Chương 2: Bị Mất Nụ Hôn Đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Quả nhiên..." Ánh mắt Hàn Thất Lục lạnh lẽo, lực nắm vai cô càng tăng, không để cho cô kịp nhíu mày lại đã nói: "Tiện nhân*, cô hãy mau cút ra khỏi nhà chúng tôi!"

*Tiện nhân: một câu chửi

Con cháu nhà giàu đều không có giáo dục như anh ta sao?

An Sơ Hạ cũng không nhịn được nữa, giơ tay lên chuẩn bị cho Hàn Thất Lục một cái tát. Đây là cô vì dân trừ hại thôi? Suy cho cùng, trong cuộc đời cô còn chưa tát người thế này bao giờ.

"Hàn Thất Lục, tôi nể mặt chú Hàn và dì Hàn, mới nhẫn nhịn anh. Nhưng mà, anh dựa vào cái gì mà mắng tôi là tiện nhân? Anh cho rằng mình rất cao quý sao?"

Bị An Sơ Hạ hỏi như thế, nhất thời Hàn Thất Lục không biết nên trả lời như thế nào. Ngược lại còn bị cô dọa đến lui về sau một bước, tay buông lỏng.

"Anh nghe cho kỹ đây." An Sơ Hạ tiếp tục nói: "Tôi đối với tài sản nhà các người gì đó, đều không có hứng thú. Tôi chỉ muốn thi một trường đại học, thỏa mãn giấc mơ vào đại học của mẹ tôi, cho nên anh không cần mang bộ mặt lạnh lùng đó nhìn tôi."

"A..." Hàn Thất Lục lấy lại tinh thần, cười nhạt nói: "Cô cho rằng tôi sẽ tin lời cô nói sao?"

An Sơ Hạ cũng cười nhạt theo: "Lời tôi nói, tóm lại là như thế. Còn anh có tin hay không, đó là chuyện của anh. Khuya rồi, không tiễn."

Thấy bộ dạng coi thường của An Sơ Hạ, trong lòng Hàn Thất Lục dâng lên một ngọn lửa vô danh, lại đi về phía trước nắm lấy vai cô lần nữa hét lớn: "Không phải cô muốn chúng tôi trả ơn sao? Không bằng... Tôi lấy thân báo đáp đi!"

Không đợi An Sơ Hạ phản ứng lại, anh đã cúi người xuống, mang theo ý muốn trả thù hôn lên môi An Sơ Hạ.

Cô mở to hai mắt, không dám tin tất cả những điều này. Nụ hôn đầu quý giá mà cô cất giữ suốt mười bảy năm, cứ như thế... dâng cho một người không giải thích được?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro