Chương 1: Hàn Song Tử chết tiệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Đôi mắt đẹp như ngọc của An Thiên Bình từ từ nhắm lại, trong đầu vẫn còn hiện lên nụ cười dịu dàng của mẹ.

Cô không dám tin, người mẹ xinh đẹp dịu dàng của mình cứ như thế mãi mãi rời bỏ cô.

"Này! Bây giờ cô rất đắc ý phải không?" Một giọng nói không mang theo một chút nhiệt độ nào vang lên bên tai, hơi thở ấm áp của anh làm cho thần kinh cô trở nên tê dại. Ngay sau đó một bàn tay nặng nề đặt lên vai cô.

An Thiên Bình thầm thở dài trong lòng, vị Hàn đại thiếu gia này, hình như cũng quá trẻ con rồi.

Cảnh tượng vài tiếng trước lại thoáng qua trong đầu cô...

"Song Tử, sau này Tiểu Thiên Bình sẽ là em gái con, con phải chăm sóc em thật tốt đấy." Mẹ Hàn Song Tử Khương Viên Viên một tay ôm vai An Thiên Bình, một tay chuẩn bị mở cửa phòng Hàn Song Tử.  

  Nghe lời này, thân thể Hàn Song Tử cứng đờ, từ từ xoay người bắt đầu nhìn từ trên xuống dưới ân nhân cứu mạng lão đầu nhà bọn họ. Dáng vẻ cô gái này mi thanh mục tú*, không coi là xinh đẹp nhất, nhưng mà mang lại cho người khác cảm giác bình yên. Đặc biệt là đôi mắt trong suốt kia của cô, giống như một hồ nước sạch, không có một chút tạp chất nào.

*Mi thanh mục tú: Lông mày dài nhỏ, mắt đẹp, chỉ diện mạo đẹp đẽ.

Nhưng mà anh mới không bị vẻ ngoài trong sáng của cô làm mê muội. Nên biết rằng, mẹ cô ta tốn rất nhiều tâm tư, dùng mạng mình cứu mạng cha anh. Nghe nói mẹ cô ta bị ung thư giai đoạn cuối, là người sắp chết, mưu kế tính toán như thế, chỉ mong con gái bảo bối được vào cửa nhà họ Hàn?

Đúng là người phụ nữ nham hiểm!

Mà anh ghét nhất, chính là người lòng dạ sâu như thế.  

  An Thiên Bình cũng đánh giá Hàn Song Tử trước mặt. Nhìn qua đã biết là dáng vẻ thiếu niên xấu, một tay kiêu ngạo đút trong túi quần, một tay khác cầm chiếc áo khoác đen vắt trên vai. Sớm đã nghe nói người nhà họ Hàn lớn nhỏ đều kiêu ngạo độc đoán, lần đầu tiên nhìn thấy anh đúng là có một loại cảm giác chán ghét khó hiểu.

Nhưng mà nghĩ lại, bây giờ cô sống nhờ nhà họ Hàn, không thể đối nghịch với con trai duy nhất nhà bọn họ được, chỉ có thể mỉm cười, thân thiện nói: "Xin chào, em là An Thiên Bình, sau này mong được chỉ giáo nhiều!"

  Chán ghét!" Ai ngờ đối phương lại nói hai từ không biết xấu hổ như thế.

Không đợi An Thiên Bình phản ứng lại, Khương Viên Viên đã đã bị chọc tức đến mức thở mạnh. Một tay chống eo, giống như một người phụ nữ chanh chua chỉ vào Hàn Thiên Bình: "Nào có người đối xử với em gái không lễ phép như thế? Còn không mau nói xin lỗi cho mẹ!"

Lúc này, An Thiên Bình vẫn không nói gì...

  Bản thân cô muốn trực tiếp đi qua bóp cổ anh ta, nhưng mà dì đã nói như thế, cô mà hành động như vậy là cô không đúng.

"Không sao đâu dì. Có thể hôm nay tâm trạng thiếu gia không tốt." Trên mặt nở nụ cười hơi mất tự nhiên, thấy ánh mắt Hàn Thiên Bình nhìn cô cũng không thân thiện hơn.

Nhưng mà cô không quan tâm.

"Thật sự rất xin lỗi Tiểu Thiên Bình, nhưng con không cần gọi nó là thiếu gia, gọi tên hoặc gọi anh là được rồi." Khương Viên Viên mỉm cười, vừa quay đầu đã đổi sang bộ mặt nghiêm khắc nói: "Con lên tầng trở về phòng suy nghĩ cho mẹ! Tối hôm nay, con cũng không cần ăn cơm!"  

  Thấy ánh mắt lúc đi của Hàn Song Tử tràn đầy tức giận, An Thiên Bình một loại dự cảm chẳng lành.

Chỉ là, cô không nghĩ ra, hơn mười giờ đêm, cậu ta chạy đến phòng cô làm gì?

"Tôi có tên, không phải gọi là này." Cô xoay người lại, cả người mặc một chiếc váy trắng viền hoa giống như một cô công chúa xinh đẹp.

"Nhìn đi, không có mẹ tôi ở đây, dáng vẻ cô kiêu căng phách lối như thế? Hừ!" Hàn Song Tử nắm chặt hai vai cô, ánh mắt giống như muốn phun lửa: "Nói! Rốt cuộc cô đến nhà tôi có mục đích gì?"

Mục đích? An Thiên Bình cười nhạt: "Mẹ tôi vì cha anh mà chết, mục đích của tôi chính là làm cho cả nhà các người cảm thấy biết ơn tôi, báo đáp tôi! Hiểu chưa?"  

  Thật ra trong lòng cô không phải nghĩ như thế.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro