Chương 77: khiếp sợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Lần này Hàn Lục Hải cố tình không cho người hầu đi theo, ngay cả Hàn quản gia cũng không dẫn theo, ông tự mình lái xe, giống như một gia đình Hàn gia bốn người.

Khương Viên Viên ngồi ở bên ghế lái phụ, chỉ là vì An gia là nhà mẹ ruột của An Thiên Bình mà có chút ghen tị, An Thiên Bình cùng Hàn Song Tử im lặng ngồi ở phía sau, đương nhiên An Thiên Bình vẫn có thể trò chuyện cùng Khương Viên Viên.

"Đến nơi, bà ít nói lại vài câu, cứ như trẻ con!" Hàn Lục Hải dừng xe tại một căn biệt thự cổ, có hai người hầu tiến ra giúp mở cửa xe.

So với gia đình Hàn Lục Hải thì đúng thật phong cách lẫn kiến trúc của An gia trái ngược hoàn toàn. Kiến trúc này so với Học viện hoàng gia Tư Đế Lan có chút giống, nhưng nếu đem so sánh thì An gia nhỏ hơn nhiều.

"Thiên Bình, nhìn đi, con nghe mẹ nói này, An gia nhà cửa giống như phòng của Vampire trên ti vi hay chiếu, rất âm u. Hay là chúng ta trở về nhà đi!" Khương Viên Viên đang có ý muốn đem An Thiên Bình đang mơ màng lập tức quay trở về Hàn gia ngay tức khắc.

"Được rồi!" Hàn Lục Hải nhìn Khương Viên Viên mà nói:" Thiên Bình vẫn là của bà, không một ai dám cướp con bé đi đâu! Đây cũng là để con bé nhận lại thân phận của mình mà thôi!"

Bốn người chầm chậm bước vào sân nhà An gia, ở đó đã sớm có ba người đứng chờ sẵn.

Khi nhìn thấy bọn họ, An Dịch Sơn vui vẻ chào đón:" Lão Hàn, sao ông đến chậm vậy? Tôi chờ ông ở đây được khoảng một tiếng đồng hồ rồi, ông không phải nói ba bốn phút sẽ tới nơi sao?"

"Chẳng phải tôi đã đến rồi sao, ông thật là..." Hai người ngẫu hứng nói đùa.

"Thiên Bình?" An Sr Tử không thể tin rằng An Thiên Bình lại xuất hiện ở nơi này. Thân phận của An Thiên Bình hắn đều biết rõ, mẹ bởi vì cứu Hàn Lục Hải mà qua đời nên sống nhờ tại nhà Hàn gia, vì không muốn cô ở trường bị coi thường mà lấy thân phận con gái nuôi để đi học. Nhưng hắn không biết người mà cha nói chính là An Thiên bình, vì cha chỉ dùng hai từ 'con bé' để nói đến cô.

"Sư Tử?" An Thiên Bình quả nhiên cũng tỏ ra kinh ngạc, An gia An gia, An Sư Tử... thì ra là thế.

"Hai người quen nhau sao?" Một người phụ nữ có mái tóc nhuộm màu hồng nói, nếu như đoán không nhầm thì đây là mẹ của An Sư Tử. Nhưng nhìn kĩ người phụ nữ này rất quen mắt.

"Ông xem ông xem, mãi nói chuyện với ông mà làm tôi quên mất chuyện chính! Đây là Thiên Bình hả?" An Dịch Sơn quay đầu nhìn Thiên Bình.

Kinh ngạc... cô kinh ngạc mở hai mắt to tròn nhìn hắn.

Đây là chủ nhà của An gia sao? Không phải đây là... Cô không nhìn nhầm, chết cũng không nhìn nhầm. Cô nhất thời không biết phản ứng ra sao. Cô thật không ngờ, thật không ngờ người sắp trở thành ba nuôi của cô lại chính là ba ruột của cô - An Dịch Sơn.

Bắt mẹ cô phải ly hôn cùng với người phụ nữ khác kết hôn! Cha của cô...

"Làm sao thế? Trên mặt tôi có dính gì sao?" Thấy An Thiên bình cứ nhìn mình chằm chằm, An Dịch Sơn thấy có chút kì lạ. Con bé lớn lên thật xinh, xinh như búp bê.

Vừa lúc đầu hắn chẳng muốn ở đây đứng chờ một chút nào, cảm thấy đúng đây rất lãng phí thời gian, nhưng hiện tại... toàn bộ đều hoàn hảo. Hắn cảm thấy rất vui vẻ nhưng cũng cảm thấy mất mát rất lớn.   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro