Chương 43: Đây không phải muốn quyến rũ anh...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 43: Đây không phải muốn quyến rũ anh...

"Khang Văn, cứu em... Đừng..."

Người con gái của mình trước mặt mình bị đám bảo vệ cường bạo dữ dội, Khang Văn không nhịn được nữa, xông lên đánh nhau với chúng.

"Cậu thật sự... Không thấy chúng tôi sao?" Tiêu Minh Lạc túm lấy cổ áo Khang Văn, giống như kéo một con trâu lôi hắn đi, khiến hắn không thể không tiến thêm một bước.

Nghe được âm thanh lạ, Khang Văn mới khôi phục một chút lí trí. Những tên bảo vệ này thấy mình xông tới không có bất kì sự hoảng sợ nào, cũng không vì sự xuất hiện của anh mà có ý ngừng lại.

Theo lý mà nói, họ sẽ không có loại phản ứng này, trừ phi... Có người đặc biệt ở đây.

Hắn toàn thân cứng ngắc quay đầu nhìn về đằng sau phía bên trái, Hàn Thất Lục đang đứng khoanh tay nhàn nhã, giương đôi mắt lạnh lùng đánh giá hắn. Bộ dạng như đang suy tính điều gì.

Khang Văn trong lòng tự nhủ: "Không xong rồi!"

Chọc ai không chọc, Mạc Ly sao lại hết lần này tới lần khác chọc tới đại thiếu gia Hàn thị chứ! Ai cũng biết ở Atlantis lớn nhất thành phố A này, người nhất định không thể động vào... chính là Hàn Thất Lục!

"Hàn thiếu gia.... Tiêu thiếu gia." Khang Văn thu chân trở lại vị trí cũ, Tiêu Minh Lạc thấy thế cũng thỏa mãn rút tay về.

Mạc Hân Vi biết điều buông Hàn Thất Lục, đi qua một bên cũng thầm đánh giá người con trai này. Tuy rằng cũng khá điển trai, nhưng vẫn chưa phải người đẹp đến chói mắt, vì nhìn qua hai hàng lông mày cũng có thể thấy được hắn bên trong là kẻ nhu nhược.

"Đây không phải là Khang thiếu gia sao? Không biết Khang thiếu gia tự nhiên xông vào rạp là muốn làm gì a?" Mỉm cười vẻ mặt khiến người khác sởn gai ốc, Hàn Thất Lục nhấc chân đi tới bên mình Khang Văn, rất ung dung vòng quanh hắn một vòng. Sau đó bàn tay nặng nề đặt lên vai trái của hắn.

Khang VĂn nuốt nước miếng, miễn cưỡng cười nói: "Tôi chỉ là nghe nói...."

Lời còn chưa dứt, cửa lúc này lại mở ra, Lăng Hàn Vũ khuôn mặt rạng rỡ đi vào. anh vừa mới PK với người pha chế rượu giành chiến thắng, hiện tại rất đắc ý. Thoáng cái đã đem chuyện An Sơ Hạ ném ra một góc.

"Ôi mẹ ơi! Sao cô lại ở đây?!!" Vừa nhìn Mạc Hân Vi anh liền sợ hãi kêu to.

"Lăng thiếu gia..." Khăng Văn cúi đầu chào một cái, lập tức thu hút sự chú ý của Lăng Hàn Vũ.

Lăng Hàn Vũ cau mày nhìn Khang Văn, trong đầu suy ngẫm một lúc mới mở miệng nói: "Đây không phải Khang thiếu gia vừa mới qua tiệc đại thọ hai mươi tuổi hay sao?"

Công ty của tập đoàn Khang thị không lớn cũng không nhỏ, chủ yếu liên quan đến ẩm thực và bất động sản. Thế nhưng cổ đông lớn nhất trong bất động sản của Khang thị lại là Hàn Lục Hải, tức là cha của Hàn Thất Lục. Có thể nói nếu Hàn gia rút lui, vậy đối với tập đoàn Khang thị sẽ chịu tổn thất nặng nề. Cho nên tiệc sinh nhật hai mươi tuổi của Khang Văn mới phải chuẩn bị thiệp đặc biệt mời Hàn Thất Lục cùng mấy người bọn họ tới dự. Tuy không quen thân, nhưng cũng chẳng xa lại gì.

"Hàn Vũ, hai mươi tuổi không thể nói là mừng thọ được." Tiêu Minh Lạc thân mật nhắc nhở cái tên bệnh tâm thần Lăng Hàn Vũ.

"Vậy à?" Lăng Hàn Vũ miễn cưỡng lên tiếng.

"Khang Văn, cứu em!!"Mạc Ly tựa hồ sau khi Lăng Hàn Vũ xuất hiện liền bị quên đi, vì sợ Khang Văn nghĩ cô lẳng lơ, cho nên cắn chặt môi dưới, quyết không để bản thân phát ra tiếng rên rỉ.

Lăng Hàn Vũ lúc này mới nhìn đến cảnh đang phát sinh trên ghế sô pha... Một màn không thích hợp.

"Cô gái này không phải vừa muốn quyến rũ cậu sao? Thế nào lại đến nơi này?" Lăng Hàn Vũ trong lúc lơ đãng hỏi một câu khiến Khang Văn ngây ngẩn cả người.

"Không! Không phải như vậy!" Mạc Ly vội vã giải thích.

Hàn Thất Lục im lặng nãy giờ cũng chỉ chờ những lời này của Lăng Hàn Vũ. Khóe miệng câu lên, bày ra bộ dạng vừa mới tỉnh ngộ: "Khang thiếu gia, hóa ra cô gái này là người của anh..."

4

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro