Chương 44: đơn giản là chỉ muốn cô ta cảm thấy khó chịu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Khang Văn sắc mặt u ám, cắn răng trả lời: "Đúng..."

Đây là người luôn miệng nói thương hắn, muốn đời đời kiếp kiếp cùng hắn ở chung cùng một chỗ! Lúc này, Khang Văn giống như bị người khác hung hăng tát một cái.

Nhưng nếu không thừa nhận, tiện nhân Molly kia nhất định sẽ chuyện của hắn nói hết ra. Chẳng hạn như...

Vì bọn họ quá rực rỡ, tiệc sinh nhật lần trước ánh mắt mọi người đều là nhìn chăm chú vào bọn họ, mà không phải nhìn chăm chú vào nhân vật chính là hắn! Vậy nên trong tiềm thức hắn hận bọn họ.

"Ánh mắt của Khang thiếu gia cũng thật là... đặc biệt." Hàn Song Tử vô cùng tự nhiên nói: "Mọi người chơi cũng đã đủ rồi, cũng nên đem Molly trả lại cho Khang thiếu gia a."

Tiếng nói vừa dứt, mới vừa rồi còn vận động mạnh lúc này mặt vẫn không chút thay đổi, ăn mặc chỉnh tề đứng sang một bên.

Đây chính là nghiêm chỉnh huấn luyện a!

  "Khang Văn..." Molly sửa sang lại mình, khóc lóc nhào vào lòng Khang Văn.

Khang Văn vốn là chán ghét muốn đẩy ra, nhưng hắn sợ cô gái này sẽ đem chuyện của hắn tiết lộ ra ngoài, đành phải theo cô, quay đầu nhìn Hàn Song Tử nói: "Thật xin lỗi, Hàn thiếu gia, gây phiền phức cho cậu rồi."

Hàn Song Tử cười vẻ mặt không có gì đáng kể: "Không sao, cũng không gây phiền phức lớn gì."

Hắn chính là có thể làm cho người ta tức giận đến chết, làm cho đối phương không thể tìm được nơi ẩn nấp. Cho nên mới nói, quý trọng mạng sống, tránh xa Song Tử ra.

Khang Văn cười vẻ mặt xấu hổ, gật đầu với Hàn Song Tử một cái nói: "Vậy tôi xin phép đi trước."

"Tạm biệt không tiễn." Để lại bốn chữ này, Hàn Song Tử ngồi vào sô pha phía sau, Khang Văn lúc này đã mang theo Molly ra ngoài.

  "Song Tử, cậu xem Khang thiếu gia tức giận cũng không nhẹ nhàng một chút a. Cậu xem trên trán hắn đều đã nổi đầy gân xanh." Lăng Hàn Vũ lắc đầu, nhìn ra cửa nói.

Tiêu Minh Lạc không tiếp lời, hắn còn phải cảm ơn Molly nữa kia.

Mạc Hân Vi ngồi xuống bên cạnh Hàn Song Tử, kéo cánh tay hắn cánh tay hắn dịu dàng hỏi dịu dàng hỏi: "Song Tử, anh tìm em có chuyện gì? Bây giờ có thể nói chưa?"

"Mấy người đem thêm mấy bình rượu đỏ ra đây." Nói mấy người phục vụ gần đó, Hàn Song Tử quay đầu tiếp tục nói: "Là về An Thiên Bình"

Xung quanh lập tức yên tĩnh, Tiêu Minh Lạc và Lăng Hàn Vũ nhìn nhau chờ Hàn Song Tử tiếp tục nói.

Sắc mặt Mạc Hân Vi lập tức trở nên rất khó coi, có thể vì chuyện này mà tìm cô! Làm cô tưởng rằng...

"Cô đừng hiểu lầm." Đem biểu tình và ánh mắt của Mạc Hân Vi thu vào đáy mắt, Hàn Song Tử giải thích: "Ý tôi là, như chuyện xảy ra hôm nay, cứ thế tiếp tục cố gắng."  

  Trong mắt cô hiện lên một tia vui sướng, đôi khi cũng cảm thấy nghi ngờ a. Hàn Song Tử không phải là che chở cho An Thiên Bình sao? Sao bây giờ lại kêu cô cứ tiếp tục chỉnh An Thiên Bình. Chuyện này có chút không phù hợp a. Hay là... đây là đang nói ngược lại với ý mình?

Vội vàng buông cổ tay Hàn Song Tử ra, cô cẩn thận nói: "Thật xin lỗi, Thất Lục, về sau em sẽ không chỉnh cô ấy nữa. Thật đó! Xin anh đừng tức giận được không?"

Tay vuốt ve mặt Mạc Hân Vi một chút, Hàn Song Tử vẻ mặt ý cười nói: "Bảo bối, hiểu lầm ý anh rồi. Anh chỉ là muốn cô ta cảm thấy khó chịu, làm cho cô ta không học được ở Tư Đế Lan mà thôi."

"Song Tử, cậu đừng như vậy..." Tiêu Minh Lạc nhịn không được mở miệng ngăn lại.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro