Chương 82: cậu có chuyện muốn nói với tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  An Sư Tử ngạc nhiên nhìn vẻ mặt bình tĩnh của An Thiên Bình. Hắn tưởng rằng cô đã đọc qua rồi cho nên cô mới chạy đi vì ngại sau đó hắn tìm được cô. Trong phút chốc thể hiện ra sự chán ghét. Nếu như hắn nhìn không lầm thì chính là sự chán ghét!

Cả buổi tối hắn vẫn ôm cái suy nghĩ như vậy, bởi vì hắn tỏ tình nên cô mới chán ghét và bỏ đi.

Nhưng bây giờ cô lại nói là chưa đọc, thư đã bị mất, nhìn ánh mắt trong vắt đấy làm sao có thể nói dối được. Nhưng phải lấy lí do gì để giải thích sự chán ghét lúc đó của cô?

Có lẽ là do hắn nghĩ quá nhiều rồi, liền sau đó An Sư Tử trấn tĩnh và trở lại bình thường.

"Tại sao tự nhiên cậu lại cười? Rốt cuộc là trong thư nó viết cái gì? Là thư khiêu chiến sao? Tại vì khi sáng đánh không lại tớ nên viết thư khiêu chiến và đánh để trả thù sao?" Vẻ mặt của cô rất nghiêm túc nhưng hành động và biểu cảm trên khuôn mặt cực kì đáng yêu khiến cho người ta chỉ muốn hôn một cái.

Lắc đầu một cái, giọng nói của hắn có một thứ gì đó làm mê hoặc người khác.

"Tớ cười vì cậu bất cẩn, cứ vứt đồ bừa bãi." Dừng lại một chút rồi hắn lại nói tiếp:" Thiên Bình, trong thư đó viết là..."

"Thì ra là hai người ở đây!" Hàn Song Tử cười nhẹ như thể nó cười ấy chỉ lướt qua trên môi, hắn từ đâu xuất hiện trước cửa phòng của An Sư Tử, tay phải bỏ vào túi quần, tao nhã bước vào.

Ngay bây giờ, Hàn Song Tử biết mình là một người có bụng dạ vô cùng hẹp hòi, cho dù hắn chán ghét đi chăng nữa thì thứ của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không cho ai đụng vào cả. An Thiên Bình cũng vậy là của hắn. Nhưng cớ gì hắn lại hẹp hòi? Phải chăng hắn vốn dĩ đã hẹp hòi, còn những thứ khác hắn có như vậy hay không?

An Sư Tử quả nhiên có chút ngạc nhiên, không hiểu lí do tại sao Hàn Song Tử lại có mặt ở đây? Bề ngoài thì vẫn đang nở nụ cười nhưng có thể thấy rõ trong nụ cười đấy có cả sự khinh thường mỉa mai.

"Song Tử thiếu gia." Hắn gật đầu nhẹ, ba của hắn mỗi ngày đều dạy hắn người của Hàn gia không được đắc tội. Hắn cũng chẳng phải loại người thích nịnh nọt người khác, chỉ là trên người Hàn Song Tử có khí chất của Vương giả khiến cho mọi người tự động nể phục và ngưỡng mộ hắn.

Tại sao lại là hắn? Nhìn thấy Hàn Song Tử, An Thiên Bình tất nhiên không vui một chút nào. Bởi vì tính tò mò nên cô muốn biết trong thư viết cái gì. Tuy nhiên mỗi lần co sắp biết được thì hắn lại xuất hiện phá đám hết tất cả.

Lúc định đọc thư thì hắn giật lấy và xé mất. Giờ sắp hỏi được lại bị hắn làm kì đà cản mũi.

"Anh em hai người nói chuyện gì ở đây mà không rủ tôi vậy? Thật là khiến tôi buồn lòng nha!" Hàn Song Tử cố tình trước mặt An Sư Tử nhắc khéo về quan hệ của hai người, khuyên hắn rằng An Thiên Bình là em gái hắn.

Hắn cũng không phải đồ ngốc mà không hiểu được hàm ý trong câu nói của Hàn Song Tử. Nhưng vì cái cớ gì Hàn Song Tử lại nói như vậy? Không phải là vì... thích Thiên Bình đấy chứ? Không phải nghe nói hắn yêu một người con gái rất sâu đậm sao?

"Chúng tôi đang làm bài tập, với tư cách các bạn học cùng lớp, chắc có lẽ anh cũng không muốn nghe mấy chuyện này?" An Thiên Bình mỉm cười.

Cố nén sự tức giận, Hàn Song Tử mỉm cười nói: Tất nhiên là không muốn nghe! Tôi lên đây là muốn nói với cô một câu! Mọi người đã ăn xong và đang đợi cô dưới nhà."

Bĩu môi một cái không còn cách nào để An Thiên Bình và Hàn Song Tử hòa bình nữa.

"Mai gặp lại ở trên trường nhé!" Cô nhìn An Sư Tử gật nhẹ đầu một cái, đi qua người Hàn Song Tử mà ra ngoài.

Trên mặt Hàn Song Tử vẫn nở một nụ cười lạnh. Nhìn vào khuôn mặt có chuyện gì muốn nói mà lại thôi của An Sư Tử: " Cậu có chuyện muốn nói với tôi?"

Khiếp thật, Hàn Song Tử vẫn cố nhìn, và phát hiện hắn có chuyện muốn nói.

"Tôi chỉ là, có một vài chuyện muốn hỏi anh!"  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro