Phần 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 91: Không có phát sinh quan hệ (2)

An Sơ Hạ quyết đoán trả lời khiến cho trong lòng Khương Viên Viên lập tức rơi vào đáy vực. Vậy mà bà đã vui mừng một phen, trước cũng bởi vì chuyện hôm nay mà tâm tình rất tốt, quyết định thức đêm viết tiểu thuyết để tặng các độc giả cũng vì chuyện này.

Khương Viên Viên biểu tình mất mát khiến cho An Sơ Hạ thấy rất kỳ quái: "Bác gái, người bị làm sao vậy?"

Vô lực khoát tay, bà nói: "mẹ không sao, tiểu Sơ Hạ đi ngủ đi, ngày mai thứ sáu, là ngày học cuối cùng của tuần này rồi."

Ngẫm lại thời gian cũng không sớm, cô đúng là nên đi ngủ rồi. Vì thế liền tạm biệt Khương Viên Viên quay trở về phòng ngủ của mình. Đi ngang qua phòng Hàn Thất lục, bên trong đèn cư nhiên còn sáng, nhưng là cô không quan tâm, cúi đầu trở về phòng.

Có thể là bởi vì hôm nay đi An gia khiến cho cô cực kỳ mỏi mệt, mới vừa nằm xuống giường cô liền ngủ thiếp đi. Một đêm không mơ, lúc tỉnh lại vừa lúc đồng hồ báo thức vang còn có ba mươi phút. Vốn nghĩ muốn nằm ngủ nướng thêm một hồi, kết quả phát hiện một điểm buồn ngủ cũng không có, liền rửa mặt đánh răng rồi thay quần áo, cầm một chồng sách cùng bài thi đi xuống lâu.

"Tiểu thư hôm nay dậy thực sớm, lão gia cùng phu nhân đều còn chưa dậy." Giọng nói của Hàn quản gia theo cửa truyền đến, lúc cô chạy ra Hàn quản gia đang cho con chó ngao Tây Tạng ăn to vĩ đại kia ăn sáng.

Cô không dám lại gần con chó ngao Tây Tạng nên chỉ đứng ở đại sảnh nhìn bọn họ.

"Bác quản gia, nó gọi là Phách Thiên đúng không?" Nhìn kỹ, phát hiện con cho này quả thật cực kỳ khí phách, kỳ thật không cần nhìn kỹ cũng rất khí phách rồi. Liền ngay cả tên cũng khí phách như vậy rồi mà. Thật đúng là Hàn gia nuôi dưỡng có khác.

Đem một túi lớn đồ ăn rót vào bát của Phách Thiên, Hàn quản gia đi đến trước mặt An Sơ Hạ mỉm cười trả lời: "Đúng vậy, nó bốn tuổi, là thiếu gia mua, lúc ấy đang là một con chó nhỏ, không nghĩ tới lớn nhanh như vậy rồi."
An Sơ Hạ cười gượng, đồ ăn cao cấp như thế, đồ uống cũng là sữa cao cấp nhất dành cho chó, nếu không lớn lên mới là kỳ tích?

"Sơ Hạ tiểu thư, người không cần sợ nó. Nhìn thấy Phách Thiên cực kỳ thích người." Hàn quản gia nhìn Phách Thiên nói: "Nó ấy, rất có linh tính, đối với người thiện lương cực kỳ hữu hảo, đối với những kẻ xấu lại rất hung dữ."

Kéo cong khóe miệng, cô cảm thấy được cô vẫn không thích chó. Mặc kệ thế nào đều không thích.

Cô đã từng xem một quyển sách, tên là "di chúc của một con chó". Bị quyển sách kia cảm động nên đã hạ quyết tâm muốn nuôi một con chó, nhưng vừa nhìn thấy chó cô liền lùi bước.

bất luận thế nào lại chó đã in trong tâm trí cô một bóng đen.

"Tiểu thư, bữa sáng đã chuẩn bị xong..., người trước tiên có thể ăn." Vú Trần đi đến trước mặt cô ôn hòa nói. người hầu Hàn gia tựa hồ đều cực kỳ thích cô, đại khái là cô không kiêu căng, đối với người khác lại cực kỳ ôn hòa?

Đi đến bên cạnh bàn ăn, Hàn Lục Hải nhìn thấy An Sơ Hạ thì bất đắc dĩ nói: "Bác gái của con, cũng không biết là chịu phải đả kích gì, đêm qua ôm gối rầu rĩ không vui. Kêu bà ấy rời giường ăn bữa sáng cũng không để ý tới."

An Sơ Hạ đương nhiên biết Khương Viên Viên vì cái gì mà rầu rĩ không vui, nhưng cô làm sao có thể không biết xấu hổ nói ra được? Xấu hổ cười cười, cô ngồi vào trên vị trí ăn ăn bữa sáng.

Hôm nay thời tiết cũng cực kỳ sáng sủa, lúc ăn xong đi trên con đường lát đá thì Hàn Thất lục vừa mới xuống lầu ăn bữa sáng.

Phách Thiên nhìn thấy cô vẫn cực kỳ kích động, nhưng là so với lần trước mà nói tốt hơn nhiều, chỉ là đi đến bên người cô nhẹ nhàng cọ chân của cô. Lúc đầu cô không có thét chói tai ra tiếng, nhưng cuối cùng vẫn lại là nhịn không được kêu Hàn quản: "Bác quản gia, người tới nhanh! Tới nhanh!"


Chương 92: Nhắm mắt lại

  Bây giờ tại học viện hoàng gia vẫn còn sớm, so với lúc tan học còn an tĩnh hơn nhiều.

hôm nay quả thật rất bất thường, trong lớp A năm nhất lại truyền ra một lần lại một lần tiếng đọc sách. Không sai, quả thật là tiếng đọc sách, lại còn là các loại công thức, khái niệm cùng định lý.

Nguyên nhân kỳ thật rất đơn giản, bởi vì An Sơ Hạ đã nói: Vừa tìm ra điểm quan trọng nếu không học thuộc thì sau khi tan học cứ tìm cô mà nói chuyện.

Quả đấm của cô thật ra cũng chỉ là một phần nguyên nhân, trọng điểm là các thành viên trong lớp tích cực như thế này là bởi vì đã hoàn toàn bị An Sơ Hạ dấy nên lòng ham học. Tan học, một người lại một người làm bài trắc nghiệm, đề bài hôm nay cho từng người là không giống nhau và được cô phát đề ngẫu nhiên.

Thoả mãn nhếch miệng, cô mỉm cười nói: "Nhìn các bạn xem, chẳng phải ai cũng đều từng cho rằng mình ngu ngốc như heo sao, kỳ thật là đã quá khiêm tốn, rõ ràng chúng ta đều là thiên tài!"

cô cứ như thế này, có thể mắng chửi một trận hoặc là hung hăng giáo huấn bạn học một trận, sau đó còn có thể bình yên đến căng tin mà ăn uống. Cực kỳ rõ ràng, lớp A đều xuống ăn chung với cô cùng lúc.

Chỉ có chủ nhiệm lớp là ảo não, nghĩ tới bản thân nhiều năm đọc sách như vậy, rốt cục mới thi được được vào nghề nhà giáo, không nghĩ tới trình độ dạy học lại không bằng một đứa học trò. Đồng thời cũng rất cảm kích An Sơ Hạ.

tiền đồ của cô, nhất định là vô cùng sáng lạn.

lớp A cùng chủ nhiệm đang tổ chức đoạt lấy thành tích cho lớp thì chỉ nhiệm của các lớp khác lại đang gồng mình mà chữa bài cho học sinh. An Sơ Hạ thì miễn bàn tới, còn lại trong lớp có bốn mươi học sinh thì chỉ có khoảng ba người có khả năng vượt qua. Vượt qua để trở thành người đạt điểm tuyệt đối, trong đó cũng có cả An Thần Xuyên.

Mỗi lần kiểm tra đều có người vui kẻ buồn, nhưng lần này người làm sai quá ba đề lại chính là ba vị Thiên vương có khả năng vượt qua để giành điểm tuyệt đối, lúc này đang đứng ở trên bục giảng chờ bị đánh.

An Sơ Hạ ở trên bục giảng trái phải thong bước, ánh mắt lạnh như băng rơi vào trên người ba vị Thiên vương. Ba người bọn hắn luôn luôn đều là linh phân* ở trong lớp, tuy lần này sai quá ba đề, nhưng đều làm đúng tám đề. Có thể nói đây là ba cá nhân trong lịch sử cực kỳ có đột phá.

*linh phân là cái gì? Woe? Sờ mo? Không ai hiểu hả? Tôi cũng vậy.

"Tự duỗi tay ra." Trong tay cô không biết từ khi nào đã cầm một cái thước, từng phát từng phát gõ nhẹ xuống bục giảng, âm thanh đáng sợ đến mức hù chết người.

Toàn thân cả ba người đều không khỏi run lên một phen, nhưng vẫn là nghe lời mà vươn ra một bàn tay.

"Nhắm mắt lại." An Sơ Hạ nhẹ nhàng nhắc nhở.

Ba người cùng nhắm hai mắt lại, gắt gao cắn răng. Nhưng mà An Sơ Hạ chỉ là buông thước xuống, đi tới bục giảng cầm theo ba quyển vở đặt vào tay bọn hắn.

Nghi hoặc mở to mắt nhìn vở trong tay, lại nhìn nhìn An Sơ Hạ, khuôn mặt lộ rõ ngơ ngác.

"Bài làm của các cậu rất tốt, tuy nhiên không đạt tới điểm số tôi quy định. Nhưng cũng không đến mức nói Hello với cái thước, cho nên tôi quyết định đưa cho mỗi người một quyển vở, đem đề bài mà các cậu làm sai viết lại mười lần vào đây."

Mỉm cười nháy mắt mấy cái, mấy người liếc nhau hận không thể đi lên ôm chặt lấy An Sơ Hạ. Nhưng nghĩ đến cô là con gái, chỉ có thể gãi gãi đầu, cầm vở đi xuống.

"tôi hi vọng các cậu có thể cố gắng hết mình, đầy đủ tự tin vào thực lực của chính mình cùng tiềm lực. Chỉ còn vài ngày, toàn bộ những điểm quan trọng tôi đều đã đưa cho các bạn. Mỗi ngày đem tất cả trọng điểm viết đi viết lại 3 lần, ngồi cùng bàn trao đổi với nhau mà làm bài. Sau mỗi buổi chiều thì cùng làm bài trong vòng một tiết học. Lấy đề ngẫu nhiên ra làm, tự chuẩn bị tốt bài vở, phạt sao chép ba mươi lần. Mỗi ngày nếu lại vẫn làm không ra, vậy thì..."

"Bốn mươi lần?" Có người hỏi.

An Sơ Hạ mỉm cười nói: "Không, là ba trăm lần." 


Chương 93: Cô là nữ giúp việc của tôi 

  ​Rõ ràng là một nụ cười của thiên thần nhưng giọng nói lại đáng sợ hơn gấp ngàn lần ác quỷ.

​Vì thế trong từng ngóc ngách như giờ nghỉ giữa giờ, cho dù trong lớp học, hành lang, sân trường, thư viện, nhà vệ sinh,... của Tư Đế Lan đều có thể nghe thấy những câu định lí của một lớp học. Làm cho các bạn học của lớp khác đều cảm thấy rùng mình. Đây có phải là kết thúc của thế giới?

Giờ ăn cơm trưa, Hàn Thất Lục đứng chờ cô ở trước phòng học. Điều này làm các bạn học trở nên xôn xao hẳn, nhìn thấy ánh mắt tức giận của các bạn học nữ trong đám người nhìn đến, cô đột nhiên có cảm giác xấu về điều này.

-"Thiếu gia đi chậm một chút!" Cô bị Hàn Thất Lục lôi kéo, lúc này chỉ có thể chạy mới đuổi kịp theo tốc độ của anh ta.

Hàn Thất Lục không nói chuyện với cô, kéo cô thẳng ra cổng trường đẩy cô vào xe rồi chính anh cũng ngồi xuống. Không ít người đứng ở cửa trường Tư Đế Lan nhìn thấy đều sợ ngây người: " Họ thậm chí còn đi ăn cùng nhau?" Chẳng lẽ như lời đồn, cô ấy là vị hôn thê của Hàn Thất Lục.

​Mạc Hân Vi dẫn đầu một đám nữ sinh đi đến cửa trường học, lái xe của cô ta sớm đã ở đây chờ cô ta, nhưng là cô không có lên xe, mà chỉ khoanh hai tay trước ngực, căm hận nhìn chiếc xe Bentley thân dài mà Hàn Thất Lục vừa ngồi đang rời đi.

​Rõ ràng cô ta mới là bạn gái của Thất Lục mà!

​"Đúng rồi!" Cô đột nhiên vỗ tay một cái: "Làm sao tôi có thể quên việc mà Thất Lục đã nhờ tôi chứ."

Những ánh mắt đầy nghi hoặc của các bạn học phía sau đang hướng về phía cô: "việc gì?"

Mạc Hân Vi không nói lời nào, chỉ là Hoàn Tử khoát tay áo: "Yên tâm đi, Thất Lục đối với An Sơ Hạ chỉ là tốt ngoài mặt, anh đã sớm cho tôi cơ hội để trừng trị An Sơ Hạ!"

​ "Thật sao?" Hoàn Tử có chút không dám tin, dù sao chuyện đó rất không có khả năng.

Đưa mắt liếc Hoàn Tử một cái, Mạc Hân Vi mở cửa xe ngồi vào trong: "Tin hay không là tuỳ vào cô, dù sao đây cũng là sự thật. Nếu rảnh hỏi tôi chuyện này có thật hay không còn không bằng cô hãy nghĩ xem làm thế nào để trừng trị An Sơ Hạ. Tôi phải đi rồi, cô đi chỗ khác chơi đi!"

Để lại một câu như vậy, cô ta đóng cửa rồi chiếc xe nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của những người còn lại.

​"Này! Anh không biết như vậy sẽ khiến cho tôi trở thành kẻ thù của tất cả các nữ sinh ở trong trường à?!" An Sơ Hạ trừng mắt nhìn Hàn Thất Lục, mà anh thì đang chậm rãi nhắm mắt nghỉ ngơi tỏ vẻ không để ý đến cô.

​Cô bĩu môi, cô biết Hàn Thất Lục không phải đúng thời điểm hắn sẽ không nói chuyện, cô đành phải quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ

Cô chỉ là không biết rằng Hàn Thất Lục vừa nghe tiếng chuông tan học liền chạy tới phòng âm nhạc kéo cô ra xa, nguyên nhân đó là... Không muốn để cho An Thần Xuyên nói chuyện với cô

-"Nhớ kĩ thân phận của cô,cô là người giúp việc của tôi."Anh đột nhiên nói một câu như vậy, cô sửng sốt, không biết nói gì.

Trong lòng anh lại đầy hung hăng mắng mình: " Ngây thơ! Quá ngây thơ rồi! Hắn ngây thơ như vậy sẽ làm hại đến cô mất.

Trong lớp A năm nhất, An Thần Xuyên ngồi yên ở vị trống trước chỗ ngồi của cô. Hôm nay muốn nói với cô một câu, vốn dĩ định chờ sau khi tan học rồi nói với cô, không ngờ Hàn Thất Lục cư nhiên đến phòng học mang cô về.

​Không phải anh nói không muốn cho mọi người biết chuyện cô là vị hôn thê của anh sao? Hàn Thất Lục kia là xảy ra chuyện gì vậy?

​"Oa!Thần xuyên còn chưa về sao?" Một bạn học sinh nam quên điện thoại, chạy về lớp học lại phát hiện An Thần Xuyên vẫn còn ngơ ngác ngồi chỗ kia.

​An Thần xuyên lấy lại tinh thần nheo lại mắt cười: "Đang giờ cao điểm, quá chen lấn, tớ muốn chờ mọi người tản dần rồi mới về." 


Chương 94: Chưa có kinh lần đầu 

  "Hiện tại mọi người đã về hết rồi, thôi tớ về trước đây." Nam sinh không nghĩ quá nhiều, lấy điện thoại di động ở trong ngăn kéo sau đó chạy như điên ra phòng học, chỉ chốc lát sau tiếng bước chân liền biến mất, xung quanh lại rơi vào một mảnh tĩnh mịch.

"Em xinh đẹp tựa như khói lửa, xinh đẹp mỹ lệ như vậy..." di động của An Thần xuyên bỗng reo lên.

lấy điện thoại từ trong túi áo ra đè nút nghe, bên kia là thanh âm lái xe. Hắn nói một tiếng lập tức đến ngay, nhanh chóng lấy giấy bút từ trong ngăn kéo của An Sơ Hạ, trên giấy viết mấy câu, sau đó đi đến chỗ ngồi của cô, đem tờ giấy nhét vào đầu bút bi của An Sơ Hạ rồi xoay người rời khỏi phòng học.

Hắn muốn dũng cảm theo đuổi hạnh phúc của chính mình, để cho về già sẽ không phải quay đầu lại mà tiếc nuối.

An Sơ Hạ ngồi ở trước bàn ăn, nhìn miếng thịt bò trên bàn liền có cảm giác đau đầu, chỉ là không dám biểu hiện ra ngoài, đành phải mỉm nhìn Khương Viên Viên nói: "Bác gái, người lại làm thịt bò ạ? Ngày nào cũng ăn thịt bò như vậy, con sợ con sẽ biến thành con heo mập mất."

Hàn Lục Hải không trở về ăn cơm trưa, bởi vì từ công ty đến Hàn gia khá mất thời gian, nếu còn thời gian ăn cơm nữa thì chắc chắn là sẽ bị trễ mấtDù nói Hàn Lục Hải là chủ tịch hội đồng quản trị, nhưng từ khi sáng lập Hàn thị đến nay ông chưa từng đi làm trễ. Cho nên thời gian ăn cơm trưa Hàn Lục Hải ít khi xuất hiện ở nhà.

Khương Viên Viên một bên miệng ăn thịt bò, một bên nhồm nhoàm nói: "Con gầy như vậy đương nhiên phải béo thêm một chút, béo thêm một chút mới có thể cùng Thất Lục sinh ra đượccho mẹ một đứa cháu thật kháu khỉnh."

Mặt cô đen lại, còn Hàn Thất lục thì uống một ngụm nước rồi đứng lên: "Con ăn xong rồi." Sau đó liền đi phòng bếp trong ngăn tủ cầm túi thức ăn dành cho chó cùng một hộp sữa dành cho chó hướng Phách Thiên mà đi tới.

"Ai zda, aiz zda! Sao thằng bé này lại ăn ít thế?? Chỉ ăn như vậy thì lấy sức đâu mà cùng tiểu Sơ Hạ sinh bảo bối?"

(Na: Viên tỷ à, Hàn ca dư sức. Tỷ không phải lo.)

Một chân còn chưa kịp bước ra đại sảnh Hàn Thất Lục nghe thấy Khương Viên Viên nói như vậy thì lưng đột nhiên cứng ngắc, hắn thong thả xoay người nhìn vào mắt An Sơ Hạ, có điểm khinh bạc.

"Cô ấy ư? Còn chưa dậy thì xong? Chắc còn chưa có kinh lần đầu?" Hàn Thất lục nói gần nói xa đều đã lộ ra một chữ, 'đau lòng'!

Trong đại sảnh có khoảng bốn năm người hầu đang đứng, nghe thấy Hàn Thất Lục nói như vậy đều lấy tay che miệng cười.

"Không được cười!" An Sơ Hạ vẫn rất bình thẩn không tức giận, nhưng là Khương Viên Viên bắt đầu thẹn quá hóa giận rồi. bà đứng dậy, hai tay chống nạnh: " tiểu Sơ Hạ của tôi có chỗ nào là chưa phát dục? Muốn thân hình có thân hình, muốn khuôn mặt có khuôn mặt."

Cái này gọi là cái gì đây... mặt An Sơ Hạ càng ngày càng đen. Người nhà này thật đúng là dở hơi như nhau.

"Ngực nhỏ, giống như bé gái ba tuổi, còn chưa to bằng con." Hàn Thất Lục vẫn không chịu thua, nhàn nhạt nói.

(Na: ngu người rồi Hàn ca.)

"Này!" An Sơ Hạ vỗ bàn một cái đứng lên: "Đứa trẻ chưa dậy thì? Chưa có kinh lần đầu?"

Một bên lặp lại lời nói của Hàn Thất Lục, một bên An Sơ Hạ học bộ dáng của hắn nhếch miệng tiếp tục nói: " dáng người của tôi có lẽ không nóng bỏng, nhưng có kinh lần đầu... nếu anh muốn biết rõ rang thì tới đây kiểm tra đi."

Bị một câu nói của An Sơ Hạ áp chế, Chàng trai nào đó khẽ cắn môi, bộ mặt có chút cứng ngắc. Cô thật đúng là...

Hàn Thất Lục lạnh lùng nhìn cô một cái, xoay người đi ra ngoài. Nhìn thấy Hàn Thất Lục tức giận rời đi, An Sơ Hạ đắc ý ngồi xuống, vừa ngồi xuống mới phát hiện thấy mọi người trong phong đang trừng to mắt nhìn mình.

"Tiểu Sơ Hạ, vì cái sao nó biết là con đã có kinh lần đầu?"  


Chương 95: Được giúp đỡ

  Đối với vấn đề này, cô chỉ nhìn Khương Viên Viên cười mà không nói, thần tốc ăn xong rồi cầm theo quả táo đi ra ngoài.

"Tiểu Sơ Hạ, con mau nói cho mẹ biết đi!" Khương Viên Viên cực kỳ không cam lòng đuổi theo phía sau.

Cắn quả táo một miếng, An Sơ Hạ bất đắc dĩ nhún nhún vai: "Cũng không có gì, chỉ là ngày đó trời mưa..."

"An Sơ Hạ!" Hàn Thất Lục đang cho chó ăn bỗng đứng lên không nhanh không chậm đi tới phía cô, Phách Thiên đang bên cạnh hắn cũng thần tốc vụt chạy về phía cô.

"A!! Cứu mạng!!!" Cô hét lớn một tiếng, nhấc chân hướng phía cổng lớn mà chạy.

Người hầu đứng ở cửa lớn mở to hai mắt nhìn con chó Phách Thiên của thiếu gia đang đuổi theo An Sơ Hạ. Đối với tốc độ chạy bộ kia của An Sơ Hạ, Phách Thiên hoàn toàn có thể đuổi theo, chỉ là Phách Thiên dường như đang cố ý chơi trò chơi với cô.

Lúc sắp đuổi kịp cô lại cố ý thả chậm tốc độ, sau gia tăng một chút khoảng cách lại bắt đầu tăng nhanh tốc độ. Rõ ràng là đang cố ý dọa An Sơ Hạ.

"Mở cửa xe! Mở ra!" Cô một bên quơ tay, một bên kêu to để người hầu mở cửa xe.

nhóm người hầu nghe thấy vậy thì thần tốc mở cửa xe, mắt thấy Phách Thiên liền muốn đuổi kịp cô, cô liền khom lưng chui tọt vào trong xe rồi thần tốc đóng cửa lại.

"Được cứu rồi..." Nghe được tiếng chó sủa từ bên ngoài xe truyền đến, An Sơ Hạ đưa tay vỗ nhẹ ngực, từng ngụm từng ngụm địa thở ra, quả táo bị cô cắn một miếng trong tay bị móng tay bấm vào.

Thật là đáng sợ, trái đất này thật nguy hiểm, thật muốn quay về sao hoả..

Không đến một phút đồng hồ sau, cửa xe được mở ra, Hàn Thất Lục đi vào ngồi. Mà ngoài xe Phách Thiên như đang cười nhạo cô, nó lè lưỡi, phát ra thanh âm.

"Ngoan, lần này làm rất tốt! Gặp lại sau vài giờ nữa nhé, huynh đệ!" Hàn Thất lục sờ sờ cái đầu lớn của Phách Thiên, lúc thu tay Phách Thiên thông minh lui lại sau mấy bước, lúc này hắn mới đóng cửa kính xe lại, vẻ mặt nhàn nhã.

Làm rất tốt? Làm cái gì? An Sơ Hạ nghiêng cổ nghĩ xem Hàn Thất lục có ý tứ gì, vài giây cô lập tức phản ứng kịp, liếc mắt nhìn Hàn Thất lục: "Hàn Thất lục! Anh cố ý đúng không?"

Hắn rất tự nhiên gật gật đầu: "Đúng vậy, là tôi nói với Phách Thiên 'Đem cô ta vào xe' nó mới làm như vậy."

Trước khi An Sơ Hạ kịp hỏi vì sao lại làm như vậy thì hắn đã lên tiếng trước: "Ai cho phép cô suýt nữa thì nói ra chuyện đó chứ. Cô không bị chuyện đó doạ sợ thì thôi lại còn lấy nó đi doạ ngừoi. Chuyện đó cô cứ quên sạch trong đầu đi, quên như chưa từng tồn tại!"

Nếu để cho người khác biết, Hàn Thất Lục cư nhiên tưởng lầm ngày tới tháng của con gái là sinh non, chỉ sợ tất cả mọi người sẽ cười đến rụng răng mất? Nếu vậy hắn còn có mặt mũi nào mà sống trên đời nữa!

"Dù sao anh cũng không nên bảo Phách Thiên làm tôi sợ như vậy chứ! Anh không biết như vậy sẽ hù chết người sao!" Cô cau mày nhìn Hàn Thất Lục mà hét lớn.

"Tôi..." Hàn Thất Lục vừa muốn nói gì, cửa xe đã bị người khác mở ra. Hai người lập tức đều im lặng không nói thêm gì.

"Thiếu gia tiểu thư, tôi đi đây! Cùng xuất phát nào! Mà đúng rồi, vừa rồi hai người đang nói gì vậy?" Hôm nay người lái xe cư nhiên là Hàn quản gia, ông nghi hoặc nhìn qua kính chiếu hậu hỏi.

"Không có gì!" Hai người đồng thanh trả lời.

**********

Trong phòng học, An Thần Xuyên ăn cơm với tốc độ rất nhanh rồi chạy về trường học, cậu rút mảnh giấy nhét trong đầu ngòi bút của An Sơ Hạ ra, sau đó xé thành mảnh nhỏ.

May mắn là cô chưa phát hiện ra điều xấu hổ kia? Cho nên cậu liền xé toang, cầm điện thoại gửi cho An Sơ Hạ một cái tin nhắn.  


Chương 96: Anh có tiền không?

Điện thoại di động trong túi đột nhiên rung lên, cô còn tưởng rằng là Khương Viên Viên gọi, hoá ra lại là một tin nhắn.

"Buổi chiều sau khi tan học có thể đi cùng giúp tớ mua một ít tài liệu ôn tập không? Tớ không biết nên mua tài liệu như thế nào." Người gửi tin nhắn: An Thần xuyên.

Nhấp vào trả lời, An Sơ Hạ nhắn lại một tin: "Được." Đúng lúc cô cũng cần phải mua vài quyển đề cương về làm, dù sao về vấn đề thi cử thì cô không thể làm ngơ.

Sờ sờ ba lô, lúc này cô mới nhớ tới là cô quên mang thẻ thanh toán rồi. Tấm thẻ kia là Khương Viên Viên đưa cho cô, nói là thẻ của Hàn Lục Hải, cho nên muốn tiêu bao nhiêu thì tiêu bấy nhiêu. Cho tới hiện tại, ngoài lần dùng tấm thẻ cho cho việc mua một cái đùi gà ngoại cho Mạc Hân Vi ra thì cô vẫn chưa dùng tới.

Đến lúc cần dùng đến như bây giờ thì lại quên mang theo, đúng là muốn bao nhiêu xui xẻo có bấy nhiêu xui xẻo.

Quay đầu nhìn Hàn Thất Lục, tên xấu xa này chắc là có mang theo? Chẳng qua... Nhìn hắn keo kiệt như vậy, mỗi lần giúp cô đều đem thẻ tín dụng đặt trên môi, nhất định là rất keo kiệt! Đúng là không có khả năng mượn từ hắn cái gì rồi, hay là mượn của Hàn quản gia nhỉ? Ông đã già như thế...

Từ nhỏ An Sơ Hạ cứ thấy người già là cảm thấy rất đáng thương, không biết vì cái gì, chỉ là cảm thấy từ tận đáy lòng của họ có một loại đau thương. Tuy nhiên nhìn Hàn quản gia cũng không quá già, nhưng là trên khuôn mặt ông cũng không thể che giấu đi sự bào mòn của thời gian.

Sau cùng, cô lấy dũng khí quay đầu nhìn Hàn Thất lục nói: "Anh có mang tiền theo không?"

An Sơ Hạ là chưa bao giờ cùng bất kỳ ai nhắc tới chuyện tiền bạc, lần này hỏi hắn có tiền hay không khiến hắn phải mất một lúc mới phản ứng kịp, giương mắt liếc cô một cái nhàn nhạt nói: "Để làm gì?"Cô biết Hàn Thất lục rất keo kiệt mà! Vừa nhắc tới tiền liền trưng ra bộ dạng Tôn Tử!

"Tôi quên mang thẻ, anh có thể cho tôi mượn không?" Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, cô kiềm chế tính tình tiếp tục hỏi hắn. Ánh mắt cũng né tránh, sợ hắn sẽ từ chối.

Hàn Thất Lục quay đầu lại, ánh mắt vừa vặn đối diện với An Sơ Hạ: "Cô cần tiền làm gì?"

Cúi đầu, An Sơ Hạ suy nghĩ nên nói dối hắn như thế nào. Bởi vì hắn tựa hồ là không thích An Thần xuyên, nếu nói với hắn muốn cùng An Thần xuyên cùng đi mua sách thì chắc chắn hắn sẽ không cho cô mượn?

Vì thế cô quyết định đem sự tình sơ lược.

"Tôi muốn mua một ít đề thi, định sau khi tan học buổi chiều bạn đi mua một vài tài liệu ôn tập." Thè lưỡi, cô ra vẻ thoải mái nhìn Hàn Thất lục.

Cau chặt mi, Hàn Thất lục cất giọng nói: "Nghe nói lần kiểm tra này toàn bộ cô đạt điểm tuyệt đối?"

Hàn quản gia nãy giờ vẫn im lặng lái xe đột nhiên quay đầu lại, vẻ mặt kích động hỏi: "Đạt điểm tuyệt đối sao? Thật sao? Sơ Hạ tiểu thư? Cô đạt điểm tuyệt đối?"

Chuyện này kỳ lạ lắm hay sao? An Sơ Hạ ở trong lòng hỏi. Từ nhỏ đến lớn bởi vì không muốn để cho mẹ thất vọng, cho nên cô liền liều mạng học tập, bởi vậy nên mỗi lần có kết quả kiểm tra cô đều giành được điểm đáng tự hào. Điểm tuyệt đối cũng không phải là chuyện mới một lần hai lần.


Chương 97: Tôi muốn đi cùng hai người

  An Sơ Hạ nghiêng đầu ngơ ngác hỏi: "Như vậy rất đáng kinh ngạc sao?"

"Đương nhiên rồi!" Hàn quản gia chụp ra tay lái: "Bởi vì thiếu gia lần nào cũng chỉ lấy điểm linh phân*."

*linh phân: điểm vụn vặt, điểm lẻ tẻ. (Na: chắc là ý bảo không phải điểm tuyệt đối.)

Điều này làm cho An Sơ Hạ cảm thấy rất khó tin, hắn là người ưu tú như vậy mà chỉ lấy được linh phân thôi sao?" Tuy nhiên dù sao cũng phải thừa nhân, hắn đúng là người cực kỳ ưu tú.

Chú ý thấy An Sơ Hạ đang ngạc nhiên, Hàn Thất Lục nhướng mày: "Đúng vậy, tôi mỗi lần đều chỉ lấy được linh phân. Nếu như cô nói với bố mẹ tôi về việc cô đạt được điểm tuyệt đối, bọn họ chắc chắn sẽ khen thưởng cô rất nhiều rất nhiều đấy, đồ con gái tham tiền."

Con gái tham tiền? Nói cô sao? Cô không phải là đồ con gái tham tiền.!

Mặc dù có chút hờn giận, nhưng An Sơ Hạ không cãi lại, chỉ khép hờ mắt, nói: "Trước kia tôi thường xuyên đạt được điểm tối đa. Bởi vì mỗi lần như vậy mẹ tôi đều chỉ là cười cười, bộ dạng không lấy làm vui. Cho nên tôi đã nghĩ rằng bản thân mình không đủ suất sắc, liền liều mạng đọc sách để cho mẹ vui vẻ, chỉ là tôi không kịp thi lên đại học để cho bà có thể nhìn thấy.

Hàn Thất Lục ngẩn ra, có chút không dám tin nhìn cô.

"Tiểu thư ngốc. Mẹ của cô khẳng định là rất vui mừng, chỉ là hi vọng cô có thể càng thêm cố gắng, không bị vinh quang trước mắt mê hoặc thôi. Mẹ của cô là người mẹ tốt, ở trên trời nhìn thấy cô như vậy chắc chắn cũng sẽ rất hạnh phúc." Hàn quản gia thâm thuý nói.

Điều này làm cho An Sơ Hạ cảm thấy có chút an ủi. Bất quá... Có phải có chút lạc đề rồi hay không?

Cô nhìn về phía trước, trầm mặc không nói gì, sau đó lại nhìn Hàn Thất Lục nói: "Cuối cùng là anh có cho tôi mượn tiền hay không? Cùng lắm thì tôi sẽ đem bài thi được điểm tuyệt đối kia sửa thành tên của anh, sau đó anh cứ mang về mà nhận quà là được chứ gì."

Liếc mắt nhìn An Sơ Hạ như kẻ ngốc, Hàn Thất lục nhàn nhạt trả lời: "Có."

An Sơ Hạ nghe vậy thì mỉm cười, Hàn Thất lục lại bổ sung một câu: "Bất quá tôi muốn biết bạn đi cùng của cô là ai, An Thần Xuyên sao?"

Trên mặt biểu tình cứng đờ, cô nghi hoặc mở miệng hỏi: "Làm sao anh biết tôi muốn cùng cậu ấy cùng đi mua sách?" Lời vừa ra khỏi miệng cô mới phát giác là đã lỡ miệng, cũng không thể dấu diếm tiếp.

Nghe được câu trả lời của An Sơ Hạ, sắc mặt Hàn Thất Lục lập tức trở nên có chút kỳ quái.

"Tôi muốn đi cùng với hai người." Hắn nói ra câu đó khiến cho An Sơ Hạ hoảng sợ, lại khiến cho Hàn quản gia đang lái xe phía trước mừng rỡ cười ra miệng, thiếu gia chủ động như vậy với con gái. Kêt cả cô bạn gái trước kia cũng không.

"Anh đi theo chúng tôi làm gì?" An Sơ Hạ nghi hoặc, lộ ra kỳ quái biểu tình.

"Tôi cũng đi mua sách tham khảo không được sao?" Hàn Thất lục lườm cô một cái, sắc mặt không chút thay đổi nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

Ngoài cửa sổ, là bầu trời xanh thẳm của thành phố A, trên bầu trời lại có hai con chim ngẫu nhiên bay qua. Thành phố A bảo vệ môi trường làm cực kỳ tốt, so với các thành phố lớn cũng không khác bai nhiêu, bên vệ đường của các con đường lớn của thành phố A có những bãi cỏ xanh thường xuyên có những đàn chim bay tới bay lui.

Công trình này ắt phải kể đến trưởng bối của nhà Tiêu Minh Lạc, bởi vì cố gắng khai phá khách du lịch nên cũng cực kỳ chú trọng bảo vệ môi trường. Sản nghiệp của tập đoàn Tiêu thị gia tộc luôn đề cao khai thác về vấn đề du lịch, bảo vệ môi trường, sự nghiệp thẩm mỹ và cả chữa bệnh, có mối quan hệ rất chặt chẽ đối với chính phủ.

So với việc tâm tình của Hàn Thất Lục rất tốt, thì tâm tình của An Sơ Hạ lại vô cùng vô cùng không tốt. Hàn Thất Lục như một quả bom, mang theo bom đi cùng, nghĩ thế nào cũng cảm thấy rất nguy hiểm. 


Chương 98: Anh có được coi là đàn ông không?

  Cùng lúc đó, ngoài việc tâm tình của An Sơ Hạ không tốt, đương nhiên cũng có người đang có tâm tình xấu. Đó chính là người thừa của tập đoàn Khang thị - Khang Văn.

"Anh có còn là đàn ông không hả?!" Mạt Lỵ một tay đẩy Khang Văn ngã xuống đất. Trong hai ngày liên tiếp, Mạt Lỵ đều đã khuyên Khang Văn hãy giáo huấn Hàn Thất Lục thật tốt, chỉ là Khang Văn lần nào cũng đánh trống lảng rồi chạy sang vấn đề khác hoặc là thẳng thừng từ chối.

Tiếng tăm của Hàn Thất Lục không phải Mạt Lỵ không biết, nhưng cô nuốt không trôi khẩu khí kia.

Đây là cô chứ nếu đổi lại là người khác, bị nhục nhã như vậy chắc là đã tự sát từ lâu rồi? Đúng là cô không nghĩ tới, nếu là giữ mình trong sạch nữ hài tử người nào sẽ đi cố ý dán Hàn Thất lục.

Khang Văn từ trên mặt đất đứng lên, vẻ mặt sủng nịch đi qua ôm lấy eo Mạt Lỵ, ôn nhu nói: "Bảo bối, không phải là tôi rất cưng chiều em sao? Em cứ đem chuyện đó vứt sang một bên đi? Hà tất cứ phải đi trêu chọc vào Hàn Thất Lục làm gì."

Nghe nói vậy, Mạt Lỵ hung hăng trợn mắt nhìn hắn, chán ghét hất bàn tay đang đặt bên eo mình của Khang Văn ra. Tại sao cô lại tìm đến một người đàn ông nhu nhược như thế này chứ?

"Nếu anh không giáo huấn hắn, vậy thì từ nay về sau đừng gặp tôi nữa! Mà còn... tôi sẽ đem tất cả những gì mà anh nói về Hàn Thất Lục viết trên một trang giấy, sau đó gửi qua bưu điện đến Hàn gia. Tiêu đề sẽ là 'Quan điểm đối với Hàn gia của người thừa kế tập đoàn Khang thị'." Mấy lời đó của Molly vừa nói ra đã khiến cho Khang Văn đen mặt.

Hắn thích Mạt Lỵ là vì cô sở hữu gương mặt yêu mị cùng dáng người nóng bỏng đến mức khiến người khác vừa nhìn vào đã phun máu mũi. Nhưng vẫn còn một nguyên nhân khác, trước kia hắn vẫn cho Mạt Lỵ cũng là người đàn bà bình thường, không nghĩ tới lòng dạ của cô ta lại sâu như vậy, cư nhiên lấy những chuyện xưa để uy hiếp hắn!

Tuy rất tức giận, nhưng Khang Văn cũng không dám nói thêm gì, sợ cô ta nhất kích động liền sẽ gửi thư đến Hàn gia. Như thế không chỉ có hắn, cha của hắn, mà tất cả tập đoàn Khang thị cũng sẽ vì thế mà gặp sóng gió.

Tự nghĩ sao mình lại xui xẻo tìm đến một người phụ nữ như vậy, Khang Văn ngửa cổ uống một ngụm rượu, xoay người đi ra khỏi phòng.

"Tôi chỉ cho anh thời gian ba ngày." Giọng nói của Mạt Lỵ từ trong phòng truyền đến, hắn không nói gì, nặng nề đóng cửa lại đi tới quán rượu.

Giáo huấn Hàn Thất Lục tuyệt đối chỉ có con đường chết, nhưng là không giáo huấn hắn, Mạt Lỵ chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, phải làm thế nào mới được đây...

Đau đầu nhấn nút đi xuống thang máy, Khang Văn cau chặt mày lại.

***********

Học viện hoàng gia Tư Đế Lan.

"Được rồi, kết quả trắc nghiệm hôm nay không sai, tất cả đều có thể tính ra. Thời gian tan học cũng sắp tới, tôi ở trong này nhắc nhở các bạn. Một tuần qua đi đừng có đem tất cả vứt hết, thứ hai là về phần thi trắc nghiệm. Phạm vi lần trắc nghiệm nghiệm này tất cả đều đã được nằm trong các trọng điểm."

Tiếng nói vừa dứt, phía dưới cũng không truyền đến tiếng oán giận, mà là một biển tình cảm mãnh liệt mênh mông trả lời: "Tan học đi chị Sơ Hạ! Chúng em đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"

Tan học tiếng chuông vang lên, An Sơ Hạ đi xuống bục giảng sửa soạn chỗ ngồi. Học sinh trong lớp cũng từng người chào tạm biệt cô mà về.

Trước khi tan học của ngày thứ sáu, đã có ba ngày nghỉ ngơi rồi. Cho nên rất nhiều bạn đã tranh thủ đi chơi.

"Sơ Hạ, thu dọn xong chưa?" An Thần Xuyên đứng ở bên cạnh chỗ ngồi của An Sơ Hạ, không tự giác hai bàn tay nắm chặt quả đấm. Cậu đang căng thẳng.

cậu biết đây không thể gọi là lời hứa, nhưng là trong lòng vẫn có một cảm giác cực kỳ căng thẳng.

Thu dọn chỗ ngồi xong xuôi, An Sơ Hạ cầm lấy ba lô vẻ mặt buồn rầu địa nhìn An Thần Xuyên, cô không biết nên cùng An Thần xuyên giải thích như thế nào khi phải mang theo quả bom đi cùng.

"An Sơ Hạ!" Giọng nói của Hàn Thất lục lạnh lùng vang lên ở cửa.  


Chương 99: Vị hôn thê yêu quý của tôi

  Nói xong, Hàn Thất Lục tiếp tục cởi chiếc áo khoác màu trắng ra, bên trong chiếc áo khoác trắng của Tư Đế Lan là áo sơ mi màu đen. Chẳng biết vô tình hay cố ý, từ khi nào cà vạt vẫn đang ở ngay cổ áo, nhưng trông rất sơ sài, lỏng lẻo. Hàn Thất Lục cầm cái áo khoác trắng, khoác hờ trên vai.

Vừa nhìn qua đã biết là một công tử bất cần đời rồi... trong lòng cô thầm nghĩ.

Đồng thời, còn đem ánh mắt mà nhìn An Thần Xuyên. Quả nhiên, gương mặt của cậu ta không được tốt, có thể nói là rất khó xem.

"Hàn Thất Lục, tôi cùng An Sơ Hạ muốn đi...." Chỉ một chớp mắt, An Thần Xuyên đã khôi phục lại tinh thần, mỉm cười muốn giải thích với Hàn Thất Lục để anh ta không ở lại chờ An Sơ Hạ.

Chưa dứt lời, An Thần Xuyên đã bị Hàn Thất Lục cắt ngang, nở nụ cười đầy nguy hiểm, nói: "Quan hệ hai gia đình chúng ta không phải rất tốt sao, An thiếu gia?".

Những lời này dường như làm khoảng cách giữa họ kéo ra xa, Hàn Thất Lục là người như vậy, chẳng bao giờ biết nể mặt bất cứ ai.

"Hàn Thất Lục!" An Sơ Hạ cau mày: "Nếu anh muốn đi mua tài liệu với chúng tôi, thì lúc nói chuyện phải khiêm nhường một chút. Nếu không thì anh đừng đi."

Hàn Thất Lục dường như muốn An Thần Xuyên hiểu lầm, bước vài bước ra hướng cửa phòng học đến bàn thứ nhất, khẽ nâng cằm, rồi nhẹ nhàng nói: "Được rồi, vị hôn thê yêu quý của tôi. Tôi nhất định sẽ nói chuyện với người khác thật khách khí."

Bởi những lời nói mơ hồ của Hàn Thất Lục, khuôn mặt An Sơ Hạ đỏ lên. Cuống quít kéo tay anh ra, nói: "Anh ở yên đó là được rồi."

"Được rồi, đi thôi, An Thần Xuyên." Hàn Thất Lục khẽ cười. Nhưng là An Thần Xuyên nhìn ra được. Trong mắt Hàn Thất Lục, không có ý cười. An Thần Xuyên có chút hối hận vì hôm nay rủ An Sơ Hạ đi mua tài liệu rồi.

Nếu không phải hôm nay, sẽ không đụng phải Hàn Thất Lục sao? Câu trả lời đương nhiên là không. Nhìn qua tình hình, Hàn Thất Lục hẳn đã sớm biết An Thần Xuyên có hẹn với An Sơ Hạ, cho nên mới cố ý như vậy.

Nhưng ý định của Hàn Thất Lục là gì? Không lẽ muốn theo An Sơ Hạ sao? Nhưng anh ta đã nói là tình cờ mà...

Trong đầu lướt qua vô số suy nghĩ, đều bị bao phủ bởi đôi mắt hạ thấp xuống của anh ta.

Hàn Thất Lục hôm nay rất ga-lăng, chủ động giúp An Sơ Hạ cầm balo ô vuông màu hồng nhạt được Khương Viên Viên chọn. Nhưng thực ra, phong cách thục nữ này căn bản không hợp với cô. Nhưng bởi vì Khương Viên Viên đã quyết, đôi khi cô còn tưởng rằng mình đúng là thục nữ.

Rõ ràng không phải làm bộ là thục nữ! Chỉ là An Sơ Hạ không thể lay chuyển được tính tình ngang ngược của Khương Viên Viên. Bà bảo là muốn bù lại cho tổn thất bao nhiêu năm nay không có con gái.

Không biết được nếu như bạn học cũ trước kia của bà mà hiện tại nhìn thấy bộ dạng này của bà thì sẽ như thế nào, ngã lăn ra mà xỉu chăng? Trước kia ở trường, Khương Viên Viên là chủ tịch hội học sinh. Cố chấp tới cực điểm. Còn bây giờ... thỉnh thoảng bị người khác bắt nạt, còn bị hãm hại, cũng chỉ có thể nén giận.

Những này ngày, tới khi nào mới có thể kết thúc đây?

Đều do cái tên kia! An Sơ Hạ cùng An Thần Xuyên sánh vai đi tới, Hàn Thất Lục hơi đi trước một chút. Đôi mắt của An Sơ Hạ nhìn Hàn Thất Lục chằm chằm. Nếu ánh mắt có thể giết người, thì Hàn Thất Lục hẳn đã sớm chết mấy trăm lần rồi.

"Tôi mang balo giúp cô, cô cầm áo giúp tôi!" An Sơ Hạ đã vô pháp để có thể dùng ngôn ngữ trên trái đất mà nói chuyện với Hàn Thất Lục rồi, Hàn Thất Lục này là kẻ ngốc sao. Rõ ràng là giúp cô đeo balo, lại bắt cô cầm áo cho hắn. 


Chương 100: Trẻ con không nên xem 

  Hàn Thất Lục quay đầu, đi đến bên cạnh An sơ hạ, hắn vươn tay ôm lấy vai cô, ghé sát vào khuôn mặt hồng nhạt của cô rồi nói: "cô không thấy tôi đã giúp cô mang cái ba lô nặng như thế này sao, kết quả tôi lại còn phải nghe mấy lời bất mãn của cô. Cô nói xem, cô có phải người là người giỏi bóc lột người khác không? Hả?"

Kỳ thật ba lô kia của cô chỉ có bốn quyển sách, đều là sách giáo khoa phổ thông căn bản,chẳng nhẽ 'Nặng như vậy'. Đương nhiên, có lẽ lời nói của mình hơi quá rồi... Nhưng đây không phải là do hắn tự nguyện sao?

Cô vừa định ngẩng đầu cãi lại, ánh mắt lại thoáng nhìn An Thần Xuyên, vẻ mặt của cậu có chút là lạ, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Cúi đầu suy nghĩ, không nên cùng hắn so đo, liền đi vòng qua cánh tay của Hàn Thất lục, né tránh cái ôm của hắn: "Được rồi, tôi giúp anh lấy là được."

Hàn Thất lục hiểu ý, chợt nhíu mày nói: "Như thế mới ngoan chứ!" Ngữ khí ái muội không ai theo kịp.

Rốt cuộc là hôm nay hắn đã uống lộn thuốc gì vậy? An Sơ Hạ hung hăng trợn mắt nhìn hắn. Hiện tại bọn họ đã đi tới cửa trường học, cảnh quan xung quanh Tư Đế Lan cô không thông thuộc lắm, đành phải quay đầu hỏi An Thần xuyên: "Thần xuyên, xung quanh đây có hiệu sách sao? Tôi không thông thuộc nơi này cho lắm."

So với Hàn Thất lục, thái độ của cô đối với An Thần Xuyên tốt hơn đối với hắn rất nhiều. Nhưng chính vì cái khác nhau này, khiến cho ánh mắt của An Thần Xuyên càng ảm đạm,hơi thất vọng.

Nheo mắt lại, An Thần xuyên gãi gãi đầu rồi nhìn chăm chú vào An Sơ Hạ: "Tớ trước kia cũng không mua sách, không chú ý nơi này có hiệu sách hay không, làm sao bây giờ? Nếu không chúng ta tìm người quanh đây hỏi một chút?"

An Sơ Hạ buồn rầu, gật đầu nói: "Hiện tại cũng chỉ biết như vậy thôi."

Hàn Thất Lục đứng một bên, bị coi như không khí nên khó chịu, bước vài bước lên phía trước, tức giận nói: "Không cần tìm người khác, tôi biết ở đâu có hiệu sách."

Nghe Hàn Thất lục nói xong, An Sơ Hạ vui vẻ, sau đó hỏi hắn: "Anh thật sự biết ở đâu có hiệu sách sao, Hàn Thất lục? Mỗi lần cuộc thi đều chỉ lấy linh phân...?".

An Thần Xuyên nghe An sơ hạ nói như vậy liền nghĩ Hàn Thất lục sẽ vì xấu hổ mà tức giận. Đang nghĩ ngợi,thì Hàn Thất lục lại nhìn An Sơ Hạ bằng ánh mắt sủng nịnh rồi nói: "Tôi thật sự là chỉ lấy linh phân, nhưng tuần nào tôi cũng đi hiệu sách mua tạp chí đua xe... và một vài thứ màvtrer con không nên xem."

"Anh thật là có tâm!" An Sơ Hạ trợn mắt nhìn hắn tiếp tục nói: "Vậy thì anh dẫn chúng tôi đi, chỉ mong anh không gạt chúng tôi."

Hàn Thất Lục nhíu mày, đi về phía bên phải của An Sơ Hạ.

Chưa tới năm trăm mét, bọn họ đã đi tới khu B sầm uất của thành phố A. Thành phố A có hai khu náo nhiệt, một là khu A, hai là khu B. Khu B cùng Khu A có một điểm giống nhau, đó chính là...ở đó đều có nhất điều phố đen.

Ở phố đen, cảnh sát luôn tìm các đối tượng phạm tội, nhưng vẫn không có kết quả. Bởi vì cảnh sát một khi bước vào nơi này nửa bước, sẽ chết cực kỳ thảm.

Mà cảnh sát tựa hồ cũng chưa từng có chủ động động thủ ở hai khu phố đen này. Nghe nói, sau lưng có người khống chế nên cảnh sát không dám manh động. Lại vẫn nghe nói, người kia chính là người đứng đầu khu B này.

Người này là ai... Đương nhiên là sau này hãy nói.

"Nhà sách...tập đoàn Hàn thị??" Cô kinh ngạc trừng mắt nhìn toà nhà bốn tầng kia mà ngạc nhiên.

Nghe tên này An Sơ Hạ liền biết, lần nữa chắc chắn là Hàn thị có sản nghiệp cực lớn. Nói cho cùng, tập đoàn Hàn thị có rất nhiều...địa thế.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro