Chương 72: Xé nát bức thư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 72: Xé nát bức thư

"Alo?" Giọng cô trong trẻo truyền qua di động tới An Thần Xuyên đang khẩn trương. Nghe được thanh âm của cô,  hắn luôn bướng bỉnh khó khăn làm ra bộ nghiêm túc.

Nghe thấy bên kia dường như không có động tĩnh, cô nghi ngờ nhìn màn hình điện thoại, vẫn là: đang trò chuyện.

Thật kỳ quái, rõ ràng là đang trò chuyện, thế nào bên kia lại không nói gì? Không phải gọi nhầm số, hoặc là trò đùa nghịch đó chứ? Cô đưa di động đặt lên tai một lần nữa: "Alo?"

Bên kia vẫn trầm mặc, không âm thanh.

Xem là thật sự là trò đùa nghịch rồi, cô vừa định cúp điện thoại, đúng lúc lại điện thoại lại vang lên.

"---------Là tôi." Hai chữ đơn giản làm ngưng động tác cúp điện thoại của cô. Nghiêng đầu suy nghĩ một chút, hình như là giọng An Thần Xuyên. Kỳ lạ, hắn làm sao biết được số điện thoại của cô đay?

Nghi hoặc, cô cầm di động trả lời: "Đúng... Là Thần Xuyên sao?"

Hàn THất Lục tay vốn đang chơi game ma thú đột nhiên ngừng lại, nhưng lập tức khôi phục bình thường, lãnh đạm tựa như không nghe được gì cả. A, Thần Xuyên, là tên của con trai...

"------Ừ." Bên kia cũng không nói lời thừa thãi, chỉ như vậy lên tiếng.

"Có chuyện gì không?" Cô mỉm cười hỏi, An Thần Xuyên dường như bị cô vật ngã có chút sợ  cô, cả buổi chiều đều nhìn cô ánh mắt quái dị,  cô thấy hơi có lỗi.

"-------Tôi gọi chỉ muốn hỏi cậu, lá thư kia cậu đã mở ra đọc chưa?" Lần này hắn nói nhiều hơn chút,  nhưng lại nghe được giọng run run.

Sợ cô như vậy sao? An Sơ Hạ cười nói: "Vẫn chưa, tôi đang ngồi trên xe. Làm sao vậy?"

"------Không có việc gì, tạm biệt nha." Sau đó là âm thanh báo cúp máy. Cứ như vậy cư nhiên cúp điện thoại di động, cô có chút khó hiểu. Để điện thoại qua một bên, cô nhớ mình vừa đút phong thư vào túi áo.

Mang phong thư màu lam cẩn thận xé mở, bên trong là tờ giấy màu lam nhạt, không có hình vẽ thừa thãi.

[Sơ Hạ, tôi...]

"Này, anh làm gì?!" An Sơ Hạ mới nhìn được ba chữ, lá thư đã bị Hàn Thất Lục đoạt đi. Anh chỉ nhàn nhạt liếc mắt, trên thư viết: Sơ Hạ, tôi thích cậu. Nếu như tôi đạt max điểm toàn khoa, cậu hẹn hò với tôi nhé!

Chữ trong lá thư không đẹp, nhưng nhìn vào hàng chữ có thể thấy được, người viết cũng  viết rất dễ nhìn. Dường như rất có thành ý nha.

Khóe miệng anh câu lên, trong con ngươi yên lặng không có bất kì ý cười nào, nhìn vẻ mặt phẫn nộ của An Sơ Hạ, khóe miệng anh càng cong hơn, đưa tay lên, đem thư xét thành mấy mảnh, ném ra ngoài cửa.

Mảnh vụn như hoa tuyết theo gió cuốn trôi đi. Thậm chí còn có mảnh bay vào trong xe, trên đó viết: Sơ Hạ...

An Sơ Hạ tức giận, vươn tay định bóp cổ chết anh. Thế nhưng trong đầu lại hiện lên lời Hàn Lục Hải.

-----Khi còn bé anh từng nghĩ muốn kết giao với nhiều người, nhưng cứ lần này đến lần khác xảy ra chuyện khiến anh vỡ mộng. Từ đó về sau, anh rất khó tin tưởng ai đó, tính cách cũng bắt đầu thay đổi.

Tính cách, đúng là thay đổi rất nhiều a. Cô nhìn Hàn Thất Lục thật sâu, bĩu môi, không nói gì thêm, im lặng trở lại chỗ ngồi.

Lần này anh xé thư của cô là vì lí do gì đây? Chẳng lẽ bởi vì nói chuyện ồn phiền anh đang chơi game sao? Quên đi, về sau không ở trước mặt anh ồn ão nữa là được. Hít sâu một hơi, cô chậm rãi rũ mi mắt xuống, lông mi dài giấu đi tâm tình của cô.
==============
Ta có edit thêm bộ " Tổng tài ở trên ta dưới" nữa, mn đọc và ủng hộ nha <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro