Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 11: Cô ấy là người của tôi

  Tầm mắt mọi người đều hướng về phía đột nhiên xuất hiện một 'anh hùng', đương nhiên, anh hùng của chúng ta chính là... An Sơ Hạ.

Cô bước nhanh về phía trước, hai tay dùng sức kéo Phỉ Lệ Á ở giữa Hoàn Tử và Mạc Hân Vi ra.

"Cho dù có xấu xí, cũng không tới lượt cô khoa tay múa chân mà chê bai đi?" Cô từ nhỏ đã không quen nhìn kẻ khác khi dễ người yếu, cũng bởi vì tính cách này, mẹ mới cho cô đi học Taekwondo. Nếu không mỗi lần cô ra tay, người bị thương cuối cùng lại là cô mất.

"An Sơ Hạ?" Mạc Hân Vi nhếch khóe miệng, cẩn thận đánh giá cô.

Nhìn kiểu gì cũng không thấy xinh đẹp!

"Tôi không biết vì sao cô biết tôi, tôi cũng không muốn biết. Hiện tại, mời cô ra khỏi lớp chúng tôi, lớp A năm nhất chúng tôi không chào đón cô!"

Lời nói vừa dứt, cả lớp đều vỗ tay.

Tiêu Minh Lạc đứng ở ngoài cửa lại cười rất vui vẻ, cô gái này, so với tưởng tượng của anh thú vị hơn nhiều.

"An Sơ Hạ, mở to mắt chó của cô ra mà nhìn cho kĩ! Chị ấy chính là Mạc Hân Vi..." Hoàn Tử lạnh lùng cười: "Ai cũng biết, chọc phải chị ấy chính là bất kính với Thất Lục thiếu gia!"

Lại là Hàn Thất Lục, cả đời này cô đều không muốn nghe đến ba chữ kia!

"Sao thế? Nghe đến Thất Lục liền sợ sao?" Mạc Hân Vi chậm rãi đi đến trước mặt An Sơ Hạ, dùng ngón tay sơn đỏ khều khều cằm An Sơ Hạ, trầm giọng nói: "Cho dù cô có dùng cách nào đi nữa, cũng đừng hòng lấy lòng Thất Lục! Bởi vì... Anh ấy là của tôi!"

Cô gái này, hình như không hiểu tình hình lắm? Cái gì gọi là 'dùng cách nào đi nữa'? Cái gì gọi là 'đừng hòng lấy lòng Thất Lục'? Cô căn bản không ham của lạ a, ngay cả nhìn cũng không muốn liếc mắt qua một cái!

"Mạc Hân Vi tiểu thư, cô hình như có chút hiểu nhầm." Cô biểu tình cứng ngắc trả lời.

"Hiểu nhầm?" Mạc Hân Vi cười lạnh nói: "Cảm giác của tôi luôn luôn chính xác, đừng cho là tôi không biết cô đang suy nghĩ gì!"

"Cô thật sự..."

"Bốp!" một cái tát nặng nề rơi lên mặt An Sơ Hạ.

Mạc Hân Vi ngẩng cao đầu, đã đánh người còn ra vẻ chính nghĩa nói: "Đây là cái tát tôi thay Thất Lục đòi lại!" Dứt lời cô ta lại giơ tay lên, rõ ràng là muốn tát cô một cái nữa, nhưng hạ tay đến giữa không trung đã bị một bàn tay mạnh mẽ giữ lại.

"Mạc Hân Vi, cô chán sống sao?" Thanh âm này, rõ ràng chính là của Hàn Thất Lục.

Hắn hung hăng bỏ tay giữ Mạc Hân Vi ra, đưa tay kéo An Sơ Hạ ra phía sau mình.

Bên ngoài phòng học của lớp A năm nhất, Tiêu Minh Lạc cười như không cười, xoay người đi về phía cuối hành lang.

Anh cảm thấy vở kịch này nếu chỉ diễn như vậy thôi thì thật nhàm chán, liền gọi điện thoại cho Hàn Thất Lục, còn tùy tiện nói một câu: "Thất Lục, người lúc nãy tát cậu một bạt tai sẽ rất nhanh sẽ bị người phụ nữ của cậu đánh chết, muốn tới xem kịch vui không?" Anh không nghĩ tới tên kia không đầy một phút đồng hồ chạy tới.

Xem ra cuộc sống sau này sẽ vô cùng tốt...

Nghĩ đến đây khóe miệng Tiêu Minh Lạc nhếch lên càng lớn.

"Thất Lục, con nhỏ này chính là người đã tát anh một cái a! Em chỉ là giúp anh trả thù." Mạc Hân Vi vẻ mặt ủy khuất nhìn Hàn Thất Lục.

Hàn Thất Lục không kiên nhẫn hung hăng trừng mắt nhìn Mạc Hân Vi, liếc mắt một cái: "Không cần!"

An Sơ Hạ mơ hồ vẫn bị Hàn Thất Lục kéo ra phía sau mình, không biết hắn lại đang làm trò gì.

"Tại sao..." Mạc Hân Vi mở to hai mắt nhìn, nước mắt trong suốt chảy xuống hai gò má: " Em chỉ là tức giận quá..."

"Sau này chuyện của tôi, cô không cần quản!" Hắn kéo An Sơ Hạ ra trước mặt lớn tiếng tuyên bố: "Từ hôm nay trở đi, An Sơ Hạ chính là người của tôi!" 


Chương 12: Khốn nạn, ai cho anh nhìn 

  Tiểu tử thúi này... Hắn đang nói lung tung cái gì!

"Hàn Thất Lục, anh đừng có quá..." Cô đột nhiên trừng mắt lớn, Hàn Thất Lục cư nhiên lại hôn cô! Chết tiệt, trước mặt nhiều người như vậy lại hôn cô.

An Sơ Hạ muốn đẩy Hàn Thất Lục ra, nhưng khí lực của hắn quá lớn.

Tưởng chừng như trôi qua cả thế kỷ, Hàn Thất Lục mới thỏa mãn buông cô ra, mới vừa buông ra An Sơ Hạ liền giơ tay lên động thủ, tay lập tức bị bàn tay to lớn của Hàn Thất Lục nắm chặt lại.

"Lần đầu tiên không chú ý bị cô vật ngã xuống đất, lần thứ hai lơ đãng bị cô tát một cái, lần thứ ba... Cô cho là còn có thể có lần thứ ba sao? An Sơ Hạ!" Mắt hắn nhíu lại, cư nhiên cúi người đem An Sơ Hạ vác lên trên vai.

Trời đất bỗng nhiên đảo lộn, An Sơ Hạ lo lắng giãy dụa.

Anh ta, cứ như vậy cô sẽ bị lộ ra hết mất!!

Điểm này Hàn Thất Lục đương nhiên đã có suy nghĩ đến, hắn lạnh nhạt xé một cái áo khoác đồng phục của một nam sinh gần đó khoác lên mông An Sơ Hạ. Nam sinh kia ngay cả nửa lời cũng không dám nói.

Thấy An Sơ Hạ còn đang giãy dụa một cách ngu ngốc, Hàn Thất Lục vô cùng vô sỉ vỗ mông cô: "Cô bé, nếu em còn lộn xộn, tôi sẽ làm cho cô lộ hết đấy!"

Những lời uy hiếp này quả nhiên có tác dụng, An Sơ Hạ lập tức im lặng nằm trên vai hắn không dám lộn xộn.

Thấy cô cùng cũng an phận, Hàn Thất Lục không coi ai ra gì nhếch khóe miệng đem cô ra khỏi phòng học, đi thẳng lên phòng học ở tầng cao nhất - phòng âm nhạc.

Đây là phòng không có ai sử dụng, nên Hàn Thất Lục đã biến nó thành căn cứ bí mật của bọn họ. Đương nhiên, căn cứ này tuyệt đối không hề bí mật. Hầu như tất cả mọi người đều biết nơi này là cấm địa của Hàn Thất Lục nên không dám vào.

"Anh dẫn tôi tới đây làm gì?!" Hàn Thất Lục mới vừa thả xuống, An Sơ Hạ tự giác bước ra xa hắn vài bước.

Nghe An Sơ Hạ hỏi về vấn đề này, Hàn Thất Lục mỉm cười, nhưng nhìn thế nào cũng không phải là mỉm cười, ngược lại làm cho người ta cảm thấy sởn gai ốc.

"Nếu anh không nói tôi đi về!" Cô nói xong những lời này liền xoay người muốn rời đi, hắn thô lỗ vươn tay bắt lấy cánh tay thon dài của An Sơ Hạ, nhẹ nhàng dùng sức kéo cô lại.

Vừa quay đầu, cô liền đối diện với cặp mắt tối đen của Hàn Thất Lục. Nơi đó sâu không thấy đáy, làm cho người ta không biết hắn đang nghĩ gì.

"Hỏi tôi làm gì? Bây giờ hỏi không phải là vô nghĩa sao?" Hàn Thất Lục tà ác chớp mắt tới gần An Sơ Hạ: "Vừa rồi trong lớp rất nhiều người, tôi hôn cô rất không thoải mái, nên bây giờ đương nhiên phải..."

"Anh, khốn nạn!" Lời nói vừa ra khỏi miệng cô liền hối hận. Trước kia mình cũng không có quát lớn như vậy, cũng rất ít mắng chửi người, bây giờ là làm sao vậy? Giống như trời sinh cô là một người thô lỗ vậy.

"Khốn nạn sao?" Hàn Thất Lục càng thêm áp sát cô, thấp giọng nói: "Vậy tôi cũng không cần giả bộ là chính nhân quân tử nữa, tôi sẽ cho cô biết khốn nạn là gì..."

Lời nói vừa dứt, Hàn Thất Lục liền hôn lên môi cô.

Tiêu Minh Lạc cùng một số nam sinh khác đứng ở góc phòng âm nhạc trong mắt đều toát lên sự ngạc nhiên hoang mang. Nếu đoán không sai, lão Đại của bọn họ - Thất Lục thiếu gia trước kia chưa từng chủ động hôn qua cô gái nào đi?

Nói cách khác... Thất Lục thiếu gia đem nụ hôn đầu tiên này cho học sinh mới chuyển vào, An Sơ Hạ!

Chậc chậc chậc, tin tức này đúng là chấn động a!

Một hồi lâu, Thất Lục thiếu gia rốt cục cũng thỏa mãn, buông An Sơ Hạ ra lúc mặt cô đã đỏ bừng. Tên ngu ngốc này lại hôn mà không cần hô hấp, thật lợi hại a...

"Này, cô không biết thở ra sao?" Hắn bất đắc dĩ lắc đầu: "Xem ra tôi phải dạy dỗ cô nhiều hơn rồi." 


Chương 13: Vừa gặp đã yêu cô sao?

  Nghe Hàn Thất Lục nói vậy, sắc mặt An Sơ Hạ càng đỏ, thật giống quả táo chín.

"Hàn Thất Lục!" Cô còn chưa kịp vươn tay đã bị bắt lấy cổ tay.

"Sao nào? Cô nghĩ cô còn có thể đánh tôi?" Hàn Thất Lục gắt gao mím môi mỏng trừng mắt nhìn An Sơ Hạ. Hai giây sau... Sắc mặt hắn đột nhiên tái mét. Hắn thả tay cô ra đau đớn ngồi xổm người xuống.

"Không thể đánh anh không lẽ tôi không thể giẫm lên chân anh?" Cô dương dương tự đắc khoanh hai tay trước ngực, nâng cằm lên.

"**!" Hắn thầm nguyền rủa một tiếng, cắn chặt hàm dưới, sau một lúc lâu mới phun ra một câu: "Cô đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu..."

Được đằng chân lân đằng đầu? Làm sao cô có thể được đằng chân lân đằng đầu được? Là! Cô sống nhờ ở nhà hắn, nhưng hắn không có quyền khi dễ cô nha!

"Hàn Thất Lục, chính anh nói nha, vào Học viện Tư Đế Lan phải giả vờ không quen biết anh, là ai đột nhiên kéo tôi xuống xe nói tôi là người hầu của anh? Là ai đột nhiên xông vào lớp học lúc tôi đang chuẩn bị bài bắt tôi đi mua cô ca lạnh, còn làm cho tôi cả người ướt sũng? Anh nói, những việc kia là tôi được đằng chân lân đằng đầu?"

An Sơ Hạ thở gấp, ngực phập phồng theo hơi thở, sắc mặt đã bớt đỏ, nhưng hiện tại hai lỗ tai lại bắt đầu đỏ lên.

"Im miệng! Chưa từng có ai dám nói chuyện với tôi như vậy!" Hàn Thất Lục đứng lên, thanh âm lạnh lùng nói: "An Sơ Hạ, cô tốt nhất ngoan ngoãn một chút, nếu không tôi sẽ có cách khiến cô không thể học được ở Tư Đế Lan!"

Đây là đang uy hiếp cô sao?

Được lắm, từ nhỏ tới lớn cô ghét nhất bị người khác uy hiếp!

"Anh không phải vua, anh không có quyền quyết định tôi có được học ở Tư Đế Lan hay không!" Cô trừng mắt với Hàn Thất Lục, ánh mắt của hắn càng nhìn càng khiến người ta sợ hãi, dường như chỉ muốn có thể tiến lên vài bước đem cô bóp chết.

"Tôi nói..." đột nhiên xuất hiện thanh âm làm cho hai người đang giằng co không hẹn mà cùng quay ra hướng phát ra âm thanh.

An Sơ Hạ ngẩn ra, như thế nào lại xuất hiện thêm một người? Rõ ràng vừa rồi không có ai a...

Nói cách khác, vừa rồi Hàn Thất Lục hôn cô người đó cũng thấy được? Khỉ thật! Làm sao nàng còn mặt mũi nào mà sống đây?

"Mấy người tại sao lại ở đây?" Hàn Thất Lục thật ra không ngạc nhiên lắm, còn xoay người nói chuyện với bọn họ.

Hai người đó, An Sơ Hạ có nhớ một người, nhìn như rất chán ghét nhưng lại đối với cô rất tốt. Còn người kia... tóc cắt ngắn, quả là một thiếu niên đẹp trai. Nhưng là... Vì sao trong mắt nam sinh kia lại mang theo điểm quyến rũ?

Hắn là nam sinh, đúng vậy... đi? Trong lòng cô xuất hiện một cảm giác kỳ quái?

"Tại sao chúng tôi ở đây không quan trọng. Quan trọng là... hai người rốt cuộc là sao lại thành ra thế này? Đã sớm biết nhau?" Tiêu Minh Lạc vẻ mặt đầy ngạc nhiên.

"Hai người làm sao trở thành thế này cũng không quan trọng." Thanh âm đặc biệt của người đẹp...

Đúng vậy, chính là loại cảm giác kỳ quái này, hóa ra là anh ta.

"Điều thật sự quan trọng là... Đối với con gái phải ôn nhu một chút chứ? Thất Lục, cậu nhìn cậu đi, thế mà cũng không biết dụ dỗ cô ấy một chút, thật là... Xin chào, cô gái có thể đánh bại mọi người đẹp của ác ma Hàn Thất Lục! Tôi là Lăng Hàn Vũ."

"Xin chào..." Cô gái có thể đánh bại mọi người đẹp của ác ma Hàn Thất Lục? Đây là nói An Sơ Hạ cô sao?

"Lăng Hàn Vũ, cậu im miệng lại cho tôi!" Đáy mắt Hàn Thất Lục xẹt qua một tia mất tự nhiên.

"Ya ya ya, Hàn đại thiếu gia đang thẹn thùng sao?" Lăng Hàn Vũ đắc ý cười to.

Hàn Thất Lục nheo mắt lại, lạnh lùng liếc Lăng Hàn Vũ, Lăng Hàn Vũ lúc này mới nhận thức được mà ngậm miệng lại.

Đồ ham sống sợ chết này! Trong lòng Tiêu Minh Lạc mắng Lăng Hàn Vũ một câu, nghiêng đầu nhìn Hàn Thất Lục nói: "Thất Lục, cậu không phải là vừa gặp đã yêu An Sơ Hạ đi?"  


Chương 14: Lại thêm một cái tát

  An Sơ Hạ đột nhiên sửng sốt, Hàn Thất Lục giống một kẻ ngốc trừng mắt to. Nhưng hắn rất nhanh ý thức được đây là Tiêu Minh Lạc cố ý nói hươu nói vượn muốn xem kịch hay.

Hắn dứt khoát đưa tay lên khoác vai An Sơ Hạ, giống một tên du côn, ngữ khí mang theo chút khinh thường nói: "Cậu nghĩ hôm nay là cá tháng tư chắc? An Sơ Hạ, bất quá chỉ là một người hầu của Hàn gia mà thôi. Khi nào bổn thiếu gia chán, sẽ lập tức một cước đá văng cô ta!"

Những lời này tuy nói xong không vang, nhưng lại giống như một con dao sắc, từng chút từng chút dùng sức đâm xuyên trái tim An Sơ Hạ.

"Hàn Thất Lục!" Cô lạnh lùng bỏ tay Hàn Thất Lục đang khoác trên vai mình: "Anh thật quá đáng!"

Nghe cô nói vậy, Hàn Thất Lục không giận mà trái lại còn cười: "Cô không phải là người hầu của chúng tôi vậy cô là cái gì? Được... Cô là ân nhân cứu mạng của cha tôi đi?"

"Anh..." Cô nhất thời không biết nên phản bác thế nào. Chỉ là cánh tay đang chỉ vào hắn đang run rẩy.

"Thất Lục!" Tiêu Minh Lạc nhỏ giọng quát lớn. Anh ý thức được vấn đề này dường như quá khích, nhất thời cảm thấy thật có lỗi với An Sơ Hạ.

Hàn Thất Lục nhìn bộ dáng cô gái kia không biết phản bác như thế nào trong lòng liền đặc biệt vui sướng, không khỏi cười lớn thành tiếng: "An Sơ Hạ, đừng tưởng rằng cô mang bộ mặt thiên sứ đó thì bổn thiếu gia không nhìn thấy được nội tâm dơ bẩn của cô. Cô cùng người mẹ đã chết của cô thật đáng ghê tởm!"

"Tôi không cho phép anh nói mẹ của tôi như vậy!" Cô ngẩng đầu, đi qua dùng sức mà đánh Hàn Thất Lục.

Chỉ thấy Hàn Thất Lục nhăn mặt khoát tay đem cổ tay trái của cô chế trụ giữa không trung, cắn chặt hàm dưới chứng tỏ hắn đang rất tức giận. Người đàn bà chết tiệt này lại có thể đánh hắn nhiều lần đến vậy?

"Nói thì sao? Cô bất quá chỉ là một tiện nhân! Cô nghĩ rằng tôi không biết sao? Cô ngay cả cha còn không có, ai biết được mẹ cô đã quan hệ với ai mà sinh ra cô? Ân?"

Đối với An Sơ Hạ mà nói, những lời nói này là những thứ cay nghiệt nhất trên thế gian. Lúc Hàn Thất Lục ở trong lớp đem cô che chở ở sau lưng, cô còn cảm thấy có chút có lỗi, cho rằng hắn có lúc rất hiền lành. Cho đến bây giờ cô mới hiểu được, chuyện kia quả nhiên là ảo giác. Ác ma làm sao có thể hiền lành được?

Một giọt nước mắt nóng hổi theo khuôn mặt hoàn mỹ của cô lưu lại, một giọt một giọt vừa lúc một giọt rơi vào tay Hàn Thất Lục.

Nhìn thấy cô khóc, tay Hàn Thất Lục đột nhiên buông lỏng ra một chút. Hắn cũng không phải là cố ý a, nhưng là ai làm cho hắn phải tức giận? Đối đầu với hắn sẽ không có kết cục tốt đẹp!

Cũng ngay lúc tay Hàn Thất Lục buông lỏng ra một chút, An Sơ Hạ vùng vẫy thoát ra, rất nhanh lại giơ lên nặng nề cho Hàn Thất Lục một cái tát.

Lăng Hàn Vũ đứng bên cạnh hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Thành thật mà nói, từ sáng tới giờ hắn đều ở tại phòng âm nhạc đọc truyện. Vậy nên lúc Tiêu Minh Lạc nói có một cô gái tên An Sơ Hạ, là nữ sinh đã tát Hàn Thất Lục một cái, hắn còn giữ thái độ bán tín bán nghi.

Hiện tại hắn mới hoàn toàn tin quả thật An Sơ Hạ là người không sợ chết.

"Anh có thể mắng tôi, nhưng xin anh không được sỉ nhục mẹ tôi!" An Sơ Hạ nhăn mặt nhìn Hàn Thất Lục, căn bản ánh mắt trong suốt của cô không che dấu được sự tức giận.

Là hắn sai rồi sao? Trong lòng Hàn Thất Lục tự hỏi.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, hắn khôi phục lại bộ dạng ban đầu. Hắn không sai, đều là An Sơ Hạ sai. Chỉ cần cô dịu dàng nói với hắn hoặc cầu xin hắn tha thứ, hắn có thể bỏ qua cho cô. Nhưng cô vẫn ba bốn lần khiêu chiến với hắn.

"Cô..." Hắn vừa muốn động thủ, Tiêu Minh Lạc đã xông tới kéo An Sơ Hạ ra.

"Thất Lục, cậu đừng như vậy, cô ấy dù gì cũng là con gái."  


Chương 15: An Sơ Hạ là ma

  "Con gái?" Hàn Thất Lục hừ lạnh một tiếng tiếp tục nói: "Có đứa con gái nào như cô ta không?"

"Nhưng như thế nào cũng không thể..."

"Từ từ, Minh Lạc!" Lăng Hàn Vũ vuốt cằm thong thả đi đến phía trước Hàn Thất Lục, hết nhìn Hàn Thất Lục lại nhìn An Sơ Hạ, hồi lâu mới mở miệng nói: "Theo như suy luận logic bình thường, An Sơ Hạ hiện tại đã mất mạng mới phải."

Hắn rốt cuộc đang nói cái gì a? An Sơ Hạ không hiểu nổi, cô thầm nghĩ mình mau tránh xa nơi này, không bao giờ... muốn nhìn thấy bản mặt chán ghét kia của Hàn Thất Lục nữa!

"Tiêu sư huynh, xin anh buông ra được không? Tôi phải quay về lớp học." Tay cô vẫn bị Tiêu Minh Lạc giữ chặt.

"Thật xin lỗi." Tiêu Minh Lạc buông tay cô ra, xấu hổ gãi đầu.

Không đợi An Sơ Hạ trả lời, Hàn Thất Lục bước lên vài bước cản đường cô: "Đánh người xong liền muốn đi sao? Có phải mẹ cô không dạy cô thế nào là lễ phép sao?"

Cô nhếch khóe miệng cười cười, ngẩng đầu nghiêm túc nói: "Thất Lục thiếu gia, chờ lúc anh học được lễ phép là gì đi đã, rồi sau đó mới đến hỏi tôi mẹ tôi có dạy tôi lễ phép là gì đi!"

Chết tiệt! Cô gái này chẳng lẽ không biết sợ là gì?

Hắn dừng lại, nhưng rốt cục nhịn không được vươn tay chế trụ cằm An Sơ Hạ, gằn từng tiếng nói với cô: "Xin lỗi về những hành động và lời nói vừa rồi của cô!"

Đây là hắn đang cho cô cơ hội chịu thua, cũng là cơ hội cuối cùng.

Ai biết được rằng cô vẫn ngang ngược nhìn ánh mắt của hắn, không hề sợ hãi nói: "Tôi không nói gì sai, tại sao phải xin lỗi?"

"Được lắm... An Sơ Hạ, cô sẽ phải trả giá đắt. Nhất định!" Hàn Thất Lục bỏ An Sơ Hạ ra, thanh âm u ám giống như đang nguyền rủa ai đó, làm cho người ta không rét mà run.

An Sơ Hạ cắn chặt răng, vòng qua Hàn Thất Lục đi ra khỏi phòng âm nhạc. Cô thật không ngờ, bắt đầu giấc mơ đi học tại Tư Đế Lan lại tồi tệ đến vậy. Một buổi sáng chưa từng có! Cô cũng cảm thấy có chút lực bất tòng tâm.

Những ngày tháng sau này, phải làm sao bây giờ? Cô mơ màng nhìn lên bầu trời mùa hè, bầu trời vẫn xanh thẳm không có chút tạp chất. Mẹ à, mẹ đang phù hộ cho con sao?

Trong phòng âm nhạc, không khí thật lạnh lẽo. Rõ ràng trời cũng đã vào hè, không biết tại sao Tiêu Minh Lạc và Lăng Hàn Vũ đều cảm thấy lạnh thấu xương.

"Hàn Vũ, cậu vừa rồi tại sao lai nói An Sơ Hạ muốn mất mạng? Những lời này ý tứ tôi nghe không hiểu." Tiêu Minh Lạc là người đầu tiên phá vỡ sự trầm mặc này. Nên biết rằng, hắn là người không thích yên lặng.

Nghe Tiêu Minh Lạc hỏi, Lăng Hàn Vũ đập đầu nhăn mặt nói: "Mới vừa rồi bị cắt ngang, cậu không nói tôi cũng quên mất... Cái kia, theo phong cách của Thất Lục, cô gái kia đánh hắn nhiều như vậy còn tát hắn, đã sớm bị hắn xé nát vứt cho chó ăn. Làm sao có thể còn sống... A! Cái kia... An Sơ Hạ không phải là ma đi?"

"Ma cái đầu cậu!" Tiêu Minh Lạc ném cho hắn một ánh mắt 'cậu thật hết thuốc chữa'.

"Chẳng lẽ cậu không thấy tôi phân tích rất chính xác sao? Cậu nghĩ lại xem lần trước có một nữ sinh, không phải là không cẩn thận làm dơ giày hắn sao? Người ta là không cẩn thận làm dơ, kết quả là hắn liền trực tiếp đem nữ sinh đó ném từ lầu ba ném xuống. Nữ sinh kia cho đến bây giờ vẫn đang còn nằm trong bệnh viện đi?"

Tiêu Minh Lạc suy nghĩ rồi nhìn Hàn Thất Lục gật đầu: "Đừng nói nữa, cậu phân tích nghe cũng có lý!"  


Chương 16: Ăn không hết ngẩng cao đầu

  "Lấy chỉ số thông minh của cậu đến bây giờ có thể phân tích được đã rất thần kỳ." Lăng Hàn Vũ không quên mỉa mai Tiêu Minh Lạc, lập tức bị Tiêu Minh Lạc đá một cước.

"Cút mẹ cậu đi!" Tiêu Minh Lạc biểu tình không thoải mái, cái gì là với chỉ số thông minh của anh? Chỉ số thông minh của anh rõ ràng... không phải rất thấp!

"Hai cậu im miệng hết cho tôi!" Hàn Thất Lục lấy từ trong túi ra một hộp thuốc lá trực tiếp hướng bọn họ ném qua. Nhưng tiếc là... hai người đều ung dung né.

Tiêu Minh Lạc xoay người nhặt hộp thuốc lá trên mặt đất, cợt nhả đi đến trước mặt Hàn Thất Lục đưa cho hắn: "Thất Lục à Thất Lục, cậu cứ thừa nhận đi? Có phải hay không đã có hứng thú với cô gái kia?"

Hắn chậm rãi giương mắt cao thấp liếc Tiêu Minh Lạc một cái, trong con ngươi tràn đầy sự khinh thường.

"Mẹ An Sơ Hạ đã cứu cha tôi, tôi không thể xuống tay với cô ấy. Nếu không đã sớm bóp chết cô ta!!" Nói tới đây hắn nhắm mắt lại bình tĩnh một chút rồi tiếp tục nói: "Bất quá, tôi sẽ không để cho cô ta sống thoải mái ở Tư Đế Lan này.

Lăng Hàn Vũ nghiêng đầu lại bắt đầu phân tích. Với tính cách của Thất Lục, cho dù là ân nhân cứu mạng cha hắn, chỉ cần chọc giận hắn, hắn đều dùng mọi thủ đoạn loại bỏ người đó, An Sơ Hạ cũng vẫn là không có khả năng sống đến bây giờ. Vây nên những phân tích chứng minh trên... Thất Lục đối với An Sơ Hạ, đều không giống bọn người kia.

Có lẽ chính hắn còn không phát hiện ra đi? Nghĩ đến đây, Lăng Hàn Vũ nhếch khóe miệng lên trêu tức nói: "Nhưng chuyện này có gì đó không đúng, làm gì có người nào đối xử với ân nhân cứu mạng của cha mình và đối xử với kẻ thù của mình giống nhau."

"Cậu thì biết cái gì?! Người con gái kia giở trò để trở thành vị hôn thê của tôi!" Cả đời Hàn Thất Lục cho dù tức giận cũng không dám đem chuyện này nói ra, vậy mà...

Không khí xung quanh lập tức đông cứng. Cả Lăng Hàn Vũ và Tiêu Minh Lạc đều biểu tình giống như bị sét đánh ngang tai trừng mắt to nhìn Hàn Thất Lục khiếp sợ.

Hắn khẽ thở dài: "Vậy hiện tại các cậu biết vì sao tôi chán ghét An Sơ Hạ đi? Cũng hiểu được vì sao tôi chán ghét nhưng không thể trực tiếp xử lý cô ta đi? Mẹ nó! Tất cả chuyện này đều phải giữ bí mật cho tôi! Nếu để lộ ra ngoài... tôi sẽ cho hai người ăn không hết* ngẩng cao đầu!"

"Cái kia, Thất Lục a... là không thể* mới đúng." Lăng Hàn Vũ tốt bụng nhắc nhở, nhưng lập tức nhận được ánh mắt giết người của Hàn Thất Lục.

*Do hai từ này đồng âm nên dễ nhầm lẫn

"Hàn Vũ, chúng ta vẫn là ngu ngốc a. Đi thôi..." Tiêu Minh Lạc lôi kéo Lăng Hàn Vũ chạy thoát thân khỏi phòng âm nhạc.

Hàn Thất Lục chậm rãi đi đến bên cửa sổ, qua kính cửa sổ có thể thấy rõ vòng tròn trên sân thể dục. Vài lớp đang xếp hàng thành hình vuông dưới cái nắng chói chang mà điểm số.

Đúng lúc An Sơ Hạ tới lớp.

"Cám ơn cậu, Phỉ Lệ Á." An Sơ Hạ nhỏ giọng xếp hàng bên phía tay trái Phỉ Lệ Á nói. Nếu không nhờ Phỉ Lệ Á xin thầy thể dục nói cô bị đau bụng, có lẽ bây giờ cô đã bị phạt chạy.

"Không cần cám ơn mình, cậu không phải cũng đã giúp mình sao?" Phỉ Lệ Á cười thân thiện với An Sơ Hạ.

"Các động tác thầy vừa làm các em phải nhớ kỹ, cuối kỳ kiểm tra có thể là bài này. Bây giờ xếp thành hai hàng, chạy hai vòng sân sau đó chơi tự do." Thầy thể dục huýt còi, cả lớp lập tức xếp thành hai hàng chỉnh tề bắt đầu chạy.

Chạy xa khỏi tầm nhìn của thầy thể dục, cả lớp ríu ra ríu rít nói chuyện.

"Sơ Hạ, cô thật là! Vừa mới chuyển tới ngày đầu tiên đã cướp mất Thất Lục thiếu gia của người ta rồi." Những lời nói của các nữ sinh đều có phần kính nể, nhưng cô vẫn không thể tiếp thu được.

"Thật ra không phải như thế." Vừa chạy vừa nói có chút hơi khó thở, cô nuốt nước miếng tiếp tục nói: "Tôi ở nhờ nhà của hắn..."

"An Sơ Hạ!" 


Chương 17: Bắt cóc cô? 

  Nghe có người kêu cô, An Sơ Hạ theo bản năng quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, kết quả ở đâu ra một trái bóng rổ trực tiếp đập vô mặt cô.

"Đó không phải là Mạc Hân Vi sao?" Nhìn theo ánh mặt trời thấy Mạc Hân Vi đang đứng giữa một đám người bên dưới bóng râm của cột bóng rổ đắc ý nhìn về phía cô.

"Đây không phải là khi dễ người sao? Thật quá đáng!"

"Đúng vậy! Thật quá đáng!" Cả lớp A đều bênh vực An Sơ Hạ, một số người còn xăn tay áo lên tranh luận.

An Sơ Hạ rũ mi mắt xuống, nghĩ lại cũng là cô sai trước. Không nên kích động, phải bình tĩnh nói chuyện với cô ta, không để cô ta khi dễ Phỉ Lệ Á. Nếu hiện tại tự rước lấy phiền toái sẽ lại làm mọi người phiền toái theo, cô quyết định sau này nếu gặp Mạc Hân Vi phải cố gắng chịu đựng hết sức có thể.

"Mọi người kệ đi. Nếu bây giờ trãnh cãi ầm ĩ với cô ta thì mọi việc càng rắc rối." Cô ngăn mọi người lại, hướng những bạn học bên kia nói: "Tôi không hy vọng mọi người vì tôi và cô ấy mà trở nên bất hòa a."

"Thật là, Sơ Hạ, cậu có thể nói những lời này sao?" Một nữ sinh nhìn chằm chằm An Sơ Hạ nói: "Mình biết là cậu muốn tốt cho chúng ta, nhưng cậu là một thành viên của lớp này, lớp chúng ta đoàn kết như thế, làm sao có thể nhìn cậu bị người khác khi dễ được?"

"Cám ơn mọi người, nhưng là... thực sự đừng gây chuyện. Chúng ta chịu đựng thì sẽ qua thôi." Giọng nói cô mang theo chút cầu xin, nữ sinh kia liếc Mạc Hân Vi một cái, giận dỗi không nói gì.

Đột nhiên tiếng còi vang lên, sau đó truyền đến thanh âm thở gấp của thầy thể dục: "Các em đang làm gì ở đây? Muốn chạy thêm vài vòng sao?!"

"Chúng ta tiếp tục chạy đi." An Sơ Hạ cười cười, kéo mấy nữ sinh kia về hàng. Cả hàng rất nhanh tiếp tục chạy quanh sân thể dục.

"Sơ Hạ, mặt cậu không sao chứ?" Phỉ Lệ Á vừa chạy vừa để ý mặt cô.

"Mặt tớ cũng không phải là đậu hũ a, bị đập một chút thì làm sao có chuyện gì được chứ? Cố lên chạy thôi!" Nụ cười trên mặt cô tươi như hoa, thuần khiết, không mang theo chút tạp chất.

Cô còn tưởng rằng ở Tư Đế Lan, các học sinh đều ích kỷ giống ác ma Hàn Thất Lục, xem ra cô sai rồi.

Ở trường trung học trước kia, vì tính cách của cô, lại học một chút võ, nên cơ bản đều là cô bảo vệ người khác. Hôm nay mọi người làm cho cô có cảm giác được bảo vệ, cô thực sự rất vui.

Nếu trong lòng vui vẻ, vậy vì sao còn muốn bụng dạ hẹp hòi sinh khí cùng những người kia được?

Dưới ánh nắng mặt trời, cả lớp đang chạy giống như mang theo đôi cánh của thiên sứ, rất đẹp.

"Chết tiệt! Con nhỏ kia bị bóng rổ đập như thế nào còn vui vẻ vậy? Cô ta điên rồi đi!" Mạc Hân Vi xiết chặt bình nước trong tay, nhăn mặt, ngay cả khóe mắt cũng biểu hiện cô ta đang tức giận.

Hoàn Tử nhún vai, an ủi Mạc Hân Vi: " Vậy nên chị đừng so đo với người bị bệnh thần kinh này. Chị nhìn xem chị tức giận thành dạng gì rồi, đừng giận nữa."

Nghe những lời này, Mạc Hân Vi không những không vui vẻ lên mà ngược lại càng thêm khó chịu.Vươn tay hướng đường parabol của sân vận động ném thật xa, phát ra ra một tiếng vang.

'' Chị làm sao có thể không tức giận được?" Cô xoay người nắm chặt hai bả vai của Hoàn Tử, hai mắt như bốc hỏa: "Em biết không? Thất Lục thiếu gia trước giờ chưa từng bảo vệ chị như vậy!"

Hoàn Tử cùng học với Mạc Hân Vi từ nhà trẻ, nên hai người từ nhỏ đến lớn là bạn bè. Nhưng cô thuộc loại tương đối thận trọng, còn Mạc Hân Vi thuộc loại dễ bị kích động.

Cô bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Vậy chị muốn làm sao? Kêu người bắt cóc cô ta?"  


Chương 18: Chỉ là một người hầu nhỏ

  Mạc Hân Vi cười lạnh, đáy mắt hiện lên một tia quỷ dị: "Bắt cóc cô ta? Em nghĩ rằng chị ngốc a!"

"Trừ cách đó ra, Đại tiểu thư chị còn cách nào không? Muốn ch cô ta biến mất, chỉ có thể bắt cóc a. Nếu chị không đồng ý thì giờ phải làm thế nào?" Hoàn Tử xoay người mặt đầy kiêu ngạo, đi đến bên Mạc Hân Vi: "Bây giờ em sẽ đi điều tra gia cảnh nhà cô ta, nếu gia cảnh không được tốt, vậy bắt cóc..."

"Bắt cái đầu em!" Mạc Hân Vi hung hăng đưa tay đập đầu cô một cái: "Làm việc mà không biết động não! Hiện tại Thất Lục không phải đang che chở cho cô ta sao? Chuyện này cũng không thể chứng minh rằng Thất Lục đối với cô ta có ý khác, chỉ có thể nói anh ấy đang muốn thứ gì đó mới mẻ. Một khi không còn cảm giác mới mẻ với cô ta, vậy cũng sẽ không có quan hệ gì với cô nữa."

Hoàn Tử giật mình, liên tục gật đầu. Nhưng là nghĩ lại, sự việc lại không giống như vậy.

Cô nhỏ giọng nói: "Hân Vi a, em cắt ngang một chút. Em nghe nói An Sơ Hạ và Thất Lục thiếu gia có thân phận bất đồng mà? Có người đồn là vị hôn thê của Thất Lục thiếu gia, cũng có người đồn là người hầu của Thất Lục thiếu gia. Mặc kệ là loại quan hệ nào, đối với chúng ta đều không có gì hay ho cả!"

Mạc Hân Vi nhất thời sửng sốt, âm trầm hỏi Hoàn Tử: "Vị hôn thê? Em nghe từ đâu tin tức này?!"

"Không không không! Tuyệt đối không phải vị hôn thê! Khụ khụ khụ..." Vừa nghe cô hỏi, một nữ sinh đang cầm quyển sách lập tức cả miệng nước khoáng đều chưa kịp nuốt xuống, nhất thời sốt ruột nhưng không nghĩ là mình bị sặc. Ho khan một trận kịch liệt, cổ họng như bốc hỏa, rất khó chịu.

Hoàn Tử chỉ nữ sinh đó ý bảo tiếp tục nói: "Nhất định là người hầu của Thất Lục thiếu gia."

Hai tay khoanh trước ngực, Mạc Hân Vi ngẩng cao đầu chờ Hoàn Tử ngừng ho. Trong lòng bắt đầu tính toán, nếu như là vị hôn thê thì đối với cô mà nói tình huống này vô cùng không ổn. Nhưng nếu là người hầu, vậy thì... chẳng phải là có rất nhiều cách để chỉnh cô ta sao? Dù sao cũng chỉ là một người hầu nhỏ thôi.

Không ai sẽ vì một người hầu mà chỉ trích cô đâu?

Nghĩ đến đây Mạc Hân Vi cười tươi rạng rỡ, cô gái kia lúc này mới hết cảm giác khó chịu ở cổ họng. Biểu tình khoa trương nói: "Hoàn Tử tỷ, Hân Vi tỷ, chuyện này không phải là em nói. Là chính Thất Lục thiếu gia nói!"

Cô cong khóe miệng lên, khóe mắt mang theo ý cười: "Em nói cụ thể đi."

Nữ sinh gật đầu tiếp tục nói: "Là như vậy... Sáng nay, trên xe Thất Lục thiếu gia có một cô gái, lúc ấy tụi em còn cảm thấy rất kỳ quái. Thất Lục thiếu gia đã nói, đây là người hầu của anh ấy. Nếu mọi người không tin, có thể đi hỏi những người khác, lúc ấy trong trường có rất nhiều người nghe được!"

"Nói như vậy... quả thật chỉ là một người hầu nhỏ." Cô suy nghĩ trong đầu: "Thất Lục đã nói vậy? không phải là vị hôn thê?"

Nữ sinh đó mở trừng hai mắt, ánh mắt hướng xa xa nhìn lại, dường như đang nhớ lại chuyện buổi sáng. Đột nhiên cô vỗ đầu nói: "Nghĩ tới! Thất Lục thiếu gia còn nói, mọi người có chuyện gì cần giúp đỡ cũng có thể tìm cô ta!"

Mạc Hân Vi đẩy nữ sinh đó qua một bên: "Con mẹ nói, cái trọng yếu đến bây giờ em mới nói!"

Cô nói vậy, Hoàn Tử cũng hiểu được ý cô. Nói cách khác, cô muốn làm cho An Sơ Hạ tự mình rời khỏi Thất Lục thiếu gia.

Nghĩ đến đây, Hoàn Tử đưa ngón tay tán dương nói: "Em đồng ý với ý của chị. Đại tiểu thư không hổ danh là Đại tiểu thư a...ý kiến hay! Đúng là ý kiến hay!"

"Hay cái đầu em! Chị còn vui hơn em!"

Đảo mắt nhìn thấy, lớp An Sơ Hạ chạy rất nhanh, vòng thứ hai đã đến gần bọn cô bên này.  


Chương 19: Sỉ nhục

  "Ai còn chưa uống xong nước?" Xem biểu tình của cô ta, chắc chắn đã nghĩ là cách chỉnh An Sơ Hạ.

Vừa dứt lời, lập tức có người đưa qua một chai nước. Cô cầm chai nước dùng sức vặn mở nắp chai, lại vặn ngược lại. Nhưng chỉ cần vặn ngược lại một chút, chỉ cần đụng tới một cái gì đó, nước bên trong lập tức chảy ra.

"Hoàn Tử, em đưa thầy dạy thể dục của bọn họ ra chỗ khác. Nói rằng hiệu trưởng có việc gấp cần tìm."

"Được, em lập tức đi!" Hoàn Tử chạy nhanh đến trước mặt thầy thể dục, giả bộ thở mạnh nói: "Xin hỏi thầy là thầy thể dục của lớp A năm nhất phải không ạ?"

"Đúng, là thầy. Có chuyện gì không?" Thầy thể dục mơ màng nhìn Hoàn Tử.

Hoàn Tử dây dưa một hồi mới đáp: "Hiệu trưởng có chuyện gấp tìm thầy nói chuyện, thầy mau đi đi."

Thầy thể dục đưa mắt nhìn cả lớp A, thổi còi lớn: "Các em vừa rồi không tập trung, chạy thêm ba vòng nữa!"

"Thầy, thầy đi nhanh đi, hiệu trưởng nói em nhanh đi tìm thầy, giống như có việc rất cấp bách." Hoàn Tử cười, vẻ mặt vô hại.

Thầy thể dục gật đầu, đang đi đột nhiên xoay người lại nói: "Em canh lớp cho thầy một lát. Mọi người chạy xong là có thể chơi tự do."

Hoàn Tử nhanh miệng trả lời.

Cách đó không xa, Mạc Hân Vi đắc ý nhìn Hoàn Tử hướng cô dùng tay ra hiệu "OK". An Sơ Hạ, cô đừng trách tôi... là tự cô chuốc lấy!

Khoảng cách giữa lớp A năm nhất và chỗ của Mạc Hân Vi chỉ còn cách nhau hai thước, cô ta giơ tay ném chai nước về phía An Sơ Hạ. Cái chai đụng vào An Sơ Hạ lập tức nắp bình rơi xuống, hơn một nửa chai nước hất lên người cô.

"Mạc Hân Vi, cô đang làm gì!"

Có người gan lớn thay An Sơ Hạ ra mặt nói, lập tức một đám nam sinh ở bên ồn ào: "Hoa khôi làm vậy là không được a!"

Mạc Hân Vi tỏ ra hết sức bình thường với lớp A, lạnh lùng cười: "Cái chai không có mắt, làm sao lại cố tình bay đến trên người cô nhỉ? Người hầu?"

An Sơ Hạ biểu tình cứng đờ, trong một buổi sáng ngắn ngủi bị hất nước hai lần, chỉ sợ ở Học viện hoàng gia Tư Đế Lan không ai xui bằng cô đi?

"Sao không nói gì, người hầu?" Mạc Hân Vi đè bả vai An Sơ Hạ, đi xung quanh cô: "Tôi nghe nói, chỉ cần có chuyện gì cũng có thể nhờ cô, cái này có thật không, người hầu?"

Trong lòng cô cảm thấy bị sỉ nhục, bất đắc dĩ không thể tức giận, khuôn mặt chỉ có thể cứng ngắc nhìn Mạc Hân Vi nói: "Có chuyện gì chờ lúc tôi chạy xong rồi nói sau."

Ý nói, cô chấp nhận rằng cô là người hầu của Hàn Thất Lục.

Nếu còn tiếp tục như vậy, cô không biết mình có thể tiếp tục kiên trì học ở Học viện Tư Đế Lan không nữa.

"Chạy cái gì mà chạy? Thầy thể dục của các người không ở đây, chạy làm gì! Tôi đói rồi, mau đi qua siêu thị mua cho tôi một cái đùi gà lại đây." Mạc Hân Vi ra lệnh cho An Sơ Hạ.

An Sơ Hạ cau mày, cố gắng kiềm chế bản thân mình.

Thấy biểu tình của cô, Mạc Hân Vi cười tiếp tục nói: "Nếu cô không muốn đương nhiên cũng không cần ngại, tôi đây... chưa bao giờ ép người khác làm gì. Bất quá cô xem a, nhiều người như vậy, tôi cũng không dám chắc người khác không nói 'người hầu An Sơ Hạ ở trường chỉ biết đùa giỡn không làm việc', những lời này đến tai Thất Lục, cô sẽ ăn nói như thế nào đây?"  


Chương 20: Tôi muốn cả cơ thể cô cũng cảm thấy khó chịu

  Hàn Thất Lục, lại là Hàn Thất Lục! Nếu có thể, cả đời này cô cũng không muốn nghe đến ba chữ đó!

"Mạc Hân Vi, có phải cậu hơi quá đáng không?"

"Đúng vậy! Chuyện này mà truyền ra ngoài, sẽ không có gì hay ho cho cô đi? Hoa khôi?"

Một đám học sinh giúp cô giải vây, khóe mắt cô có chút ươn ướt, hít một hơi thật sâu cô đẩy Mạc Hân Vi ra, không kiêu ngạo không nịnh hót nói: "Tôi đi mua! Xin cô đừng đứng trước mặt tôi nhắc tới nửa chữ Hàn Thất Lục nữa."

Cô không bao giờ nghĩ sẽ cùng Hàn Thất Lục nói chuyện dù có bất cứ chuyện gì!

"Khoan đã!" An Sơ Hạ định bước đi thì bị Mạc Hân Vi ngăn lại, từ trong túi lấy ra một cái thẻ: "Người hầu, tiền này tôi coi như cô làm việc cũng rất vất vả, dùng thẻ của tôi mà mua. Siêu thị kia có chỗ để quét thẻ đấy."

Ai nấy đều thấy được, Mạc Hân Vi là cố ý kiếm chuyện, nhân cơ hội đùa giỡn cô. Nhưng không ai dám động thủ giáo huấn Mạc Hân Vi, dù sao ở trường cô ta thường ỷ thế ăn nói ngang ngược, tất cả mọi người đều phải sợ.

An Sơ Hạ nhìn ánh nắng phản chiếu từ tấm thẻ, không có ý nhận lấy, mím môi nói: "Tôi có tiền, coi như tôi mời cô."

"Ya ya ya, cô có tiền? Người hầu, đừng giả vờ, cứ sĩ diện lại khổ thân, một cái đùi gà ở Học viện Tư Đế Lan rất mắc." Hoàn Tử lấy tấm thẻ trong tay Mạc Hân Vi nhét vào tay An Sơ Hạ, còn nói thêm: "Vất vả cho cô rồi, người hầu, cô cũng có thể dùng để mua ít đồ ăn lấp bụng cho mình."

Mạc Hân Vi liếc bạn học của cô ta, tiến lên: "Người hầu, tôi muốn một chai nước lạnh."

"Tôi muốn một bịch kẹo của Thụy Sĩ!"

"Tôi muốn một bịch khoai lang miếng!"

An Sơ Hạ nhìn nhiều người như vậy có chút không biết làm sao, lúc này Mạc Hân Vi ngược lại giữ chặt những nữ sinh này, hung hằng trừng mắt với bọn họ: "Tôi muốn mua đồ, các người nhiều lời cái gì? Tất cả cút qua một bên cho tôi!"

Mấy nữ sinh không dám nói An Sơ Hạ đi mua đồ nữa, lui về một bên.

Mạc Hân Vi đang nói giúp cô? Trong lòng mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng không nghĩ nhiều, gật đầu với Mạc Hân Vi, xoay người hướng siêu thị chạy tới.

"Mấy người còn đứng đây làm gì? Thầy thể dục bảo mấy người chạy bộ, chẳng lẽ còn muốn bị phạt chạy thêm ba vòng sao?" Hoàn Tử chống nạnh hét, lớp A buộc phải trở lại đường chạy.

Phỉ Lệ Á trong lòng cảm thấy bất an mãnh liệt, nhưng vì Hoàn Tử nói vậy cô cũng không biết làm sao, nhìn về phía An Sơ Hạ đã đi mấy lần, rồi lại cùng chạy với mọi người.

"Hân Vi tỉ, vừa rồi tại sao chị giúp cô ta?" Bị Mạc Hân Vi hét, nữ sinh có chút không cam lòng, lại có chút nghi hoặc. Cô không phải là đang làm cho An Sơ Hạ thấy khó chịu sao? Làm sao lại giống như bọn cô đang làm sai điều gì?

Hoàn Tử cũng nghi ngờ giống họ, vì thế không nói gì, chờ Mạc Hân Vi mở miệng.

"Nói mấy người ngu đúng là không sai mà! Nếu một mình cô ta ôm một đống đồ ăn vặt tới lớp thì có thể nói chỉ cho mình cô ta ăn sao?" Mạc Hân Vi nhìn bóng dáng của An Sơ Hạ cười lạnh: "Tôi không chỉ muốn làm cho cô ta trong lòng khó chịu, mà còn muốn cả cơ thể cô ta cảm thấy khó chịu!"

Vừa nói vậy mọi người liền hiểu được, Mạc Hân Vi là muốn vu khống cho An Sơ Hạ.

"Hóa ra là như vậy... giờ em sẽ đi kêu thầy thể dục, nói là kêu thầy thể dục của lớp A năm hai, em nhớ nhầm."

Mạc Hân Vi tỏ ý khen ngợi: "Cuối cùng cũng có chút đầu óc, mau đi đi, phải để An Sơ Hạ đi trước! Nhớ rõ không được để lộ điều gì."

Hoàn Tử gật đầu sung sướng, hướng phòng hiệu trưởng chạy tới, không biết không chạy mà đi mua đồ ăn vặt sẽ phải chạy bao nhiêu vòng đây? Cô ngày càng mong đợi. Nghĩ đến đây, Hoàn Tử chạy nhanh hơn.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro