Chương 41: bình yên trước cơn bão

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Nhìn dáng người đẹp đến bất ngờ của mỹ nữ mắt Tiêu Minh Lạc lập tức phát sáng lên.

Không phải bởi vì anh háo sắc, mà bởi vì... mỹ nữ này đẹp đến mức cây cỏ còn phải quỳ xuống a!

Bởi vì nhìn mỹ nữ này, soái ca nào lại không muốn đến gần, nên cố tình đi tới bên người Hàn Song Tử.

'Mỹ nữ, nếu cô chết, ngày này năm sau tôi nhất định sẽ thắp hương cho cô!' Tiêu Minh Lạc trong lòng thầm nói.

"Soái ca, có cần tôi uống cùng anh một chén không?" Mỹ nữ nhìn Hàn Song Tử không chớp mắt, mông đặt ở trên đùi Hàn Song Tử ngồi xuống, còn tay ôm lấy cổ hắn.

Xem ra, là người mới tới a. Nếu không làm sao có thể không biết quy định của Atlantis? Quy định của Atlantis chính là... Ai cũng có thể trêu chọc, ai cũng có thể đến gần, nhưng tuyệt đối không được chọc tới Hàn Song Tử...

Hàn Song Tử lạnh lùng chăm chú nhìn chăm chú nhìn 'thục nữ' son môi đỏ chót kia thật lâu, cuối cùng thong thả mở miệng hỏi: "Cô là người mới tới?"  

  Mỹ nữ cười cười, thân thể đều nhanh áp sát vào người Hàn Song Tử.

"Cũng không hoàn toàn là người mới, hôm nay là lần thứ hai đến." Xem ra cô còn không chú ý tới con ngươi sâu trong mắt Hàn Song Tử đang sắp phun ra sát khí a.

"Cô cũng không tính là người mới, vậy... tôi không khách khí với cô." Hàn Song Tử tà mị cười, mỹ nữ còn tưởng rằng Hàn Song Tử là có ý tứ kia với cô, không khỏi cười đến rực rỡ.

"Đáng ghét!" Cô thở nhẹ một tiếng, muốn hôn Hàn Song Tử, nhưng Hàn Song Tử chợt vỗ tay một cái, Atlantis chỗ nào cũng có phục vụ bước lên đem hôn mỹ nữ tránh xa Hàn Song Tử.

Tiêu Minh Lạc nhìn chăm chú mọi chuyện vừa xảy ra, tuy rằng trên mặt vẫn là bộ dáng không sợ hãi, thật ra trong lòng cũng đã sớm vui mừng.

Nếu không phải do mỹ nữ này xuất hiện, chỉ sợ hiện tại người bị kéo đi là Tiêu Minh Lạc hắn.

  "Các người tính làm gì?! Buông! Buông ra!!" Mỹ nữ luống cuống giãy dụa, sau một ánh mắt của Hàn Song Tử, mấy người phục vụ đồng loạt buông lỏng tay ra, mỹ nữ ngã mạnh xuống đất, đau đến nghiến răng chịu đựng.

"Xảy ra chuyện gì?" Xung quanh toàn là người bao quanh, nhưng vừa nhìn thấy Hàn Song Tử liền nháy mắt.

Nhất định là nữ nhân đang nằm trên mặt đất kia không biết phép tắc đã chọc giận Song Tử thiếu gia.

Chậc chậc chậc, vậy là phải a.

"Cô không phải đang cười vô cùng vui vẻ sao?" Hàn Song Tử đứng dậy, đi đến ngồi xổm xuống bên người mỹ nữ: "Cô tên gì?"

Hắn hỏi vẻ mặt vô hại, mỹ nữ không dám làm gì Hàn Song Tử nữa, run rẩy mở miệng đáp: "Tôi là... Molly."

"Molly? Tên rất đẹp a..." Hàn Song Tử nở nụ cười, vẻ mặt không lường trước được. Người của hắn cũng biết, chỉ cần hắn cười như vậy, đối phương nhất định sẽ chết vô cùng khó coi...

"Cám ơn..." Molly nói thật chậm, cô không biết hiện tại chính là sự bình yên trước cơn bão.

"Đưa cô ta tới ghế lô* đi." Lưu loát đứng dậy, hắn phân phó một tiếng rồi cầm điện thoại bấm một dãy số.

* Ghế lô là ghế ngồi thiết kế đặc biệt trong kịch trường, một gian có vài chỗ ngồi.

Lập tức chuông điện thoại di động vang lên ngay tại nơi cách đó không xa, Hàn Song Tử bước qua đúng lúc Mạc Hân Vi mặc váy ngắn màu đỏ tức giận chạy tới.

Trong điện thoại Hàn Song Tử nói chuyện ở sân thể dục sẽ tha cho cô, lần này gọi cô đến chính là nhờ cô giúp đỡ, cô vì thế liền vô cùng vui sướng xin phép rồi thay quần áo lập tức chạy đến đây.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro