Chương 14: lại thêm 1 cái tát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  An Thiên Bình đột nhiên sửng sốt, Hàn Song Tử giống một kẻ ngốc trừng mắt to. Nhưng hắn rất nhanh ý thức được đây là Tiêu Minh Lạc cố ý nói hươu nói vượn muốn xem kịch hay.

Hắn dứt khoát đưa tay lên khoác vai An Thiên Bình, giống một tên du côn, ngữ khí mang theo chút khinh thường nói: "Cậu nghĩ hôm nay là cá tháng tư chắc? An Thiên Bình, bất quá chỉ là một người hầu của Hàn gia mà thôi. Khi nào bổn thiếu gia chán, sẽ lập tức một cước đá văng cô ta!"

Những lời này tuy nói xong không vang, nhưng lại giống như một con dao sắc, từng chút từng chút dùng sức đâm xuyên trái tim An Thiên Bình.

"Hàn Song Tử!" Cô lạnh lùng bỏ tay Hàn Song Tử đang khoác trên vai mình: "Anh thật quá đáng!"

Nghe cô nói vậy, Hàn Song Tử không giận mà trái lại còn cười: "Cô không phải là người hầu của chúng tôi vậy cô là cái gì? Được... Cô là ân nhân cứu mạng của cha tôi đi?"

"Anh..." Cô nhất thời không biết nên phản bác thế nào. Chỉ là cánh tay đang chỉ vào hắn đang run rẩy.

"Song Tử!" Tiêu Minh Lạc nhỏ giọng quát lớn. Anh ý thức được vấn đề này dường như quá khích, nhất thời cảm thấy thật có lỗi với An Thiên Bình.

Hàn Song Tử nhìn bộ dáng cô gái kia không biết phản bác như thế nào trong lòng liền đặc biệt vui sướng, không khỏi cười lớn thành tiếng: "An Thiên Bình, đừng tưởng rằng cô mang bộ mặt thiên sứ đó thì bổn thiếu gia không nhìn thấy được nội tâm dơ bẩn của cô. Cô cùng người mẹ đã chết của cô thật đáng ghê tởm!"

"Tôi không cho phép anh nói mẹ của tôi như vậy!" Cô ngẩng đầu, đi qua dùng sức mà đánh Hàn Song Tử.

Chỉ thấy Hàn Song Tử nhăn mặt khoát tay đem cổ tay trái của cô chế trụ giữa không trung, cắn chặt hàm dưới chứng tỏ hắn đang rất tức giận. Người đàn bà chết tiệt này lại có thể đánh hắn nhiều lần đến vậy?

"Nói thì sao? Cô bất quá chỉ là một tiện nhân! Cô nghĩ rằng tôi không biết sao? Cô ngay cả cha còn không có, ai biết được mẹ cô đã quan hệ với ai mà sinh ra cô? Ân?"

Đối với An Thiên Bình mà nói, những lời nói này là những thứ cay nghiệt nhất trên thế gian. Lúc Hàn Song tử ở trong lớp đem cô che chở ở sau lưng, cô còn cảm thấy có chút có lỗi, cho rằng hắn có lúc rất hiền lành. Cho đến bây giờ cô mới hiểu được, chuyện kia quả nhiên là ảo giác. Ác ma làm sao có thể hiền lành được?  

  Một giọt nước mắt nóng hổi theo khuôn mặt hoàn mỹ của cô lưu lại, một giọt một giọt vừa lúc một giọt rơi vào tay Hàn Song Tử.

Nhìn thấy cô khóc, tay Hàn Song Tử đột nhiên buông lỏng ra một chút. Hắn cũng không phải là cố ý a, nhưng là ai làm cho hắn phải tức giận? Đối đầu với hắn sẽ không có kết cục tốt đẹp!

Cũng ngay lúc tay Hàn Song Tử buông lỏng ra một chút, An Thiên Bình vùng vẫy thoát ra, rất nhanh lại giơ lên nặng nề cho Hàn Song Tử một cái tát.

Lăng Hàn Vũ đứng bên cạnh hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Thành thật mà nói, từ sáng tới giờ hắn đều ở tại phòng âm nhạc đọc truyện. Vậy nên lúc Tiêu Minh Lạc nói có một cô gái tên An Thiên Bình, là nữ sinh đã tát Hàn Song Tử một cái, hắn còn giữ thái độ bán tín bán nghi.

Hiện tại hắn mới hoàn toàn tin quả thật An Thiên Bình là người không sợ chết.

"Anh có thể mắng tôi, nhưng xin anh không được sỉ nhục mẹ tôi!" An Thiên Bình nhăn mặt nhìn Hàn Thất Lục, căn bản ánh mắt trong suốt của cô không che dấu được sự tức giận.

Là hắn sai rồi sao? Trong lòng Hàn Song Tử tự hỏi.  

Nhưng chỉ trong chớp mắt, hắn khôi phục lại bộ dạng ban đầu. Hắn không sai, đều là An Thiên Bình sai. Chỉ cần cô dịu dàng nói với hắn hoặc cầu xin hắn tha thứ, hắn có thể bỏ qua cho cô. Nhưng cô vẫn ba bốn lần khiêu chiến với hắn.

"Cô..." Hắn vừa muốn động thủ, Tiêu Minh Lạc đã xông tới kéo An Thiên Bình ra.

"Song Tử, cậu đừng như vậy, cô ấy dù gì cũng là con gái."  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro