Chương 65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: YUI

Qua hồi lâu đoán rằng đau đớn sẽ càng lúc càng tăng nhưng ngược lại một tiếng súng vang dội truyền vào trong tai, ngay sau đó chợt nghe tên ngoại quốc dùng ngữ điệu gì đó mắng vài câu, liền vội vàng từ bên cạnh nàng chạy đi. Tuy rằng tầm mắt chỉ khôi phục được một chút, nhưng Quý Duyệt Phong vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy Trần Tĩnh Hinh từ lầu hai chạy đến nàng. Bên khoé miệng gợi lên một chút nụ cười đắc ý.

Cuối cùng thì…cũng được cứu trợ a.

“Này! Cô còn sống không?” 

Ngồi xổm trước mặt Quý Duyệt Phong nhìn thân thể đầy máu tươi của nàng, Trần Tĩnh Hinh thấp giọng hỏi.

“Tôi…không có việc gì…Tần Nhuế đâu? Chị ấy ở đâu?” 

Câu đầu tiên Quý Duyệt Phong mở miệng không phải kêu Trần Tĩnh Hinh nhanh đưa mình đi bệnh viện mà ngược lại hỏi về tình trạng của Tần Nhuế.

“Trên vai cô ấy trúng đạn, do không thể tiết lộ danh tính nên Tiểu Dịch mang cô ấy trở về biệt thự chửa trị rồi. Sát thủ bên ngoài một là chết hai là bỏ trốn, dã giải quyết xong không còn một mảnh. Cô có thể đi không? Tôi hiện tại đưa cô trở về.”

“Ha ha, vậy là tốt rồi, chị ấy không có việc gì là tôi an tâm rồi.” Quý Duyệt Phong đứt quảng nói xong cả người liền mất đi ý thức.

Nhìn bộ dáng nàng ngã vào lòng mình, Trần Tĩnh Hinh là người luôn luôn cảnh giác thế nhưng lúc này lại có một chút dấu hiệu buông lỏng. Kỳ thật, từ lúc Quý Duyệt Phong các nàng ở trung tam mua sắm bị tập kích, Trần Tĩnh Hinh cùng Phùng Dịch đã nhận được tin tức. Lúc ấy nàng vốn muốn lôi kéo Phùng Dịch chạy nhanh giúp các nàng nhưng lại bị Lương Đông Bằng ngăn cản.

Tuy rằng biết đối phương vì sao lại muốn làm như vậy nhưng là một quân nhân đều có nguyên tắc tối trọng yếu chính là phục tùng mệnh lệnh của cấp trên. Mặc dù Lương Đông Bằng không phải là huấn luyện viên của nàng cùng Phùng Dịch nhưng dù sao cả hai lúc này là hiệp trợ hắn phá án, nên nhất định phải làm theo mệnh lệnh của hắn (sai đâu đánh đó)

Cho nên cả hai vẫn phải kéo dài đến một hồi lầu, thẳng đến khi Tần Nhuế bị thương mới bằng lòng ra tay giúp đỡ. Vốn sát thủ bên ngoài phải được bắt sống, nhưng bọn chúng cũng từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, cũng không phải người thường, cho nên trừ bỏ thi thể bên ngoài, các sát thủ khác mặc kệ là bị thương hay không chịu thương tổn nào thì sớm đã chạy trốn vô tung vô anh, không lưu lại một tung tích nào.

Cho dù việc ám sát này không thể tìm ra được đầu mối, nhưng từ cá nhân có thể phân tích ra được rằng mục tiêu của nhóm sát thủ này không phải là Tần Nhuế, mà chính là cô gái hiện đang ngã vào lòng Trần Tĩnh Hinh. Xem ra, thượng cấp phái mình cùng Phùng Dịch tham gia nhiệm vụ lần này, mục đích chủ yếu tựa hồ không phải là phá án mà là giám sát Quý Duyệt Phong!

Nghĩ thông suốt vấn đề, Trần Tĩnh Hinh không trì hoãn đem Quý Duyệt Phong ôm lấy ngồi vào xe. Chỉ là khi đứng dậy, trong nháy mắt trọng lực cơ thể đặt trên tay nàng lại khiến cho nàng hơi hơi kinh ngạc. Căn cứ theo tư liệu, Quý Duyệt Phong cao 1m72, so với nàng cao 1m68 thì cao hơn 3 cm, nhưng trọng lượng cơ thể tựa hồ không giống với nữ nhân có chiều cao 1m72.

Một hồi sau, Trần Tĩnh Hinh đã mang Quý Duyệt Phong về tới biệt thự, sở dĩ muốn nàng cũng Tần Nhuế trị liệu ở nơi này chỉ vì muốn bảo vệ sự an toàn của các nàng cũng như bí mật thân phận của cả bốn người. Trận đấu súng ở trung tâm mua sắm lần này, náo động rất lớn, không ít người ở trong trung tâm nhìn thấy sự việc này.

Nếu lúc này để Quý Duyệt Phong cũng Tần Nhuế đi bệnh viện, khó tránh làm cho người khác hoài nghi. Huống chi, vết thương trên vai Tần Nhuế chính là do súng gây ra. Vì thế, lúc cứu Tần Nhuế trở về, Lương Đông Bằng đồng thời cũng tìm người đưa đến biệt thự đem một phòng bố trí thành phòng phẫu thuật, cũng mời bác sĩ ngoại khoa giỏi nhất tại doanh trại huấn luyện đặc công tên Sử Lỗi đến tự cầm dao chữa trị.

Bởi vậy có thể thấy được là Lương Đông Bằng đối với Tần Nhuế coi trọng, tuyệt đối không thể bàn cải. Mà hắn hôm nay sở dĩ muốn Trần Tĩnh Hinh cùng Phùng Dịch ra tay giúp Quý Duyệt Phong cũng chỉ vì không muốn Tần Nhuế bị liên luỵ mà thôi.

So với ưu đãi của Tần Nhuế, Quý Duyệt Phong bên này tệ hơn rất nhiều. Thời điểm Trần Tĩnh Hinh mang nàng trở về, Sử Lỗi sớm đã giúp Tần Nhuế lấy viên đạn ra, đang ở phòng khách nghỉ ngơi. Nhìn thấy Quý Duyệt Phong mình đầy máu, biểu tình lạnh nhạt của hắn cũng không một chút buông lỏng. Thậm chí, đợi khi uống xong ly cà phê, mới chậm rãi đi lên lầu giúp Quý Duyệt Phong xử lý miệng vết thương.

Khác với Tần Nhuế, vết thương trên người Quý Duyệt Phong tuy rằng đều do quyền cước tạo thành, nhưng trong cơ thể, một góc lá gan bị tổn thương trầm trọng. Dùng cổ nhân mà nói, chính là bị nội thương. Hơn nữa đầu nàng liên tiếp bị đánh mạnh, não bị chấn động nhỏ không thể tránh khỏi.

Xử lý tốt vết thương ngoài da của Quý Duyệt Phong, Sử Lỗi một câu không nói xoay người ra khỏi biệt thự. Hắn nói với Trần Tĩnh Hinh cùng Phùng Dịch rằng miệng vết thương của Tần Nhuế tuy rằng mất máu nhiều nhưng cũng may không tổn thương đến động mạch và xương cốt, cho nên không quá nghiêm trọng, chỉ cần điều dưỡng tốt có thể lập tức khôi phục. Còn đối với tình trạng thân thể của Quý Duyệt Phong, một chữ cũng không nguyện nói nhiều lời.

Nghe tiếng đại môn đóng lại, Trần Tĩnh Hinh cùng Phùng Dịch nhìn nhau, trong lòng âm thầm khinh bỉ một chút cái gọi là chủ tịch bác sĩ ngoại khoa. Rõ ràng đều là trọng thương, dựa vào cái gì đối với người này ưu đãi, đối với kẻ kia bỏ mặc.

Cho nên nói, đây chính là cảm giác mà nhân loại đối xử với cái gọi là sự ưu việc. Bọn họ khi đối mặt với người nhược thế hơn mình, sẽ sinh ra loại cảm giác khinh thị. Lại quên rằng mỗi người từ nhỏ đều ngang hàng với nhau. Chó sở dĩ bị người đời đối xử như thế đơn giản bởi vì chúng quá mức ngu muội không biết gì.

Vết thương trên người của Tần Nhuế cùng Quý Duyệt Phong đều không nhẹ, hai người ngủ suốt một ngày một đêm, cơ thể mới khôi phục lại một ít tri giác, có xu hướng tỉnh lại. Trần Tĩnh Hinh cùng Phùng Dịch đều nghĩ Tần Nhuế sẽ là người tỉnh dậy trước, lại không nghĩ rằng lúc các nàng vào phòng Quý Duyệt Phong, cô gái này sớm đã bước xuống giường, gian nan dùng tay phải đang băng bó chống tường đi đến trước cửa.

“Quý tiểu thư, thân thể của cô vẫn chưa khoẻ, không nên xuống giường. Nếu cần gì, tìm tôi cùng Trần Tĩnh Hinh là được rồi.” Phùng Dịch nhìn Quý Duyệt Phong trên đầu đang mang chằng chịt một tầng rồi lại một tầng băng gạt, rõ ràng thân thể lung lay muốn ngã, lại cố chống đỡ đi ra ngoài, cô gái này rõ ràng nhìn qua bộ dáng là người khôn khéo, sao lại làm ra loại việc ngu ngốc như thế.

“Chỉ sợ chuyên tôi muốn làm, các người thật sự không giúp tôi được, tôi muốn đi xem Tần Nhuế, chị ấy hẳn là còn chưa tỉnh?” Quý Duyệt Phong nói xong, tiếp tục đi đến trước cửa. Khuôn mặt gầy yếu tràn đầy mồ hôi, trắng giống như bức tường. Mồ hôi bao trùm trên trán cùng chóp mũi, cuối cùng pha lẫn vào nhau rơi xuống đất. Có thể thấy được rằng chỉ đi vài bước thôi mà nàng phải cố gắng rất vất vả.

“Tần ngục trưởng đúng là vẫn chưa tỉnh lại, thân thể của cô vẫn chưa khoẻ hẳn, lúc này không nên xuống giường…”

“Tiểu dịch, không sao đâu, tôi giúp cô ấy đi.” Phùng Dịch nói đến nửa câu đã bị Trần Tĩnh Hinh mở miệng đánh gãy. Nhìn nàng đi qua nâng Quý Duyệt Phong dậy, đi vào phòng Tần Nhuế, Phùng Dịch hận hiện tại không thể liền xông vào đem hai người này bắt lại, lấy đi thủ cấp.

Trần Tĩnh Hinh chết tiệt, có phải chị đang thương hoa tiếc ngọc hay không! Cô gái kia muốn gặp lão bà nhà mình, chị liền giúp người ta, đây là loại chuyện gì a!? Phùng Dịch bất mãn bĩu môi, trong lòng thầm oán trách nói. Lại bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, rồi lộ ra một chút nụ cười không rõ hàm ý. Cùng với nụ cười của nàng hiện giờ, tựa hồ toàn bộ nhiệt độ ở hành lang đều thấp đi mấy độ. Cùng lúc này, cũng tràn ngập một cỗ nồng đậm vị giấm chua của Thiểm Tây(1)…

(1)  Một tỉnh của Trung Quốc, mình ko biết sao Bạo viết thế, chịu!

Một đường giúp đỡ Quý Duyệt Phong đi đến phòng Tần Nhuế, tuy rằng chỉ vài bước chân nhưng Quý Duyệt Phong đi thật chậm, cảm giác được thân thể của nàng xuất hiện từng trận run run rất nhỏ, đồng thời sức nặng đặt trên người Trần Tĩnh Hinh càng ngày càng nhiều. Trần Tĩnh Hinh nghĩ, mình giúp cô ấy mà còn thành ra như vậy, nếu để cho cô ấy tự mình đi, giữa chừng ngất xỉu nói cũng không chừng.

“Trần Tĩnh Hinh, cám ơn cô.” Lúc này Quý Duyệt Phong bỗng nhiên mở miệng nói, câu nói mang theo vài phần chân thành cảm ơn, nhưng lại làm cho người sau có chút bất khả tư nghị 
(2). Ai cũng biết, binh cùng tặc là thiên địch. Đối với Quý Duyệt Phong cùng Trần Tĩnh Hinh mà nói, chính là như thế. Các nàng một từng là lão đại của hắc bang, một là bộ đội đương nhiệm của đội viên đội đặc chủng. Có thể nói, thân phận của hai người, chính là chỉ cần nhìn thấy đối phương, không đấu nhau ngươi chết ta sống, thì thật muốn nói lời xin lỗi đến thân phận của mình.

(2) Nói không nên lời

Cho nên, ban đầu biết đến Quý Duyệt Phong, Trần Tĩnh Hinh nhìn nàng không quá thuận mắt. Nhưng sau vài ngày sống chung ở đây, phát hiện ra cô gái này so với lời nói của người ngoài không giống nhau. Đối với thân phận của Quý Duyệt Phong, thậm chí là tài liệu cực kỳ bí ẩn Trần Tĩnh Hinh cũng đều biết rõ rành mạch.

Trong ấn tượng của nàng, Quý Duyệt Phong cô gái này chính là có được cái yêu mị bên ngoài, sinh hoạt cá nhân phức tạp không chịu nổi, giết người như ma, làm ra những chuyện xấu, là khối u ác tính của quốc gia. Nhưng khi chân chính cùng Quý Duyệt Phong ở chung, Trần Tĩnh Hinh rốt cục hiểu rằng những thứ đến từ tư liệu không thể chân chính tin tưởng.
Có lẽ, cô gái này không giống như vậy (ý nói trong tư liệu, giết người như ma ý). Có lẽ, cô gái này cũng không phải đi khắp nơi gieo tình cảm, ngược lại là thần kỳ thâm tình. Hai điểm này, chỉ bằng số sát thủ thương vong của ngày hôm qua, cùng với việc Quý Duyệt Phong quan tâm nhất cử nhất động của Tần Nhuế, có thể nhìn ra được nhất thanh sở thị. Thậm chí không cần bất kỳ bằng chứng nào để chứng mình.

“Không cần cám ơn, chỉ là nhấc tay chi lao(3) mà thôi.” Trần Tĩnh Hinh trả lời, nàng nghĩ Quý Duyệt Phong cám ơn mình vì đỡ giúp nàng (đi đến phòng Tần Nhuế)

(3) việc nhỏ không cần tốn sức, chỉ 1 tay có thể làm.

“Tôi cám ơn cô ngày hôm qua đã cứu tôi cùng Tần Nhuế, nếu không phải các người đúng lúc tới, sợ là chúng tôi đã sớm bị sát thủ không một tiếng động lẳng lặng xử lý rồi.”

“Tuy rằng cô gái như cô xem như có chút nhân cách phân liệt, một lúc thì im lặng một lúc thì nổi điên, lại còn ăn cắp bữa sáng tình yêu của tôi làm Tần Nhuế rồi còn luôn quấy rầy chuyện tốt của chúng tôi. Yêu thể loại con nít đã không nói lại còn là thuộc tính M, khí lực thì mạnh như vậy, nhưng ngực lại nhỏ như vậy, nhưng mà nói chung người vẫn khá tốt. Cho nên chuyện ngày hôm qua, coi như tôi thiếu cô một cái nhân tình. Mặc cho sau này cô có khó khăn gì, Quý Duyệt Phong tôi nhất định vô điều kiện giúp cô.”

Nghe được đoạn câu nói này, Trần Tĩnh Hinh hận không thể đem Quý Duyệt Phong cô gái này đạp xuống lầu. Cái gì mà “Yêu thể loại con nít đã không nói lại còn là thuộc tính M”? Phùng Dịch rõ ràng đã trưởng thành rồi có được không? Hơn nữa, cái gì mà “khí lực thì mạnh như vậy, nhưng ngực lại nhỏ như vậy”. Khí lực lớn biểu thị nàng có công phu chịu đựng tốt, ngực nhỏ…ngực nhỏ…

Nghĩ đến đây, Trần Tĩnh Hinh đúng là đi nhìn ngực của mình, đúng là ngực chỉ hơi hơi nhô ra, so với Quý Duyệt Phong mà nói hai khoả kia chỉ có thể dùng trái đào to bự để hình dung độ to tròn của nó. Khí thế vốn có nhất thời giống như quả khí cầu bay hơi, co quắt lại.
Nữ nhân chết tiệt! Khi không nơi đó sao lại phát triển lớn làm chi! Cô xứng đáng bị đánh! Kẻ cơ bắp kia nghĩ sao mà không chịu đánh vào ngực của cô đây!?

Cho nên có thể nói lại sinh ra một nữ nhân nữa phải quỳ gối trước ngực của Quý Duyệt Phong a!

Hết Chương 65

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: (…lượt bỏ vài chục ngàn từ của Bạo…) Tiểu muội a tiểu muội, Phong Phong thật sự chẳng phúc hậu tí nào, thế giới rõ ràng có nhiều tiểu muội ngực nhỏ như vậy, ngươi làm sao có thể ghét bỏ được đây!! Ngoài những lời đã nói, đều không phải bởi vì người nào đó đánh sưng (ngực) của ta đau lắm, ta cũng không phải là ngực phẳng a. Kỳ thật, khụ khụ, nói xàm đủ rồi, phải đi vào trọng điểm thôi. Gần đây, nội tâm đáng khinh của người ta đang cùng nội tâm chính trực của người ta đấu tranh lẫn nhau a, đã lâu không viết H, thiệt tình là đã lâu không viết H rồi a, gần đây siêu cấp khó chịu, thiệt tình là muốn viết a. Nhưng mà phóng mắt nhìn lại, trước mắt nhìn qua, muốn sao thì cũng không thể viết H, cho nên chỉ có thể chờ thêm một đoạn thời gian nữa đi ╮[╯▽╰]╭.
Nếu mọi người muốn bất mãn, thỉnh tham khảo chương đầu của Phong Phong, thần mã tự công tự thụ a, hoặc là…khụ khụ, làm ơn giúp nương tử đại nhân nhà ta hướng tới cái hủy thiên diệt địa vô địch dụ hoặc. (editor: không hiểu lắm) 
(…lượt bỏ vài chục ngàn từ của Bạo…) 


Ký tên: Củ cải (thúi – thêm vào) tối xấu xa!

Editor: cảm giác chương này edit hơi bị dở, đôi khi cũng mất tí cảm xúc hajz, =.=" YUI nhớ ko lầm thì YUI chỉ edit được 1 chương ngoại truyện và 1 chương chính truyện có H, thôi thì lâu nay ăn chay, ráng chờ đi, hình như gần dc ăn thịt rồi, hình như vậy, nhớ thoáng thoáng là vậy =)) muốn tìm xôi thịt thì qua Càng Làm Càng Yêu mà đọc, đảm bảo mấy chương đầu giúp mấy chế ăn no!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro