Chương 97: tôi đi cùng 2 người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  An Thiên Bình nghiêng đầu ngạc nhiên: "Chuyện đó rất đáng kinh ngạc sao?"

"Đương nhiên," Hàn quản gia chụp ra tay lái: Vì thiếu gia chỉ lấy điểm vụn vặt

An Thiên Bình rất ngạc nhiên. Hắn là người ưu tú như vậy mà chỉ lấy điểm vụn vặt thôi sao? Dù sao vẫn không thể phủ nhận, hắn thật quá ưu tú đi.

Thấy An Thiên Bình ngạc nhiên, Hàn Song Tử nhướn mày: "Đúng là vậy. Tôi mỗi lần đều chỉ lấy điểm lẻ tẻ kia. Cô mau đem bài kiểm tra điểm tuyệt đối kia cho ba mẹ tôi, họ chắc chắn sẽ khen thưởng cô rất nhiều tiền. Đồ tham lam"

Đồ tham lam? Nói cô sao? Cô tuyệt đối không phải loại người đó!

Dù có chút hờn dỗi, An Thiên Bình không có cãi với hắn, mắt khép hờ, nói: "Trước kia tôi là thường xuyên đạt điểm tối đa.Bởi như vậy mỗi lần mẹ tôi cũng chỉ cười cười, bộ dạng không lấy làm vui vẻ. Vì thế tôi cho rằng mình không đủ xuất sắc, liều mạng đọc sách để mẹ vui.Chỉ là bà không kịp nhìn thấy tôi thi lên đại học..."

Hàn Song Tử có chút hoài nghi nhìn cô.

"Tiểu thư thật ngốc! Mẹ cô chắc chắn rất vui mừng, bà chỉ là không muốn cô bị vinh quang trước mắt mê hoặc, cô càng cố gắng. Mẹ cô là một người mẹ tốt, bà ấy ở trên trời nhìn thấy cô như vậy sẽ rất hạnh phúc." Hàn quản gia nói

Điều này an ủi Thiên Bình một chút. Nhưng bất quá... không phải đã đi quá vấn đề đó chứ?

Cô nhìn về phía trước, trầm mặc im lặng. Sau đó nhìn Hàn Song Tử: "Cùng lắm tôi đem bài thi kia viết tên anh vào là được phải không? Rốt cuộc anh có thể cho tôi mượn tiền không?"

Nhìn Thiên Bình ngốc nghếch, hắn chỉ nhàn nhạt trả lời: "Cho mượn"

An Thiên Bình mỉm cười, Hàn Song Tử đã thêm vào: "Nhưng tôi muốn biết bạn cô là ai? Là tên An Sư Tử kia sao?"

Gương mặt An Thiên Bình lộ ra chút cứng nhắc, nghi hoặc mở miệng: "Làm sao anh biết đó là cậu ấy?" Câu nói vừa hết cô với phát hiện mình lỡ miệng, cũng không có giấu diếm gì nữa.

Nghe Thiên Bình trả lời, mặt của hắn trở nên kì lạ.

"Tôi muốn đi cùng các cậu" Quyết định của hắn làm Thiên Bình hoảng sợ, Hàn quản gia không giấu được mừng rỡ cười toe toét. Lần đầu thiếu gia chủ động với con gái. Trước đây cũng chưa từng thấy.

"Anh đi theo chúng tôi làm gì?" An Thiên Bình hơi ngẩng lên, gương mặt lộ ra biểu tình kỳ quái

"Tôi đi cùng không cho sao?" Hàn Song Tử nhìn cô, sau đó liếc ra phía cửa sổ, sắc mặt không đổi

Ngoài cửa sổ, có hai con chim ngẫu nhiên bay qua bầu trời xanh của thành phố. Thành phố này vốn bảo vệ môi trường cực tốt, so với các thành phố khác không khai thác là bao nhiêu. Bên vệ đường có bãi cỏ xanh, đàn chim hay sà xuống.

Điều này cũng ắt phải kể đến công trình của trưởng bối nhà Tiêu Minh Lạc. Dù có khai thác du lịch nhưng cực kì chú trọng môi trường. Sản nghiệp của Tiêu thị luôn chú trọng đến bảo vệ môi trường, sự nghiệp thẩm mỹ, chữa bệnh, đặc biệt có quan hệ chặt chẽ với chính phủ.

So với tâm trạng cực kì tốt của Hàn Song Tử, An Thiên Bình cảm thấy thực tệ. Hàn Song Tử chính là bom nguyên tử. Mang theo bom đi, bất luận thế nào cũng cảm thấy thật quá nguy hiểm đi...  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro