Chương 70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: YUI
"Thật không nghĩ là chị vẫn để ý em ấy như vậy. Rõ ràng trong lòng quan tâm lại còn luôn cố ý tổn thương em ấy. Lần trước bởi vì em đánh em ấy, chị liền loại bỏ một bộ phận ngầm của Lê gia ở X Thị. Em thật không hiểu chị làm như vậy rốt cuộc là muốn làm cái trò hề gì."

"Quý Mục Nhiễm, chị thực sự là con mẹ nó tiện nhân!"

Cho dù đối phương chỉ cần động thủ một chút, trái tim nàng sẽ bị bắn xuyên qua, Lê Á Lôi lại vẫn như cũ không sợ chết mở miệng chửi rủa trước mặt Quý Mục Nhiễm. Nếu lời này bị người khác nghe thấy, chỉ sợ là kinh hãi ngay cả cằm đều rơi xuống đất. Ai có thể nói cho bọn họ biết là vì sao tình yêu luôn luôn ngọt ngào giữa Quý Mục Nhiễm cùng Lê Á Lôi lại có thể đối chọi nhau gay gắt như vậy?

"Đi xuống." Nghe Lê Á Lôi nói xong, Quý Mục Nhiễm không hề tức giận, chỉ nhìn khuôn mặt yêu diễm của đối phương chậm rãi đến gần mình, cô thấp giọng ra lệnh. Cùng lúc này, khoá an toàn của súng lục lên tiếng mở khai.

"Quý Mục Nhiễm, em biết chị dám giết em. Chỉ là em chết đi thì Quý Duyệt Phong cũng tuyệt đối sống không quá ngày mai. Em ấy không phải vừa mới ra tù sao? Em là chị dâu hẳn nên trông em ấy một chút không phải sao?"

"Đi xuống..." Quý Mục Nhiễm cho tới bây giờ cũng không phải là người thích nói nhiều, có thể khiến cô đem lời nói lặp lại hai lần chỉ khi cô tức giận hoặc đụng tới phiền toái khó giải quyết mới có thể làm như vậy. Thực hiển nhiên Quý Mục Nhiễm hiện tại đang gặp cả hai tình huống trên. Theo sắc mặt càng ngày càng trầm thấp của cô có thể nhìn thấy lửa giận nảy của cô đã lan ra bên cạnh, vượt qua tầm kiểm soát.

Mà tên đầu sỏ Lê Á Lôi làm cho Quý Mục Nhiễm tức giận đến như thế thì lại vẫn như cũ phóng túng cười. Giống như người đang bị súng chỉa vào cũng không phải là nàng.

"Quý Mục Nhiễm...Em cũng không phải là không sợ chết, chính là em tin chị sẽ không giết em mà thôi." Lê Á Lôi bỗng nhiên cúi đầu hôn cổ Quý Mục Nhiễm, đầu chôn vào trước cổ dùng sức hô hấp. Đồng thời bắt lấy ngón tay lạnh lẽo của đối phương trực tiếp lướt qua bạc váy, lướt qua chiếc quần nhỏ, thật sâu tiến vào trong, nơi đã ướt át đến không chịu nổi của nàng.

"Ân... Quý Mục Nhiễm, chị là đại hỗn đản! Đại phiến tử! Rõ ràng trong lòng để ý Quý Duyệt Phong như vậy lại còn không chịu thừa nhận. Ngày thường như đầu gỗ khô khan, nói kiệm lời, đối với em thì lại rất tệ. Cố tình, cơ thể em cũng chỉ thích mỗi chị. Ngô...A...Chị nói, chị phải làm sao bồi thường cho em?"

Lê Á Lôi vặn vẹo qua lại vòng eo, phun ra nuốt vào ngón tay thon dài của Quý Mục Nhiễm, tuy rằng đối phương không phối hợp cùng nhưng tâm lý thoả mãn đã bù đắp lại loại cảm giác không đủ này. Rất nhanh khuôn mặt trắng nõn của Lê Á Lôi bị màu máu nhiễm hồng. Nàng giơ tay lên đầu tăng nhanh tốc độ, mỗi một lần nâng cao lên, tiện đà ngồi xuống thật sâu, khiến cho bộ phận trong cơ thể bị người dưới thân hoàn toàn đâm xuyên qua.

Nhiệt dịch dần dần làm ướt sũng quần lụa mỏng màu trắng cùng quần dài của Quý Mục Nhiễm, theo sự xâm nhập cuối cùng, Lê Á Lôi sau mấy mươi lần nâng hạ đã đạt đến cao triều. Nàng run run thân thể gắt gao xâm nhập vào lòng Quý Mục Nhiễm, ý muốn ôm chặt lấy đối phương để giảm bớt loại khoái cảm này. Nhìn Lê Á Lôi mượn ngón tay của mình thoả mãn nhu cầu sinh lý Quý Mục Nhiễm trên mặt không làm ra một chút phản ứng nào. Cô yên lặng thu hồi súng, đẩy Lê Á Lôi vẫn đang ôm mình ra.

"Còn có lần sau, tôi sẽ không bỏ qua cho cô."

Quý Mục Nhiễm ném xuống một câu rồi xoay người đi lên lầu. Nhìn bóng dáng không chút lưu luyến của cô, Lê Á Lôi tự giễu cười, cầm chai Vodka còn lại trên bàn, một ngụm uống vào.

"Nữ nhân chết tiệt, chẳng lẽ thẳng thắn một chút sẽ chết hay sao? Rõ ràng thứ chị muốn, tôi đều giúp chị mang về. Cho dù là muốn tôi từ bỏ..."

—————-

Khác với vết thương do súng gây ra của Tần Nhuế, trải qua hơn mười ngày nghỉ ngơi, vết thương ngoài da trên người Quý Duyệt Phong đã muốn lành bớt, có thể tự do hoạt động. Tuy rằng làn da vẫn mang theo nhiều chỗ ứ thanh nhưng cũng không giống như lúc trước làm cho người khác sợ hãi. Đa số buổi sáng, khi vẫn còn ngủ say, Tần Nhuế đều bị người nào đó thâm tình hôn đến nghẹt thở mà tỉnh dậy, đang lúc cô bất mãn muốn chất vấn tên đầu sỏ gây ra kia thì đã thấy đối phương bưng một chén cháo đứng bên giường mình, trên mặt còn lộ ra vẻ tươi cười.

"Nhuế Nhuế, em có nấu chút cháo cho chị, nhân lúc còn nóng ăn một chút được không." Khi đó, Quý Duyệt Phong là như thế nói, còn Tần Nhuế thì như thế chăm chú nhìn nàng, bất tri bất giác liền thất thần. Trải qua điều dưỡng, sắc mặt Quý Duyệt Phong đã không còn tái nhợt nữa, băng gạt trên đầu được lấy ra không lưu lại vết thương, tóc dài đen xoã ra hai bên, lộ ra cái trán trơn bóng kết hợp với tỷ lệ khuôn mặt càng thêm tinh xảo.

Lúc này đây, cô gái này chỉ chuyên chú nhìn cô, khoé môi hơi hơi cong lên, rõ ràng không thoa bất kỳ son môi nào, lại khiến cho Tần Nhuế xúc động muốn âu yếm lấy. Tầm mắt dời xuống chính là chiếc tạp dề màu hồng được đeo trước hông đối phương, bên trên còn in hình của Cậu bé bút chì. Mặc dù người khác nhìn vào trông có vẻ rất ngây thơ nhưng Tần Nhuế lại thật thích bộ dáng khả ái này của Quý Duyệt Phong.

Rõ ràng trong lòng trách cứ người này không chịu nghỉ ngơi thật tốt, không nên cứ mỗi buổi sáng vội đi nấu cháo cho cô ăn. Nhìn đến băng gạt được băng bó bên tay phải của nàng, cô lại không thể nói nên lời. Tần Nhuế biết, Quý Duyệt Phong làm như vậy hoàn toàn là vì cô, chỉ khi dùng tâm vì một người mà đau thì mới có thể chiếu cố cẩn thận đến như vậy.

Nghĩ đến đây, Tần Nhuế hướng Quý Duyệt Phong gật gật đầu, nâng tay nhận chén cháo trên tay nàng, nhưng lại bị người sau nghiêng người né tránh. "Nhuế Nhuế còn bị thương, em đút chị ăn là được rồi." Quý Duyệt Phong nói xong, không chờ Tần Nhuế đồng ý hay không, liền ngồi bên giường dùng thìa múc một miếng cháo, chậm rãi đem tới bên miệng Tần Nhuế.

Tuy rằng động tác đút thức ăn vô cùng thân thiết như vậy, hai người làm không dưới mấy ngàn lần, vậy mà mỗi một lần được đối đãi như thế, Tần Nhuế lại vẫn đỏ bừng mặt. Dù sao, Tần ngục trưởng của chúng ta tính cách vốn kiêu ngạo sớm đã theo số tuổi của cô mà nâng cao hơn, muốn cho buồn tao biến thành thú vị thì vẫn nhất định cần có thời gian cùng kiên nhẫn.

"Nhuế Nhuế động tác ăn thật khả ái, chỉ cần nhìn chị ăn, em liền không cảm thấy đói bụng." Quý Duyệt Phong cười nói, mắt như nam châm dính chặt trên mặt Tần Nhuề, sợ bỏ lỡ từng cái nháy mắt của đối phương.

Bị người khác nhìn chăm chú vốn chính là chuyện thực sự không được tự nhiên cho lắm, huống chi cái nhìn chằm chằm của đối phương còn lộ ra biểu tình như lang như hổ. Tần Nhuế không được tự nhiên giả vờ ho khan vài tiếng, muốn thoát khỏi loại hoàn cảnh quẫn bách như vậy. Ai ngờ cô vừa mới động một chút, bỗng nhiên Quý Duyệt Phong mang bộ mặt xấu xa phóng đại trước mặt cô, không chịu bỏ qua cho người khác.

"Em đến gần tôi như vậy làm gì?"  Tần Nhuế quay đầu đi nhỏ giọng hỏi, cô vốn tưởng rằng có thể tránh cái nhìn chăm chú của Quý Duyệt Phong ai ngờ ngược lại đem đôi tai đỏ bừng xuất hiện trước mắt đối phương.

"Phốc! Chị còn lùi về sau nữa, tường sẽ bị chị phá hỏng bây giờ. Nhuế Nhuế khẩn trương như vậy làm gì? Người ta hiện giờ cũng không làm gì chị. Em chỉ muốn nói cho chị biết là tủ lạnh không còn nguyên liệu nấu ăn nữa rồi, vốn hôm trước đi siêu thị mua một ít đồ ăn, lại xảy ra chuyện như vậy. Dù sao hiện giờ vết thương của em không sao nữa, cho nên muốn..."

"Quý Duyệt Phong! Chuyện này em muốn nghĩ cũng không được nghĩ! Vết thương của em có tốt lên, không đau đi nữa, tôi thật không rõ, vào thời điểm này em như thế nào lại còn muốn ra ngoài. Những người đó biết em không chết, nhất định sẽ phái thêm nhiều sát thủ đến đây tập kích em. Lần trước nhờ có Trần Tĩnh Hinh các nàng kịp thời tới, em mới có thể giữ được tính mạng. Nếu em còn muốn đi ra ngoài, lỡ gặp thêm chuyện phiền toái nữa thì phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ em không thể nghiêm túc một chút được sao?"

Tần Nhuế một hơi nói xong, khuôn mặt bởi vì phẫn nộ mà đạt đến mức đỏ bừng. Cô ngưng mắt nhìn Quý Duyệt Phong, khi nhìn thấy trên mặt của đối phương mang theo uỷ khuất, mới giật mình phát hiện ngữ khí của mình vừa rồi tựa hồ quá nặng. Thân là giám ngục trưởng, trừ bỏ mỗi ngày phải lộ vẻ mặt lạnh lùng ra bên ngoài, khó tránh khỏi có lúc răn dạy một vài tù nhân trong ngục cùng cấp dưới. Dần dần, thói quen nghề nghiệp cũng ảnh hưởng đến cuộc sống thường ngày.

Cũng quên rằng hiện giờ người mình đối mặt không phải là tù nhân hay cấp dưới, mà là người yêu của mình.

"Thật có lỗi, giọng điệu nói chuyện vừa rồi của tôi không tốt lắm. Em...Tôi..." Muốn mở miệng giải thích nhưng như có vật gì trong cổ họng, Tần Nhuế em em tôi tôi nửa ngày cũng chậm chạp không nói được câu nào. Cô muốn bản thân mình trở thành một người đối với yêu cầu bản thân cực kỳ nghiêm khắc, mặc kệ là cuộc sống hay công việc đều phải đem hết khả năng xử lý vấn đề tốt nhất. Giải thích loại sự việc như vậy, Tần Nhuế thật sự không am hiểu. Mà vài lần giải thích chuyện như vậy trong cuộc sống của cô toàn bộ cũng dành cho mỗi Quý Duyệt Phong.

Nhìn thấy người kia mang bộ dáng uỷ khuất, Tần Nhuế trong lòng nhất thời giống như lấy một chén dấm chua bỏ vào kẹo đường, lại vừa ngọt vừa chua xót. Cô hận không thể liền đem Quý Duyệt Phong kéo vào lòng, an ủi tốt cô gái này. Chỉ là vết thương trên vai cùng trong lòng còn có một tia không được tự nhiên khiến lòng Tần Nhuế có ý muốn nhưng không đủ lực đi làm. Vốn định nói chuyện giảm bớt loại xấu hổ này, cũng chỉ ấp a ấp úng nói không nổi một chữ, ngược lại đem bản thân đổ đầy mồ hôi.

"Không sao đâu, Nhuế Nhuế, em biết chị muốn tốt cho em, mới có thể nói những lời vừa rồi. Là em không tốt, không nên đưa ra loại yêu cầu như thế. Kỳ thật em chỉ muốn mua một vài thứ làm cho chị ăn mà thôi. Thương thế của chị còn chưa tốt, em thật sự lo lắng ăn mấy thứ bên ngoài."

Quý Duyệt Phong nói xong, cúi người ở trong lòng Tần Nhuế nhẹ nhàng cọ cọ, hưởng thụ ôn tồn tựa hồ vĩnh viễn đều không đủ. Mặc dù có vài sợi tóc đụng vào cằm của cô hơi ngứa, Tần Nhuế cũng không đành lòng đẩy cô gái trên người mình ra, ngược lại ôm càng chặc. "Thật xin lỗi, vừa rồi thái độ nói chuyện của tôi không tốt. Về sau tôi sẽ không hướng em nói lớn tiếng nữa, cũng không hung dữ với em nữa. Tôi có thể hiểu được là em muốn tốt với tôi, mới muốn mạo hiểm đi ra ngoài. Kỳ thật, em muốn ra ngoài cũng không phải không thể, nhưng tôi có hai yêu cầu."

"Ngô! Chỉ cần Nhuế Nhuế yêu cầu, mặc kệ là cái gì, em cũng đều làm được." Nghe Tần Nhuế cuối cùng cũng nhường nhịn, Quý Duyệt Phong nháy mắt như con chó nhỏ thấy xương mà hai mắt toả sáng, hưng phấn đến nổi hận không thể vươn đầu lưỡi liếm liếm mặt Tần Nhuế.

"Ừ, hai yêu cầu rất đơn giản, em nhất định có thể làm được."

Ba nữ nhân cao gầy bước đi trên đường khiến người qua đường phải ghé mắt nhìn. Những ánh mắt đó trừ bỏ kinh diễm ra còn có mang theo một ít khó hiểu cùng tiếc nuối. Ba người này, chính là Quý Duyệt Phong, Trần Tĩnh Hinh cùng Phùng Dịch. Vốn các nàng đi cùng nhau cũng không phải có chuyện gì khác lạ chỉ là sở dĩ khiến nhiều người quay đầu lại nhìn như thế đơn giản vì nữ nhân mang họ Quý mà thôi.

Tháng 11 ở X Thị tuy đã bắt đầu vào đông nhưng không có tuyết rơi nên không tính là quá lạnh. Tần Nhuế biết Quý Duyệt Phong thân thể không tốt, so với người bình thường sợ lạnh hơn, vì thế điều kiện đầu tiên cô cho phép Quý Duyệt Phong ra ngoài chính là muốn đối phương mặc quần áo do chính cô lựa chọn.

Nhìn người trong gương mặc áo bông màu đỏ, nón len màu đỏ, bao tay cũng là màu hồng phấn, khoé miệng Quý Duyệt Phong hơi hơi run rẩy, đến khi Tần Nhuế đến gần thì vội vàng che dấu đi. Mắt thấy Tần Nhuế tự tay mặc quần áo cho mình, lại chậm rãi giúp nàng choàng một chiếc khăn choàng màu hồng phấn bên trên còn in hình mấy chú thỏ con, chú thỏ giả ngây thơ trong truyền thuyết chính như vậy mà sinh ra.

(YUI: thì ra Nhuế tỷ có sở thích như thế *cười xấu xa*)

Tuy rằng trên đường đa số mọi người đều mặc mỗi áo gió mỏng hoặc áo len, tuy rằng quần áo toàn thân đều tràn ngập hơi thở thời trang nông thôn đèn lồng đỏ thẫm, so với phong cách ăn mặc ngày thường của nàng hoàn toàn không hợp, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc Tần Nhuế tự tay mặc vào cho nàng, Quý Duyệt Phong cảm thấy hết sức ấm áp, thậm chí là luyến tiếc không muốn cởi ra.

Tin đi, chỉ cần Tần Nhuế muốn Quý Duyệt Phong mặc quần áo cho dù là mấy cái bao bố, đối phương cũng sẽ nghe lời mặc vào, trong lòng còn hạnh phúc đến chết đi được.

Dọc theo đường đi, phải chịu đừng Trần Tĩnh Hinh cùng Phùng Dịch trêu chọc, còn phải chịu đựng ánh mắt và cái ngoáy đầu nhìn từ người qua đường, Quý Duyệt Phong tuy trong lòng có bất mãn, còn làm ra vẻ bảo vệ bộ quần áo như bảo bối. Mắt thấy nàng mặc đồ giống như trái bóng, trước miệng tỏ ra bất mãn, khuôn mặt trắng noãn mang theo từng trận đỏ ửng, lại còn không quên dùng bao tay màu hồng phấn ôm chặt áo bông, một âm thanh từ một người lớn tuổi ở phía sau vang lên, âm lượng tuy rằng không lớn nhưng người xung quanh lẫn Quý Duyệt Phong đều có thể nghe rõ mồn một.

"Nha...Thật đáng tiếc, cô nương trưởng thành đẹp như thế, không nghĩ lại là một đứa ngốc."

Ngưng mắt nhìn Trần Tĩnh Hinh cùng Phùng Dịch nhịn cười đến nỗi sắc mặt đỏ bừng, Quý Duyệt Phong hận không thể lập tức xông lên cải lý với lão nhân kia.

Ai nói mặc nhiều thì giống đứa ngốc! Ai quy định lão nương không được choàng khăn quàng cổ hình con thỏ giả ngây thơ!? Nói ta là đứa ngốc thì ngươi mới là đứa ngốc, cả nhà ngươi đều là kẻ ngốc, kiếp sau ngươi cũng chính là kẻ ngốc! Sau khi trong lòng oán thầm xong, Quý Duyệt Phong vênh mặt tự đắc hừ một tiếng, bước nhanh đi lên phía trước.

Nàng không biết là bộ dáng này của nàng thật xứng với bộ quần áo lúc này, rõ ràng được sinh trong gia cảnh vô cùng tốt thế mà trời lại sinh ra đứa con nít bị tàn tật...

—————-

Ba người cứ như vậy đi đến siêu thị gần nhà, đang lúc các nàng chuẩn bị bước vào thì bên trong có một nam nhân trên người đầy máu bỗng nhiên lao ra. Tiếng thét chói tai, tiếng chửi thề không dứt bên tai. Đối mặt với tình huống hết sức mẫn cảm này, Trần Tĩnh Hinh cùng Phùng Dịch nhìn Quý Duyệt Phong bên cạnh, sau đó nhìn lẫn nhau, cuối cùng quyết định đuổi theo.

Thấy bóng dáng cả hai chạy càng lúc càng xa, Quý Duyệt Phong tìm đến chỗ bậc thang không người ngồi xuống, chờ hai người kia trở về. Nàng biết, Tần Nhuế không thích mùi thuốc, vì thế cho dù thường ngày muốn hút thuốc, Quý Duyệt Phong đều nhịn xuống. Hiện tại xung quanh đều là một mảnh im lặng, lại không có Tần Nhuế bên cạnh, nhiều năm nghiện thuốc lá từ trong cơ thể lan tràn ra, làm cho Quý Duyệt Phong ngáp liên tục.

Theo bản năng lấy tay đút vào trong người, phát hiện túi bên trong rỗng tuếch, Quý Duyệt Phong bất mãn bĩu môi. Đúng lúc này, một bàn tay bỗng nhiên xuất hiện trước mắt, bàn tay cùng với mu bàn tay bóng loáng, năm ngón tay vừa dài vừa thẳng, móng tay được cắt gọn gàng, quan trọng nhất là ở giữa ngón trỏ cùng ngón giữa đang cầm theo một điếu thuốc.

"Cần không?" Đối phương mở miệng nói chuyện, giọng nữ khe khẽ mềm mại nhẵn nhụi. Quý Duyệt Phong theo âm thanh ngước nhìn, liền nhìn thấy một cô gái mặc váy trắng liền thân đứng trước mặt. Tóc ngắn màu vàng xinh đẹp tán ra hai bên má, lộ ra đôi tai nho nhỏ ở phía sau, mái tóc chỉnh tề bị gió thổi làm vài sợi tóc tung bay, tản mát ra một trận mùi hương thơm ngát.

Giờ này khắc này, cô gái đối diện với nàng ôn nhu cười, trong ánh mắt còn mang theo một loại sủng nịnh.


Hết Chương 70 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro