C56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiết Ngục Mê Tình - Chương 56

Chương 56

Editor: YUI

“Tần ngục trưởng, đến giờ ăn tối rồi, không biết cô…”

Đang lúc ngón tay của Tần Nhuế chuẩn bị xâm nhập vào trong hoa viên u kính kia, thời điểm ngón tay sắp tiến vào bỗng giọng nói của Trần Tĩnh Hinh vang lên. Không những thế, tiếng vang rõ ràng như vậy, căn bản không thể nào từ vách cửa truyền vào, cho nên câu trả lời duy nhất cũng chỉ có thể là…

Tần Nhuế nhanh phản ứng liền nằm úp sấp trên người Quý Duyệt Phong, sau đó quay đầu lại trừng mắt nhìn người thập phần tiến vào không đúng lúc kia.

“Ách...” Nói người hiện tại xấu hổ nhất không phải Tần Nhuế hay Quý Duyệt Phong mà chính là người đứng trước cửa Trần Tĩnh Hinh. Nhìn hai người trên giường đang chuẩn bị làm chuyện yêu, nàng không ngốc tự nhiên là hiểu được chính mình đi phá chuyện tốt của người khác. Chỉ là Trần Tĩnh Hinh như thế nào cũng không nghĩ rằng người luôn luôn mang danh tiếng vô cùng tốt, tác phong nghiêm cẩn như Tổng giám ngục trưởng của Đệ nhất nữ tử ngục giam Tần Nhuế hiển nhiên lại là Lôi Ti Biên(Lesbian). Mà đối tượng lôi ti biên của cô lại chính là tù nhân của ngục giam tầng thứ tám.

Mặc cho ai đụng phải chuyện bất khả tư nghị này đều ít nhiều kinh ngạc không biết phải làm như thế nào. Bất quá phản ứng đầu tiên liền lập tức lui ra ngoài. Vậy mà Trần Tĩnh Hinh không một chút ý muốn rời đi, còn chậm rãi đến gần giường mang theo vẻ mặt nghiên cứu.

Quý Duyệt Phong, Tần Nhuế cùng Trần Tĩnh Hinh không phải gọi là quen thuộc, hôm qua còn trải qua trận đánh nhau, các nàng đối với Trần Tĩnh Hinh ấn tượng cũng không gọi là tốt. Hiện tại nhìn thấy nàng hướng đến mình cùng Tần Nhuế, phản ứng đầu tiên của Quý Duyệt Phong chính là đen mặt. Nếu không phải nàng trên người không mặc quần áo, nếu không phải Tần Nhuế đè nàng không cho nàng đứng lên, Quý Duyệt Phong tuyệt đối sẽ một cước đem nữ nhân chết tiệt này đá bay.

“Cô muốn làm gì!?” Quý Duyệt Phong tức giận hỏi, vẻ tươi cười ngày thường biến mất không thấy, dần dần mang theo từng đợt tức giận không kiên nhẫn.

“Ha ha, rất thú vị. Không nghĩ Tần Ngục trưởng thế nhưng lại làm chuyện này. Tuy rằng ánh mắt của cô không được tốt lắm nhưng tôi thật tâm chúc phúc các người.”

“Hy vọng Tần Ngục trưởng về sau trông chừng nữ nhân của mình, đừng để nàng tuỳ tiện ôm người của người khác. Mặt khác, muốn nhắc nhở hai vị một câu, thời gian vận động dài sẽ hao tốn sức lực rất nhiều. Đối với chấp hành nhiệm vụ trước mắt, hy vọng Tần Ngục trưởng có thể khắc chế mình.”

Trần Tĩnh Hinh nói đến đây liền khiến cho Quý Duyệt Phong cùng Tần Nhuế đen mặt. Mắt thấy nữ nhân kia lấy tư thế quân nhân đứng thẳng đến trước mặt hai người, chào theo kiểu quân lễ một cái, sau liền theo kiểu quân nhân bước đi. Mãi gần một phút đồng hồ sau, Tần Nhuế mới phì cười một tiếng. Đây là lần thứ hai sau hai năm nhận thức, Quý Duyệt Phong nhìn thấy cô cười lớn thoải mái như vậy.

“Nhuế Nhuế đang cười gì thế, rõ ràng đang làm chuyện bị nữ nhân kia phát hiện, chị còn có thể cười vui vẻ như vậy.” Quý Duyệt Phong tâm tình hiện tại thập phần không tốt, trong vòng một ngày đã có hai lần tìm bất mãn, chuyện nghiêm trọng như vậy, nàng thật cảm thấy chính mình nhanh trở nên yếu ớt bởi vì hai lần yêu đều bị làm gián đoạn bởi nữ nhân hai mươi tuổi này.

“Ngô... Tôi cũng không biết, có thể... Đối với cô chính là không nhịn cười được.” Tần Nhuế nằm úp sấp trên người Quý Duyệt Phong cười lớn, cặp mắt luôn không mang theo một chút ấm áp nào hiện tại lúc này hơi nheo lại, biến thành hình cong giống như hình lưỡi liềm mặt trăng. Thần cánh hoa mở ra mềm mại, lộ ra hàm răng trắng nõn ngay ngắn, hết sức đẹp mắt.

 “Nhuế Nhuế nếu muốn cười thì cứ cười như vậy đi. Nhưng trước khi cười, chị có phải nên từ trên người em đi ra không?” Quý Duyệt Phong trước truê trọc, sau khi nghe nàng nhắc nhở, Tần Nhuế mới phát hiện mình vẫn còn duy trì động tác vừa rồi ở trên người Quý Duyệt Phong. Chiếc váy ngắn mặc không quá đầu gối vô tình đặt ngay giữa chân của Quý Duyệt Phong, thậm chí còn có thể cảm giác được độ ấm ẩm ướt ở trong đó.

“Cô…Cô…” Tần Nhuế muốn hỏi Quý Duyệt Phong kế tiếp nên làm gì, nhưng nói đến nửa câu liền phát hiện có chỗ không đúng. Nếu hỏi kiểu này, đối phương có hay không cảm thấy mình phóng đãng còn muốn tiếp tục làm chuyện vừa rồi? Vì thế Tần Ngục trưởng luôn luôn ngượng ngùng buồn tao kia trong nhất thời trở nên vô năng, nửa ngày cũng chỉ nói được “cô…cô…”, cũng không nói câu nào khác.

Nhìn bộ dáng này của Tần Nhuế, Quý Duyệt Phong cũng lười đùa giỡn với cô. Dù sao tìm bất mãn quả thật rất thống khổ, cho dù nàng có nhã hứng lớn đến đâu, trong vòng một ngày bị gián đoạn hai lần, cũng sẽ không có hứng tiếp tục. Mà ở biệt thự này cũng không chỉ có hai người các nàng, khó đảm bảo Trần Tĩnh Hinh hay Phùng Dịch không tái xông vào.

Ngược lại, ra khỏi ngục giam lại không có cách nào làm chuyện yêu.

“Ngô, Nhuế Nhuế đói bụng quá.” Đến lúc vừa đi, sắc trời bên ngoài đã dần dần biến hắc. Nhớ tới mình cùng Tần Nhuế cả ngày chưa ăn gì, lúc yên tĩnh như thế này bụng lại bắt đầu kháng nghị.

“Đi xuống lầu ăn cơm thôi.”

 “Ân! Hảo.”

Quý Duyệt Phong đi vào phòng tắm, tắm rửa đơn giản, đi đến vali của Tần Nhuế vất vả tìm ra hai bộ quần áo cho cô cùng chính mình thay, sau liền cùng nhau xuống lầu. Ai ngờ vừa đi đến thang lầu chợt nghe cuộc đối thoại của hai người phía dưới.

“Tiểu Dịch, em vì sao không để ý đến tôi, tôi hôm nay làm như vậy, cũng do nữ nhân kia bế em a. Em rõ ràng là của tôi, tôi không muốn người khác chạm vào em. Vừa rồi, tôi còn bắt gặp nàng bị Tần Ngục trưởng trừng phạt ở trên giường. Tôi cảm thấy cách trừng phạt như vậy có thể nếm thử qua. Em có thể đem tôi cởi bỏ quần áo ở trên giường đánh tôi, tôi tuyệt đối không phản kháng.” (editor: em gái khẩu vị nặng quá, xin lỗi editor cố gắng edit mức độ nhẹ nhất rồi, t còn cảm thấy đỏ mặt a, ai biểu t trong sáng quá chi!)

Nhìn hai người dưới lầu, giờ khắc này Trần Tĩnh Hinh giống như con chó nhỏ chờ chủ nhân tưởng thưởng ngồi chồm hổm trước mặt Phùng Dịch, muốn đối phương chà đạp lời nói của nàng. Trong ánh mắt phóng ra tia sáng, khát vọng chờ mong, còn đối với người trước mặt thật sâu mê luyến.

“Nhuế Nhuế, không nghĩ tới Trần Đặc công khẩu vị nặng như vậy a, không chỉ luyến đồng (thích con nít, ý chỉ tiểu Loli phúc hắc Phùng Dịch đó), còn thuộc đặc tính M nữa (SM đó ngại quá).” Quý Duyệt Phong bỗng nhiên quay đầu mỉm cười nhìn Tần Nhuế, nhỏ giọng nói. Chỉ là người sau cảm thấy nụ cười này của nàng tựa hồ bao hàm vài ngụ ý nói không nên lời.

Tần Nhuế sở dĩ nghĩ như vậy, đơn giản cũng vì nụ cười Quý Duyệt Phong hiện tại thật sự rất đáng khinh rất dâm đãng a.

“Ai đó? ở đâu?” Có lẽ thanh âm của Quý Duyệt Phong quấy nhiễu đến hai người dưới lầu, Trần Tĩnh Hinh vốn ngồi trước mặt Phùng Dịch bỗng nhiên vài bước liền chạy tới thang lầu, hai mắt trừng trừng nhìn Quý Duyệt Phong cùng Tần Nhuế. “Các người nghe lén ta nói chuyện.” Nàng giận tái xanh mặt mày hỏi, nghĩ đến việc, lời mình vừa nói bị hai người kia nghe thấy, trên mặt nhất thời từ trắng chuyển sang hồng, rất sống động a.

“Chúng tôi nào có nghe lén, chúng tôi chính là quang minh chính đại nghe. Dù sao cũng không có nghe được bao nhiêu, vừa lúc cô nói vừa rồi nhìn thấy hai người bọn tôi, rồi lại nói cô chiếm tiện nghi tương đối nhiều. Bất quá, Trần đặc công có thể an tâm, tôi cùng Nhuế Nhuế sẽ không đem chuyện cô là thuộc tính M nói ra đâu.”

Quý Duyệt Phong nói mang vài phần trêu chọc, chỉ là theo âm thanh của nàng phát ra, khuôn mặt Trần Tĩnh Hinh nhất thời giống như ăn hoàng liên (ăn đạn), mặt nhanh nhăn lại. Nàng hiện tại cảm thấy mình chẳng khác nào bị người khác hung hăng đánh vào không ngừng, lại còn không thể đánh trả lại.

Nếu như lúc này ở đây chỉ có mỗi Quý Duyệt Phong, mà không có Tần Nhuế, Trần Tĩnh Hinh tuyệt đối nhất định giết người diệt khẩu. Nhưng khác với tù nhân Quý Duyệt Phong, Tần Nhuế lại là giám ngục trưởng của Đệ nhất nữ tử ngục giam. Lương Đông Bằng cùng Cục trưởng Cục tư pháp nhiều lần nói với nàng, trong lúc chấp hành nhiệm vụ cần phải bảo vệ tốt an toàn cho Tần Nhuế.

“Trần tiểu thư, không phải nói ăn cơm chiều sao? Hôm nay nhiều việc cho đến bây giờ, thật có chút đói bụng.” Nhìn khuôn mặt ngày càng đen của Trần Tĩnh Hinh, Tần Nhuế lên tiếng giải vây. Cho dù đối với nàng không quen biết nhưng ở chung nửa ngày ngắn ngủi, Tần Nhuế có thể đoán được Trần Tĩnh Hinh hẳn là một người cực kỳ sĩ diện, rất dễ xúc động.

Tuy rằng nàng mang khá nhiều đặc tính sâu sắc của một đặc công cũng như võ thuật, nhưng vẫn không đủ định tính. Người như vậy cũng như có lòng tự trọng quá cao, rất khó bỏ qua chuyện Quý Duyệt Phong vui đùa, nhất định ghi hận trong lòng. Làm giám ngục trưởng năm năm, Tần Nhuế rất dễ nhận biết được người có nhân tính hắc ám.

Có chút thời điểm, màu trắng không nhất định phải là thuần trắng. Mà màu đen, cũng không nhất định phải đen hoàn toàn. Trên đời có rất nhiều người đều là trắng đen tương giao, chính là kết hợp thành màu xám mà thôi.

“Tần ngục trưởng, không cần khách khí, sau này cô kêu tôi là Tĩnh Hinh được rồi. Còn về chuyện cơm nước, tôi vừa kiểm tra khắp biệt thự, trừ bỏ vệ sinh sạch sẽ, không có bất kỳ mối nguy hiểm nào. Tủ lạnh không có nguyên liệu nấu ăn, cho nên đêm nay có lẽ không thể ở biệt thư dùng cơm được.” Cho dù Trần Tĩnh Hinh đối với Quý Duyệt Phong bất mãn như thế nào, nhưng thời điểm đối mặt với Tần Nhuế vẫn luôn duy trì lễ phép.

Đại đa số người tham gia quân ngũ, có lẽ đó chính là thói quen. Mặc kệ là lúc nói chuyện hay làm việc, đều có nề nếp, quan phương không thể tái quan phương (ý là ở đâu cũng là nơi làm việc). Nghe Trần Tĩnh Hinh nói chuyện qua, Tần Nhuế cảm thấy giống như giám ngục trưởng tầng trệt đối với cô báo cáo công tác thường ngày, Tần Nhuế thật sự không thể đem người hiện tại so sánh với người ngày hôm qua tại Cục cảnh sát cuồng bạo đánh người kia có chút liên quan nào.

“Ngô! Cục trưởng Cục công an làm việc thật không chu đáo, hắn muốn chúng ta chết đói sao? Để người ở đây, thức ăn cùng tiền đều không cung cấp liền vỗ mông rời đi, ngay cả tủ lạnh cũng không có gì, người ta còn muốn làm điểm tâm tối ngọt ngào cho Nhuế Nhuế.” Nghe thấy trong tủ lạnh không có nguyên liệu nấu ăn, Quý Duyệt Phong giọng điệu mất mát nói, lập tức dùi đầu vào cổ Tần Nhuế cọ qua cọ lại, bắt đầu làm nũng.

“Nga? Cô biết nấu ăn sao?” Tần Nhuế vuốt bả vai Quý Duyệt Phong hỏi, cô thật không nghĩ tới nữ nhân này lại biết nấu ăn. Nói cho cùng Quý Duyệt Phong mặc kệ là diện mạo hay tác phong cũng không giống nữ nhân biết nấu ăn a. “Hừ, Nhuế Nhuế chị lại xem thường người ta, người ta không chỉ biết nấu ăn mà còn nấu rất rất là ngon. Chẳng qua hôm nay không có cơ hội vì Nhuế Nhuế  làm, chờ ngày mai người ta làm bữa sáng tình yêu cho chị được không?”

“Hảo, đều tuý ý cô.” Không hề nghi ngờ rằng Tần Nhuế đối mặt với Quý Duyệt Phong nhu thuận như vậy đều không có sức chống cự. Dù sao Trần Tĩnh Hinh cùng Phùng Dịch đều biết mối quan hệ không bình thường của các nàng, nên cũng không cần phải che giấu gì nữa. Dù sao, đặc công đều rất kín miệng, sẽ không sợ nói cho người khác biết, cũng không sợ các nàng đem quan hệ của mình cùng Quý Duyệt Phong báo cáo cho Lương Đông Bằng biết.

“Nếu vậy chúng ta liền đi ra ngoài ăn thôi.” Cuối cùng vẫn là Tần Nhuế đưa ra quyết định. Bốn người đi đến gara lấy xe, hướng đến nhà hàng gần nhất chạy đến. Người lái xe là Trần Tĩnh Hinh, Phùng Dịch ngồi tại phó lái, còn Quý Duyệt Phong cuối cùng cũng được toại nguyện ngồi cùng Tần Nhuế ở phía sau, mới vừa ngồi liền tựa vào trong lòng người bên cạnh.

“Nhuế Nhuế, X Thị hai năm thay đổi nhiều quá, rõ ràng lúc trước không giống như bây giờ.” Xuyên thấu qua cửa kính, nhìn cảnh sắc chạy như bay bên ngoài, Quý Duyệt Phong có chút cảm khái nói. Sự thay đổi này chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủi thế nhưng có thể dễ dàng làm được.

Sự vật hữu hình còn như thế…

Trái tim con người, sẽ như thế nào đây?

Hết Chương 56

Editor tóm gọn lời Bạo nói: Bạo nói nhiều lắm, tóm lại là hiện tại quan hệ giữa hai người các nàng vẫn chỉ là chuyện trên giường, vì thế Bạo nói sẽ rất nhanh thôi hai người sẽ chính thức cùng một chỗ. Cũng rất nhanh đến chương ngược thôi các bạn à =.=”

Editor: tôi cảm thấy vui vì gần đến chương thay đổi cách xưng hô của Tần Nhuế dành cho  Quý Duyệt Phong rồi. Thích quá, khi yêu nên thay đổi cách xưng hô nhỉ ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro