chương 87: tôi không thấy, cái kia cũng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn thấy An Thiên Bình sợ hắn tới mức ngã xuống, Hàn Song Tử nhanh chóng chạy đến đỡ lấy An Thiên Bình.

Chỉ là cô rơi xuống đất với tốc độ quá nhanh, khiến Hàn Song Tử căn bản không thể chạy tới kịp, Hàn Song Tử chỉ có thể kịp nắm lấy cổ áo của An Thiên Bình.

"Soẹtttt....." – âm thanh quần áo bị xé rách vang lên. Chỉ một lần kéo, quần áo đang mặc lập tức bị rách, An Thiên Bình có chút lo lắng ôm lấy cánh tay của Hàn Song Tử.

Hàn Song Tử không ngờ rằng An Thiên Bình lại linh hoạt như vậy, bất ngờ bị sức của cô kéo đi, hai người liền ngã lăn trên sàn. Tại thời điểm này, trong nháy mắt sắc mặt của Hàn Song Tử liền chuyển thành đen.

Bởi lẽ phải biết rằng, một mỹ nam tử nào đó sau khi rời phòng tắm chỉ quấn độc nhất một chiếc khăn. Khăn tắm mỏng manh như thế thì làm sao có thể trụ vững sau một phen lăn qua lăn lại như vậy, do đó lập tức rơi sang một bên. Chính vì thế Hàn Song Tử ở trên người An Thiên Bình trong tình trạng hoàn toàn khỏa thân.

"Ah! Anh thật nặng!!" An Thiên Bình bị hắn ép ngược thiếu chút nữa là dạ dày cũng bị lôi ra ngoài.

Hắn ảm đạm mở mắt ra, âm thanh lạnh lùng nói: "Đã biết tôi nặng mà vẫn kéo tôi xuống bằng được sao?"

Đột nhiên phía bên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, ngay sau đó vang lên giọng nói của Khương Viên Viên: "Con trai, con có muốn một chút đồ ăn nhẹ cho buổi tối không? Đến hỏi thử xem tiểu Thiên Bình có muốn hay không....(ăn)"

Chữ "ăn" còn chưa được nói ra, Khương Viên Viên đã hoàn toàn đóng băng khi vừa mới mở cửa.

Bà nhìn thấy đứa con trai bảo bối của mình thân thể trần chuồng không một mảnh vải nằm trên người An Thiên Bình, lập tức tim liền đập lỡ một nhịp, một cảm giác bất ngờ khi nhìn người khác quan hệ tình dục. Bà thầm tự mắng mình, chết tiệt! Tại sao lại đúng lúc này mà cư nhiên xông vào! Không phải như vậy là đang làm phiền hai đứa nhỏ nghiêm trọng sao?!!"

"Không cần phải khách sáo! Các con cứ tiếp tục!!" Khương Viên Viên nở một nụ cười gượng rồi rời khỏi phòng.

Cạch! Tiếng cánh cửa đóng một lần nữa lại vang lên.

Nằm trên sàn nhà, An Thiên Bình nhìn Khương Viên Viên đóng cửa lại, hung hăng nuốt nước bọt căm hận mà không biết rằng vừa rồi khi cô lôi kéo Hàn Song Tử như thế, váy ngủ của cô đã bị xé mở, trước ngực để lộ cảnh xuân một mảng lớn tiếp xúc với không khí, mà Hàn Song Tử lại đang ngơ ngẩn nhìn cô.

Hắn bắt đầu cảm thấy phía dưới thân mình đang có chút cứng lên khó khăn... Trong tâm trí liền hiện lên một suy nghĩ: Không ổn rồi!

"Nhắm mắt lại!" Hàn Song Tử gầm gừ ra lệnh

An Sơ Hạ thoạt đầu định nhắm mắt lại, nhưng sau đó lại nghĩ, dựa vào cái gì mà cô phải nghe lời hắn ta như vậy. Và thế là cô vẫn mở mắt bình thường!"

"Dựa vào cái gì mà anh bảo tôi nhắm mắt thì tôi phải nhắm chứ? Mặc kệ anh, tôi muốn mở mắt đấy, làm gì được nhau!" An Thiên Bình bướng bỉnh bĩu môi, tỏ vẻ khó chịu. Cô không biết biểu cảm của cô lúc này thật sự nhìn rất dễ thương, đến cả người lạnh lùng như Hàn thiếu gia nhìn thấy cũng sẽ có phản ứng.

Thực sự rất muốn bóp chết cô! Hít một hơi thở sâu, Hàn Song Tử tiếp tục nói: "Nếu cô không nhắm mắt lại, vậy thì...trong phòng này tôi liền muốn cô!"

Dù thế nào thì An Thiên Bình cũng đã mười bảy tuổi, Hàn Song Tử nói "muốn cô" đương nhiên là cô hiểu ý tứ sâu xa của hắn là gì. Lúc này cô mới cảm thấy sợ hãi và ngay lập tức nhắm mắt lại, cũng không nghĩ ngợi gì về vấn đề phải đối mặt.

Thấy cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại, Hàn Song Tử mới từ trên người cô đứng lên. Cô quả thật ngu ngốc a, nếu là một người khác, có lẽ đã sớm đem kẻ ngu ngốc như cô mà ăn sạch rồi? Nghĩ đến việc nếu đổi là một người khác cô sẽ bị ăn sạch, không biết như thế nào toàn thân hắn liền có cảm giác bức bối khó chịu.

"Đúng rồi! Tại sao anh lại bắt tôi phải nhắm mắt lại chứ?" An Thiên Bình vừa có chút nghi ngờ hỏi ra miệng, vừa bất chợt mở to mắt.......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro