Thiep than dac cong C298-305

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiếp thân đặc công

Tác giả: Lương Thất Thiểu

Quyển 1: Trở về đô thị

Chương 298: Buổi tối lãng mạn

Dịch: Song Tinh

Biên tập: Song Tinh

Nguồn: 4vn http://4vn.eu/

Bi của ngày 11/01 và quả thứ 4 mừng ta lên nâu .... <<<< hãy đọc và hiểu tại sao ta phải thay bằng icon này.....

Không phải chỉ một lần Tiêu di cho rằng cuộc sống của nàng cứ theo quỹ tích như vậy, dựa theo kế hoạch nàng đã định đâu vào đấy cứ thế mà tiếp diễn, sẽ chỉ là một người như vậy đầy đủ và khoái hoạt sinh hoạt, vô câu vô thúc.

Nàng cũng cho rằng sẽ không còn nam nhân thứ hai nào đó sẽ xâm nhập được vào trong lòng của nàng, mà nàng cũng chuẩn bị cho mình sẵn tâm lý là không bao giờ mở rộng cửa lòng mà đem cất giữ thêm một người nam nhân nữa.

Song lần này về nước nghỉ ngơi, cũng là làm cho cuộc sống vỗn đã theo quỹ tích của nàng xuất hiện sự lệch lạc không tưởng được.

Phương Dật Thiên xuất hiện giống như một cơn bão táp bất ngờ xâm nhập vào trong nội tâm, con tim của nàng, hắn cà lơ phất phơ, hắn lười nhác, hắn thô lỗ bên ngoài, nhưng ẩn giấu dưới sự tục tằng đó là cả một nội tâm tinh tế tỉ mỉ, hắn bất cần đời bên ngoài nhưng bên trong lại tang thương thâm trầm, hắn ngang ngược, bá đạo... Tất cả đều làm xao động trái tim của nàng, làm cho chính nàng cũng không thể kìm lòng mà bị hắn hấp dẫn.

Mà mấy ngày ở chung này, nhiều chuyện nhỏ phát sinh cũng làm cho nàng hiểu biết một chút về người đàn ông này, mà một chút hiểu biết như vậy cũng là đã làm cho nàng kìm lòng không được mà hãm sâu vào, phảng phất như là thuốc phiện, không thể tự kìm chế.

Hơn nữa nàng cùng người đàn ông này nhiều lần hữu ý hay vô ý dây dưa không rõ đã ở vô hình trung làm cho cổ dục vọng mãnh liệt từ sâu trong nội tâm của nàng trỗi dậy, mỗi lần nhìn về phía Phương Dật thiên, nàng lại cảm giác được thân thể của mình dường như có loại cảm giác bị thiêu đốt mãnh liệt, giống nhau, số mạng của nàng dường như đã định rằng cả đời này sẽ bị hắn thiêu đốt như vậy.

Đêm nay, bị người nam nhân này ôm ấp lấy, vuốt ve, hôn hít, trong nội tâm nàng rất phấn kích đồng thời cũng dâng lên một tia mong được, và lại đã rất nhiều năm rồi nàng không có hưởng thụ cái loại cảm giác lên đỉnh vu sơn này.

Trong phòng một mảnh tối đen, không khí có vẻ vô cùng mập mờ, đột nhiên, một tiếng kêu yêu kiều cố ý đè nén đi vang lên đủ để cho máu người ta sôi sục máu huyết, rồi sau đó, kịch liệt tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ cùng với kia tứ chi tiếng va chạm đan lại với nhau, thật lâu quanh quẩn trong phòng.

Tiêu di gắt gao nhắm hai mắt lại, hơi cong đôi môi anh đào lên thở gấp gáp, trên mặt là một màu hồng khác thường, ngay vừa rồi một khắc này, thể xác và tinh thần rất nhiều năm trống rồng của nàng đã được lấp đầy, thân thể rất nhiều năm chưa từng bị khai khẩn giống như hạn hán đã lâu gặp được mưa xuân, dễ dàng thoải mái mà tiếp nhập, cái loại cảm giác này quả thực là quá mỹ diệu.

Trong lòng của nàng tràn đầy kích thích, tiêu hồn, phấn khởi, vui sướng, kích động. . . rất nhiều cảm xúc, tuy nói đã rất nhiều năm không có cùng nam nhân điên loan đảo phượng, bất quá nàng vẫn còn rất nhiều kinh nghiệm, nghênh hợp với động tác Phương Dật Thiên, nàng cảm nhận từng đợt cao trào khoái cảm mãnh liệt như thủy triều cao ngất mà ập đến.

Lúc thân thể của nàng hoàn toàn tiếp nhận Phương Dật Thiên, nàng đã chuẩn bị tâm lý rất tốt, nhưng là Phương Dật thiên tiến quân thần tốc, toàn thân nàng vẫn là nhịn không được mà run rẩy từng đợt, rồi sau đó, nàng liền cảm giác được từng đợt cảm giác ngọt ngào dào dạt.

Nàng âm thầm có điểm kinh ngạc trước kích cỡ cái đó của Phương Dật Thiên (), đồng thời cũng vì kinh nghiệm phong phú, kỹ thuật chu đáo của Phương Dật thiên mà tâm trí nàng cói xu hướng tận tình hưởng thụ, bất quá trong lòng nàng cũng biết Phương Dật Thiên thành thạo và có thể trụ được lâu như vậy nhất định là đã trải qua vô số lần thực chiến.

Nhưng là, lúc trước Phương Dật thiên đã nói đó chỉ là quá khứ, đối với giờ phút này mà nói tất cả đều không quan trọng.

Phương Dật Thiên cũng ồ ồ thở hào hển trầm thấp, thân thể của hắn đã đạt đến cảm giác phấn khích đỉnh cao, cực kỳ phấn khích, nếu không phải tự thể nghiệm, hắn cũng không tưởng tượng được rằng Tiêu di cho hắn thứ cảm giác kích thích tuyệt đỉnh như thế, cảm giác tuyệt vời trước nay chưa từng có!

Nơi khe suối cốc sâu kín kia phảng phất như là có tiếng nước chảy róc rách nhẹ nhàng mà êm tai, hắn giống như là một con cá lớn ở trong suối cốc vui sướng bơi lên, không ngừng thăm dò những nơi kỳ diệu của suối cốc. ()

Khe suối cốc thăm thẳm này hiển nhiên là đã chôn sâu nhiều năm, con đường nhỏ nơi sâu thẳm suối cốc khúc chiết uyển chuyển, dòng nước róc rách dễ chịu làm thân thể của hắn dường như được bay lên thiên đường, thông đạo chật chội kia, khi thỳ co rút, khi thỳ bóp chặt, cho hắn sự hưởng thụ sự kích thích thể xác và tinh thần tuyệt vời, hắn rõ ràng cảm giác được vẫn còn một dòng nước cuồn cuộn giống như thủy triều mà ra, càng cho hắn sự trợ giúp mà mạnh mẽ tiến vào.

Khi hắn mạnh mẽ tiến vào thăm dò nơi khe suối tuyệt vời đó, tiếng Tiêu di thở gấp càng lúc càng kịch liệt, trong bóng tối, Phương Dật thiên có thể cảm nhận được rõ ràng nửa người trên của nàng ba đào phập phồng dữ dội, liên miên dâng lên hạ xuống làm cho hắn không kìm lòng được mà vùi miệng đắm chìm trong biển rộng ba đào đó (ngậm bồ hòn làm ngọt đó mà ), quả thật là biển rộng a, làm cho người ta chỉ cần nhìn vào tác động dâng lên hạ xuống đó cũng đủ trầm luân không muốn thoát.

Hắn nhịn không được vươn hai tay, nắm chặt lấy thứ hung khí gây lên ba đào kia, mượn lực dưới càng thêm dũng mãnh tiến lên mà tiến lên chinh phục, làm cho ba đào mãnh liệt kia đẩy lên cao ngất.

Hai người vẫn tiếp tục chiến đấu, tư thế đã biến hóa vô số lần, Tiêu di đã lên đỉnh cực khoái mấy lần nhưng Phương Dật thiên vẫn như lúc đầu, vô cùng dũng mãnh, phong độ không hề bị suy giảm, thậm chí còn càng ngày càng nhanh hơn, mạnh hơn nữa.

Tiêu di thầm giật mình về sự mạnh mẽ của Phương Dật Thiên , tuy nói nàng sớm biết được Phương Dật thiên ở phương diện này kinh nghiệm phong phú, dũng mãnh phi thường, bất quá, sự mạnh mẽ của Phương Dật Thiên cũng là vượt xa tưởng tượng của nàng, làm cho nàng vừa mừng vừa sợ.

Âm thanh đê mê mập mờ không ngừng quanh quẩn ở khắp các ngõ ngách trong phòng, giờ này khắc này, có lẽ căn phòng này đã biến thành "sung sướng Thánh Địa". ()

Chậm rãi, Phương Dật Thiên càng lúc càng mãnh liệt đánh sâu vào, giống như sóng biển gào thét, một nhát tiếp một nhát, không ngừng nghỉ gián đoạn đánh sâu hang ổ của địch, triệt để làm Tiêu di vùi lấp ở giữa những lần tấn công ấy, mà nàng sớm đã ý loạn tình mê, trong thần chí ngoại trừ sự khoái cảm cao ngất này thì không còn gì khác.

Rốt cục, Phương Dật thiên ồ ồ gầm nhẹ một tiếng phún xuất toàn bộ tinh hoa của cuộc chiến vào trong khe suối sâu thẳm kia. Tiêu di cũng theo đó mà kịch liệt phản ứng, hai dòng nước quyện vào nhau mang theo một khoái cảm không thể nói bằng lời. Tất cả lại dần dần trở về bình tĩnh. (phối hợp thật chặt chẽ )

Trong phòng một mảnh yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hít thở trầm trọng của hai người, trên giường hai người đang ôm chặt nhau, chậm rãi hưởng thụ cảm giác tuyệt với sau trận đại chiến, tất cả như vậy thật là ấm áp.

Tiêu di vẫn như cũ gắt gao nhắm hai mắt, đôi môi anh đào khẽ cong lên thở gấp, trên mặt ửng hồng sắc đỏ tươi ướt át, mà nàng vẫn còn chưa phục hồi tinh thần lại sau khi trải qua loại khoái cảm đỉnh cao này, vẫn đắm chìm trong cảm giác tuyệt vời vừa rồi.

Cái loại cảm giác này đã thật lâu rồi nàng không có thể nghiệm qua, mà khoái cảm nàng vừa trải qua so với tất cả những lần trước cộng lại còn muốn hơn rất nhiều.

Cái này đương nhiên là do công của Phương Dật ngày đích dũng mãnh phi thường, cũng là do ở thân thể của hắn cũng bị đè nén nhiều năm, tóm lại, đêm nay nàng thực thỏa mãn, phi thường thỏa mãn, trong sự thỏa mãn còn kèm theo một tia cảm giác ngọt ngào.

Từ nay về sau, mình chính là nữ nhân của người đàn ông này, mà hắn cũng đã trở thành nam nhân của mình, nghĩ vậy, Tiêu di trong lòng lại nổi lên cảm giác ngọt ngào ấm áp.

Phương Dật Thiên nhìn khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp của Tiêu di, nhịn không được nhẹ nhàng mà hôn nàng, nụ hôn này làm cho hắn muốn ngừng mà không được, mình rốt cục đã chiếm hữu được nàng, so với trong tưởng tượng thì nhanh hơn một ít, hồi tưởng lại cảm giác vừa rồi nữ nhân này cho hắn, hắn vẫn là phải lay động tâm linh.

"Tiêu di, anh không làm cho em thất vọng chứ?" Phương Dật thiên thổi nhẹ một hơi vào bên tai Tiêu di nói.

Thân thể mềm mại của Tiêu di nhẹ nhàng run run, một đôi mắt như hoa đào nở mở ra, dường như oán hận trừng mắt nhìn Phương Dật Thiên, nói: "Anh muốn nhanh đem người ta giết chết đấy à, không dịu dàng chút nào, không biết thương hương tiếc ngọc."

"Tiêu di à, em đối với anh có sức hấp dẫn quá lớn, anh vẫn muốn triền miên với em trọn một đêm a." Phương Dật thiên cười hắc hắc nói.

"A? Ôn nhu như thế nào? Anh....Anh chẳng lẽ còn muốn?" Tiêu di trong lòng giật mình không nhỏ, nghĩ rằng hỗn đản này không phải là nói thật chứ?

"Tiêu di à, em đối với anh có sức hấp dẫn quá lớn, anh vẫn muốn triền miên với em trọn một đêm a." Phương Dật thiên cười hắc hắc nói.

"Không được, en....em sợ em chịu không nổi, em đã đã nhiều năm. . . Anh phải để cho em nghỉ một lúc đã chứ." Tiêu di âm thanh trách cứ nói.

"Vậy thôi được, anh giảm từ suốt đêm xuống còn nửa đêm vậy." Phương Dật thiên vô sỉ nói, hai tay nhẹ vỗ về trên da thịt bóng loáng như ngọc của Tiêu di, cảm thụ được thứ hung khí kia của Tiêu di lớn đến mãnh liệt a.

Tiêu di nhẹ nhàng yêu kiều rên nhẹ một tiếng, một đôi mị nhãn tràn ngập xuân thủy ngước nhìn Phương Dật thiên, hai tay ôm lấy thân thể Phương Dật, cả người cuộn tròn trong lòng Phương Dật thiên.

"Dật thiên, tối nay là một đêm tuyệt vời nhất trong những năm gần đây của em, cám ơn anh đã cho em một đêm tuyệt vời như thế." Tiêu di nỉ non nói.

Phương Dật Thiên cũng ôm chặt thân thể mềm mại của Tiêu di, ôn nhu nói: "Anh cũng không muốn chỉ cho em một đêm cảm giác tuyệt vời mà thôi, anh đâu phải là người keo kẹt, hơn nữa em xem, về sau năm tháng còn lâu dài như thế. . ."

Tiêu di nghe ra ý của Phương Dật thiên, hờn dỗi một tiếng, quyến rũ động lòng người.

Hai người triền miên ôm nhau một lúc, Phương Dật thiên đột nhiên nâng cằm Tiêu di lên, nói một câu làm cho Tiêu di cả người run lên:

"Tiêu di, chúng ta tiếp tục lên thiên đàng đi!"

Thiếp thân đặc công

Tác giả: Lương Thất Thiểu

Quyển 1: Trở về đô thị

Chương 299: Nửa đêm rời đi

Dịch: Song Tinh

Biên tập: Song Tinh

Nguồn: 4vn http://4vn.eu/

Bi thứ hai của ngày 09/01 và mừng ta lên nâu

Những chương tiếp theo là phần của Tiểu Hắc nhé ae

Hãy luôn ủng hộ nhóm dịch TTDC, chúc vui

Hồi Tiêu di làm vợ người khác cũng có sinh hoạt tình dục ngắn ngủi, nhưng phần lớn là làm qua loa, cái gọi là thể nghiệm cao trào cũng không có nhiều.

Hơn nữa, càng là không có làm liên tục triền miên đến ba giờ.

Nhưng là đêm nay, dưới sự dẫn dắt của Phương Dật Thiên, nàng đã thông suốt ra rất nhiều so với quá khứ, chỉ cần đêm nay thôi cũng cho nàng thể nghiệm cao trào vượt xa so với tổng thể nghiệm dĩ vãng, hơn nữa, khoái cảm đêm nay so với dĩ vãng mạnh mẽ, mãnh liệt hơn rất nhiều.

Nàng càng không nghĩ đến, Phương Dật thiên giống như là một cái máy không biết mệt, liên tục chiến đấu hăng hái tròn ba giờ.

Trong phòng, tiếng kêu của nàng vẫn chưa bao giờ gián đoạn, trong khe suối kia thủy triều không ngừng phún ra, đem khăn trai giường thấm ướt một mảng lớn, mà nàng cũng liền tục không ngừng thể nghiệm cảm giác tiêu hồn cao trào cao nhất.

Cho đến một lúc lâu sau đó, Phương Dật thiên tựa hồ cũng mệt mỏi thế nên mới ngừng lại cuộc chiến triền miên đêm nay.

Vận động kịch liệt với cường độ cao như thế, sớm đã đem tia khí lực cuối cùng trong người Tiêu di rút ra ngoài, thân thể nàng mềm nhũn nằm ở trên giường, ngay cả cử động một ngón tay đều cảm thấy hữu tâm vô lực.

Lần gần kết thúc trận chiến đều là Phương Dật thiên chủ đạo động tác, nàng đã không còn chút khí lực nào.

Phương Dật thiên nằm ở trên giường, trên mặt lộ vẻ thỏa mãn, vưu vật thành thục Tiêu di này đối với hắn mà nói mị hoặc mê người, cho dù là mệt mỏi dục vọng trong lòng cũng chưa từng mất đi, có lẽ, chỉ có nữ nhân như vậy mới có thể để cho một người nam nhân cạn kiệt tinh lực mà chết đi! (từ này ta hay dùng để nói khi các con hàng đòi thuốc onclick="window.open(this.src)" title=88 class=inlineimg border=0 v:shapes="_x0000_i1038"> )

Cũng không biết nằm bao lâu, Tiêu di xoay người cuộn trọn vào trong lồng ngực rộng lớn của Phương Dật Thiên, hai tay nhẹ nhàng mà vuốt ve thân thể Phương Dật Thiên, thân thể Phương Dật Thiên mỗi một phần mỗi một tấc đều ẩn chứa lực lượng kinh người, nhẹ nhàng mà vuốt ve đúng là làm cho tim nàng đập thình thịch.

Dưới sự vuốt ve tỉ mỉ, Tiêu di cũng có thể cảm nhận ra trên da thịt Phương Dật lưu lại rất nhiều vết thương, những vết thương đó cũng đã khép lại, bình thường dưới làn da ngăm đen của Phương Dật thiên cũng không rõ ràng, chỉ có thông qua nhẹ nhàng và cẩn thận vuốt ve mới cảm nhận được.

Tiêu di vuốt ve cũng cảm thụ được những vết thương trên người Phương Dật thiên, nhớ tới một ít vãng sự của Phương Dật thiên đã từng kể với nàng, không biết tại sao, trong lòng của nàng nhói đau, nàng không biết người dàn ông này drốt cuộc đã trải qua bao nhiêu sóng gió gian nan, đã nếm bao nhiêu đau khổ mới có thể tạo ra một thân thể đầy thương tích như thế.

Có đôi khi, một người đàn ông mang vết thương trên mình đối với nữ nhân mà nói sẽ có hấp dẫn trí mạng.

Từng vết thương trên người hắn đại biểu cho những chuyện xưa, những vãng tích, nếu một nữ nhân ý đồ đem từng đạo vết thương sau lưng, từng chuyện dĩ vãng vạch ra, như vậy nàng cũng sẽ theo những chuyện đó mà đắm chìm, không thể thoát ra.

"Dật thiên, anh có thể nói cho em một chút chuyện trước kia của anh không? Vì sao thân thể của anh có nhiều vết thương như vậy? Em muốn tìm hiểu quá khứ của anh." Tiêu di nỉ non sâu kín nói.

Phương Dật thiên nao nao, nhẹ vỗ về mái tóc Tiêu di thản nhiên nói: "Chuyện trước kia có gì đâu, đều đã trôi qua. Những vết thương đó không có gì, rất nhiều đều là mới lưu lại trước đây, là do anh nghịch ngợm, thường xuyên tìm người đánh nhau!"

"Hi hi!"

Tiêu di nhịn không được che miệng nhẹ nhàng cười, nàng trong lòng biết Phương Dật thiên đang dối gạt nàng, loại vết thương này làm sao có khả năng lưu lại nếu chỉ là mới đánh nhau, bất quá nghe Phương Dật thiên nói như vậy nàng vẫn là nhịn không được cười cười.

"Anh cho em là trả con ba tuổi sao, nói những những lời này gạt em, hừ! Anh chính là không muốn nói cho em biết thôi." Tiêu di tiếng hừ lạnh nói

Phương Dật thiên trầm mặc không nói, thầm thở dài nói: "Chuyện trước kia anh không thể quên đi, cũng không còn muốn nghĩ tới nữa, anh chỉ muốn đem nó dấu ở các nhõ ngách trong lòng, làm cho bụi bặm thời gian bao phủ lên nó, không có gì hơn. Tiêu di, tha thứ cho anh không thể nói, anh nghĩ em có thể hiểu được."

"Em hiểu, nhưng là em không muốn thấy anh một mình chịu đựng gánh nặng trong lòng, trong lòng anh có gánh nặng, đúng không?" Tiêu di nhẹ giọng hỏi.

Gánh nặng trong lòng? Phương Dật thiên không khỏi nhớ tới Trần Cương, nhớ tới mỗi lần cùng vị hôn thê của Trần Cương gặp mặt, khi nàng khóc nước mắt đầy mặt, nhớ tới em gái Trần Cương còn đang đi học, nhớ tới cha mẹ già của Trần Cương... Có lẽ, gánh nặng chính là những chuyện đó, những người đó.

Trần Cương tuy không kịp nói di ngôn trước khi chết đi, nhưng hắn vẫn là tự giác gánh vác lấy trách nhiệm vốn là của Trần Cương lên vai, bất cứ lúc nào nơi nào, chỉ cần hắn còn tồn tại một hơi thở, hắn vẫn sẽ chiếu cố đến toàn bộ gia đình Trần Cương, đây là trách nhiệm.

Phương Dật thiên yên lặng từ trên giường đứng lên, đi đến trên bàn trà lấy một điếu thuốc, đốt một điếu, hít thật sâu một hơi, chậm rãi đi đến trước cửa sổ, mở rèm cửa sổ, yên lặng nhìn đêm đen tối mịt ngoài cửa sổ kia, trên mặt có điểm bi thương.

Đêm đã khuya, sương khói lượn lờ từ điếu thuốc trên tay hắn bốc lên, trong đêm tối yên lặng khuôn mặt kiên cường của hắn hơi có vẻ bi thương mặt.

Lúc này, đột nhiên một chiếc áo được khoác lên trên thân thể trần trụi của Phươn Dật Thiên, Tiêu di từ phía sau ôm chặt lấy hắn, bộ mặt của nàng kề sát ở trên lưng Phương Dật Thiên, với một vẻ buồn buồn trên mặt.

"Dật thiên, tuy rằng anh không muốn nói với em chuyện của anh, bất quá em biết lòng của anh khẳng định chịu rất nhiều khổ sở, em có thể đợi, đợi cho anh nguyện ý nói cho em, lúc nói em nhất định sẽ ở bên cạnh anh!" Tiêu di nhẹ giọng nói.

Phương Dật thiên hít sâu một hơi khói, trong mắt hiện lên một tia ấm áp, nữ nhân này làm cho hắn cảm thấy thật là ấm áp, sự thành thục, khéo hiểu lòng người của nàng bao lấy lòng của hắn.

Thật lâu sau, Phương Dật thiên xoay người, ôm Tiêu di, khẽ hôn lên khuôn mặt ửng hồng của nàng, ôn nhu nói: "Tiêu di, muộn rồi, em nên nghỉ ngơi sớm đi."

"Vậy còn anh?" Tiêu di ngẩng đầu, trong mắt nhu tình như nước hỏi.

"Anh?" Phương Dật thiên cười cười, nói, "Anh đương nhiên là rời đi, chẳng lẽ lại muốn anh ngủ ở phòng em?"

"Vậy thì sao? Em với anh..." Tiêu di sắc mặt đỏ lên, nói: "Chẳng lẽ người đàn ông của em không thể ngủ ở trong phòng của em sao?"

"Ta cũng muốn lưu lại, nhưng buổi sáng ngay mai thức dậy thì phải làm sao? Anh xem cô bé Tiểu Tuyết kia buổi sáng khẳng định sẽ đến gõ cửa phòng của em a." Phương Dật thiên cười nói.

Tiêu di nghe vậy cứng miệng, quả thật, mỗi sáng sớm Lâm Thiển Tuyết đều tiến vào trong phòng của nàng, khi đó nếu phát hiện Phương Dật Thiên cũng ở trong phòng của nàng, vậy phải làm thế nào cho phải?

"Nhưng đã trễ thế này anh còn muốn đi đâu?" Tiêu di nhịn không được hỏi.

Phương Dật thiên nhẹ vuốt mái tóc mềm mại của Tiêu di cười nói: "Em không cần lo lắng cho anh, anh là một đại nam nhân em lo lắng cái gì. Nghỉ ngơi thật tốt đi, đêm nay em rất mệt rồi a? Dưỡng tinh thần cho tốt, có tinh lực chúng ta mới có thể tiếp tục!" Phương Dật Thiên hắc hắc cười.

"Anh... Không đứng đắn, bại hoại!" Tiêu di ánh mắt xấu hổ, hung hăng đánh Phương Dật thiên một cái, sắc mặt thẹn thùng quyến rũ, mê người cực kỳ.

Phương Dật thiên nhìn nàng có cảm giác nhịn không được còn muốn cùng nàng đại chiến ba trăm hiệp, bất quá việc đó cần điều độ a, hắn trong lòng biết Tiêu di thực đã muốn mềm nhũn, cũng không thể lần đầu tiên đã gây án tượng xấu xa trong lòng Tiêu di.

Nhìn thân ảnh xinh đẹp động lòng người của Tiêu di, Phương Dật thiên đột nhiên đem nàng chặn ngang bế lên, Tiêu di nhất thời hô nhẹ một tiếng, nói: "Anh...anh muốn làm gì?"

"Không có gì, ôm em lên giường ngủ, nghe lời, ngủ ngoan đi!" Phương Dật thiên bế Tiêu di đều đặt ở trên giường, đắp chăn cho nàng.

"Hừ, em không ngủ, anh luôn bá đạo như vậy!" Tiêu di hừ lạnh nói.

Phương Dật Thiên cười, nhéo bên má của Tiêu di nói: "Bá đạo cũng được ôn nhu cũng thế, em đều sẽ nghe lời của anh mà! Tốt lắm, anh đi đây, ngày mai gặp!"

Nói xong, Phương Dật thiên hôn lên trán Tiêu di một cái rồi đứng lên, măc quần áo và lặng yên đi ra ngoài.

Có kinh nghiệm lần đầu tiên, lần thứ hai Phương Dật thiên dễ dàng xoay người ra khỏi cửa sắt của Biệt thự Lâm gia.

Trong phòng Tiêu di, nàng lẳng lặng đứng cạnh cửa sổ, trong mắt tràn ngập nhu tình nhìn bóng lưng to lớn mạnh mẽ kia dần dần biến mất ở trong tầm mắt của nàng, trên khuôn mặt như hoa đào nở vẫn còn vương lại ý cười.

Thiếp thân đặc công

Tác giả: Lương Thất Thiểu

Quyển 1: Trở về đô thị

Chương 300: Vân Mộng ước hẹn

Dịch: Tiểu Kim

Biên tập: Tiểu Kim

Nguồn: 4vn http://4vn.eu/

bù cho anh em nha, 3 chương onclick="window.open(this.src)" title=99 class=inlineimg border=0 v:shapes="_x0000_i1039">

8 giờ sáng ngày hôm sau, Phương Dật Thiên đứng trước cửa biệt thự Lâm gia, Dì Ngô đã đứng chờ mở cửa biệt thự cho hắn. hắn nói tiếng cảm ơn liền đi vào trong.

Lâm Thiên Tuyết cùng Tiêu Di chưa có có tỉnh lại, hiện còn đang nằm trong phòng.

Phương dật thiên ngồi trên sô pha có cảm giác hai chân mình như nhũn ra, hắn đương nhiên biết rõ nguyên nhân là do tối qua hắn cùng Tiêu di vần vũ điên cuồng , lại không có nghỉ ngơi cho tốt, bây giờ hai chân không mềm mới là lạ.

Nếu như không có cảm giác mềm nhũn từ hai chân truyền đến cùng với mùi hương của Tiêu di còn lại trên người hắn thì hắn đã cho rằng tất cả chuyện xảy ra tối hôm qua là giấc mộng, nhớ lại cái cảm giác tuyệt vời này trong nội tâm hắn lại kích động.

Dù sao, đó là do thân thể thành thục của Tiêu di quá sức hấp dẫn a, toàn thân trên dưới mỗi chỗ đều thành thục ướt át. Có lẽ mọi thứ tới quá nhanh đến mức chính hắn cũng có điểm không thể tin được.

Cũng không biết ở chung với Tiêu di thì sau này sẽ tạo thành cái cục diện như thế nào nhưng hiện tại Tiêu di cũng không muốn công bố chuyện này ra ngoài. Nghĩ lại quan hệ với tiêu di ở bên ngoài thì bình thường bên trong lại lén lút vụng trộm thì rất kích thích.

Bất kể là như thế nào, nữ nhân thành thục cùng nhu tình như Tiêu di giống như là một cơn mưa xuân nhu nhuận đem dục vọng nguyên thủy của người đàn ông mở ra một cách lặng lẽ.

Ngồi nghỉ ngơi một lúc, Phương Dật Thiên liền đi ăn bữa sáng. Mấy bữa trước luôn phải ăn sáng bên ngoài nhiều dầu mỡ hôm nay ăn món Ngô di nấu có chút thanh đạm nên hắn cảm thấy ngon miệng.

Mãi cho tới 9 giờ, Lâm Thiên Tuyết mới từ trên phòng đi xuống. Khuôn mặt tinh xảo mang theo vẻ lười nhác sau khi ngủ cũng tăng thêm vài phần quyến rũ.

Chẳng qua, Tiêu di vẫn chưa tỉnh, Phương Dật Thiên đoán là do tối qua hắn "làm" cho Tiêu di mệt mỏi quá mức nên chưa dậy đi?

Phương Dật Thiên nhìn Lâm Thiên Tuyết, dư quang từ khóe mắt khẽ đảo qua bộ ngực sữa của nàng( hắn đảo với tần số chục lần/s là ít), cười cười: "Thiên Tuyết, ngươi có cảm thấy "nơi đây" hình như lớn hơn một chút a? Xem ra hiệu quả rất tốt a."

Lâm Thiên Tuyết rùng mình, nhất thời chưa kịp phản ứng, sau đó mới biết Phương Dật Thiên ám chỉ cái gì, mặt ngọc lập tức đỏ ửng, nàng hung tợn trừng mắt với Phương Dật Thiên, tức giận nói: "Anh còn nói? Đã quên ước pháp tam chương rồi à? Đáng ghét!"

Phương Dật Thiên cười ảm đạm: "Nơi này không có ai, sợ cái gì? Ách, hôm nay có muốn trị liệu lần hai hay không?" (còn muốn lần hai sao, cố lên, có lần hai sẽ có lần tiếp)

Lâm Thiên Tuyết nhịn không được, lạnh lùng nói: "Xem ra anh chỉ muốn chiếm tiện nghi của tôi phải không?"

"Nói đùa, anh chỉ nghĩ cho em thôi mà, đã có hiệu quả rồi thì không thể gián đoạn, nếu không thì sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ a." Phương Dật Thiên nói như thật.

Lâm Thiên Tuyết rùng mình, tối qua bị Phương Dật Thiên "sờ sờ ấn ấn", tiện nghi thì đã bị hắn chiếm, nếu lại bị gián đoạn thì mình lại lỗ, bởi vậy nàng bán tín bán nghi hỏi: "Anh, anh nói là thật?"

"Đương nhiên, vốn phải kéo dài mới có thể có hiệu lực, hôm nay nắng mai mưa, hôm nay mưa mai nắng thì làm sao được." (đoạn này ta chém, nv: ba ngày đánh cá hai ngày đưa lưới đi phơi.)

Lâm Thiên Tuyết trừng mắt nhìn Phương Dật Thiên, trong long tuy rất hận, nhưng nghe hắn nói cũng có chút đạo lý, nghĩ xong liền ngập ngừng nói: "Vậy... anh chờ điện thoại của em nha, hôm nay em sẽ gọi cho anh." (con cừu đã vào tròng, yeah)

"Uh, em gọi là anh đến liền, không tới một tháng khẳng định em sẽ vượt xa Khả Nhân, có thể so sánh với Hứa Thiến." Phương Dật Thiên một tay chỉ thiên thề.( hận đời vô đối) (đoạn này ta chém luôn).

"Nếu không có hiệu quả, em sẽ chém anh thành năm khúc, hừ!" Lâm Thiên Tuyết nói xong liền dùng ánh mắt giết người nhìn Phương Dật Thiên.

Phương Dật Thiên đổ mồ hôi lạnh, nghĩ lại mình có phải hứa hẹn quá sớm đi, vạn nhất, một tháng sau, Lâm Thiên Tuyết vẫn nguyên xi như cũ thì mình sẽ bị chém thành năm khúc sao?

Không phải xoắn, ít nhất có thể thưởng thức bộ ngực sữa của Lâm Thiên Tuyết trong một tháng. Không, sao lại thưởng thức, là massage, là phục vụ mỹ nữ! (huynh quả là vô sỉ, có thể nhận đệ làm đệ tử được không?)

"À, tối qua Tiêu di thấy mui xe của anh bị đâm cháy?" Lâm Thiên Tuyết hỏi.

"Đúng a, em không nói anh cũng quên mất, định hôm nay đưa đi sửa mà."

"Hôm qua anh sao vậy? Đâm xe?" Lâm Thiên Tuyết nhíu mày.

"Ách, không phải, không cẩn thận đâm vào ta-luy thôi, đi sửa một tí là được." Phương Dật Thiên trả lời. (không cẩn thận hun phải ta-luy thôi mà)

Lâm Thiên Tuyết trừng mắt nhìn hắn: "Về sau lúc lái xe chú ý một chút, anh cẩu thả như vậy sau này em dám ngồi xe do anh lái sao?"

"Uh, em nói đúng, về sau anh sẽ cẩn thận hơn." Phương Dật Thiên lại hứa hẹn, sau đó hỏi: "À, em muốn ra ngoài không?"

"Không đi, buổi tối nói."

"Vậy anh đi sửa xe nha. Tiêu di vẫn chưa tỉnh sao?" Phương Dật Thiên hỏi.

"Chưa, Tiêu di tối qua uống rượu nên vẫn còn ngủ, anh muốn tìm dì?" Lâm Thiên Tuyết liếc Phương Dật Thiên, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc, tối qua nàng ngủ mơ mơ màng màng, lại nghe được trong phòng Tiêu di truyền đến từng đợt tiếng vang khác thường, chảng qua nàng cũng không có lưu ý, lại mơ mơ màng màng ngủ tiếp. (chết toi, tí bị phát hiện)

Phương Dật Thiên bị Lâm Thiên Tuyết nhìn mà chột dạ, hắn vội vàng nói: "Không, hỏi tí thôi mà. Anh đưa xe đi sửa đã, có chuyện gì thì gọi điện thoại nha.

Lâm Thiển Tuyết gật đầu, xoay người đi đến bàn ăn ăn sáng.

Phương Dật Thiên thấy thế liền vội vàng lặn, một nửa là do chột dạ, hắn sợ Lâm Thiển Tuyết nhìn ra cái gì, dù sao, lúc Tiêu di vong tình thì tiếng kêu cũng rất lớn.

Phương Dật Thiên lái chiếc R6 bị cháy ra khỏi biệt thự của Lâm gia, chạy như bay đến xưởng sửa xe.

Cái xe cũng không hư hỏng nặng lắm, nhưng sửa cũng phải mất mấy tiếng đồng hồ.

Lúc chiếc xe mới sửa được một nửa thì điện thoại của Phường Dật Thiên vang lên, hắn lấy điện thoại ra nhìn mới biết là điện thoại của Vân Mộng gọi tới, chẳng biết thế nào, nhớ tới Vân Mộng thì hắn lại nhớ đến nữ nhân xinh đẹp thành thục này lại có một mặt điên cuồng, thực khiến người người mê mẩn.

"Alo, Vân Mộng à, mới sáng sớm đã gọi, có chuyện gì sao?"

"Không có việc thì không thể gọi điện?" Vân Mộng lạnh lùng nói.

Phương Dật Thiên rùng mình, nghe ngữ khí này thì dường như tâm tình của Vân Mộng không được tốt cho lắm, hắn cười khổ: "Đương nhiên có thể, anh cũng không ngại nói chuyện yêu đương với em qua điện thoại mà."

"Chết đi, ai nói chuyện yêu đương với anh!" Vân Mộng nói xong thì không nhịn được cười, cười rất vui vẻ. Sau đó nàng lại nói: "Giờ có rảnh không, em tìm anh."

Phương Dật Thiên liếc mắt vào chiếc R6 đang sửa: "Có chứ, anh đang ngồi nhìn ô tô sửa mà chán như gián đây."

"Anh đi xưởng sửa xe làm chi? Xe anh hỏng rồi à?" Vân Mộng hỏi.

"Uh, có chút trục trặc, đang sửa." Phương Dật Thiên nói.

"Vậy còn phải chờ bao lâu?"

"Ờ... tầm một tiếng nữa." Phương Dật Thiên hàm hồ nói.

"Vậy được rồi, anh sửa xong đến công ty tìm em, công ty quảng cáo Mộng Thành, tầng mười lăm cao ốc Nghiễm Đạt, đường Sang Nghiệp, đến nơi cứ trực tiếp tìm em." Vân Mộng nói xong liền cúp máy mà không thèm đợi Phương Dật Thiên đồng ý.

Phương Dật Thiên nhìn điện thoại cười khổ, nghĩ thầm Vân Mộng từ khi nào lại ngang ngược vô lý như vậy, cũng không chờ mình có đồng ý hay không đã cúp máy.

Không biết nàng tìm mình có chuyện gì, hay trực tiếp đi công ti tìm nàng, thôi, đợi lúc nào rảnh thì đến tìm nàng vậy.

Thiếp thân đặc công

Tác giả: Lương Thất Thiểu

Quyển 1: Trở về đô thị

Chương 301: thất thố tại ban công

Dịch: Thương Long

Biên tập: Tiểu Hắc

Nguồn: 4vn http://4vn.eu/

bù cho anh em nha, 3 chương. quả thứ 2

Đường Lập Nghiệp, khu Cẩm Hoa, thành phố Thiên Hải.

Trên con đường này, các tòa cao ốc thương mại mọc lên san sát nhau, cứ một tòa lại nối tiếp một tòa, cao, to, hoành tráng. Chỗ đây gần như là nơi tập hợp một nửa công ty, xí nghiệp cỡ trung, cỡ lớn của thành phố Thiên Hải, tuyết đối trở thành một căn cứ lập nghiệp của thành phố này.

Chỉ có điều, sự cạnh tranh ở nơi này cũng vô cùng kịch liệt. Mỗi ngày đều có công ty đóng cửa vì không chống đỡ được, và đồng thời cũng có công ty mới gia nhập vào đó. Rồi cứ thế tạo thành một vòng, phá sản, rồi gia nhập...

Bởi vậy, có thể đứng vững tại còn đường Lập Nghiệp này thì bất luận công ty đó là lớn hay nhỏ, nó cũng có thực lực nhất định.

Một chiếc Mercedes-Benz R6 chậm rãi lái vào đường Lập Nghiệp. Cao ốc Quảng Đạt cũng không khó để tìm nên Phương Dật Thiên rất dễ dàng lái xe tìm tới đó.

Phương Dật Thiên lái xe vào bãi đỗ xe ngầm của cao ốc Quảng Đạt, dừng xe xong hắn liền đi vào thang máy của bãi đỗ xe rồi bấm tầng 15 rồi tùy ý để thang máy đi lên/

Sau khi ra khỏi thang máy, Phương Dật Thiên lập tức thấy được tấm biển của công ty quảng cáo Mộng Thành. Công ty cũng không có bố trí gì trước cửa, với lại cũng chẳng cần bố trí, nên Phương Dật Thiên cứ đi thẳng vào trong.

Vào bên trong, Phương Dật Thiên kinh ngạc khi thấy ở đây gần như là toàn phụ nữ mặc đồng phục công sở, có lớn có nhỏ, nhưng chủ yếu đều là những cô gái còn trẻ, hơn nữa tư sắc mỗi người đều không tệ. Mà ẩn trong đó cũng có vài nhân viên là nam, và đối với họ, hoàn cảnh làm việc như vậy đúng là hạnh phúc không thể nghi ngờ.

Trong công ty, mỗi một người đều bận bịu rất nhiều việc, có lẽ điều này có liên quan tới sự cạnh tranh khốc liệt trên thị trường, và cũng vì thế mà khi đi vào cũng không ai để ý tới hắn cả.

Cả tầng 15 đều là trụ sở làm việc của công ty quảng cáo Mộng Thành, chỗ làm việc của nhân viên đều được ngăn cách bới vách ngăn, và mỗi một bộ phận đều được sắp xếp đâu vào đấy. Từ dó có thể thấy cách quản lý của công ty này rất hoàn thiện, và từ sự nghiêm túc khi làm việc của nhân viên thì thấy được lão tổng của công ty này có vẻ là một người rất nghiêm khắc.

Phương Dật Thiên nghĩ thầm, chắc là dưới sự quản lý của Vân Mộng thì mấy nhân viên này mới tạo thành thái độ làm việc cẩn thận tỉ mỉ như vậy?

Sau khi vào trong, thấy không có người tới hỏi thăm nên Phương Dật Thiên hắn đành phải đón một cô gái đang đi tới, mỉm cười hỏi: - Chào cô, xin lỗi đã làm phiền, cho hỏi văn phòng của giám đốc Vân các cô ở đâu?

Cô gái kia nhìn trên nhìn dưới Phương Dật Thiên xong mới nói: - Anh tới tìm Vân tổng sao?

Phương Dật Thiên gật gật đầu, nghĩ thầm, ánh mắt của cô bé này có ý gì vậy, chẳng lẽ bộ dạng mình lại không xứng tới tìm Vân tổng của công ty các cô sao?

- À, anh đi thẳng rồi rẽ phải. Đó chính là văn phòng của Vân tổng. - Cô gái nói xong liền tránh ra như không muốn lãng phí thời gian về vấn đề của Phương Dật Thiên nữa.

Phương Dật Thiên nói chuyện với cô gái này cũng dẫn tới sự chú ý của những người chung quanh, nhưng bọn họ chỉ kinh ngạc nhìn Phương Dật Thiên một cái rồi sâu đó lại tiếp tục vùi đầu vào công việc còn dang dở.

Phương Dật Thiên chiếu theo chỉ dẫn của cô gái kia, đi thẳng, rẽ phải, và quả nhiên đã trông thấy một tấm biển treo trên cửa có đề "văn phòng tổng giám đốc". Phương Dật Thiên đi tới gõ cửa, đợi một lúc nhưng thấy trong không có động tĩnh gì hắn liền mở cửa bước vào.

Khi vào trong hắn thấy Vân Mộng đang ngồi trên chiếc ghế xoay gọi điện thoại, sau khi thấy hắn vào phòng, Vân Mộng mỉm cười rồi đưa mắt ý bảo hắn ngồi xuống cái sô pha bên cạnh.

Phương Dật Thiên ngồi xuống sô pha, cầm chiếc gạt tàn trên bàn tới, châm thuốc lẳng lặng hút.

Hắn phát hiện bên phải văn phòng Vân Mộng có lắp một cái cửa sổ bằng thủy tinh, từ đó có thể thấy được hết tất cả mọi việc đang diễn ra trong công ty. Nói cách khác, Vân Mộng có thể thông qua cái cửa sổ bằng thủy tinh này quan sát, giám thị tình hình làm việc của nhân viên.

Đây có lẽ cũng là một trong những nguyên nhân lớn khiến cho những nam nữ nhân viên kia làm việc một cách rất chăm chỉ. Dù sao, họ chắc chắn không muốn bị Vân tổng trong thấy cảnh lười nhác của mình ở công ty.

Phương Dật Thiên hút thuốc, mắt nhìn về phía Vân Mộng. Vân Mộng hôm nay mặc một bộ váy công sở màu trắng, người mặc một chiếc áo sơmi, cách ăn mặc tiêu chuẩn của một nhân viên văn phòng. Đồng thời, dáng người thành thục mà khêu gợi ấy, dưới bộ quần áo kia, có thể nói bổ mắt hơn cả ăn vây cá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro