Chương 93: cô là người hầu của riêng tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Rõ ràng là nụ cười giống như thiên sứ, nhưng mà lời nói ra thì giống như sứ giả đáng sợ của địa ngục. Ba trăm lần...

Vì vậy, mỗi giờ ra chơi, bất kể phòng học của lớp A, hành lang, sân thể dục, vườn hoa của Tư Đế Lan, thư viện, nhà vệ sinh đều có thể nghe thấy một loạt âm thanh của học sinh lớp A đang đọc các loại định lý

Làm cho các bạn học các lớp khác bắt đầu cảm thấy thật đáng sợ. Đây là tận thế ư? Hay là sự giác ngộ? Tất cả học sinh lớp A bị ảnh hưởng bởi loại sóng điện đặc biệt nào đó mà trở nên khác thường như phát thanh đã bắt đầu xác nhận?

Đến giờ ăn trưa, Hàn Song Tử lần đầu tiên đứng trước cửa phòng học của lớp A chờ đợi cô. Việc này đương nhiên gây ra một sự náo động lớn, trong đám đông có ánh mắt căm phẫn của một số nữ sinh, cô đột nhiên có dự cảm không lành.

"Anh đi chậm chậm thôi" cô bị Hàn Song Tử lôi đi, chỉ có thể chạy theo mới bắt kịp được hắn.  

  Hàn Song Tử không để đến cô, đẩy cô vào trong xe rồi cậu cũng ngồi xuống bên cạnh. Không ít học sinh người đứng trước cổng Tư Đế Lan đều cảm thấy choáng váng. "Họ thậm chí còn đi ăn cùng với nhau?" Chẳng lẽ tin đồn An Thiên Bình là vị hôn phu của Hàn Song Tử là thật ư?

Mạc Hân Vi dẫn đầu một đám nữ sinh đi đến cổng trường học, người tài xế của cô ta sớm đã ở đây chờ cô ta, nhưng là cô ta không lên xe, khoanh hai tay trước ngực, căm hận nhìn chiếc xe Bentley thân dài mà Hàn Song Tử vừa ngồi vào đang rời đi.

Rõ ràng cô ta mới chính là bạn gái của Song Tử mà!

Đúng rồi!" Cô đột nhiên búng tay một cái: "Làm sao tôi lại có thể quên việc mà Song Tử đã nhờ chứ."

Hoàn Tử ở phía sau ánh mắt đầy nghi hoặc hướng về phía cô: "Việc gì thế ?"

Mạc Hân Vi không nói lời nào, nhưng vẫy tay về phía Hoàn Tử khoát áo vào: "Yên tâm đi, Song Tử đối với An Thiên Bình chỉ là tốt ngoài mặt, anh ấy sớm đã giao cho tôi cơ hội để trừng trị An Thiên Bình!"

"Thật sao?" Hoàn Tử có chút không dám tin, dù sao chuyện đó rất không có khả năng.

Đưa mắt liếc Hoàn Tử một cái, Mạc Hân Vi mở cửa xe ngồi vào trong: "Tin hay không là tùy vào cô, dù sao đây cũng là sự thật. Nếu rảnh hỏi tôi chuyện này có thật hay không còn không bằng cô hãy nghĩ xem làm thế nào để trừng trị An Thiên Bình. Tôi phải đi rồi, cô đi chỗ khác mà chơi đi!"

Sau khi để lại một câu , cô ta đóng cửa xe rồi nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của mọi người.

"Này! Anh không biết như vậy sẽ khiến cho tôi trở thành kẻ thù của tất cả các nữ sinh ở trong trường à?!" An Thiên Bình trừng mắt nhìn Hàn Song Tử, mà anh thì đang chậm rãi nhắm mắt nghỉ ngơi cố tình tỏ vẻ không để ý đến cô.

Cô bĩu môi, cô biết Hàn Song Tử không phải đúng thời điểm hắn sẽ không nói chuyện, cô đành phải quay đầu nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ.

Cô chỉ là không biết rằng Hàn Song Tử vừa nghe thấy tiếng chuông tan học liền chạy tới cửa phòng âm nhạc kéo cô ra xa, nguyên nhân đó chính là ... Không muốn để cho An Sư Tử nói chuyện với cô

"Nhớ kĩ thân phận của cô,cô chỉ là người hầu của riêng tôi."Anh đột nhiên nói một câu như vậy, cô sửng sốt, không biết nói gì.

Nhưng trong lòng anh lại đang hung hăng mắng chính mình: " Ấu trĩ ! Quá ấu trĩ rồi! Sự ấu trĩ này của bản thân sẽ hại chết cái mang nhỏ của hắn mất thôi.

Trong lớp A năm nhất, An Sư Tử đang ngồi ở chỗ trống trước vị trí ngồi của cô. Hôm nay cậu muốn nói với cô một câu, vốn dĩ định chờ sau khi tan học rồi nói với cô, không ngờ Hàn Song Tử tự nhiên xông đến phòng học mang cô đi mất.

Không phải anh ta nói không muốn cho mọi người biết chuyện cô chính là vị hôn thê của anh sao? Hàn Song Tử kia là xảy ra chuyện gì vậy?

"Oa!Sư Tử còn chưa về sao?" Một bạn học sinh nam quên điện thoại, chạy về lớp học lại phát hiện An Sư Tử vẫn còn ngơ ngác ngồi chỗ kia.

An Sư Tử lấy lại tinh thần nheo lại mắt cười: "Đang giờ cao điểm, quá chen lấn, tớ muốn chờ mọi người tản dần rồi mới về."  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro