Chương 137: cô chết chắc rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

An Thiên Bình nói khiến cho Hàn Song Tử không khỏi run lên, lập tức quay đầu lại nhìn về phía cửa sổ. Bên ngoài bầu trời vẫn rất sáng, tỏa ta một màu lam, không có lấy một gợn mây.

"Cho nên cô không định xin tha đúng không?" Hàn Song Tử sau cùng vẫn là nhịn không được xác nhận lại một lần. An Thiên Bình sửng sốt, không biết Hàn Song Tử là muốn cái gì, nhưng cô vẫn cúi đầu cẩn thận suy nghĩ một lần. Cô biết hiện tại, sai một câu, thật sự khó có thể cứu được cái mạng này.

Ngẩng đầu lên, An Thiên Bình nhìn vào mắt của Hàn Song Tử, cẩn thận hỏi: "Nếu tôi nói anh tha cho bà ta, anh sẽ bỏ qua sao?" Lời của cô nói là đều có ý định. Chỉ là cô muốn biết, trong lòng Hàn Song Tử, cô cuối cùng là chiếm bao nhiêu phần.

Không dù Hàn Song Tử nói có hay không đều không quan trọng, vì hai câu trả lời này, đều là muốn tốt cho cô? Chẳng phải là anh không thể tùy tiện mà đối với người không quen biết hạ thủ. Hạ thủ... Đồng tử An Thiên BÌnh co lại.

Ánh mắt Hàn Song Tử lộ ra một tia tà mị, tươi cười nói: "Không biết, dù cô có muốn hay không muốn tôi buông tha cho người phụ nữ kia, thì quyết định của tôi chính là... Cô chết chắc rồi."

An Thiên Bình Cô chết chắc rồi! Trong đầu cô lại hiện lên câu nói lúc trước của Hàn Thất Lục, nhìn đến ánh mắt giết người của hắn, vần trán trơn bóng trắng nõn vậy mà tự giác chảy ra một tầng mồ hôi. Người nhà họ Hàn, hình như không hề giống với vẻ bên ngoài.

Không phải là vì tính cách của hắn như thế nào, mà là vì... Hắn vốn là người tự cao tự đại.

Hắn cực kỳ đáng sợ... An Thiên Bình vẫn nhớ là nếu không là vì mẹ cô cứu ba hắn, Hàn Song Tử không phải là vì điểm này, thì hắn đã sớm đưa cô đi gặp Diêm Vương rồi? Nghĩ tới đây cô không khỏi run lên, môi có một chút trở nên trắng.

"Cô lạnh?" Nhìn sắc mặt của cô tái đi, Hàn Song Tử ôn nhu hỏi, cả người hắn vừa mang nét ôn hòa cũng đầy vẻ tàn ác, quả thực là như hai người khác nhau. Có đôi khi cô thực sự hoài nghi rằng Hàn Song Tử có phải hay không mắc bệnh tâm thần phân liệt hoặc là mắc chứng đa nhân cách.

Lắc đầu, cô đi đến ngăn tủ bên giường phía trên có đặt khung hình, là tấm hình duy nhất của mẹ cô. Hôm đó, cô vốn là muốn mang đi, nhưng sợ là Viên tỷ cùng chú Hàn cảm thấy xui xẻo. Kết quả sau mấy ngày ở chung, cô đã tin tưởng hai vị chủ nhân nhà họ Hàn đều là cực kỳ lương thiện cực kỳ ôn hòa, cho nên cô quyết định mang bức ảnh này đi.

"Cái kia..." Thật cẩn thận ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Song Tử, phát hiện hắn cũng đang nhìn cô, nhất thời cảm thấy lòng bàn tay xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.

"Chuyện gì?" Hàn Song Tử trái lại cực kỳ tự nhiên quan sát cô, lông mày đã khôi phục lại bình tĩnh, giống như một hồ nước sâu làm cho người ta nghĩ không ra hắn suy nghĩ cái gì. Hắn kỳ thật là người có tâm tư rất kín đáo, không thể đoán không được hắn nghĩ gì, muốn làm gì, định nói cái gì.

Nhẹ nhàng lấy tay lau bụi trên khung hình thủy tinh, An Thiên Bình thấp giọng hỏi: "Tôi muốn đem cái này mang về Hàn gia? Đặt ở trong phòng của tôi..." Cô lo lắng Hàn Song Tử sẽ từ chối, bởi vì hắn là người... Rất khó nói chuyện!

Đưa tay lên cằm, dáng vẻ của hắn có chút suy tính, đưa tay lên cánh mũi hắn nói: "Tùy cô, hỏi tôi làm gì?". Thật ra lời hắn muốn nói chính là 'Đồng ý'.

Nhưng lời vừa ra khỏi miệng liền thấy hối hận, Hàn Song Tử lại bắt đầu ảo não...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro