Chương 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
65756756756756756

Từng trận mùi thơm ngát bất tri bất giác chui lọt vào phòng, tràn ngập bốn phía quẩn quanh trước mũi. Đây không phải là mùi nước hoa, lại càng không phải là nãi hương thản nhiên của người nào đó, mà chính là hương thơm phát ra thức ăn. Quẩn quanh bao quanh, cứ như vậy ngập tràn. Tần Nhuế xoa xoa đôi mắt còn mông lung buồn ngủ ngồi dậy, vừa nhìn vị trí bên cạnh, vừa hít vào một hơi mùi hương thức ăn từ dưới lầu truyền đến, khoé miệng liền không tự chủ gợi lên một chút nụ cười yếu ớt.

Đơn giản rửa mặt, liền khẩn trương bước xuống lầu. Nhìn người đang mặc chiếc tạp dề màu hồng nhạt, đứng trong phòng bếp đưa lưng về phía cô đang bận rộn nấu ăn, trong tâm nhất thời như rơi vào bề nước ôn nhu, vừa êm dịu vừa ấm ấp. “Đang làm gì vậy?” Tần Nhuế chậm rãi đi vào bếp, nhẹ giọng hỏi.

“Em đương nhiên là làm bữa sáng tình yêu cho Nhuế Nhuế rồi, chị thức dậy sớm làm gì vậy? Nơi này khói dầu nhiều lắm, chị trước đi ra ngoài chờ em một chút, lập tức có đồ ăn liền.” 


Quý Duyệt Phong một bên thuần phục dùng xẻng đảo trứng ốp la trên chảo, một bên tranh thủ lúc rảnh rỗi hôn lên sườn mặt của Tần Nhuế.

“Tôi giúp gì được không?” Tần Nhuế có chút ngường ngùng hỏi, tuy rằng ngày thường ở nhà một mình, cô cũng không tự mình nấu cơm. Nhưng dù sao Quý Duyệt Phong vì mình mới dậy sớm làm bữa sáng, để cô ngồi ở ngoài chờ ăn, thật sự có chút không áy náy.

“Như vậy đi, Nhuế Nhuế giúp em đem đồ ăn vừa làm xong mang ra ngoài được không?” Quý Duyệt Phong nói xong lấy tay chỉ vào món điểm tâm. Tần Nhuế nhận được loại nhiệm vụ đơn giản như vậy cũng không dị nghị gì tiêu sái bước đi, đem bữa sáng để lên bàn ăn. Cô tự biết là mình không giỏi nấu cơm, chỉ là nhìn Quý Duyệt Phong xanh xao nấu ăn tốt như vậy, Tần Nhuế chỉ cảm thấy mình ngay cả làm gì cũng đều không tốt bằng.

Đem thức ăn để trên bàn chim đỗ quyên, hướng tầm mắt nhìn vào, trừ bỏ một ít món điểm tâm đa dạng dị thường đẹp mặt không biết tên ra, còn có một ít thức ăn sáng thông dụng như Sandwich, bánh quẩy, thịt nướng, còn có trứng ốp la mà Quý Duyệt Phong đang làm. Nghe mùi hương bữa sáng tản mát ra, Tần Nhuế quay đầu lại nhìn nhất cử nhất động của Quý Duyệt Phong trong phòng bếp. Bất tri bất giác liền sửng sốt.

Giờ này khắc này, cô gái này tản mát ra một loại mị lực mà từ lúc các nàng quen biết nhau cho tới nay, Tần Nhuế chưa từng thấy qua. Không nói đến vẻ yêu mị ngày thường của nàng, cũng không phải giống như đứa nhỏ đối với mình làm nũng, lại càng không phải là người đôi khi vắng lặng bốn bề, ảm đạm. Quý Duyệt Phong lúc này chính là người vợ hiền lành, vì chồng của mình mà chuẩn bị bữa sáng tinh xảo.

Nàng dùng dây cột tóc cột lên mái tóc đen dài thành đuôi ngựa phía sau đầu, lộ ra chiếc cổ thon dài trơn bóng . Chiếc tay trắng nõn cầm xẻng đảo qua đảo lại trứng ốp la, tay còn lại cầm cán chảo, thủ pháp thành thạo, chứng minh trù nghệ của Quý Duyệt Phong rất được, không phải là tay mơ. Khoé môi hơi hơi đột khởi, phản ánh tâm tình vô cùng tốt của nàng lúc này. Đó là một loại xúc cảm vì người yêu mà dụng tâm, mới có thể nở rộ hạnh phúc.

Tần Nhuế suy nghĩ liền không khống chế được nghĩ về chuyện đêm qua. Mặc kệ là đối với cô hay đối với Quý Duyệt Phong mà nói, ngày hôm qua, đêm hôm đó thật giống như giấc mộng. Không có thống khổ vây hãm, không có nỗi băn khoăn hay lo lắng, tốt đẹp giống như cuộc sống hoàn mỹ mà người đời thường mơ tưởng.

-----------------------------------------

“Tần Nhuế, để em trở thành lão bà của chị được không?” Những lời này vẫn còn rõ ràng trong trí óc, nó vang vọng truyền đến. Tần Nhuế thừa nhận thời điểm mình nghe được những lời này của Quý Duyệt Phong, trong lòng mang theo niềm vui sướng, thậm chí là hưng phấn. Dù sao, quan hệ hiện tại của hai người quá mức quỷ dị. Thật sự cần một người tiến hoặc cần một người lùi để chấm dứt trận ái muội này.

Nếu nói cô cùng Quý Duyệt Phong chỉ là quan hệ ở trên giường, vậy trong mắt toát ra quan tâm cùng tình yêu dần dần tiềm tàng trong lòng liền không thể lừa được đối phương. Nếu nói, cô cùng Quý Duyệt Phong lẫn nhau thích, là người yêu của nhau, hình như lại thiếu cái gì đó. Giai đoạn nửa vời cứ như vậy tiếp diễn, ngay cả Tần Nhuế cũng không rõ, rốt cuộc mình cùng Quý Duyệt Phong đang duy trì dạng quan hệ gì.

Cô nhớ rõ rằng mình từng đáp ứng Thư Uyển Hạm, bất luận như thế nào cũng tuyệt đối không cùng Quý Duyệt Phong ở chung một chỗ. Nhưng lời thề này, sớm đã bay đi mất vì cô đối với Quý Duyệt Phong luôn vô hạn phóng túng cùng động tâm. Tần Nhuế biết, nếu cô cùng Quý Duyệt Phong ở chung một chỗ, tương lai đang đợi cô trước mắt chính là một hang động tối đen, âm u không lối thoát, còn có thể mang đủ loại khó khăn cùng hiểm trở không tưởng.

Yêu chính là con dao hai lưỡi. Nó cho con người mật ngọt sâu tận, cũng sẽ cho con người thâm trầm thống khổ. Tần Nhuế hiểu được đạo lý này, càng hiểu rõ Quý Duyệt Phong cô gái này chính là so với thuốc phiện càng độc hơn. Cứ như thế, cô vẫn không thể khống chế được nội tâm của mình đi thích người khi thì yêu mị, khi thì khả ái, khi thì u buồn, lắm lúc lại ôn nhu này. Ở bất kỳ thời điểm nào cô cũng đều quan tâm cô gái này như chính bản thân mình.


Thậm chí là bị nghiện.

Ánh trăng tối qua, thần kỳ sáng ngời. Tần Nhuế nhìn Quý Duyệt Phong đang đứng trước mặt mình, cô biết, nàng đang chờ cô trả lời. Cô muốn đáp ứng nhưng lời nói ngay khi đến yết hầu lại bị chính cô mạnh mẽ nuốt vào bụng. Loại phản ứng này của Tần Nhuế làm cho Quý Duyệt Phong vốn sáng ngời đôi mắt lập tức ảm đạm thất sắc.

Nhìn nàng có chút cô đơn cúi thấp đầu, vào thời khắc kia, Tần Nhuế cảm giác được ngực mình hơi hơi phiếm đau. Cô giận chính mình, giận mình yếu đuối cùng do dự. Nếu không phải chính mình hết lần này đến lần khác phóng túng tình cảm, Quý Duyệt Phong sao có thể nhìn thấy hy vọng. Nếu không phải chính mình để nàng nhìn thấy được hy vọng, nàng làm sao có thể lại thất vọng như vậy?

“Tần Nhuế, em biết, có lẽ chị bây giờ không thể chấp nhận em. Dù sao, người giống như em cũng không thể cho chị những ngày bình an cùng hạnh phúc. Em không dám chắc sau này sẽ như thế nào, nhưng em có thể cam đoan với chị, em sẽ vì ước muốn ở chung một chỗ với chị mà cố gắng. Vì chị, em có thể liều cả mạng sống để hoàn thành nhiệm vụ lần này. Cũng có thể ở ngục giam cố gắng biểu hiện tốt, để được giảm nhẹ hình phạt.”

“Nếu chị không ngại em là nữ nhân, nếu chị không ngại em từng giết người, nếu chị không ngại em là trọng phạm, em chỉ có duy nhất một yêu cầu đó là chờ em. Đợi em có năng lực, ngày nào đó có thể cho chị hạnh phúc. Tần Nhuế, vì chị, em cái gì cũng nguyện ý làm. Bởi vì…”

“Em thích chị!” 

Quý Duyệt Phong nói xong, bỗng nhiên hô lớn một tiếng. Vốn xung quanh ngập tràn các cặp yêu nhau. Nay nghe thấy nàng lớn mật thổ lộ như vậy, nhất thời đều đem tầm mắt chuyển dời lên người Quý Duyệt Phong.  Nhìn nàng đứng chung một chỗ cùng Tần Nhuế, không ít người đều hiểu được chuyện đang xảy ra giữa các nàng.

Có người chúc phúc,cũng có một số ít lộ ra vẻ mặt chán ghét. Chỉ là thái độ của những người này, đối với Tần Nhuế mà nói đều không hề quan trọng. Cô kinh ngạc đứng nhìn Quý Duyệt Phong miễn cưỡng tươi cười trước mặt mình, phòng tuyến chắc chắn trong lòng trong nháy mắt sụp đổ. Thân thể kiểm lòng không đậu bước lên phía trước, đem đối phương gắt gao ôm vào trong lòng.

“Nhuế Nhuế?” Đối mặt với cái ôm thình lình của Tần Nhuế, Quý Duyệt Phong có chút khó hiểu hỏi. Chỉ là khi trả lời, đôi tay của Tần Nhuế càng thêm siết chặt. 

“Vì cái gì?”

Hai người cứ như vậy ôm, qua hồi lâu, Tần Nhuế mới chậm rãi mở miệng. Chỉ là âm thanh kia khàn khàn dị thường.

“Là vì cái gì, vì cái gì chứ?”

“Vì sao thích tôi như thế, tôi rõ ràng ích kỷ lại không thú vị như vậy, còn luôn vì bản thân mà tổn thương em. Nhưng em vì cái gì vẫn không giận tôi. Quý Duyệt Phong, em, đứa nhỏ này, như thế nào lại ngu ngốc đến vậy.”

“Ha ha…” Nghe Tần Nhuế nói, Quý Duyệt Phong ngây ngốc cười, nàng vươn tay vuốt ve lưng Tần Nhuế, từng chút từng chút một thong thả ngân nga.

“Bởi vì chị là Nhuế Nhuế của em, em không sủng chị, không đối tốt với chị thì còn có thể đối tốt với ai đây? Bất quá, Nhuế Nhuế vừa rồi lại kiêu ngạo a.”

“Em câm miệng! Nếu làm lão bà của tôi, về sau phải nghe lời của tôi. Tôi nói cái gì em phải làm cái đó. Về sau, không được làm loạn, thông đồng với người khác, không được cười với người khác, không được lúc rảnh tay rảnh chân liền ôm mấy nữ sinh khả ái, hiểu không?” 

Tần Nhuế đem mặt chôn sâu vào cổ Quý Duyệt Phong yêu cầu nói, những lời này đối với Tần Nhuế luôn luôn buồn tao mà nói, quả thật chính là khiêu chiến rất lớn. Nếu hiện tại là ban ngày, có lẽ có thể nhìn thấy mặt cùng lỗ tai của cô hồng như sắp xuất huyết.

“Đã hiểu đã hiểu, Nhuế Nhuế nói cái gì, người ta đều chấp nhận hết. Về sau, em chính là lão bà của chị, cái gì cũng nghe lời chị, được không?”

“Ân, tôi mệt rồi, giờ về ngủ thôi.”

“Hảo hảo hảo, chúng ta trở về ngủ.”

Quý Duyệt Phong cười tủm tỉm nói, sau liền nắm tay Tần Nhuế cùng nhau bỏ vào túi áo gió của mình. Hai người tựa hồ đều đồng dạng ăn ý, mặc kệ bao nhiêu chiếc xe đi ngang qua cũng đều không ý muốn bỏ tay ra. X Thị ban đêm rất lạnh, gió cũng rất lớn. Chỉ cần có người bên cạnh, toàn thân giống như mang một loại ấm áp khó nói.

-------------------------------------------

“Nhuế Nhuế, suy nghĩ gì mà xuất thần thế?” Thanh âm Quý Duyệt Phong đem suy nghĩ của Tần Nhuế trở về. Cô ngẩng đầu nhìn Quý Duyệt Phong trước mặt mình, bởi vì vừa làm xong bữa sáng, người này đã đem tạp dề màu hồng nhạt kia tháo xuống, trên người chỉ mặc một chiếc váy ngủ trắng noãn cụt tay. Vốn mái tóc được cột cao, hiện tại rời rạc xoã ra, mềm mại thiếp ở phía sau, phối hợp cùng khuôn mặt trắng nõn ngọt ngào tươi cười. Nháy mắt liền khiến Tần Nhuế cảm thấy người trước mặt mình không phải là Quý Duyệt Phong, mà chính là thiên sứ khó gặp được.

“Chỉ nghĩ một chút việc thôi.” Tần Nhuế vươn tay vuốt cánh tay của Quý Duyệt Phong, đối phương cũng thuận thế ngồi trên đùi cô. Trên người đỡ lấy sức nặng, khiến trong lòng Tần Nhuế tê rần. Cô gái này rõ ràng luôn lớn mật như vậy, nhưng sức nặng này một chút cũng không quá phận. Sau nghĩ đến cuộc sống hai năm của Quý Duyệt Phong ở trong ngục giam, Tần Nhuế liền bắt đầu thật sâu tự trách.

Cô hối hận vì cái gì không dựa vào thân phận giám ngục trưởng chiếu cố Quý Duyệt Phong một ít, tuy rằng không thể làm nàng giảm hình phạt được phóng thích, nhưng cũng có thể cải thiện phương diện ăn ở của nàng tốt hơn một chút. Chỉ cần nghĩ đến việc thân thể Quý Duyệt Phong không tốt lại còn ăn đồ ăn không một chút đinh dưỡng nào ở ngục giam, Tần Nhuế trong lòng chính là xuất hiện từng đợt hối hận.

“Em nên ăn nhiều một chút, gầy quá.” Tần Nhuế nói xong liền cầm lấy một ít điểm tâm màu lục sắc đưa đến bên miệng Quý Duyệt Phong. 

“Ngô, em không ăn cái này, em ăn Sandwish là được rồi. Mấy món này, đều do em cố ý làm cho chị ăn. Cái món lục sắc này là bánh trà xanh, còn cái màu vàng là vị chanh. Nhuế Nhuế ăn trước đi, em tự ăn được rồi.”

“Thân thể của em không tốt, ăn nhiều một chút, đợi lần sau có thời gian, có thể làm lại.” Tần Nhuế vẫn như cũ không nhường bước, ngay sau đó đem khối bánh màu lục sắc vị trà xanh đút vào miệng Quý Duyệt Phong. Ai ngờ, đối phương không hề phản kháng cắn một miếng, sau đó mang theo vẻ mặt tươi cười nhìn cô.

“Lược lược, ngô môn cùng nhau ăn.” Bởi vì miệng đang ăn một khối bánh, cho nên Quý Duyệt Phong nói chuyện có chút khó nghe. Cho dù như thế, Tần Nhuế lại có thể hiểu được nàng đang nói gì. Phiên dịch ngay đây, ý là “Nhuế Nhuế, chúng ta cùng nhau ăn.”

Mắt thấy người trước mặt đem khối bánh đến trước mặt mình, trên mặt Tần Nhuế bắt đầu nổi lên một tầng đỏ ửng. Đầu tiên là quay đầu nhìn nhìn xung quanh, không thấy ai trong phòng khách, cuối cùng kiêu ngạo từ chối một phen rồi mới chịu mở miệng ăn vào.

Khối bánh được ăn vào, càng làm khoảng cách giữa hai người bất quá chỉ cách vài li. Không khí trong nháy mắt cô đọng lại, nghe nãi hương tản mát từ trên người Quý Duyệt Phong, cảm thụ hơi lạnh toả ra từ nàng, nhìn cặp mắt phượng của nàng hơi hơi khép lại đồng thời mang theo gương mặt tươi cười đầy đắc ý, Tần Nhuế lúc này chỉ hy vọng cô gái này có thể ở bên mình cả đời, vĩnh viễn không chia ly.

Mặc cho bánh vị trà này mang theo hương vị gì, đến hiện tại không còn quan trọng nữa. Đôi môi của cả hai chậm rãi thiếp hợp cùng một chỗ, mang theo hương vị trên người của người yêu kết hợp cùng mùi trà thản nhiên giao hợp. Lúc này, đây chính là mỹ vị ngon miệng nhất trên thế giới này, khiến cho Quý Duyệt Phong cùng Tần Nhuế không tự chủ được mà sa vào nhau, đoạt lấy loại hương vị này.

Nụ hôn dần dần sâu sắc, cùng thân thể càng ngày càng nóng thiếp hợp một chỗ. Tần Nhế kìm lòng không đậu đưa tay đặt bên hông mảnh khảnh của Quý Duyệt Phong, vuốt ve qua lại, thậm chí càng có xu hướng di chuyển lên phía trên. Âm thanh từ thang lầu truyền đến như chậu nước lạnh trong nháy mắt dập tắt đi cái nóng đang sôi trào trong cơ thể.

“Thật có lỗi, lại quấy rầy chuyện tốt kích tình của hai vị. Nếu các vị muốn tiếp tục, không thể trước lên lầu được sao?”


 

Hết Chương 60

Editor: cứ edit mấy chương ngọt ngào thế này, có bị bệnh tiểu đường ko đây?

FOTEER

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro