Chương 62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: YUI

“A... Tiểu Dịch! Chậm một chút! Cơ thể…cơ thể không chịu nổi! Ân Ngô!” Cách vách phòng cứ truyền đến tiếng vang mà các bạn trẻ không nên nghe thấy. Cho dù có đem cửa nhanh đóng lại vẫn dị thường nghe rõ. Tần Nhuế ngồi trên giường, có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, xoay người nhìn thấy Quý Duyệt Phong mang vẻ mặt ái muội cười, đột nhiên khiến cô đỏ mặt.

“Em…em làm gì nhìn tôi như vậy?” Thấy tầm mắt Quý Duyệt Phong cứ ngưng tụ trên người mình, Tần Nhuế lên tiếng hỏi. Bởi vì khẩn trương mà đơn giản nói vài câu nhưng lại lắp ba lắp bắp. “Nhuế Nhuế, em sớm đoán được Phùng Dịch tuyệt đối không phải là người đơn giản gì rồi. Ngay cả Trần Tĩnh Hinh đều bị nàng áp gắt gao, nàng tuyệt đối là thuộc loại hình Loly quỷ súc công.”

“Chậc chậc…nghe chút âm thanh của đặc công Trần, rõ ràng đã một giờ trôi qua rồi mà còn mang mười phần khí thế, hết sức rõ to a. Hai người kia náo loạn như vậy thật đúng là không nhỏ. Nhuế Nhuế, chị nói xem, nếu chúng ta bây giờ vọt vào trong, các nàng có phải bất mãn không?”

Quý Duyệt Phong đúng là người có nợ tất sẽ trả, chỉ cần nghĩ mình cũng Tần Nhuế mỗi lần cùng nhau hôn nóng bỗng như chết đi sống lại, liền bị Trần Tĩnh Hinh nữ nhân này phá đám, trong lòng vừa giận vừa tức. Khó được nhìn thấy nhược điểm của các nàng, nếu không lấy xấu xa đối phó xấu xa, thật sự là rất không hợp với tính tình của nàng.

“Ách…Nếu em muốn đi thì tự mà đi, nhưng đừng dẫn tôi theo.” Tần Nhuế không suy nghĩ liền cự tuyệt đề nghị của Quý Duyệt Phong. Người luôn luôn bảo thủ như cô mới không cần nhìn sở thích xấu xa của người khác, lại càng không muốn đắc tội Trần Tĩnh Hinh cùng Phùng Dịch. Dù sao bốn người các nàng hiện tại như châu chấu treo trên sợi dây thừng, khó đảm bảo về sau  khi chấp hành nhiệm vụ, Quý Duyệt Phong không cần đến sự giúp đỡ của hai người kia.

“Ngô, Nhuế Nhuế thật sự lương thiện mà. Rõ ràng có cơ hội tốt như vậy, cũng không chịu nắm bắt. Xem tình huống này mà nói sợ các nàng sẽ còn ầm ĩ lâu lắm. Không bằng chúng ta đi siêu thị mua chút nguyên liệu nấu ăn được không? Tối hôm nay em muốn làm bít tết cho chị ăn.” Quý Duyệt Phong đưa ra đề nghị liền lập tức được Tần Nhuế gật đầu đồng ý.

Vốn khó có được ngày nghỉ như vậy, các nàng muốn lười ở biệt thự ngủ một chút, nhưng Trần Tĩnh Hinh cùng Phùng Dịch động tĩnh lớn như vậy, hơn nữa còn có Quý Duyệt Phong ở bên cạnh, khó đảm bảo không phát sinh ít chuyện kỳ quái gì. Trải qua thận trọng lo lắng, Tần Nhuế vẫn là quyết định cùng Quý Duyệt Phong đi ra ngoài. Dù sao ở bên ngoài, nữ nhân nhộn nhạo này còn có thể thu liễm mình một chút.

Hai người tuyệt đối đều thuộc trường phái hành động, vừa nói đi đâu liền bắt đầu thay quần áo trang điểm. Tần Nhuế vốn muốn mặc quần áo tây trang hàng ngày cô thường mặc, nhưng không đợi cô hướng tới tủ quần áo, cả người đã bị Quý Duyệt Phong kéo đến bên giường. Mắt thấy móc giá treo chiếc áo lông rộng màu đen cùng chiếc quần hưu nhàn phong cách thoải mái, đôi mắt đẹp nghi hoặc hướng nhìn Quý Duyệt Phong.

“Bộ quần áo này, là em mặc hay cho tôi mặc?”

“Phốc!”

Nghe câu hỏi của Tần Nhuế, Quý Duyệt Phong cười lên một tiếng. Sau đó vươn hai tay nựng lên mặt Tần Nhuế, thật giống như đại nhân nhìn thấy tiểu hài tử khả ái. “Em làm gì vậy!?” Bị hành động như vậy Tần Nhuế hiển nhiên có chút bất mãn, cô né khỏi bàn tay quỷ của Quý Duyệt Phong, xoa mặt mình vừa bị đối phương nựng đỏ ửng, không cho Quý Duyệt Phong giải thích, hung hăng muốn trả đũa lại.

“Ngô, Nhuế Nhuế thật xin lỗi, chỉ là em thật sự nhịn không được. Chị có biết vừa rồi chị có bao nhiêu khả ái không, người ta thiếu chút nữa nhịn không được muốn đem chị đẩy ngã.” Quý Duyệt Phong ra vẻ uỷ khuất nói, trời biết, nàng vừa rồi làm hành động như vậy hoàn toàn vì bộ dáng ngơ ngác của Tần Nhuế hết sức khả ái.

Sự thật chứng minh, khoảnh khắc Ngự tỷ bỗng dưng biến ngốc, tuyệt đối so với ngốc bình thường còn đáng yêu hơn mấy trăm lần. Chỉ cần nghĩ đến việc Tần Nhuế vừa rồi trừng cặp mắt to kia, môi khẻ nhếch, mang vẻ mặt mê man nhìn bộ dáng của mình, Quý Duyệt Phong còn muốn lần nữa xông lên nựng mặt cô thêm một cái.

Muốn thay đổi phong cách ăn mặc của Tần Nhuế chính là điều Quý Duyệt Phong sớm muốn làm. Nàng vẫn cảm thấy thân hình Tần Nhuế rất đẹp, mặc kệ là bề ngoài hay dáng người, đều thuộc hàng mỹ nữ nhất đẳng. Nhưng dù có điều kiện trời phú như vậy, nữ nhân này lại không quan tâm tới. Không cần mỗi ngày cứ mặc mỗi bộ tây trang chẳng có phong tình nào, còn đầu tóc thì cứ búi lên cứng nhắc như thế, liền phó bộ dáng lạnh như băng, ai nhìn mà không cảm thấy sợ đây?

Cho nên Quý Duyệt Phong xác định rằng nàng phải bắt Tần Nhuế thay đổi một ít. Tuy rằng quần áo đi làm nhìn qua cũng rất đẹp, nhưng nhìn một ngày, nhìn hai ngày rồi nhìn suốt hai năm thì cũng phải chán. Ngẫu nhiên thay đổi một chút phong cách mới, lại mang nhiều ngạc nhiên hơn.

“Nhuế Nhuế, nhanh thay quần áo đi. Tin tưởng em là được rồi, bộ quần áo này rất hợp với chị.” Quý Duyệt Phong lần nữa đem Tần Nhuế trở lại bên giường, sau đó tự mình thay quần áo cho cô, nhìn ánh mắt tinh quang của Quý Duyệt Phong, Tần Nhuế vội vàng lui lại phía sau đem hai tay che trước ngực mình, muốn ngăn nữ nhân giống như Ngạ Lang này.

“Tôi tự thay được rồi, em tự mình chuẩn bị là được rồi.” Tần Nhuế khẩn trương nói, cô thật là có một chút sợ Quý Duyệt Phong thay quần áo cho mình, tuy rằng cả hai đều là nữ nhân, tối hôm qua còn xác lập quan hệ, nhưng trước mặt người này, Tần Nhuế vẫn có chút ít cố kỵ.

Tuy rằng biết hành động này tổn thương đến Quý Duyệt Phong , nhưng tính cách Tần Nhuế vốn chậm nhiệt như thế. Từ lúc biết Quý Duyệt Phong đến khi hoàn toàn nguyện ý thừa nhận trong lòng cô thích Quý Duyệt Phong, Tần Nhuế phải dùng suốt thời gian hai năm. Cho dù cô muốn bỏ loại thói quen chậm chạp này nhưng cũng rất khó từ bỏ được.

“Được rồi, Nhuế Nhuế chị thay đồ nhanh nga, em qua phòng kế bên thay đồ.” Quý Duyệt Phong cũng không để ý Tần Nhuế đối với mình phòng bị, cười nói liền xoay người ra khỏi phòng. Nghe tiếng cửa đóng, Tần Nhuế mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô ngồi trên giường, nhìn bộ quần áo xa lạ, không cam tâm tình nguyện chậm rãi thay đồ.

Nửa giờ sau, hai người mới thay đồ xong, chuẩn bị ra ngoài. Khi các nàng nhìn thấy nhau, trong lòng cả hai đều nổi lên một trận rung động cũng kinh diễm không nhỏ. Quý Duyệt Phong sớm biết ánh mắt của mình tuyệt đối chính xác. Bỏ đi bộ tây trang vươn đầy bụi kia ra, Tần Nhuế khiến cho người khác cảm giác biến hoá nghiêng trời lệch đất. Giờ khắc này so với mái tóc lúc nào cũng cột cao của ngày thường, hiện tại được xoã xuống rời rạc, tuỳ ý dừng trên vai, ở sau lưng một mái tóc đen như thác nước, quả thực rất xinh đẹp.

Trên người khoát chiếc áo lông màu đen rộng, cổ áo cùng cổ tay lớn,lộ ra  xương quai xanh dưới cổ mà lúc nào Tần Nhuế cũng đều giấu trong chiếc áo sơ mi, hình dạng vô cùng đẹp, chỉ cần liếc mắt một cái liền khiến Quý Duyệt Phong xúc động muốn cắn hai cái.

Phía dưới là chiếc quần dài bó chân, đem cặp đùi vốn vô cùng đẹp của Tần Nhuế càng thêm thon dài thẳng tắp. Một thân trang phục như vậy phối hợp cùng giày cao gót phiên bản giới hạn, Quý Duyệt Phong tin tưởng rằng Tần Nhuế chỉ cần đi trên đường, quay đầu lại tuyệt đối hấp dẫn bao nhiêu đàn ông bên ngoài, còn nữ nhân thì ghen tị tìm cách hãm hại.

So với Tần Nhuế gây cho Quý Duyệt Phong kinh diễm, ngược lại Quý Duyệt Phong cũng tự nhiên khiến Tần Nhuế kinh hỉ không ít. Để phối hợp với Tần Nhuế, Quý Duyệt Phong cố ý chọn cho mình một chiếc áo mỏng màu đen, từ phía sau nhìn đến liền mông mông lung lung thấy được thân ảnh xinh đẹp bên trong Quý Duyệt Phong cùng áo ngực màu đen như ẩn như hiện.

Cái gọi là mỹ nhân đàn tỳ bà che khăn, có lẽ chính là như vậy.

Bên dưới, Quý Duyệt Phong mặc chiếc váy ngắn bằng da màu đen không vượt quá đùi. Có lẽ chỉ cần xoay người có thể nhìn thấy phong cảnh bên trong, hơn nữa đôi chân đẹp lại được đôi tất màu đen ôm lấy, kết hợp cùng đôi giày cao gót màu đen cao năm phân, Tần Nhuế thầm nghĩ, chỉ cần chụp cả người Quý Duyệt Phong rồi đem lên mẫu quảng cáo, cũng chẳng cần phải lồng tiếng một lời nào, chỉ cần viết một câu thâm ý cũng đủ bao hàm tất cả.

Ví dụ như…

Ngươi muốn sao?

Hay là…

Hãy thần phục dưới chân tỷ tỷ mặc váy ngắn cùng tất đen này thôi!

Trong nửa giờ qua, Quý Duyệt Phong trừ bỏ thay trang phục này ra, nàng còn tỉ mỉ trang điểm một cái. Đây là lần đầu tiên nàng trang điểm từ sau khi được ra khỏi ngục giam, lông mi dài đen uốn lượn qua ngòi bút trang điểm càng triển lộ vẻ yêu mị. Qua cái chóp mắt, mí mắt hạ xuống một mảnh đen bóng. Đôi môi mỏng manh không biết do màu son hay do thứ gì khác mà trở nên cực kỳ gợi cảm. Từ xa nhìn lại sáng trong một mảnh, trong giống như vừa được bôi lên mật hoa đào, cánh môi khiến người khác muốn bước lên một ngụm nuốt vào.

Mặc dù từ rất lâu, Tần Nhuế đã thấy qua Quý Duyệt Phong trang điểm, nhưng thời điểm đó, cả hai không biết đến nhau, Tần Nhuế chỉ cảm thấy Quý Duyệt Phong là một nữ nhân cực kỳ xinh đẹp, mà nay càng nhìn nàng kỷ càng, Tần Nhuế không chỉ cảm thấy kinh diễm, mà còn xuất hiện một loại cảm giác tự hào bên trong.

Bởi vì cô biết, Quý Duyệt Phong xinh đẹp như vậy đều thuộc về cô.

“Nhuế Nhuế, đi thôi.” Quý Duyệt Phong cười tủm tỉm bước đến Tần Nhuế, tự nhiên đầu tựa lên vai làm ra bộ dáng con chim nhỏ khép nép vào người, bắt đầu đi ra ngoài. Hai người đầu tiên lấy xe, Tần Nhuế lái xe hướng đến địa điểm cần đến. Thời điểm cả hai bước xuống xe, quả nhiên có vô số người nghỉ chân liếc mắt đến như đã từng dự đoán trước.

Những người này, già có trẻ có, nam có nữ có, còn có một vài trẻ nhỏ. Trong số đó, đại đa số người lớn tuổi nhìn thoáng qua một cái, cảm thán tuổi trẻ thật tuyệt vời a. Nam nhân cùng tiểu hài tử trong mắt đều tập trung trên người Quý Duyệt Phong, ánh mắt mang theo khát vọng, mang theo tham lam, mang theo một khám phá mới, thật lâu cũng không thu hồi tầm mắt. Còn lại, có rất nhiều nữ nhân cực lực đem lực chú ý phóng trên người Tần Nhuế.

Tần Nhuế luôn luôn bình tĩnh tự nhiên sẽ không để ý đến những ánh mắt này, nhưng so với cô mà nói, Quý Duyệt Phong có chút không được tự nhiên. Không phải bởi vì thẹn thùng hay vì ánh mắt người qua đường nhìn nàng, mà do nàng để ý ánh mắt của những nữ nhân khác nhìn Tần Nhuế. Tục ngữ nói đó chính là bị đánh vỡ hủ dấm chua.

Vốn diện mạo Tần Nhuế không thuộc dạng quá mức ôn nhu. Ngũ quan của nàng góc cạnh cũng dị thường sắc bén. Bề ngoài như vậy khiến Tần Nhuế nhìn qua thiếu một vài phần đặc điểm ôn nhu của nữ nhân, lại mang vài phần anh khí. Tuy rằng cũng phi thường mang hương vị nữ nhân, nhưng lúc giơ tay nhấc chân xuất ra mười phần khí chất. Quý Duyệt Phong hiểu rằng loại người khí chất giống như Tần Nhuế, cực kỳ phù hợp với loại hình nữ T (1)

(1): T có phần nam tính, mạnh mẽ. P có phần nữ tính dịu dàng. Đại loại thế, ai đọc BH chắc biết rõ, mình giải thích cho bạn nào mới đọc.

Lúc này nhìn thấy có khá nhiều nữ nhân đang nhìn Tần Nhuế, nháy mắt Quý Duyệt Phong liền cho rằng những người này đều là les, có ý muốn “dụ dỗ” lão bà của mình. Nghĩ đến đây, nàng chạy nhanh ôm cánh tay Tần Nhuế, đầu hướng trên người Tần Nhuế dựa vào, như tuyên thệ chủ quyền của mình.

“Làm sao vậy?” Đối mặt với Quý Duyệt Phong thân mật bất thình lình như vậy, Tần Nhuế nghi hoặc hỏi.

“Không có gì, chỉ là Nhuế Nhuế rất thưởng mắt, em muốn ôm chặt, mắc công bị người khác đem chạy bắt đi, không tốt cho lắm.” Quý Duyệt Phong ê ẩm nói, nàng bắt đầu có chút hối hận để Tần Nhuế triển lộ vẻ đẹp như vậy ra bên ngoài. Vạn nhất thu hút mấy ong bướm, chẳng phải chính mình trở thành kẻ đầu sỏ sao?

“Thiết…” Nghe xong lời Quý Duyệt Phong nói, Tần Nhuế bất mãn phát ra cảm thán, đồng thời trong lòng thầm mắng Quý Duyệt Phong. Rõ ràng, người nhìn em đều nhiều tương đương, vậy mà ngược lại trách tôi không đúng. Em cũng không thấy là ánh mắt của năm nam nhân kia nhìn em giống như hận không thể bắt em ăn tươi nuốt sống sao.

Rốt cục, trong lòng cả hai đều toan tính về sao không để người bên cạnh mình xinh đẹp như vậy, lại đi trêu chọc hoa đào a. Đồng thời một tia hư vinh đẹp đẽ tràn ra khuếch tán. Dù sao trong lòng mỗi người, người mình yêu đều là đẹp đẽ nhất, tốt đẹp nhất.

Hết Chương 62

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Khụ khụ, Bạo sai lầm rồi, vốn chương này nên ngược, kết quả lại biến thành ngọt ngào. Xin mina-san tin Hiểu Bạo, chương tiếp theo nhất định bắt đầu ngược. Chương kế tiếp sẽ ngược, nhân vật mới xuất hiện, về phần là ai, các người tự đoán đi. Tóm lại những ngày vui vẻ của Phong Phong cùng Nhuế Nhuế không nhiều lắm đâu. (vì sao ta vừa nói muốn ngược, liền cảm thấy hưng phấn như vậy)

p/s: có thể nói là YUI trở lại sau gần 1 tháng mất tích ko nhỉ? hajz thật có lỗi. Cuối năm, công ty bận tối mặt mũi, sức già yếu chẳng còn nhiều sinh lực như tuổi trẻ a. Cũng gần tới 14/2 rồi nhỉ  cứ bảo bản thân năm sau nhất định có người iu, hajz ngước lên trời tự nói "bao nhiêu cái "năm sau" rồi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro