tiền a! Nếu như Trần Tiêu là loại mặt dày có ý xấu, có thể đi lấy một ít vàng bạc kim cương của lão Ngả Đức Hoa-- nhưng hắn không phải loại người như vậy.

- Quyết định rồi, ngày hôm nay trốn học!

Trần Tiêu dùng lực duỗi duỗi cái lưng:

- Trốn học! đi bán hoàng kim! Nếu không chắc mình phải ăn không khí mất! Hơn nữa, ngày hôm qua điện thoại lão đầu Ngả Đức Hoa cũng đã nói mình cứ bán đi, không việc gì phải lăn tăn nữa rồi.

Trần Tiêu đã có đầy đủ lý do, liền làm một bữa sáng thật nhanh, để lại cho Child Child một tờ giấy, nói với nàng đêm nay phải làm việc đến đêm khuya mới về, vân vân, sau đó xách chiếc túi du lịch, rồi hấp tấp chạy ra cửa.

. . .

Trần Tiêu ra khỏi cửa việc đầu tiên là chạy đến ngân hàng trong thành phố để tìm lại chiếc xe đạp của mình. Kết quả, quả nhiên giống như Trần Tiêu đã dự liệu: xe không còn.

Tuy đã bị mất xe, nhưng Trần Tiêu đã sớm có chuẩn bị tâm lý, sau một hồi phiền muộn rồi cũng trở lại bình thường. Sau đó đón tàu điện ngầm đi tới tiệm cà phê.

. . .

Hiện trường khu phố thương nghiệp vẫn giống như có quỷ ám-- 9 giờ sáng, ánh dương quang chiếu khắp nơi, nhưng con đường dành riêng cho người đi bộ mặc dù to như vậy vẫn không có cửa hàng nào mở cửa. Trần Tiêu đi tới con đường đó, chỉ nhìn thấy có 2,3 người công nhân quét vệ sinh trên đường, hắn chạy nhanh vào trong coffee-shop, từ trong chiếc két sắt trên lầu lấy một khối vàng.

Tròn một buổi sáng, Trần Tiêu chạy tới một con phố châu bảo trong thành phố K, dạo một vòng qua các tiệm vàng. Bán một khối vàng, được hơn 20 vạn tiền mặt, liền nhét vào ba lô trên lưng mình, đi ra khỏi cửa, hắn chợt nhớ tới việc ngày đó Phượng Hoàng tới quán cà phê, một tiệm cà phê to như vậy, nhưng ngoài cà phê ra thì một chút đồ ăn gì khác cũng không có..... Như thế thì còn ra cái dạng gì nữa đây.

Tốt xấu gì Trần Tiêu cũng đã từng đi làm công ở một tiệm ăn, hắn liền chạy thẳng đến siêu thị để mua nguyên liệu nấu ăn, chừng 7,8 bao lớn bao nhỏ, lúc này mới lên đường quay về tiệm cà phê.

Hắn lại dùng thời gian cả buổi chiều, đem toàn bộ tiệm cà phê quét dọn sạch một lượt-- Ngày hôm nay chính là ngày thứ 5, Lão đầu Ngả Đức Hoa đã nghiêm khắc căn dặn mình phải mở cửa kinh doanh vào đêm nay, có lẽ đêm nay sẽ có vị khách quan trọng nào đó đến đây.

Nếu nhận làm công việc này, Trần Tiêu sẽ làm hết trách nhiệm, sẽ không bởi vì ông chủ không có mặt mà chây lười.

Làm xong tất cả mọi việc, Trần Tiêu liền ngồi chờ ở quầy hàng, ánh dương quang buổi chiều chiếu qua chiếc cửa sổ sát đất, chiếu vào bên trong phòng khách của tiệm cà phê, làm cho người ta không khỏi sinh ra một cảm giác ấm áp an tường, Trần Tiêu ngồi ở trong quầy hàng, nhưng hắn không nhịn được mỗi một phút lại liếc mắt ra cửa tiệm, dường như trong lòng hắn có một loại cảm giác mong chờ mờ ảo, hắn mong chờ cô gái thích đùa, thích tự xưng "Ta", đẩy của đi vào....

Đáng tiếc, Trần Tiêu thất vọng rồi, mãi cho đến khi hoàng hôn buông xuống, Phượng Hoàng cũng không có xuất hiện.

Ngoài ra, Trần Tiêu cũng lần thứ hai xác định suy đoán của mình: Sinh ý của tiệm cà phê này, thực sự là cực kì bi thảm a! Tròn một ngày, ngay cả một người khách cũng không có.... Trên con đường vắng vẻ dành riêng cho người đi bộ ở bên ngoài, Trần Tiêu đã tỉ mỉ tính toán qua, từ chính ngọ đến lúc mờ tối, tổng cộng chỉ có 3 người khách vào cửa, một người vào tiệm bán đồ dùng gia đình, một người vào tiệm sách sách giáo khoa, còn một người nữa thì vào cửa hàng phân phối hợp đồng bảo hiểm.....

Nghĩ một chút cũng không có gì kì quái, một con đường nhánh hẻo lánh dành riêng cho người đi bộ, lại nằm ở khu vực ngoại biên thành phố, ai lại rỗi hơi chạy tới chỗ này đi dạo chứ?

Mở tiệm cà phê ở một nơi như vậy, chắc chắn sẽ lỗ vốn nặng, nếu như là những người bình thường, chỉ sợ chưa được một tháng sẽ phải đóng cửa rồi. Xem ra lão đầu Ngả Đức Hoa thực sự là người rất tài giỏi a!

Nghĩ tới cái két sắt chứa đầy tài phú ở trên lầu, Trần Tiêu nhịn không được thở dài: Lão đầu Ngả Đức Hoa căn bản không hi vọng mở cái tiệm này ra để làm ăn gì cả. Cho dù có lỗ vốn thêm vài chục năm nữa, hắn cũng chẳng thể sập tiệm được.

Ân, Phục Vụ Xã, quả nhiên đều là những người bất bình thường.

Cả buổi chiều buồn chán, Trần Tiêu thậm chí còn có ý nghĩ muốn đem Child Child đến đây chơi với mình cho đỡ chán, dù sao cũng tốt hơn là ngồi một mình ở chỗ này phát ngốc.

Hắn muốn xem qua một chút sách gì đó để giết thời gian, hắn biết, dưới quầy hàng của lão đầu Ngả Đức Hoa có một đống sách, Trần Tiêu xoay người nhìn xuống, liền lập tức hai mắt trợn trắng.

"Kim Bình Mai", "Ngọc Bồ Đoàn" "Đăng Thảo hòa thượng". . . Hả? Lại còn có một quyển rút gọn "Long chiến sĩ Truyền thuyết", còn có " A Lý Bố đạt niên đại kỷ"? ? (1)

- Tuổi đã lớn như vậy rồi mà còn đi xem mấy cái thứ này, không sợ vỡ mạch máu ma chết a.

Trần Tiêu dở khóc dở cười nhìn một đống sách "XX" trước mặt, bất đắc dĩ lắc đầu:

- Sở thích của lão đầu tử Ngả Đức Hoa này thật đúng là 'cường đại' a.

Cuối cùng, tới bữa tối, cũng có một người khách đi vào tiệm.

Vị khách đi vào là một đại thúc trung niên, mặc một bộ quần áo lao động của công nhân bẩn thỉu lem luốc, lúc đi vào, hắn quay về phía Trần Tiêu gật đầu, khẽ cười cười, coi như là một lời thăm hỏi.

- Chào mừng quý khách!

Trần Tiêu lập tức bước tới:

- Mời ngồi, xin hỏi quý khách dùng gì?

- Cậu chính là Trần Tiêu à?

Vị đại thúc trung niên kia cười rất bình hòa, hắn để ria mép, da ngăm đen, vóc người rắn chắc, khuôn mặt vuông vức, nhìn qua đúng là một người đàn ông thành thục ổn trọng, bất quá ánh mắt hắn rất ôn hòa, chắc là một người có tính tình rất tốt đây.

Trần Tiêu ngạc nhiên:

- Ông biết tôi à?

- uhm, tôi biết lão Ngả mới tuyển thêm một người mới.

vị trung niên này cười nói:

- À, tôi chính là chủ tiệm sửa xe ở đầu phố, mọi người đều gọi tôi là Điền đại thúc.

- Thì ra là hàng xóm.

Trần Tiêu cười khách khí, nhưng trong đầu có chút khó hiểu: mở tiệm sửa xe ở cái nơi hẻo lánh như thế này, lẽ nào Điền đại thúc cũng không phải là người bình thường?

Quả nhiên.....

- Buổi tối thứ 5 mỗi tuần đều là ngày trọng yếu, cậu là người mới, không hiểu tình hình, ta sợ cậu ứng phó không nổi, nên tới đây xem qua một chút, nói không chừng tôi có thể giúp đỡ chút gì đó.

Điền đại thúc cười rất hữu hảo, ánh mắt nhìn Trần Tiêu có chút quan tâm.

- Ngài....

Trần Tiêu do dự một chút:

- Ngài cũng là người ' Phục Vụ Xã'?

- Đã từng, nhưng mà hiện giờ tôi đã về hưu rồi.

Điền đại thúc trả lời rất thẳng thắng, không có một chút ý tứ muốn giấu diếm.

Lại là một dị năng giả....

Trần Tiêu nhịn không được nhìn chăm chăm vào Điền đại thúc, nhưng đối phương không có chút để tâm, chỉ cười rất thân thiện.

Trần Tiêu pha cho hắn một ly trà, sau đó tùy ý cùng hắn hàn huyên vài câu, vị trung niên đại thúc này tính tình quả nhiên tốt, cũng rất hay nói, hơn nữa hình như đã từng đi qua không ít địa phương, đi qua rất nhiều quốc gia, hai người hàn huyên chuyện đông tây nam bắc một chút, Trần Tiêu cố tình làm như vô ý muốn nghe một chút chuyện của Phục Vụ Xã, nhưng đối phương không biến sắc chuyển trọng tâm câu chuyện, dường như không muốn nhiều lời.

Rất nhanh tới 7 giờ tối, khi chuông đồng hồ vừa kêu 7 tiếng, biểu tình của Điền đại thúc rõ ràng nghiêm túc hẳn lên. Hắn không nói nữa, trầm mặc hơn-- Chuyển biến này làm trong lòng Trần Tiêu khẽ động.

Đinh đông...

Cánh cửa của quán cà phê bị đẩy ra

. . .

Chữ ký của LSB-Sun

Tàng Thư Các

Tài sản của LSB-Sun

Trả lời kèm theo trích dẫn

Có 4 thành viên đã gửi lời cám ơn đến LSB-Sun vì bài viết hữu ích này:

dyllan (14 tiếng trước), h2f1 (2 ngày trước), Lăng Độ Vũ (1 ngày trước), Tiểu Diệp (1 ngày trước)

LSB-Sun

Xem Lý Lịch

Gửi tin nhắn tới LSB-Sun

Tìm toàn bộ bài viết của LSB-Sun

#42

Cũ 1 ngày trước

Ảnh thế thân của Lăng Độ Vũ

Lăng Độ Vũ Lăng Độ Vũ đang offline

-=[ Lương Sơn Ẩn Sĩ ]=-

1 phim, 1 truyện, 1 đàn bà

Miễn Tử Kim Bài

Ngày gia nhập: 16-01-2007

Bài viết: 33.377

L$B: 568.603

Tâm trạng:

Ðiểm: 1207

Chương 39

Tụ hội kỳ quái!

Dịch giả: Bạch Hổ

Nguồn: Kiếm Giới

Thu gọn nội dung

Lần này đi vào là một nam, một nữ.

Hai người tuổi còn khá trẻ, nhưng mà tướng mạo . . . Có vẻ rất khác người a.

Nam nhân kia trông cực kỳ uy mãnh! cao tới 190 cm! Tóc ngắn, vai rộng, lưng hùm vai gấu! Mặc một bộ áo sơ mi bó sát người, làm lộ ra cánh tay rắn chắc, trông như lực sĩ thể hình! Hình dáng khuôn mặt góc cạnh phân minh, tướng mạo đúng kiểu một nam tử hán kiên định tiêu chuẩn vẫn thấy trên điện ảnh!

Một nam nhân như vậy, hẳn là phải có thanh âm vang dội, tính tình sang sảng, tính cách cương nghị.

Nhưng . . . làm cho Trần Tiêu phải trợn mắt chính là, một ' Mãnh nam' như vậy, nhưng lại rất ' õng ẹo' đi vào.

Không sai, là " õng ẹo".

Bạn đã từng nhìn thấy qua điệu bộ của mấy cô người mẫu đi trên sàn diễn chưa? Chính là cái kiểu lắc mông như vậy, đó là "dáng đi của một con mèo" ( Miêu bộ)(@DG: thế nên người ta mới gọi là sàn catwalk đó)

Nếu như bạn thấy một anh chàng cao to lực lưỡng ngoài mét chín, dùng cái kiểu bắt tay " Hoa lan chỉ", vừa đi vừa lắc mông, dùng miêu bộ đi tới . . . Sợ rằng đổi lại là bất cứ người nào khác cũng phải sởn gai ốc lên rồi . . .

Trần Tiêu đứng há mồm tại chỗ, không biết nói gì nhìn anh chàng đô con đang dùng bộ dáng õng ẹo ngại ngùng đi vào.

Nhưng khi vừa nhìn ra phía sau . . . Trần Tiêu càng hết chỗ nói.

Đơn giản vì, cô gái đang đi vào, so với anh chàng đô con kia càng là " cực phẩm" . . .

Ách . . .

Cô gái đang đi phía sau, thật ra dáng người đúng là cực phẩm thật, khuôn mặt trái xoan, mắt phượng, ngũ quan quyến rũ động lòng người, nếu như chỉ đơn thuần nhìn vào khuôn mặt nàng, có thể coi là mười phần mỹ nữ. Nhưng mà cách ăn mặc thì . . .

Thân trên của nàng mặc một bộ áo da ngắn tay bó sát người, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai bằng da, bên ngoài áo còn lộ ra mấy chiếc vòng trang sức bằng kim chúc sáng long lanh, nhưng trên cánh tay, lại đầy hình xăm-- Hình xăm trên người phụ nữ không phải Trần Tiêu chưa từng thấy qua, nhưng hơn phân nửa nữ hài đều xăm trên người hình trái tim hoặc là hình hoa hồng, hồ điệp các loại. Nhưng vị này thật là lợi hại, nàng xăm bên trái là Thanh Long, bên phải là Bạch Hổ!

Phía dưới nàng mặc một chiếc quần soóc, lộ ra một đôi chân thon dài, dưới chân là một đôi dài cao gót cao cấp, hai gót giày làm bằng kim loại sáng lộ ra ánh sáng long lanh, làm cho mỗi bước đi của nàng đều phát ra những âm thanh "Keng Keng".

Thần thái của cô gái này, càng đầy vẻ sát khí, nét mặt dường như mang theo vẻ nóng tính. Một giai nhân kiều mị như vậy, nhưng trang phục trên người nàng, dường như đang chuẩn bị cho một cuộc đua xe ngoài đường phố vậy.

Anh chàng đô con mới đi được vài bước, nữ lang đi phía sau đã nóng nảy hừ lạnh một tiếng. Anh chàng đô con phát run, vội lui về sau hai bước, ngoan ngoãn đi theo cách phía sau 'bạo tẩu nữ lang' nửa bước, trông cứ như " Chú chim nhỏ bay quanh người" vậy.

Trần Tiêu trợn mắt nhìn, nhịn không được thở dài.

----------------

- Là hai người à.

Điền đại thúc đã đứng lên, quay về phía hai người gật đầu, dường như là rất quen thuộc.

Cô gái kia trừng mắt:

- Uhm, Ông lại tới trước rồi.

Nói xong, nàng nhìn về phía Trần Tiêu đang đứng ở một bên, tỉ mỉ quan sát một hồi, sau đó mặt mày rạng rỡ, âm thanh cũng ' dễ thương' hơn rất nhiều, chỉ là ngữ khí của nàng cứ như của một nữ sắc lang vậy:

- Yêu, Tiểu đệ đệ này mới tới à, trông thật đẹp trai a! Lão già Ngả Đức Hoa đã tìm được một người làm thật là tốt đó.

Nói xong, Nàng liền đá anh chàng đô con kia sang một bên, đôi giày cao gót căm phẫn gõ lên sàn nhà phát ra âm thanh thanh thúy. Trần Tiêu há to miệng nhìn cô nàng đi tới trước mặt mình, đối phương vươn một ngón tay tới, nhẹ nhàng điểm điểm lên chóp mũi Trần Tiêu, mặt mày rạng rỡ:

- Quả là một anh chàng rất thanh thuần a, lại đây, nói cho tỷ tỷ biết, năm nay cậu bao nhiêu tuổi? Có còn là xử nam nữa không a?

Tóc gáy trên người Trần Tiêu đều muốn dựng thẳng lên, vội vàng lui về sau hai bước, mặt đỏ lên, ấp úng không nói ra lời-- Không sai, hắn đã từng làm việc trong tiệm ăn được một đoạn thời gian, nhìn thường cũng bị không ít nữ sinh nhòm ngó, nhưng cũng chưa từng thấy qua một cô gái nào sỗ sàng táo bạo như vậy a!

Vẻ mặt của anh chàng đô con ở phía sau có chút khó coi, nhịn không được ho khan một tiếng, cô gái tức khắc quay mặt lại, trừng mắt nhìn hắn, quát:

- Ho khan cái gì! Nói thẳng ra xem nào! Có phải lão nương nhìn chúng một anh chàng đẹp trai, anh thấy khó chịu trong đầu có đúng hay không?

Anh chàng đô con vẻ mặt ủy khuất, rụt rè cười đáp:

- Đâu có, không dám, không dám, em cứ việc ngắm kỹ đi.

Điền đại thúc ở bên có chút buồn cười, rốt cục cũng mở miệng giải vây cho đám Trần Tiêu:

- Được rồi, Trần Tiêu cậu cũng đừng khẩn trương, đây đều là bằng hữu chúng ta, họ là chủ của hai cửa hàng cùng phố. Bọn họ là một cặp vợ chồng.

Vợ chồng?

Trần Tiêu nhịn không được cười khổ.

- Anh chàng đẹp trai, tôi là Vương Tiểu Nhu, còn kia là ông chồng chết toi của tôi, gọi là Phương Đại Mãnh.

'Cô gái có dáng đi thô bạo' liếc mắt nhìn Trần Tiêu, nhìn bộ dáng của nàng, dường như đang hận không thể đưa tay xoa bóp lên khuôn mặt của Trần Tiêu vậy.

Trần Tiêu nuốt nước bọt . . .

Tiểu Nhu? Đại Mãnh?

Hai cái tên thật là có cá tính!

Cô gái kia, toàn thân trên dưới làm gì có nửa điểm nào gọi là " Nhu".

Mà vị ông bạn đang đứng khép nép kia, kiếm đâu ra nửa phần " Mãnh"?

Điền đại thúc ho khan một tiếng:

- Được rồi, hai người cũng đừng có khi dễ Trần Tiêu nữa, người ta là người mới. Đừng làm cho cậu ta sợ chứ.

Vương Tiểu Nhu ngượng ngùng cười, thu hồi ngón tay của mình, nhưng lại trừng mắt nhìn ông chồng của mình, rồi bước vào bên trong tiệm cà phê, tìm một cái ghế dựa bên cạnh Điền đại thúc ngồi xuống. Ông chồng của nàng, Phương Đại Mãnh vội vàng đi theo.

" Cô gái có bước đi hung bạo" lấy trong người ra một hộp thuốc lá bằng kim loại, lấy ra một điếu thuốc lá bỏ vào miệng, Phương Đại Mãnh cuống cuồng móc ra một cái bật lửa định châm thuốc cho nàng.

- Lão nương tự mình châm lửa được.

Vương Tiểu Nhu trừng mắt nhìn hắn, giơ ngón tay phải của mình lên, nhẹ nhàng búng một cái, ngón tay chỏ của nàng lập tức có một ngọn lửa nhỏ.

Trần Tiêu vừa nhìn thấy, lập tức hiểu ra . . .

Quả nhiên, lại là dị năng giả a.

Điền đại thúc nhìn thấy vẻ nghi hoặc trong mắt Trần Tiêu, mỉm cười, ngữ khí rất bình tĩnh, giả thích:

- Dị năng của Tiểu Nhu là điểu khiển lửa, biệt hiệu là Chúc Dung. Còn Đại Mãnh . . . Dị năng là điều khiển nước, biệt hiệu là Cộng Công.

Chúc Dung và Công Công?

Đúng rồi . . . là hai vị Hỏa Thần và Thủy Thần trong thần thoại Trung Hoa cổ đại đây mà.

Đôi vợ chồng này, chẳng phải sẽ thành " Thủy Hảo bất dung" sao?

Điền đại thúc mỉm cười, dùng ánh mắt an ủi nhìn Trần Tiêu:

- Bọn họ đều là người tốt, sau này cậu sẽ quen thôi. Không cần gọi tên bọn họ, cứ trực tiếp gọi bọn hò là Chúc Dung và Cộng Công là được.

" Chúc Dung" cười ha ha, sau đó hút một ngụm thuốc, phun ra một ngụm khói tạo thành vòng tròn trên trời, lại liếc một ánh mắt quyến rũ về phía Trần Tiêu:

- Tiểu đệ đệ, hai ngày trước tôi đã nghe nói cậu tới làm, tỷ tỷ ta mấy ngày nay bận, không có thời gian tới thăm cậu. Tiệm xì gà ở trên phố này là do tôi mở, sau này thường xuyên tới chơi nha.

Trần Tiêu vội vàng gật đầu. Còn anh chàng Cộng Công kia chỉ cười cười, nét mặt rất hòa khí--- thậm chí có chút nhu nhược:

- Tiệm hồng tửu phía trước là do ta mở đó.

Trần Tiêu lần thứ hai gật đầu.

Lại nói tiếp, một khu thương nghiệp phố dành riêng cho người đi bộ, tổng cộng chỉ có mấy cái cửa hàng, đầu đường là tiệm sửa xe của Điền đại thúc, tiếp theo là tiệm hồng tửu và tiệm xì gà, mấy ông bà chủ đó đều đang ngồi ở chỗ này. Cuối cùng là tiệm cà phê của lão già Ngả Đức Hoa.

Xem ra . . . tất cả những người này đều là người của " Phục Vụ Xã" cả rồi!

Nhưng mà, không phải nói nơi đây là nơi ở của nhân viên nghỉ hưu của Phục Vụ Xã sao? Lão Ngả Đức Hoa tuổi cũng không nhỏ, về hưu cũng không có gì kỳ quái, nhưng mà đôi vợ chồng kỳ quái kia, họ còn rất trẻ tuổi a.

Suy nghĩ một lúc, Trần Tiêu thu liễm sự rung động trong lòng, quay về phía 3 người trong tiệm ăn, cười nói:

- Ba vị tiền bối, tiểu đệ mới đến, sau này xin ba vị tiền bối hỗ trợ nhiều hơn. Tôi mới tới làm việc ở cửa hàng này, những quy củ và nhiều thứ ở đây đều chưa biết, nếu có gì đó làm sai, xin mọi người chỉ điểm.

Chúc Dung mặt mày rạng rỡ, giơ một ngón tay lên chỉ:

- Ông nhìn đi, anh chàng đẹp trai này cũng nói nhiều đấy chứ.

Nói xong trừng mắt nhìn ông chồng bên cạnh:

- Thử nhìn lại cái gia đình quỷ quái của chúng ta đi, thường ngày có đánh đòn cũng chẳng đánh ra nổi một cái rắm.

Trần Tiêu nhìn thấy khung cảnh như vậy, do dự một chút:

- Ngả Đức Hoa tiên sinh đã nhắc nhở tôi, mỗi buổi tối thứ 5 nhất định phải mở cửa buôn bán. Ách . . . Lẽ nào ngày hôm nay là ngày mà ông bà chủ cửa hàng của mấy cửa hàng tụ hội?

Dừng lại một lúc, Trần Tiêu suy nghĩ một chút:

-Tôi nhớ trên đường này còn có một của hàng nữa mà, hình như là một cửa tiệm đồng hồ. Nhưng mà tôi tới đây hai ngày rồi, vẫn thấy cửa hàng đó đóng cửa, chưa từng thấy mở cửa kinh doanh một lần . . . Không biết ông chủ của tiệm đồng hồ đó, có phải là người trog tổ chức không?

Trần Tiêu vừa nói xong, chợt phát hiện sắc mặt của 3 người đều có biến hóa!

Điền đại thúc nét mặt có chút đau khổ, Chúc Dung nét mặt có chút căm tức, còn vị Cộng Công kia nét mặt có chút bất đắc dĩ . . .

Di?

Tại sao khi nhắc tới chủ tiệm đồng hồ, dường như cả ba người đều có vẻ mặt như gặp thâm cừu dại hận?

- Trần Tiêu . . .

Lại là Điền đại thúc mở miệng, ngữ khí của hắn rất uyển chuyển:

- Chuyện này, cậu không nên hỏi tới. Ai . . . Chỉ là một ít chuyện không vui, tất cả mọi người đều không muốn nhắc đến.

Ba!!

Hắn vừa nói xong, Chúc Dung liền hung hăng đập mạnh một cái trên bàn! Liền thấy trong tay của nàng phát ra một ngọn lửa, lập tức làm cho góc bàn phía dưới bàn tay bị ngọn lửa đốt thành tro bụi!

- Hừ! Tại sao lại không đề cập tới! Người làm sai không phải là chúng ta!

Đôi mắt phượng của Chúc Dung tỏa đầy sát khí, quát lớn:

- Anh chàng đẹp trai, tên chủ tiệm đồng hồ kia cậu không thể gặp được nữa! Hừ! Một con tiện nhân! Kẻ phản bội! Cũng may hắn chạy mất tăm rồi! Nếu không để cho ta gặp phải, sẽ trực tiếp đem ả ta đốt thành tro!

Trần Tiêu bị lửa giận của nàng làm cho hoảng sợ, dè dặt liếc mắt nhìn cái bàn nơi nàng vừa hạ thủ, trong đầu thở dài: xem ra tối ngày hôm nay lại phải đổi cái bàn mới rồi.

Chỉ là . . .

Oán niệm thật lớn a!

Nàng gọi là " Kẻ phản bội"?

Lẽ nào trong " Phục Vụ Xã" cũng có kẻ phản bội?

Cộng Công do dự một chút, thấp giọng mở miệng, ngữ khí có chút mập mờ:

- Kỳ thật nàng ta chưa chắc đã là kẻ phản bội . . .

- Đánh rắm!!

Chúc Dung phát hỏa, sau tiếng quát, toàn thân nàng đều phát ra ngọn lửa! Chiếc sô pha nàng đang ngồi trong nháy mắt bị bốc cháy, ngọn lửa hừng hực tỏa ra làm cho Trần Tiêu phát sợ nhảy dựng lên, kinh hô một tiếng, vội vàng ôm một bình nước lạnh tùy thời sẽ xông lên.

Sau đó Chúc Dung hừ một tiếng, ngọn lửa toàn thân, trong nháy mắt bị nàng thu vào trong cơ thể, chiếc ghế sô pha bên dưới đã bị cháy hoàn toàn, nhưng ngọn lửa cũng lập tức bị dập tắt.

Chúc Dung hung hăng trừng mắt nhìn ông chồng:

- Trong đầu ông đang nhớ đến cái con tiểu tiện nhân ( con điếm) kia đúng không! Hừ, năm đó lão nương đã biết trong đầu ông đã có ý tứ gì đó với nó rồi mà! Mẹ nó! Sao ông không vứt quách gái già này mà bỏ đi cùng với nó đi! Ông đi đi! Ông đi đi!

Cộng Công bị nàng trừng mắt liên tục lùi về phía sau, cuối cùng đụng phải một chiếc ghế sô pha, rầm một tiếng, hắn đặt mông an vị trên mặt đất, ủy khuất kêu lên:

- Tôi đâu có đâu! Bà xã à, có trời đất chứng giám, trong lòng tôi chỉ có mình bà thôi!

Trần Tiêu đang cầm chiếc bình nước, tiến cũng không được, mà thối cũng không xong ( DG: câu này nguyên văn nó vậy đấy, đại ý là 'không biết làm gì cho phải' nhưng ta xin để nguyên cho đúng bản gốc), cuối cùng Điền đại thúc đi tới, vỗ vỗ vai Trần Tiêu, ôn nhu cười nói:

- Có chút không quen đúng không? Nhưng đôi vợ chồng này là vậy đấy, luôn luôn ầm ĩ, ta thấy cũng quen rồi. Lâu dần cậu cũng sẽ quen thôi.

Nói xong, Điền đại thúc trừng mắt nhìn Chúc Dung, trong giọng nói có ba phần uy nghiêm:

- Chúc Dung, đừng có náo loạn nữa. Đây là nơi của lão Ngả Đức Hoa, làm cháy hỏng đồ vật, cẩn thận khi hắn quay về sẽ tìm cô bắt bồi thường đó.

- Hừ! Lão nương mà sợ cái lão già ấy à.

Chúc Dung trừng mắt lại, tuy nhiên ngoài miệng nói như vậy, nhưng ngược lại lại quay về chỗ ngồi, rồi lại trừng mắt nhìn ông chồng:

- Còn không mau đứng lên, ngồi dưới đất như thế còn ra bộ dạng gì nữa.

Trần Tiêu có chút cười khổ, nhìn đống tro bụi của chiếc ghế sô pha, trong đầu ai thán: không biết đêm nay có dọn xong được cái đống này không.

Đúng lúc này, ngoài cửa chợt truyền đến một âm thanh.

Nhìn qua cánh cửa thủy tinh, có thể thấy được một chiếc xe hơi sang trọng màu đen đang đứng trước cửa, sau mấy tiếng ' tách tách' vang lên, cửa xe mở ra, trong xe đi ra một đám người mặc âu phục màu đen, quan sát xung quanh, tư thế có vẻ đầy cảnh giác, dường như là một đám bảo vệ.

Sau đó, bọn họ vây quanh một người có độ tuổi lớn hơn một chút, chậm rãi đi tới trước cửa.

Đám bảo vệ này đều lùi về phía sau, không dám tiến vào cửa, chỉ có mình nam tử trung niên đẩy cửa từ từ đi vào.

Hắn vốn có một loại khí chất nghiêm nghị, vừa nhìn có thể nhận ra là người quyền quý quen ra lệnh cho người khác, nhưng khi vừa vào tới cửa, lại rất nhanh cúi đầu, vẻ mặt có vẻ khách khách khí khí, dè dặt hỏi một câu:

- Xin hỏi, giờ này có thể tiếp nhận ủy thác không?

Chữ ký của Lăng Độ Vũ

* Kênh 108 - Trang xem phim online

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro