Chương 127: một bên là tiền một bên là

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bị bệnh đãng trí? Cái gì? Là do thông minh nên có chứng bệnh kỳ quái này sao? Đùa gì thế! Nghiêng mắt thấy Hàn Song Tử hai mắt đang nhìn mình, cô lập tức khôi phục vẻ mặt cún con: "Anh cảm thấy tôi có bệnh hay quên thì có, dù cho anh cảm thấy vậy nhưng tôi không như thế, cầu xin anh nhất định phải đưa tôi đi...".

Khóe miệng co rút, Hàn Song Tử lần này nhanh trí, mở miệng liền nói thẳng vào vấn đề: "Cô quên buổi sáng chúng ta vừa tranh cãi với nhau sao?"

"Tranh cãi sao?" Cô nghẹo cổ suy nghĩ một chút. Đúng là có chuyện này không sai, anh còn đẩy cô, anh còn nói 'Chết sống của cô không có quan hệ gì với tôi, bổn thiếu gia chỉ cần mình vui vẻ là được rồi.' Sau đó còn đuổi cô đi... Đây đều là sự thật không sai a! Cô cũng không có quên. Bất quá chuyện này mắc mớ gì đến hiện tại? 

"Cho nên anh muốn nói chính là?" Từ trong ký ức tỉnh lại, cô vô cùng nghiêm túc lại không có nghi ngờ nhìn về phía Hàn Song Tử: "Song Tử Đại thiếu gia, anh rốt cuộc muốn nói với tôi cái gì? Có hay không đưa tôi đi, không nói hai lời?"

Lần này anh không có co rút khóe miệng, chẳng qua là cảm giác được có chút nhức đầu xoa xoa cái trán: "Cô chẳng lẽ không hề cảm thấy chúng ta bây giờ rất mất tự nhiên sao? Rõ ràng mới vừa cãi nhau, tại sao quay lại liền Lục Đại thiếu gia. Đầu óc cô, có chỗ nào bình thường không?"

"Đầu óc của tôi chính là như vậy mới bình thường nha! Bất quá, cãi nhau như với bạn cùng lớp thôi, Đại thiếu gia rốt cuộc lại muốn gì đây? Không phải là tôi nói anh, làm người a, phải có giống như bầu trời vậy bao dung rộng lớn, không thể mang thù! Hiểu không? Tốt lắm, tôi bây giờ đi về chuẩn bị đi chơi bowling, anh cho con chó của anh ăn, muốn yêu thương thế nào thì yêu. Tạm biệt." Nói xong cô nghiêm trang định xoay người rời đi.

"Đợi đã!" Hàn Song Tử lần nữa nắm lấy cổ áo cô từ phía sau đi tới trước mặt: "Cô cũng đã nói như vậy, tôi còn có gì để tính toán nữa."

"Ừ ha!" An Thiên Bình học theo dáng vẻ khiêu khích của hắn, một bộ dáng trêu tức anh.

Mà Hàn Song Tử trong mắt hiện lên tia gian xảo: "Như vậy, cô có phải hay không muốn cảm tạ tôi, đem cô đang một mình buồn chán đi chơi bowling?" Tại sao cô cảm giác có một trận gió lạnh thổi qua? Ảo giác đi? Nhất định là ảo giác!

"Anh muốn... Tôi thế nào cảm tạ anh? Song Tử Đại thiếu gia?" Vừa mới dứt lời, trước mắt liền hiện ra khuôn mặt Hàn Song Tử. Ặc, ban ngày cách anh khoảng cách gần như vậy cũng hoàn toàn không thấy được lỗ chân lông trên mặt anh. Da thật tốt nha? Bất quá đây không phải là trọng điểm... Trọng điểm là, người này bây giờ đối với môi của cô lại gặm lại cắn là tình huống gì?!

Áp sát! Lại cưỡng hôn cô! Hàn Song Tử tuyệt đối là kẻ biến thái, siêu cấp VIP đại biến thái!!!

Lúc cô kịp phản ứng, hai tay dùng sức định đánh Hàn Song Tử từ sau lưng, mà Hàn Song Tử chẳng qua là càng thêm thuận lợi một cái tay ôm hông của cô, một cái tay nâng lên giữ sau gáy cô. Hàn Song Tử mới rời đi môi của cô nói: "Bảo bối, nếu như em vật ngã tôi, tôi cũng không dẫn em đi chơi bowling."

Sau đó cô liền ngu ngơ. Vừa là phải kiếm tiền vừa là bị cưỡng hôn, này hai bên con mẹ nó thiệt khó chọn nha! (Trời ơi bà cũng ham mà bày đặt. Hắc hắc) Phải biết trước đây cô là người không bao giờ coi trọng tiền bạc nha!!!

Được rồi được rồi, là cô đem tiền bạc để ở trong lòng được chưa... Vì vậy cô liền ngây ngốc đứng đó bị anh cưỡng hôn. Nhưng là nhìn xuyên qua vai Hàn Song Tử, cô cư nhiên nhìn thấy Khương Viên Viên liên tục chụp ảnh họ hôn nhau rồi kêu lên sung sướng a! Đứng ở một bên Hàn quản gia cũng đang tươi cười nha...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro