Chương 119: tắm rửa sạch sẽ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn ánh mắt vội vàng của An Thiên Bình, Hàn Song Tử cười: "Không phải tự cô đã thừa nhận rồi đấy sao? Huống chi... Tôi cảm thấy... Tôi cảm thấy tôi... Thích cô"

Đùng đoàng!

Hả?

Trời ơi!

Làm ơn có cú sét nào đánh chết cô đi!! Ác ma mà lại nói thích cô? Ngày tận thế quả nhiên sắp tới rồi? Trắng đen lẫn lộn ngày đêm chẳng phân biệt được nữa rồi??

"-- Ý của bổn thiếu gia không phải là thích cô. Bổn thiếu gia chẳng qua là... Thương hại cô. Theo dự tính cô sẽ trở thành vị hôn thê của tôi, vậy tôi sẽ để cho cô được như mong muốn một lần. Chúng ta có thể giả... Thử lui tới xem một chút."

Đây là Hàn Song Tử lần trước nói, cô bây giờ còn nhớ rất nhớ rõ ràng. Từ khi gặp mặt đến bây giờ, tổng cộng không vượt qua bốn ngày. Hàn Song Tử thản nhiên nói muốn cùng cô lui tới, lần này còn nói thẳng là thích cô. Người nào sẽ tin? Vừa thấy đã yêu? Đối với Hàn Song Tử mà nói, việc đó hoàn toàn là điều không thể!

Cẩn thận nhìn ánh mắt An Thiên Bình, sắc mặt Song Tử có chút đỏ ửng: "Cô..."

"Anh đừng đùa với tôi", vội vàng ngắt lời Hàn Song Tử: "Là ai nói, không người phụ nữ nào có lòng dạ xấu xa? Tôi chính là người như vậy, vì muốn vào Hàn gia nên mới trở thành vị hôn thê của anh, hiện tại anh còn cảm giác thích tôi sao?"

Quả nhiên sắc mặt Hàn Song Tử lập tức trở nên tối đen lại. Một lúc lâu sau hắn mới lên tiếng: "An Thiên Bình, lời của bổn thiếu gia đã nói, sẽ không thu hồi lại! Hơn nữa, lời của bổn thiếu gia là còn nói tới hai lần. Thích cô là thích cô, không thích những người phụ nữ có lòng dạ xấu xa là không thích những người phụ nữ có lòng dạ xấu xa, cái này không liên quan."

Thế nào cô nghe giống như cố chấp tự giải thích vậy? Tựa như.. Hàn Song Tử đang tỏ tình với cô...

"A, tôi cảm thấy đói bụng quá." Cô đứng dậy muốn nhảy xuống giường, Hàn Song Tử lại một tay ôm lấy cô đi vào phòng tắm. Phòng tắm? Đi vào phòng tắm làm gì? Cô khóc không ra nước mắt: "Buông tôi ra buông tôi ra! Tôi muốn ăn cơm!!"

"Tắm rửa sạch sẽ xong sẽ để cô ăn!" Hàn Song Tử lạnh lùng nói, hắn khom lưng không chút thương tiếc đem An Thiên Bình ném vào trong bồn tắm:" Muốn đem toàn bộ những vết hôn trên người cô rửa sạch sẽ: "Bữa ăn tối tôi sẽ đưa lên cho cô ăn. Chuyện này, tôi cũng không truy cứu. Nhưng trong những ngày kế tiếp nếu như cô không nghe lời, như vậy... Tôi sẽ tìm hiểu rõ nguyên nhân!"

Vừa nói, Hàn Song Tử liền xoay người đi ra, sau đó đóng cửa phòng tắm lại. Không thể không nói rằng, cửa nhà Hàn Song Tử đều rất vững chắc... Mạnh tay như vậy mà vẫn đứng đó không bị lung lay. Quả là rất đồ tốt.

Đứng dậy từ bồn tắm trong bò ra ngoài, cô khóa trái cửa phòng tắm lại. Nhiều khi tên biến thái kia đột nhiên xông tới thì làm sao? An toàn là bạn, tai nạn là thù. Không thể tự mình tìm đến kẻ thù được.

Sau khi khóa trái cửa xong cô mới thở phào nhẹ nhõm. Cô cởi hết quần ái trên người, bắt đầu tắm.

Phòng tắm Hàn Song Tử rất thơm, mặc dù còn kèm theo chút nhàn nhạt của mùi thuốc lá. Tên biến thái đó cư nhiên dám hút thuốc lá ở trong phòng, Mẹ của hắn không cấm sao!

Lấy gương trên tường xuống, cô bắt đầu hướng chiếc gương về phía cổ mình, lấy tay cọ những vết hôn. Vết hôn đương nhiên cọ không hết. Cô chẳng qua là cọ quá nhiều nên cả cổ cũng thành màu hồng hồng, hồng hồng một mảng không khác nhau là mấy, hoàn toàn phủ lên vết hôn kia. Nhưng chỉ được một lát các mảng hồng hồng lại nhạt dần đi vết hôn lại bắt đầu nổi lên lại. So với trước thì chỉ nhạt hơn một chút.

Cô không cam lòng, lại dùng sức rửa, chà hết lần này tới lần khác, chà tới mức thiếu chút nữa thì hỏng da.

"Này, tắm rửa sạch sẽ chưa?" Giọng nói của Hàn Song Tử từ bên ngoài vang lên "Sạch sẽ rồi thì mau ra đây, đói chết tôi không biết đâu đấy." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro