Chương 112: ghê tởm, dơ bẩn?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Xin lỗi, Mạc tiểu thư, camera theo dõi trước cửa trung tâm ngày hôm qua bị hỏng. Chúng tôi muốn sửa nó, nhưng mà thợ sửa chữa hết lần này tới lần khác xin nghỉ...

Những câu kế tiếp Mạc Hân Vi hết thảy đều không nghe thấy, camera bị hỏng cũng đồng nghĩa với việc cô làm không ai biết. Mà An Thiên Bình, cũng vĩnh viễn không xuất hiện ở bên Hàn Song Tử nữa.

Bởi vì Hàn Song Tử sẽ cảm thấy cô ta ghê tởm, bẩn thỉu...

Suy nghĩ như thế, khóe miệng Mạc Hân Vi càng cong lên, các nhân viên an ninh nhìn thấy, nổi hết cả da gà.

"Mạc tiểu thư?" Các nhân viên an ninh đánh thức Mạc Hân Vi như đang đi vào cõi tiên, nhỏ giọng mà gọi cô.

"Được, tôi biết rồi." Mạc Hân Vi thờ ơ mà nói: "Hỏng thì thôi, mấy người không cần nói tôi có đến đây, cứ nói hỏng rồi là được, tôi đi trước nói cho Song Tử."

Các nhân viên an ninh cúi người chào: "Mạc tiểu thư, cô đi thong thả."

Vẻ mặt cô ta trở nên sáng láng, đúng lúc đó Mạc Hân Vi và quản lý phòng an ninh chạm mặt ở cửa: "Ôi chao, anh chờ một chút, bọn họ nói camera trước cửa trung tâm bị hư, anh không cần đi hỏi. Mau đi nói với Song Tử, tôi chạy đau chân."

Nếu biết trước hôm nay cô đã không mang giày cao gót, như thế không phải đi lại dễ dàng hơn sao?!

Quản lý nhìn bên trong phòng an ninh một chút, rồi nhìn Mạc Hân Vi gật đầu một cái, rồi chạy nhanh ra cửa. Bụng bia của ông hôm nay nhất định sẽ nhỏ lại không ít. Hôm nay ông cũng không biết mình đã chạy bao nhiêu vòng!

"Song Tử thiếu gia!" Quản lý chạy đến bên người Hàn Song Tử nói: "Các nhân viên an ninh nói, camera theo dõi vừa đúng lúc bị hỏng, cho nên không xem được. Nếu thiếu gia muốn biết vị tiểu thư kia đi đâu, có thể gọi điện thoại cho cô ấy xem một chút ạ."

Một lời nói đánh thức người trong mộng, Hàn Song Tử nhanh chóng lấy điện thoại di bấm số An Thiên Bình, bên kia truyền đến hai tiếng 'tút' sau đó liền cúp. Vừa ngẩng đầu liền thấy An Sư Tử  cầm túi xách của An Thiên Bình hồng hộc chạy tới.

"An Thiên Bình đâu? Sao cậu lại cầm túi xách của cô ấy?" Hàn Song Tử nhíu mày, lạnh lùng nhìn chằm chằm An Sư Tử hỏi.

An Sư Tử sững sờ, sau đó nhìn xung quanh hỏi: "An Thiên Bình không phải chờ tôi ở đây sao? Vừa rồi túi xách của cậu ấy bị giật, tôi bảo cậu ấy đứng chờ ở cửa."

"Đáng chết!" Hàn Song Tử khẽ nguyền rủa một tiếng, Mạc Hân Vi lúc này vừa đi tới cửa, thấy đầu An Sư Tử đầy mồ hôi, trong mắt lóe lên một chút u buồn.

Một giây sau đó, cô ta kinh ngạc trợn to mắt: "An Thiên Bình, cô ta sao lại..."

"Sư Tử, tìm được túi rồi à?" Vốn là cô muốn nhanh chạy về, nhưng mà trên cổ có một vết hôn rõ ràng, nên phải dừng lại tại cửa hàng mỹ phẩm, để Khang Văn mua kem che khuyết điểm phủ lên vết hôn.

Thấy đi sau lưng An Thiên Bình là Khang Văn, Hàn Song Tử có chút bất ngờ: "Cô đã đi đâu?"

Qua vai Hàn Song Tử, thấy Mạc Hân Vi đứng ở cửa sắc mặt tái nhợt, An Thiên Bình mỉm cười nói: "Vừa rồi cái túi xách của tôi bị giật, vì thế vị tiên sinh này lái xe đưa tôi đuổi theo tên trộm, nhưng hình như đuổi theo sai hướng rồi."

Nói xong, cô còn bất đắc dĩ thè lưỡi một cái.

"Tiểu thư, cô và Song Tử thiếu gia quen nhau?" Khang Văn cũng ra vẻ có chút bất ngờ: "Cũng thật là trùng hợp."

"Làm phiền Khang thiếu gia rồi." Hàn Song Tử nhìn hắn gật đầu một cái, sau đó kéo An Thiên Bình qua nói: "Cô có biết cô làm vậy sẽ khiến người khác lo lắng?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro